"Thu Nguyệt có chuyện gì khó xử sao?" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, hôm nay trừ người thân người nàng tín nhiệm nhất chính là Thu Nguyệt, nhìn dáng vẻ khó xử của Thu Nguyệt, chẳng lẽ gặp phải vấn đề nan giải gì?
"Chuyện này!" Thu Nguyệt cắn môi thật chặt, giống như không biết nên làm sao để mở miệng, chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn đưa tới trước mặt Nạp Lan Tĩnh!
"Cái này?" Nạp Lan Tĩnh có chút không hiểu, không biết ý Thu Nguyệt là gì!
"Bẩm tiểu thư, nô tỳ đi ra ngoài làm việc, cũng là ngẫu nhiên gặp được Bác Hàn vương gia, hắn bảo nô tỳ giao khăn này cho tiểu thư, nô tỳ nhất thời không đành lòng, liền mang về!" Giọng nói của Thu Nguyệt rất thấp, chính là đầu càng cúi thấp xuống!
Nạp Lan Tĩnh nhíu mày thật chặt, những ngày này, ngược lại quên mất Kiếm Thiếu Huyền, cũng không biết hắn sống có tốt hay không, thế nhưng tốt hay không tốt lại cùng mình có phần quan hệ gì đâu, huống chi Nạp Lan Tĩnh biết được người trong lòng Thu Nguyệt là Kiếm Thiếu Huyền, nếu kiếp này nhất định vô duyên, tự nhiên càng không thể khiến dây dưa thêm nữa, "Thu Nguyệt hôm nay ngươi xuất cung một chuyến, trả lại khăn này cho Vương Gia!"
"Cái này, khăn này tiểu thư có thể giữ lại không, coi như là, coi như là niệm tưởng cuối cùng của hắn cho tiểu thư cũng tốt!" Nghe được tiếng Nạp Lan Tĩnh cự tuyệt, giọng nói Thu Nguyệt mang theo nức nở, giống như chạm đến chỗ đau lòng của nàng ấy!
"Thu Nguyệt, đã có chuyện gì xảy ra rồi?" Trong lòng Nạp Lan Tĩnh căng thẳng, chưa bao giờ nhìn thấy Thu Nguyệt như vậy, cuộc sống trước kia cho dù xảy ra chuyện gì, Thu Nguyệt vẫn đều kiên cường, Nạp Lan Tĩnh vội đứng dậy, đôi tay đặt ở hai vai Thu Nguyệt, cúi đầu xuống, cố gắng xem sắc mặt của Thu Nguyệt!
"Không sao!" Thu Nguyệt hít mũi một cái, rồi lau sạch nước mắt ở khóe mắt, "Không có xảy ra chuyện gì, nô tỳ chỉ là nhìn thấy hắn có một mình, suy cho cùng có chút đáng thương!" Thu Nguyệt xoay mặt sang một bên, giống như đang tránh né ánh mắt dò xét của Nạp Lan Tĩnh!
Nạp Lan Tĩnh thở dài một cái, trong lòng Thu Nguyệt có hắn, tự nhiên sẽ lo lắng cho hắn, "Cũng được, vậy khăn này ta sẽ tạm thời giữ lại!"
"Hoàng thượng giá lâm!" Nạp Lan Tĩnh vừa mới nói dứt lời, bên ngoài liền vang lên âm thanh chói tai của công công!
Không đến chốc lát Kiếm Thiếu Niệm liền từ bên ngoài đi vào, Nạp Lan Tĩnh đặt khăn ở trong tay áo, mang theo Thu Nguyệt cùng nhau hành lễ với Kiếm Thiếu Niệm!
"Lui xuống hết đi!" Kiếm Thiếu Niệm chăm chú nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh, khoát tay áo, để Thu Nguyệt cũng lui xuống!
Thu Nguyệt vẫn không yên lòng, vừa định há mồm muốn nói, liền bị ánh mắt của Nạp Lan Tĩnh ngăn lại, ý bảo nàng yên tâm đi ra ngoài, Thu Nguyệt đành gật nhẹ đầu, lui ra ngoài!
"Tĩnh nhi, chuyện hôm nay cuối cùng là có liên quan đến nàng không?!" Kiếm Thiếu Niệm thấy Thu Nguyệt rời khỏi đây, mới mở miệng hỏi thăm!
Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, cuối cùng vẫn thay đổi, nàng hơi ngước mắt, "Như vậy Hoàng thượng cho rằng chuyện này có liên quan gì đến thần thiếp?"
Nghe Nạp Lan Tĩnh hỏi lại, Kiếm Thiếu Niệm Niệm khẽ trầm một cái mặt, nhưng trong lòng rốt cuộc không tha, "Tĩnh nhi, chỉ cần nàng nói, Trẫm liền tin, chỉ cần nàng nói cho Trẫm, cái gì Trẫm cũng đều tin!" Trọng giọng nói của Kiếm Thiếu Niệm có chút vội vàng, giống như muốn chứng minh chuyện này hoàn toàn có liên quan đến Nạp Lan Tĩnh!
Nạp Lan Tĩnh cười lạnh một tiếng, trên mặt mang theo vài phần đùa cợt nhìn chằm chằm Kiếm Thiếu Niệm, "Nếu Hoàng thượng thật sự tin thần thiếp, hiện tại cần gì phải tới Khôn Ninh cung này chất vấn?"
"Tĩnh nhi!" Kiếm Thiếu Niệm bất đắc dĩ kêu một tiếng, "Nàng muốn Trẫm phải như thế nào, nàng mới nguyện ý đối xử với Trẫm như trước kia?"
"Như vậy Hoàng thượng muốn thần thiếp phải như thế nào đây?" Nạp Lan Tĩnh ngẩng đầu hỏi ngược lại một câu!
"Tĩnh nhi, nàng tức giận với Trẫm Trẫm có thể hiểu, nhưng Tĩnh nhi nàng muốn Trẫm phải làm sao nàng mới có thể tin Trẫm, nàng muốn cái gì, chỉ cần nàng mở miệng Trẫm nhất định cho nàng!" Trong mắt Kiếm Thiếu Niệm mang theo nồng đậm khẩn cầu, có lẽ làm đế vương, hắn có thể hạ thấp tư thái như vậy đã không phải chuyện dễ dàng!
Đáng tiếc, lòng người một khi nguội lạnh, muốn ấm trở lại lần nữa rất khó khăn, Nạp Lan Tĩnh càng cảm thấy buồn cười, nàng nhìn chăm chú vào Kiếm Thiếu Niệm, "Nếu Hoàng thượng chỉ cần thần thiếp muốn Hoàng thượng liền cho, như vậy thần thiếp muốn lòng của Hoàng thượng, muốn giang sơn của Hoàng thượng, Hoàng thượng còn bỏ được sao?"
Kiếm Thiếu Niệm ngẩn ra, không ngờ Nạp Lan Tĩnh sẽ nói ra yêu cầu như vậy, không đến trong nháy mắt hắn liền khôi phục bình tĩnh, "Tĩnh nhi, lòng Trẫm từ trước tới nay luôn chỉ có một mình nàng, giang sơn của Trẫm cũng cùng nàng ngồi chung, thứ nàng muốn, vẫn luôn ở trên tay nàng!"
Nạp Lan Tĩnh chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn nhìn mặt Kiếm Thiếu Niệm,