Tướng Phủ Đích Nữ

Chương 46: Chương 46: Kinh Biến




"Nếu ngươi có người trong lòng, ta sẽ tìm cho ngươi một xuất thân tốt, thật phong cảnh mà gả ra ngoài!" Lúc nói lời này, trong lòng Nạp Lan Tĩnh đột nhiên sinh ra một tia bi thương, chính mình còn nói Vận Ninh quận chúa sắp sửa cập kê, bản thân mình không phải cũng sang năm sao?

"Tiểu thư , người lại giễu cợt người ta!" Lưu Thúy cười then thùng.

"Lưu Thúy, ngươi đã thả thứ đó vào trong thức ăn của Nhị di nương chưa ? " Nạp Lan Tĩnh quay đầu, ánh mắt lạnh như băng, Nhị di nương nhất định phải chết!

"Bẩm tiểu thư, nô tỳ đã làm theo lời dặn, hơn nữa còn phát hiện ra có người cũng đang âm thầm hạ dược , nô tỳ đã cho người xem qua, là một loại dược mãn tính !" Lưu Thúy nhíu mày, tuy đã tra ra có người hạ dược nhưng thủy chung vẫn tra không đến rốt cuộc ai là kẻ đứng đằng sau

"Bảo người của chúng ta ngừng lại, chỉ cần chú ý nhìn chằm chằm là được rồi!" Nạp Lan Tĩnh đứng lên, ánh mắt sâu kín nhìn ra bên ngoài, đến tột cùng là ai cũng hy vọng nhị di nương chết hoặc là muốn cho Nạp Lan Khuynh càng thêm hận chính nàng đây

Dù sao đại phu đến đây cũng chỉ nói vài câu trấn an Nạp Lan Tĩnh, nàng vốn dĩ không có bệnh, dù sao cũng chỉ là làm bộ mà thôi.

"Đại tiểu thư, Lục di nương cầu kiến!" Nha đầu tiến vào bẩm báo.

"Sao? Dẫn nàng vào đi!" Nạp Lan Tĩnh hạ mi mắt, thả vật trong tay xuống, để Lưu Thúy giúp đỡ ngồi ở gian ngoài.

"Thiếp thân thỉnh an đại tiểu thư!" Lưu Châu từ bên ngoài tiến vào, chỉ thấy nàng một thân y phục tuyết trắng, trên đầu cài cây trâm lục ngoc, ôn hòa nhu thuận, cả người nàng toát lên vẻ dịu dàng mê người, nàng mỉm cười hành lễ, giơ tay nhấc chân đều mang theo vài phần khí chất dịu dàng, nào còn thấy bóng dáng nha đầu khi xưa.

"Lục di nương miễn lễ!" Nạp Lan Tĩnh mỉm cười, nhẹ nhàng khoát tay đỡ Lưu Châu đứng lên, phía dưới đã có nha đầu nhanh chóng dâng trà.

"Thiếp có được như ngày hôm nay tất cả đều là nhờ vào Đại tiểu thư dẫn dắt, thiếp luôn muốn nói lời cảm tạ với đại tiểu thư, tiếc rằng vẫn không có cơ hội thích hợp, nay trong phủ đều vội vàng mở tiệc chiêu đãi Tương Bình Vương thế tử, thiếp mới có thể nói lời cảm tạ đến đại tiểu thư!" Lưu Châu này nói chuyện khéo léo đưa đẩy, thanh âm không nhanh không chậm, mỗi một câu đều rất hợp quy củ.

"Đều là di nương, mỗi người đều là tâm can của phụ thân ,mà nơi đó ta không có duyên!" Nạp Lan Tĩnh cười yếu ớt, hạ mi mắt xuống, người xưa đều nói không có việc gì thì không đăng Tam Bảo, mà Lưu Châu đến chỗ nàng tất nhiên là có mục đích.

"Ân đức của đại tiểu thư, thiếp thân không dám quên, nay có một chuyện muốn thương nghị cùng Đại tiểu thư!" Lưu Châu nói thật cẩn thận, khẽ cắn môi dưới, tựa hồ thật khó có thể mở miệng.

"Di nương có việc gì cứ nói, đừng ngại!" Nạp Lan Tĩnh cười ngọt ngào, nhẹ nhàng mơn trớn chén nước trà, lẳng lặng nghe Lưu Châu thật ra muốn nói cái gì.

"Đại tiểu thư, thiếp có tội!" Lưu Châu đột nhiên nhắm hai mắt lại, trong mắt chảy ra hai hàng lệ.

"Di nương làm cái gì vậy?" Nạp Lan Tĩnh cả kinh, vội vàng buông ly trà xuống.

"Thiếp có tội! Thiếp thực xin lỗi đại tiểu thư, thực xin lỗi phu nhân! Thiếp ....Thiếp hiện tại đang mang thai, nhưng thiếp vẫn chưa nói cho ai biết, nếu đại tiểu thư không muốn, thiếp sẽ chuẩn bị dược phá thai!" Ánh mắt Lưu Châu nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Tĩnh, trong mắt lộ ra vô hạn sầu bi.

"Di nương làm cái gì vậy! Đây là chuyện tốt!" Nạp Lan Tĩnh dừng một chút mới nói " Nạp Lan gia đã lâu không có náo nhiệt, nhị di nương không có phúc khí, hy vọng bụng ngươi cũng không chịu thua kém!" Nạp Lan Tĩnh như thở dài nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra một chút tươi cười.

"Tiểu thư, nhưng thiếp thấy thẹn với người!" Lưu Châu có chút lo lắng, ánh mắt lại nhìn Nạp Lan Tĩnh như sợ bỏ qua một chút biến hóa trên mặt nàng.

"Di nương đang nói gì vậy, mẫu thân luôn hy vọng vài di nương có thể vì Nạp Lan gia khai chi tán diệp!" Nạp Lan Tĩnh nhấp một ngụm trà, Lưu Châu là người thông minh, nàng lần này lại đây chẳng qua là muốn thám thính suy nghĩ của chính mình, dù sao cũng là sợ chính mình không dung được nàng đi.

"Tiểu thư, Lưu Châu sợ rằng có tâm tư không tốt !" Lưu Châu đi rồi, Lưu Thúy vì Nạp Lan Tĩnh đổi một ly trà khác.

"Dù sao cũng chỉ vì đứa nhỏ trong bụng nàng, người trong phủ ánh mắt đều thực nhanh, nhiều năm như vậy, Nạp Lan gia vẫn không có chuyện gì vui, không biết nhị di nương cùng nàng trước sau lại mang thai là chuyện tốt hay xấu ?" Nạp Lan Tĩnh lắc lắc đầu, nàng có dự cảm người kia nhất định sẽ có thêm động tác, kiếp trước nàng ngu muội chưa kịp phát hiện người kia rốt cuộc có ý đồ gì.

"Tiểu thư, không tốt, không tốt, lão gia đem phu nhân giam lỏng!" Anh Đào hoang mang rối loạn chạy đến bẩm báo.

"Cái gì?"

Ba!

Nạp Lan Tĩnh hoảng hốt lên tiếng trả lời, cốc nước trong tay rơi xuống trên mặt đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, nước văng tung tóe trên mặt đất như đóa hoa đang nở rộ rồi lại đột nhiên héo tàn.

"Bình an đến, mọi chuyện đều gặp may mắn!" Lưu Thúy vội vàng tìm khăn tay đem những mảnh vỡ bao lại, trong miệng lẩm bẩm, đồ vật trong nhà đổ vỡ là chuyện cực không may mắn, Lưu Thúy nghe các lão nhân trong nhà nói, phải nói bình an đến mới có thể gặp dữ hóa lành .

"Có biết nguyên nhân không?" Nạp Lan Tĩnh vội vàng đứng lên, nhanh chóng đi đến viện Cung thị.

"Bẩm đại tiểu thư, nô tỳ cũng không rõ, hôm nay phu nhân cùng lão gia nghênh đón Tương Bình Vương thế tử, nhưng sau khi thế tử rời đi, lão gia liền phát hỏa, cho người gọi phu nhân đến !" Anh Đào vẻ mặt sốt ruột, vừa nói vừa đi theo phía sau Nạp Lan Tĩnh.

"Đại tiểu thư xin dừng bước!" Nạp Lan Tĩnh vừa đi tới cửa viện Cung thị liền bị người cản lại.

"Làm càn! Mở to mắt chó của ngươi ra, đại tiểu thư mà ngươi cũng dám chặn sao!" Anh Đào thấy có người chặn đường không cho đi tiếp, trong lòng nàng sốt ruột, vội mở miệng răn dạy.

"Bẩm đại tiểu thư, nô tài chẳng qua phụng mệnh làm việc, cầu chủ tử đừng làm khó nô tài!" Hạ nhân chặn trước cửa vẻ mặt khó xử nhưng vẫn đứng im không động đậy.

"Lớn mật! Đại tiểu thư nhưng là được hoàng thượng đích thân ngự ban phong hào Tĩnh quận chúa, các ngươi không cần mạng chó nữa sao?" Anh Đào trừng mắt, nói xong nhắm thẳng nơi sơ hở mà lao nhanh vào.

"Cầu đại tiểu thư không cần làm chúng ta khó xử!" Người kia dùng cánh tay ngăn Anh Đào lại, dù cho Anh Đào tùy ý đánh chửi cũng không động đậy!

Nạp Lan Tĩnh nhìn hai người kia mang theo kiếm trên người, nàng lại nghĩ đến Nạp Lan Diệp Hoa, trong lòng xác định vững chắc thêm ba phần, nàng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Cung thị đang đứng trong biệt viện "Anh Đào! Chúng ta trở về!" Nạp Lan Tĩnh lạnh giọng ra lệnh, không biết vì sao nàng luôn cảm thấy việc này cùng Kiếm Hồn có liên quan mật thiết với nhau, điều nàng cần biết hiện tại là vì sao Nạp Lan Diệp Hoa lại tức giận, đừng để đến lúc đó biến khéo thành vụn.

"Đại tiểu thư, đại tiểu thư, thiếu gia ở trong viện lão gia làm ầm ỹ lên, lão gia muốn thi hành gia pháp !" Nạp Lan Tĩnh vừa nói phải quay về lại có người tiến đến bẩm báo.

"Lập tức đến viện phụ thân!" Nạp Lan Tĩnh nheo mắt, Nạp Lan Hiên là người nóng tính, hy vọng hắn không nháo ra chuyện gì.

"Nếu ngươi dám đụng đến tôn tử ngoan của ta thì ngươi đánh chết luôn lão thái bà này đi!" Nạp Lan Tĩnh tiến vào trong sân thì nhìn thấy Nạp Lan Diệp Hoa cầm trường tiên giơ lên cao, ca ca trong tay cầm kiếm đứng ở trong viện, mà lão thái thái đứng bảo hộ trước mặt Nạp Lan Hiên.

"Tổ mẫu, người mau tránh ra! Ta muốn nhìn xem hắn định làm gì nhi tử của chính mình, hắn có thể làm cái gì?" Nạp Lan Hiên đẩy lão thái thái ra, không chút e ngại nhìn chằm chằm Nạp Lan Diệp Hoa.

"Nghịch tử! Ngươi là tên nghịch tử!" Nạp Lan Diệp Hoa cực kỳ tức giận, tiện nhân Cung thị phản bội mình hơn nữa còn không biết tên nghiệt chủng này là con ai, sau khi nghĩ như vậy, trường tiên trong tay không chút do dự hướng trên người Nạp Lan Hiên đánh tới.

"Ca ca "

" Đại thiếu gia!"

Mọi người kinh hãi hô lớn, Nạp Lan Tĩnh nhanh chóng chạy qua nhưng lại chậm một bước, chỉ nghe thanh âm tiếng trường tiên xuyên thấu qua lớp quần áo đánh vào làn da .

"Anh Đào!" Chỉ nghe thấy tiếng gầm đầy giận dữ, mọi người lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy Anh Đào ngã vào trong lòng Nạp Lan Hiên, sau lưng nàng có một đạo vết roi thật sâu, máu cùng thịt hòa lẫn một chỗ dính trên quần áo nàng, nguyên lai đã không còn nhan sắc như lúc đầu.

"Tôn tử, tôn tử của ta! Ngươi không sao chứ!" Lão thái thái cả kinh, vội vàng đến xem tôn tử ngoan của mình có bị thương hay không.

"Nạp Lan Diệp Hoa!" Nạp Lan Hiên cắn răng, hung hăng phun ra bốn chữ này, trong mắt bao phủ thị huyết cùng hận ý, hôm nay hắn lại dám đả thương hai nữ nhân quan trọng nhất trong lòng mình

"Nghịch tử! Ta hôm nay phải đánh chết ngươi!" Nạp Lan Diệp Hoa vô cùng tức giận, nuôi dưỡng hắn trưởng thành, hắn chẳng những không mang ơn lại còn dám trừng mắt lườm hắn, nhi tử như thế hắn không cần.Dù có lão thái thái bảo hộ ở phía trước nhưng trường tiên trong tay Nạp Lan Diệp Hoa như có mắt, thảng tắp lao tới , phần cuối trường tiên ở giữa không trung xoay ngược trở về, vừa vặn đánh vào phía sau lưng Nạp Lan Hiên.

"A!" Một tiếng hét thảm thiết vang lên, thân mình Anh Đào mạnh mẽ ôm lấy Nạp Lan Hiên, vì hắn đỡ một roi kia, chỉ thấy trên lưng nàng vết roi hình chữ thập tương giao, trên lưng nàng đầy vết máu hồng.

"Anh Đào!" Nạp Lan Hiên đau lòng ngửa mặt lên trời hét lớn, điên cuồng phát tiết bi ai trong lòng.

"Người đâu, thỉnh đại phu đến đây, mau đưa Anh Đào đến viện của ta!" Nạp Lan Tĩnh đứng trước mặt Nạp Lan Hiên đau lòng nhìn Anh Đào.

"Ai dám?" Nạp Lan Diệp Hoa huy động trường tiên, chẳng qua là một hạ nhân mà thôi, có chết cũng không phải là vấn đề.

"Lưu Thúy, thỉnh đại phu đến đây, Nạp Lan Tĩnh ta lấy danh nghĩa quận chúa thề rằng nếu hôm nay Anh Đào có gì sơ suất thì tất cả các người cũng đừng nghĩ sống sót!" Nạp Lan Tĩnh sắc mặt âm trầm nhìn từng người có mặt trong sân, tất cả mọi người cúi đầu im lặng, đại tiểu thư tính tình ngoan tuyệt, trước đó vài ngày bọn họ đều biết là do đại tiểu thư sử dụng thủ đoạn đưa nhị di nương vào từ đường.

"Các ngươi mau tới hỗ trợ!" Lão thái thái ra lệnh cho những người bên cạnh, tuy nàng chán ghét Nạp Lan Tĩnh nhưng nhìn thấy nha đầu này lại vì tôn tử mà cản hai roi, vì muốn cho tôn tử an tâm, nhất định phải cứu nha đầu kia.

"Nạp Lan Diệp Hoa!" Sau khi mọi người mang Anh Đào nâng ra ngoài, Nạp Lan Hiên đứng thẳng lưng, tay mạnh mẽ rút kiếm ra, mũi kiếm thẳng tắp chỉ vào mi tâm Nạp Lan Diệp Hoa.

"Ngươi ... nghịch tử!" Nạp Lan Diệp Hoa hung hăng cắn răng, vừa rồi quất xuống hai roi làm cho cơn tức giận trong lòng vốn đã vơi bớt nay lại tận mắt nhìn thấy Nạp Lan Hiên dám dùng kiếm chỉa thẳng vào hắn, sự tức giận trong lòng càng lớn, bàn tay cầm roi không tự chủ lại bắt đầu run run.

"Phản rồi ...tất cả đều phản rồi!" Nạp Lan Diệp Hoa nói xong liền dùng roi quất xuống.

Nạp Lan Tĩnh cả kinh, thật may mắn vì có Nạp Lan Hiên kéo nàng ra phía sau bằng không một roi này nàng sẽ chịu khổ không ít.

Mọi người chỉ nhìn thấy Nạp Lan Hiên chuyển động thân mình mà không kịp nhìn thấy hắn ra chiêu như thế nào, chỉ thấy trường tiên kia thật dài bỗng rơi xuống trên mặt đất, Nạp Lan Hiên không biết từ lúc nào đã đứng bên người Nạp Lan Diệp Hoa, trường kiếm trong tay vừa vặn đặt trên cổ Nạp Lan Diệp Hoa, khiến người ta không khỏi lo lắng, Nạp Lan Hiên chỉ cần dùng thêm chút lực hoặc là Nạp Lan Diệp Hoa khẽ động đậy thì cổ hắn sẽ bị chém đứt ngay lập tức.

“Ca ca .... không được ” Nạp Lan Tĩnh tiến lên phía trước vài bước, trong lòng sợ hãi không thôi, trăm việc lấy chữ hiếu làm đầu, nếu hôm nay Nạp Lan Hiên đả thương Nạp Lan Diệp Hoa, ngay cả đương kim hoàng thượng mà biết chỉ sợ cũng sẽ không tha cho hắn, Nạp Lan Hiên hãy còn trẻ, tương lai tiền đồ rộng mở, không thể bởi vì hạng người như vậy mà vứt luôn cả tính mạng.

“Ngươi lui ra phía sau!” Nạp Lan Hiên rống lớn, thanh kiếm trên tay không kiềm chế nổi mà run run, tròng mắt che kín tơ máu nhưng cuối cùng vẫn không hạ thủ.

“Nghịch tử! Nghịch tử!” Nạp Lan Diệp Hoa mở miệng mắng nhưng không dám lộn xộn, trong lòng lo lắng không yên.

Nạp Lan Tĩnh khóc lên “Ca ca!” bước nhanh về phía trước, bàn tay gắt gao nắm chặt trường kiếm trong tay hắn từ từ hạ thấp xuống.

“Ngươi làm gì vậy, vì hắn đáng giá sao?” Nạp Lan Hiên không đành lòng nhìn Nạp Lan Tĩnh bị thương, nhìn tay muội muội vì nắm chặt kiếm mà máu chảy không ngừng, màu máu đỏ tươi nhuộm lấy lưỡi kiếm.

Trường kiếm trong tay liền nhanh chóng ném xuống đất.

“Ca ca , Anh Đào bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nàng đã cứu mạng ngươi, ngươi còn không mau đi nhìn xem nàng như thế nào?” Nạp Lan Tĩnh nghĩ cách đem Nạp Lan Hiên rời khỏi chỗ này, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là không muốn nhìn thấy hắn bị kích động mà làm ra chuyện điên rồ.

“Được!” Màu đỏ trong mắt Nạp Lan Hiên dần dần lui xuống, như nghĩ tới điều gì đó liền vội vàng chạy ra ngoài.

“ Nghịch tử, mau ngăn tên nghịch tử này lại cho ta!” Nạp Lan Diệp Hoa thân là Tướng gia, người khác còn phải xem sắc mặt hắn, nào có ai dám đối xử với hắn như vậy, ngày hôm nay chính tay con hắn chĩa mũi kiếm về phía mình , nếu truyền ra ngoài còn không phải muốn người ta cười vào mặt hay sao!

“Ai dám, bản quận chúa ra lệnh cho các ngươi lui ra!” Nạp Lan Tĩnh hô lớn một tiếng, bất luận như thế nào cũng không thể để cho Nạp Lan Diệp Hoa thực hiện được, nếu lại kích thích Nạp Lan Hiên, nàng thật sự không biết nên cứu vãn tình hình này như thế nào nữa

Nhưng vẫn còn vài người không sợ chết, vươn cánh tay muốn ngăn Nạp Lan Hiên, Nạp Lan Hiên sao còn tâm tư bị người khác ngăn cản, cái gì cũng không nói, chỉ một chiêu khiến cả bọn ngã lăn quay trên mặt đất.

“Được rồi, tất cả lui xuống cho ta!” Lão thái thái vẻ mặt mệt mỏi, một màn vừa rồi hù chết bà, cho tới bây giờ bà thật không ngờ tôn tử cùng nhi tử lại rơi vào tình trạng này, đều là Cung thị, tất cả đều là vì Cung thị! Trong mắt lão thái thái mang theo vài phần hận ý , nhưng đến cuối cùng không dám ở trước mặt tôn tử gây khó dễ Cung thị.

Nạp Lan Tĩnh rời khỏi sân Nạp Lan Diệp Hoa, trong lòng loạn thành từng mảnh, có chút không rõ ràng, hỏi vài nha đầu nhưng cũng không tra ra kết quả gì.

“Lưu Thúy, ngươi đi tìm người hầu hạ Anh Đào, ta muốn đi thăm ngoại tổ phụ, nếu xảy ra chuyện gì hãy trực tiếp sai người đem thư đến phủ tướng quân!” Nạp Lan Tĩnh phân phó xong, sau đó sai người chọn một cây nhân sâm ngàn năm, liền lên xe ngựa hướng đến phủ tướng quân.

“ Hưu….” Xa phu điều khiển xe ngựa dừng lại “ Bẩm đại tiểu thư, có người đứng giữa đường ngăn cản không cho xe ngựa chúng ta đi qua!” Thời điểm xe chạy vào trong con hẻm nhỏ, xa phu phát hiện có người đứng chắn phía trước.

“Tại hạ Kiếm Hồn, mời Tĩnh quận chúa xuống xe cùng ta ôn chuyện cũ, không biết Tĩnh quận chúa có nể mặt?" Bên ngoài xe ngựa có người cao giọng nói, cách lớp màn che Nạp lan Tĩnh giống như có thể nhìn thấy khuôn mặt cao ngạo của Kiếm Hồn.

“Có thể gặp thế tử ở đây thật là trùng hợp, chỉ là hôm nay bản quận chúa có chuyện gấp cần phải xử lý, nếu thế tử muốn cùng bản quận chúa hàn huyên tâm sự thì hẹn một ngày khác mời thế tử đến làm khách ở Nạp Lan phủ, tin tưởng phụ thân cùng mẫu thân chắc chắn tận tình chiêu đãi thế tử !” Nạp Lan Tĩnh thanh âm nhẹ nhàng, bắt lòng mình phải thật bình tĩnh, càng về sau càng không thể rối loạn, nhẹ phất tay ở trong không trung, thở một hơi thật dài.

“ Sao? Nếu có thể tình cờ gặp quận chúa trong này cũng xem như là hữu duyên, quận chúa cần chi để ý đến lễ nghi ?” Cách lớp màn che, Nạp Lan Tĩnh mờ hồ nghe ra trong giọng Kiếm Hồn có chút lạnh lẽo cùng hận ý.

“Thực sự không khéo, nếu là ngày thường ta tất nhiên thịnh tình tiếp đãi thế tử, nhưng hôm nay bản quận chúa có việc gấp, mời thế tử tránh đường!” Nạp Lan Tĩnh kéo áo, nụ cười nhàn nhạt trên môi, tận lực làm cho thanh âm chính mình phải thật bình tĩnh không có chút gấp gáp

“A!” Kiếm Hồn thanh âm kéo dài, đối với nữ tử ngồi trong xe ngựa lại có thêm cái nhìn mới, nghĩ đến Nạp Lan phủ hiện tại có chuyện lớn xảy ra, nàng lại vội vàng ra ngoài, chỉ sợ muốn hướng tướng quân phủ cầu viện , cho dù như thế thì giọng của nàng vẫn giống lúc trước không hề có biến hóa gì, thanh âm của nàng trong trẻo lạnh lùng, vĩnh viễn cũng không biết rốt cuộc điều gì mới có thể làm cho nàng chú ý.

"Hôm nay bản thế tử nhất quyết muốn gặp quận chúa một lần!" Thanh âm Kiếm Hồn lạnh lẽo, người bên ngoài vừa nghe vừa nhìn thấy hắn đem kiếm chỉ vào xe ngựa của Nạp Lan Tĩnh.

"Thế tử , ngài đây là muốn làm cái gì?" Nạp Lan Tĩnh nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cười yếu ớt, nâng tay vén màn xe lên, nhìn thanh kiếm sáng chói chiếu thẳng vào xe ngựa mình, trong lòng đột nhiên căng thẳng nhưng nụ cười càng ngọt ngào , không vì thế mà biến mất " Thế tử muốn làm gì?" Nạp Lan Tĩnh lại mở miệng hỏi, nâng tay vân vê tóc mai trên trán, tựa hồ không để ý đến, giống như không biết vật đang chỉ thẳng về phía nàng là một thanh kiếm sắc bén, mà chỉ xem nó như một món đồ vật dùng để bày trí.

"Ta chẳng qua là muốn mời quận chúa đến làm khách thôi!" Kiếm Hồn cười tà khí, ánh mắt nhìn chằm chằm hai má ửng hồng của Nạp Lan Tĩnh, tâm niệm vừa động, trong lòng hắn cảm thấy càng lúc càng muốn có nữ nhân này.

"Thế tử thật sự có nhã hứng nhưng bản quận chúa đã gửi thư báo cho ngoại tổ phụ sẽ đến làm khách phủ tướng quân, nếu bản quận chúa đến trễ , ngoại tổ phụ tất nhiên sẽ sốt ruột, tính tình ngoại tổ phụ chắc hẳn thế tử cũng đã từng nghe qua, nếu ngoại tổ phụ dẫn binh làm kinh động thế tử thì thật sự không ổn, thế tử đến kinh thành chỉ mới vài ngày thế nhưng không giống ngoại tổ phụ đối với kinh thành vô cùng quen thuộc!" Nạp Lan Tĩnh không hoảng hốt, cười nhìn Kiếm Hồn, tay ngọc vịn vào thành xe ngựa.

"Thật sao? Vậy ngày khác ta sẽ đến tìm quận chúa !" Kiếm Hồn híp mắt lại , hắn không phải sợ Nạp Lan Tĩnh, hắn giật mình nhìn điểm chói lọi ở trên đầu tường, hắn không đoán được là địch hay là bạn.

Kiếm Hồn lui sang một bên, Nạp Lan Tĩnh lập tức sai người đánh xe ngựa rời đi, sau khi Nạp Lan Tĩnh đi rồi, Kiếm Hồn nhìn lại mới phát hiện nhiều điểm chói lọi kia cũng dần dần biến mất, hắn không rõ một quận chúa như nàng thế mà lại có thế lực lớn như vậy.

"Tĩnh nhi, ngươi thế nào lại đến đây, mau vào trong nhà, sao không mang theo nha đầu!" Cung tướng quân phu nhân Vi thị ngồi ở trong phòng, nghe hạ nhân thông báo biểu tiểu thư đến liền vội vàng mang theo Vận Ninh quận chúa ra đón.

"Thỉnh an mợ, thỉnh an biểu tỷ!" Nạp Lan Tĩnh hành lễ, trong lòng lúc này mới từ từ bình tĩnh, đột nhiên cảm thấy hành động của mình quá mức lỗ mãng, ngoại tổ mẫu dù sao cũng đã lớn tuổi còn muốn làm cho người lo lắng, trong lòng vô cùng băn khoăn.

"Nha đầu này, sao mang nhiều lễ vật như vậy!" Vi thị cười một tiếng mới nói "Ngươi mau vào nhà, ngoại tỗ mẫu thường xuyên nhắc tới ngươi !" Vi thị cười, thân thiết lôi kéo tay Nạp lan Tĩnh đi vào trong.

"A!" Nạp Lan Tĩnh hô một tiếng, thế này mới nhớ đến vết thương trên tay vẫn chưa được băng bó, vừa rồi Vi thị chạm vào vết thương mới thấy đau.

"Đây là làm sao?" Vi thị biến sắc, mở lòng bàn tay Nạp Lan Tĩnh ra, nhìn thấy miệng vết thương do kiếm gây ra, máu đã đọng lại nhưng vừa động vào vẫn có thể nhìn thấy thịt bên trong.

"Ngươi đây là làm sao, muốn phế tay?" Vi thị sắc mặt trầm xuống, nhìn Nạp Lan Tĩnh bị thương nặng như vậy, tâm khẽ đau "Người tới, thỉnh đại phu đến đây băng bó cho biểu tiểu thư!"

"Mợ, con không sao!" Nạp Lan Tĩnh xấu hổ, nàng thế nhưng quên xử lý miệng vết thương, khẳng định lát nữa sẽ làm ngoại tổ mẫu lo lắng.

"Ngươi câm miệng cho ta! Vết thương như thế này mà bảo không sao, mau vào trong nhà, ở bên ngoài nhưng đừng làm bị thương!" Vi thị lớn tiếng nói, nhưng trong lời nói đều có thể nghe ra sự lo lắng, đều là vì quan tâm chính mình, có đôi khi nàng thực hâm mộ Vận Ninh, có một mẫu thân yêu thương nàng như vậy, đừng nói đến phụ thân của nàng, tổ phụ tổ mẫu xem nàng như hòn ngọc quý trên tay, trong nhà không có di nương tranh thủ tình cảm, muốn làm gì thì làm, tự do tự tại.

"Tĩnh nhi, ngươi còn biết lại đây!" Nạp Lan Tĩnh tiến vào phòng, còn chưa kịp hành lễ đã nhìn thấy lão phu nhân ngồi trên cao vẻ mặt không hờn giận trừng mắt nhìn Nạp Lan Tĩnh một cái.

"Ngoại tổ mẫu!" Nạp Lan Tĩnh ngượng ngùng, rốt cuộc đã lâu không có tới đây, vừa muốn hành lễ lại được Vi thị nâng dậy.

"Nương, người đừng trách nàng, nàng có thể còn sống đến thăm người đã là chuyện tốt rồi !" Vi thị nói xong, kéo tay Nạp Lan Tĩnh đến trước mặt lão phu nhân, khiến lão phu nhân nhìn nàng mà rơi lệ , đau lòng không thôi ,

"Người nào dám đối xử với ngoại tôn nữ của ta như vậy, ta phi, ta muốn liều mạng với hắn!" Lão phu nhân cầm quải trượng đầu rồng, dùng sức đập mạnh, cánh tay khác kéo Nạp Lan Tĩnh đến trước mặt.

"Ngoại tổ mẫu, người không cần lo lắng, Tĩnh nhi không sao, là do Tĩnh nhi không cẩn thận!" Nạp Lan Tĩnh hít hít cái mũi, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống, có thân nhân quan tâm mình thật tốt.

"Lão phu nhân, phu nhân, đại phu lại đây!" Không bao lâu sau có hạ nhân đến bẩm báo .Lão phu nhân lúc này mới buông tay Nạp Lan Tĩnh ra, nhưng lại vây quanh đại phu đi lại không ngừng, sơ hắn không cẩn thận làm đau ngoại tôn nữ.

Thật vất vả mới băng bó xong, Cung lão tướng quân cùng Cung tướng quân lại từ bên ngoài tiến vào, Cung lão tướng quân nhìn thấy tay Nạp Lan Tĩnh bị thương vội vàng cầm bội kiếm hướng Nạp lan phủ tìm Nạp Lan Diệp Hoa tính sổ, may mà Nạp Lan Tĩnh nhanh chân ngăn lại, biểu ca Cung Ngao cùng biểu tẩu Tần thị cũng từ bên ngoài đi vào, Tần thi cùng Vi thị giống nhau đều là tiểu thư nuôi dưỡng trong khuê phòng. Mọi người mắng xong liền thông suốt, Nạp Lan Tĩnh mới có thể yên tâm.

"Tổ mẫu đừng nóng giận, dù sao cũng là Tĩnh nhi nghịch kiếm của ca ca, không cẩn thận cho nên mới bị thương, không có gì đáng ngại!" Nạp Lan Tĩnh ngồi bên cạnh lão phu nhân, lão phu nhân vẫn chưa buông tay Nạp Lan Tĩnh ra.

"Ngươi đừng ngụy biện, nếu cùng ca ca ngươi đùa giỡn, sau khi bị thương lại không nhanh chóng băng bó cho tốt, mang tay chảy máu đến chỗ chúng ta hù dọa sao? Ngươi nghĩ chúng ta đều là kẻ ngốc?" Lão phu nhân nghe xong, trên mặt mất hứng, chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau lòng, ngoại tôn nữ cứ như thế tới đây mà ngay cả một người cũng không có người quản, nếu một ngày nào đó ngoại tôn nữ xảy ra chuyện gì, Nạp Lan gia bọn họ còn có thể ca múa mừng cảnh thái bính, càng nghĩ càng khiến cho người ta sợ hãi!

"Tổ mẫu!" Nạp Lan Tĩnh gọi nhưng lại không biết nên nói cái gì, nếu để bọn họ biết Cung thị đang bị giam lỏng, nhất định sẽ làm cho bọn họ càng thêm tức giận.

"Được rồi, ngươi đừng làm khó dễ đứa nhỏ, mẫu thân ngươi đâu? Sao nàng không mang ca ca ngươi trở về ở mấy ngày, tiểu tử Nạp Lan kia là xem thường Cung gia ta không người sao?" Cơn tức của lão thái gia vừa áp chế bây giờ lại tăng lên, hắn lúc trước vốn không đồng ý cho nữ nhi gả vào Nạp Lan gia, nữ nhi ngày thường chịu ủy khuất nhưng nàng vẫn không nói ra, bản thân hắn không có biện pháp quản, nhưng hôm nay ngoại tôn nữ bị thương thành ra như vậy, Nạp Lan gia hắn cũng chưa quản, làm người khác tức chết

"Tĩnh nhi trở về lập tức báo cho mẫu thân biết !" Nạp Lan Tĩnh cười gượng một tiếng, trong lòng hối hận muốn chết, nàng không nên đến Cung phủ nhưng ngoại trừ chỗ này nàng còn có thể tìm ai.

"Hôm nay Tương Bình Vương thế tử đến làm khách trong phủ, phụ thân mẫu thân mở tiệc chiêu đãi hắn, là Tĩnh nhi ham chơi!" Nạp Lan Tĩnh cười , đong đưa cánh tay lão phu nhân, trong mắt chú ý sắc mặt mọi người.

"Hắn đến làm gì?" Cung tướng quân đè thấp thanh âm, chỉ thấy sắc mặt mọi người có vẻ mất tự nhiên.

"Tĩnh nhi cũng không biết, chỉ biết khi hắn tới, sắc mặt phụ thân mẫu thân đều không tốt!" Nạp Lan Tĩnh vẻ mặt buồn rầu nói, lòng bàn tay đau nhói làm cho nàng phải nhíu mày.

"Sắc mặt hắn không tốt, hừ, nếu lúc trước không phải hắn chen vào thì nữ nhi của ta hiện giờ đã là Vương phi, làm sao còn phải để ý đến sắc mặt của một tên con vợ kế!" Cung lão thái gia vẻ mặt giận dữ, trong lòng vẫn còn tức giận vì chuyện lần đó, lúc trước hắn phản đối con vợ kế, nhưng nữ nhi lại kiên quyết nếu không phải hắn thì không thành thân, đến bây giờ Cung lão thái gia cũng không cho Nạp Lan Diệp Hoa sắc mặt hoà nhã.

"Tĩnh nhi, ngươi mau nói cho tổ mẫu biết có phải phụ thân ngươi khi dễ mẫu thân ngươi hay không?" Lão phu nhân khụ một tiếng, vội chuyển câu chuyện sang hướng khác, còn không quên trừng mắt nhìn Cung lão tướng quân một cái, chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy, sao có thể lôi ra nói trước mặt vãn bối.

"Tổ mẫu, thật sự không có, chỉ là sắc mặt hai người có chút khó coi thôi, không có chuyện gì!" Nạp Lan Tĩnh cúi đầu, lời Cung lão thái gia nói lúc nãy nàng nghe rất rõ ràng, chẳng phải chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi sao? Lại làm cho Nạp Lan Diệp Hoa tức giận lớn như vậy, trừ phi ... chỉ có một khả năng chính là Kiếm Hồn kia không biết đã nói những lời vô liêm sỉ gì khiến cho Nạp Lan Diệp Hoa tức giận.

"Hừ! Ta không tin, tóm lại nữ nhi của ta, nếu muốn ta sẽ đưa nàng trở về ở mấy ngày!" Lão phu nhân không hờn giận, nữ nhi phải chịu ủy khuất, tuy nói nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi, nhưng rốt cuộc là miếng thịt từ trên người mình rớt xuống làm sao có thể nói không quản.

"Chờ ta trở về báo cho mẫu thân biết, làm cho nàng mau chóng đến thăm ngài !" Nạp Lan Tĩnh đứng thảng người, Cung thị xảy ra chuyện tuyệt đối không thể để bọn họ biết được.

"Nha đầu kia, ấp a ấp úng, trong nhà không chừng đã xảy ra đại sự, hắn dám khi dễ nữ nhi bảo bối của ta, ta liền hủy Nạp Lan phủ của hắn, lát nữa ta cùng ngươi trở về, ta thật muốn nhìn xem ai dám khi dễ nữ nhi của ta!" Cung lão thái gia ngồi bên cạnh hừ một tiếng, tính tình của nữ nhi hắn hiểu rất rõ , cho dù có bị ủy khuất cũng sẽ không chịu nói với người nhà.

"Ngoại tổ phụ, ngài đừng nóng giận, phụ thân cùng mẫu thân sao có thể vì một chuyện không đáng có mà bất hòa , cũng là vài ngày không nhìn mặt nhau thôi, qua mấy ngày nữa lại tốt đẹp !" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, nếu thỉnh lão thái gia trở về, tuy Cung thị không có việc gì nhưng chỉ sợ Nạp Lan Diệp Hoa ở sau lưng hạ độc thủ.

"Tổ phụ, người đừng tức giận, nếu người tưởng nhớ tiểu cô, để cho phụ thân đại nhân đích thân đến đón tiểu cô trở về là được " Bên cạnh Vận Ninh quận chúa mỉm cười mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu làm cho người khác không nỡ nhẫn tâm cự tuyệt .

"Đúng vậy, phụ thân nhìn xem sắc trời hãy còn sớm, nhi tử sẽ đích thân đưa nhị muội trở về, phụ thân cứ yên tâm đi, nếu người cùng Tĩnh nhi trở về không chừng người ta sẽ nói Tĩnh nhi chạy đến chỗ phụ thân cáo trạng !" Cung tướng quân vừa nghe nữ nhi nói có lý, muội muội bị ủy khuất, hiện tại có đến Nạp Lan phủ cũng chỉ là đổ thêm dầu vào lửa, chờ đến ngày mai, khi mọi người thật bình tĩnh mới đến răn dạy Nạp Lan Diệp Hoa vài câu cũng không sao.

"Hừ, cáo trạng thì như thế nào? Ta còn sợ hắn ?" Cung lão tướng quân hừ lạnh một tiếng, nhưng không có tức giận như lúc nãy, hiên tại nữ nhi gả đến nhà người ta, chính hắn chỉ có thể giúp một hai lần nhưng không thể giúp nàng cả đời, con đường này là do nàng chọn! Nếu là cùng cách, Cung lão thái gia tâm tư vừa động nhưng rốt cuộc có muốn hay không, phải do nàng quyết định, nếu cùng cách vậy Hiên nhi cùng Tĩnh nhi phải làm thế nào bây giờ.

Mọi người nói chuyện một hồi, Nạp Lan Tĩnh mới đứng dậy cáo lui, tất cả mọi người đưa nàng ra ngoài cửa, Vận Ninh quận chúa cùng Cung Ngao tặng rất nhiều lễ vật cho nàng.

"Ta biết Nạp Lan phủ xảy ra đại sự, bằng không muội cũng sẽ không kích động mà chạy đến đây, biểu tỷ không biết phải giúp muội như thế nào, Thu Nguyệt là ngoại tổ mẫu ban tặng cho biểu tỷ , là một người tâm tư linh động , trọng yếu nhất là nàng biết công phu, muội giữ nàng ở bên người, để nàng bảo hộ muội, như vậy biểu tỷ cũng yên tâm một chút!" Vận Ninh nói xong liền gọi một tiểu nha đầu, chỉ thấy nàng không tô son trát phấn nhưng làn da trắng nõn hồng hào, mi không họa mà hằng thúy, môi không tô son mà đỏ, là một mỹ nhân hiếm gặp, nhưng thời điểm nàng đi tới dưới chân không phát ra tiếng động, rõ ràng là một mỹ nhân nhưng cố tình làm cho người ta không thấy kinh diễm, đứng ở trong đám người sẽ không cảm thấy bắt mắt.

"Biểu tỷ, tỷ cũng cần người ở bên cạnh bảo hộ, ta ở Nạp Lan phủ sẽ không gặp chuyện không may !" Nạp Lan Tĩnh chậm rãi nói, cảm thấy có chút kinh ngạc, trong lòng biết Thu Nguyệt là cao thủ rất lợi hại nếu không biểu tỷ cũng sẽ không giữ nàng ở bên người, nghĩ đến Vận Ninh quận chúa bồi dưỡng đã nhiều năm, chính mình làm sao có thể ích kỷ cướp lấy phụ tá đắc lực của nàng.

"Nha đầu này, bên người ta còn có Xuân Hương, nha đầu kia coi như ta cho ngươi mượn, chờ tới lúc cần ta sẽ đến đòi người!" Vận Ninh quận chúa không hờn giận trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, trong nhà biểu muội có di nương quấy rối, nhóm thứ muội lại ồn ào, nàng sao có thể vô sự.

"Nô tì thỉnh an đại tiểu thư!" Thu Nguyệt lập tức đến bên cạnh hành lễ, chủ tử ra lệnh cho nàng bảo hộ đại tiểu thư, nàng tự nhiên dốc toàn lực hoàn thành nhiệm vụ, không để đại tiểu thư phải chịu bất cứ sự thương tổn nào.

"Biểu tỷ..ta" Nạp Lan Tĩnh định từ chối, lại bị Vận Ninh đánh gãy "Ngươi nếu lại từ chối, đó là khách khí với ta, là không tiếp nhận vị biểu tỷ này!" Vận Ninh quả nhiên có phong phạm tướng môn, nhìn Nạp Lan Tĩnh còn muốn từ chối thì vội vàng ngăn cản nàng.

"Đúng vậy , biểu muội, ngươi đừng từ chối, đây cũng là ý tứ của biểu ca muội!" Tần thị ở bên cạnh cười, từ trong lòng xuất ra một vòng tay màu xanh ngọc, đeo vào trong tay Nạp Lan Tĩnh "Dùng để phòng thân, mặt trên có cơ quan, ngày sau nếu gặp nguy hiểm có thể sử dụng!" Tần thị nói xong liền rúc vào trong lòng Cung Ngao, nàng muốn cảm tạ trời xanh đã ban cho nàng một tướng công tốt, cuộc sống mỗi ngày cũng không cần phải lục đục đấu đá với nhau.

Nạp Lan Tĩnh cảm kích không biết nên nói gì cho phải, trong lòng càng hạ quyết tâm, ngày sau quyết không để các nàng phải chịu thảm họa diệt môn.

"Đại tiểu thư, đại tiểu thư!" Nạp Lan Tĩnh vừa mới rời khỏi Cung phủ chưa được bao xa bỗng nhìn thấy gia đinh của Nạp Lan phủ hấp tấp từ xa chạy tới.

"Chuyện gì?" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, chẳng lẽ trong phủ xảy ra chuyện.

"Tiểu thư, Lưu Thúy sai nô tài thông báo cho tiểu thư, muốn tiểu thư nhanh chóng trở về, Anh Đào không còn nữa, đại thiếu gia ồn ào muốn giết lão gia báo thù cho Anh Đào!" Gia đinh tựa hồ không hít thở nổi, thở dốc bẩm báo.

"Cái gì? Biểu ca, biểu tẩu, biểu tỷ, Tĩnh nhi phải nhanh chóng trở về!" Trong lòng Nạp Lan Tĩnh cả kinh, Anh Đào dù sao cũng trúng hai roi, thân mình nếu không được điều dưỡng tốt chắc chắn sẽ mất mạng, Nạp Lan Tĩnh không kịp suy nghĩ vội vàng lên xe ngựa nhanh chóng trở về.

"Khoan đã, muội một mình trở lại cũng không ngăn cản được tiểu tử kia, phu nhân, nàng cùng Trữ nhi trở về trước, ta dẫn theo người cùng Tĩnh nhi qua xem !" Cung Ngao vừa nghe liền nhanh chóng sai người lại đây, đây chính là đại sự, vô luận Nạp Lan Diệp Hoa có bị thương hay không, nếu truyền ra ngoài, Nạp Lan Hiên mang tội bất hiếu, cả đời này của hắn e rằng sẽ bị hủy.

Nạp Lan Tĩnh ngẫm lại, nếu Nạp Lan Hiên thật sự không chịu nổi đả kích, chính mình cũng không có cách ngăn hắn lại, không bằng để Cung Ngao cùng nàng trở về mới là biện pháp duy nhất.

Nạp Lan Tĩnh vừa đi, ánh mắt Vận Ninh quận chúa liền thay đổi " Ngươi truyền lời cũng thật vất vả, tiến vào uống ly trà đi!" Vận Ninh quận chúa cười, hai mắt thảng tắp nhìn chằm chằm gia đinh truyền tin.

"Quận chúa khách khí, nô tài còn muốn đi theo đại tiểu thư trở về phục mệnh!" Gia đinh cúi đầu, không biết vì sao trên người luôn cảm thấy lạnh lẽo, trong lòng khiếp sợ.

"Chỉ sợ không phải do ngươi!" Vận Ninh quận chúa biến sắc, Xuân Hương đứng bên cạnh nàng đột nhiên ra tay, gia đinh kia đột nhiên nói không ra lời, trên người một chút khí lực cũng không còn, trơ mắt nhìn bản thân bị kéo vào Cung phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.