Tương Phùng

Chương 14: Chương 14: Tình cảm khó kiểm soát




Tịch Vũ chỉ tính đùa thôi nhưng không ngờ Vĩ Thanh lại giận thật. Từ công ty cho đến về nhà, cô không nói chuyện với anh một lời nào. Về đến nhà cô còn không cho Tịch Vũ có cơ hội để xin lỗi, Vĩ Thanh một mạch chạy lên lầu không thèm nhìn anh một cái.

Khả Nghiêm thấy tình hình như vậy cũng thắc mắc hỏi:

- Ủa hai người làm sao vậy?

Anh chậc lưỡi:

- Chậc! Cô ấy giận rồi!

- Làm sao lại giận?

Tịch Vũ không thèm trả lời cho Khả Nghiêm nghe, cũng bỏ đi lên lầu.

“Ơ! Hai cái người này? Cái quái gì vậy?- Khả Nghiêm ở đây ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Đêm đó, Khả Nghiêm lén lén lúc lúc, tranh thủ Vĩ Thanh không có ở trong phòng liền đi vào đánh cắp chìa khóa phòng của cô, rồi đi ra ngoài, trong đầu cô bây giờ đang có một âm mưu gì đó mà không ai có thể biết được. Cô vừa ra khỏi thì Vĩ Thanh cũng trở về phòng mình nhưng không hề phát hiện có kẻ đột nhập.

Khả Nghiêm lần từng bước từng bước đi sang phòng của Tịch Vũ, cô đứng trước cửa hít một hơi thật sâu và đột ngột mở cửa ló đầu vào bên trong la lên, tỏ vẻ rất lo lắng:

- Anh hai, chị Vĩ Thanh có chuyện rồi!

Không cần hỏi gì thêm, Tịch Vũ ngồi bật dậy khỏi chăn, ba chân bốn cẳng chạy sang phòng Vĩ Thanh liền.

Anh đi vào thấy Vĩ Thanh nằm trên giường liền chạy đến vỗ vai cô:

- Vĩ Thanh? Cô có sao không?

Vĩ Thanh đang ngủ nghe gọi thì mở mắt quay lại, ngơ ngác hỏi:

- Sao chăng gì? Tôi vẫn ổn mà?

- Hả?

Hai người vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì cửa phòng đóng rầm một cái, bên ngoài còn vọng vào giọng của Khả Nghiêm” Ha ha! Chúc hai người vui vẻ! Mai em sẽ tới mở cửa cho hai người. Bye!”

Tịch Vũ lặp tức chạy phóng ra đập cửa, vừa đập vừa mắng Khả Nghiêm:“ Này! Con nhỏ này! Mau mở cửa ra! Anh mày mà ra được định sẽ giết mày! Mở cửa ra!

Rồi anh quay lại nhìn Vĩ Thanh, thấy cô đang loay hoay tìm chìa khóa phòng nhưng tìm mãi không thấy, cô đành ngồi xuống giường, thở dài.

Anh cũng không biết nói gì, ngồi xuống cái ghế để trong phòng, hai người im lặng một lúc lâu mới nhìn nhau một cái, Tịch Vũ chợt hỏi Vĩ Thanh:

- Cô giận tôi sao?

Vĩ Thanh lúng túc nhìn qua chỗ khác trả lời:

- Giận gì chứ! Chỉ là tôi muốn yên tĩnh chút thôi!

- Tôi biết hồi sáng có hơi lố! Cho tôi xin lỗi!

- Thôi bỏ qua đi! Tôi không nhỏ nhen vậy đâu!

Anh bắt đầu chuyển đề tài:

- Chậc! Con Khả Nghiêm này! Đúng là phá phách, lúc nào cũng gây chuyện suốt! Người anh như tôi thật là hết cách với nó!

- Bây giờ quan trọng là làm cách nào để mở cửa đây nè!

- Hazz... vô dụng thôi! Đêm nay tôi ngủ dưới sàn nhà! Cô ngủ trên giường!

- Sao có thể được chứ! Tôi mang ơn anh nhiều thế rồi! Sao bắt anh ngủ dưới sàn nhà được!

Anh phì cười:

- Ha ha! Vậy cô muốn ngủ chung giường với tôi à?

Cô xấu hổ, lấy cái gối ném vào người anh:

- Nè! Ý tôi không phải vậy! Hừm!

- Hì hì! Được rồi! Tôi ngủ ở dưới này, cô ngủ trên giường đi, con trai mà sợ gì!

- Ờ...!

Cô nói xong đưa gối và chăn cho anh, rồi mình thì đi ngủ.

- --

“Lạch cạch! Lạch cạch!”, đến sáng hôm sau Khả Nghiêm đi lên mở cửa phòng cho hai người họ, vừa mới mở cửa ra ập vào mắt cô là một cảnh tượng rất hài lòng. Tịch Vũ nằm kế bên và ôm lấy Vĩ Thanh ngủ ngon lành.

Cô cười tóe lên:“ Ha ha ha! Oh my god! Hai người làm gì thế! He he!”

Hai người đang ngủ trên giường kia cũng mở mắt dậy và nhìn nhau.

Aaaaa!

- Sao anh lại ở trên đây!

- Tôi cũng không biết nữa! Chắc là mộng du!

- Hờ!

Khả Nghiêm ở một bên châm lời vào: “Hazz! Công nhận hai anh chị tiến triển nhanh quá hé!”

Tịch Vũ lập tức nhào xuống khỏi giường:“ Con nhóc chết tiệt này! Mày chết với ta!”

“Ôh! Sợ quá! Hố hố!”- Khả Nghiêm cười nham hiểm rồi chạy xuống lầu thoát thân.

Tịch Vũ cũng chạy xuống theo.

“Hai người này nhoi thật!”

Rồi Vĩ Thanh nghĩ lại lúc nãy, chuyện cô vừa ngủ với Tịch Vũ, cô lập tức đỏ mặt, lấy tay đặt lên ngực để chặn lại nhịp đập của con tim, cô cười tủm tỉm rồi lấy chăn trùm kín người mình lại, suy nghĩ:

“ Trời ạ! Cái quả tim đáng ghét này! Muốn nhảy ra ngoài à! Cảm giác này, giống như trước kia mình từng thích Bắc Thần vậy! Không lẽ mình đã thích anh ấy rồi sao! Ô mẹ ơi!”

Trong lòng cô bắt đầu cảm thấy rối bời, cô vốn nghĩ mình không thể yêu một người nào khác ngoài Bắc Thần, nhưng tình cảm đúng là những cảm xúc rất lạ kỳ, từ lúc nào mà cô đã có cảm giác đó với Tịch Vũ. Tình cảm của trái tim đúng là khó kiểm soát, yêu một người, tình cảm đó, đến rất đột ngột. Cứ giống như cơn gió thoảng qua làn tóc, không thể kiểm soát được, nó chỉ để lại một chút dư vị và mùi hương nồng nàn!

- ---

Like ủng hộ nhé! Nếu nhiều like thì mình sẽ ra chap nhiều nhiều cho mọi người!

*Vào học rồi nên mình khá là vất vả! Ahihi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.