Editor: V-Emy
Trưởng công chúa điện hạ gần đây tâm tình không tốt. Hoàng huynh //**// của nàng mỗi ngày đều lộ ra vẻ mặt hồng hào hạnh phúc lắc lư ở trước mặt nàng, rất dễ làm nàng nhớ tới mối tình đầu chết non của nàng, nếu tình nhân của mối tình đầu của nàng là người khác, nàng khẳng định đã một đao chém chết tình địch rồi, thế nhưng cái tên cướp người hết lần này tới lần khác lại là hoàng huynh từ cùng một bụng mẹ chui ra của nàng...
Trưởng công chúa cắn móng tay vô cùng muốn nhào tới cào mặt hoàng huynh của nàng.
Nàng quay đầu đi nhìn thoáng qua đứa cháu lớn lên cực kỳ giống hoàng huynh kia, nhăn mặt nhăn mũi đè nén uất nghẹn xuống ngực, thỉnh chỉ hoàng huynh để nàng tới Tướng Quốc Tự dâng hương.
Hoa Nam Bình có chút kinh ngạc nhìn nàng: “Niệm Nguyệt, bình thường không phải muội ghét nhất mấy hòa thượng ở Tướng Quốc Tự sao, nói bọn họ giả nhân giả nghĩa giả thanh cao, lần này là thế nào?”
Trưởng công chúa lầm bầm hai tiếng: “Mấy ngày nay muội khám phá hồng trần, nhìn thấu nhân gian huyền ảo, muốn hướng tới nơi phật gia thanh tịnh một chút, huống chi ở trong cung mỗi ngày đều phải nhìn hoàng huynh hạnh phúc vui sướng, Niệm Nguyệt lại cô đơn chiếc bóng, tự giác thấy lòng chua xót khó nhịn...”
Nàng chỉ cần hai câu, hoàng huynh từ nhỏ nhìn nàng lớn lên lập tức hiểu.
Trưởng công chúa điện hạ từ mười ba tuổi đơn phương yêu mến nữ tướng quân Triệu Như Ngọc, bị hắn nhìn thấy trong mắt, cũng đã dạy bảo vài lần. Nàng chỉ cảm thấy hoàng huynh bởi vì tuổi nàng quá nhỏ, sợ nàng bị người ta lừa, lại không nghĩ rằng hai huynh muội bọn họ lại coi trọng cùng một người. Thì ra trước đây hắn không cho nàng tiếp xúc với Triệu Như Ngọc căn bản là vì không yên lòng, cái này được rồi, người bị hắn đoạt, tâm cũng bị hắn đoạt, thương cảm nàng khổ sở yêu tiểu tướng quân nhiều năm như vậy, đến khi cháu ruột được sinh ra mới biết được lòng của tiêu lang đã có chủ, hơn nữa người đó lại là thân ca ca của mình!
Trưởng công chúa ủy khuất đến độ muốn khóc!
Hoa Nam Bình chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, từ trước đến nay hắn cưng chiều muội muội, cũng rõ ràng tâm tư muội muội nhà hắn, thế nhưng có cưng chiều cũng không thể tặng nương tử cho muội muội được nha, không nói đến hắn căn bản là không muốn rời Triệu gia A Ngọc, hơn nữa cả hai nàng đều là thân nữ nhi, Niệm Nguyệt và nàng mà ở cùng nhau vốn là vi phạm thiên cương nhân luân, nhưng tính tình Niệm Nguyệt lại quật cường...
“Đi đi, đi đi.” Hắn vung vung tay áo với muội muội. “Giải sầu một chút cũng tốt.”
Trưởng công chúa nín trở lại hai giọt nước mắt sắp ứa ra, oán giận xoay người rời đi.
Lúc đó nàng yên lặng cào tường ở trong lòng, -- cứ chờ đó mà xem, ta sẽ ngáng chân hai người cả đời! Lúc đó nàng lại không nghĩ rằng, giơ chân ra ngáng, lại tự mình vấp té, tiền mất tật mang.·· Tất cả đều tại cái tên mặt người dạ thú hoa hòa thượng Tướng Quốc Tự mà ra.
*Hoa hòa thượng ở trong mắt người khác xem ra một chút cũng không hoa, mà là ngược lại, người nọ thoạt nhìn lại chính là nhân vật cao thượng như sương lạnh tuyết trắng, hắn một thân tăng bào trắng tinh, cử chỉ như hẻm núi trăng đơn, bộ dáng siêu thoát hồng trần. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trưởng công chúa cũng bị bộ dáng kia của hắn lừa gạt.
*hoa hòa thượng: hòa thượng phá giới, không giữ giới quy
Khi đó nàng đoan chính ngồi ở trên bồ đoàn mềm giọng nhờ cậy hắn hỗ trợ, nàng sai thị nữ nghe ngóng chuyện cũ lông bông lúc còn trẻ của Triệu Như Ngọc... è hém... Tính tới tính lui, người có thể mang đến uy hiếp cho hoàng huynh nhà mình chỉ có cái tên phương trượng Tướng Quốc Tự này thôi....
Nếu không phải hoàng huynh sợ tâm Triệu Như Ngọc bị người ta quyến rũ đi mất, sao mới ngày thứ hai đã khiến cho người ta đường đường là đại gia công tử chỉ có thể xuất gia để chứng tỏ thanh bạch chứ!
Hòa thượng trước mặt nàng sau khi nghe xong lời của nàng, biểu tình hơi ngẩn ra lại lập tức cười như u lan mê muội làm nàng có chút không biết phải làm sao.
“Ý của trưởng công chúa điện hạ là để bần tăng và tiểu Triệu tướng quân nối lại tình xưa sao?” Hắn lãnh đạm hỏi.
Trưởng công chúa phục hồi tinh thần lại, liên tục gật đầu, chứ còn sao nữa, ta đã không có cơ hội thì cũng không để hoàng huynh sống dễ chịu đâu! Trưởng công chúa bi tráng nghĩ, cá chết lưới rách là xong! Hừ hừ!
Nàng lại đợi một lát, thấy hòa thượng kia vẫn chỉ mỉm cười nhàn nhạt, không trả lời, nhất thời bốc hỏa, hoàng huynh khi dễ ta, Triệu Như Ngọc khi dễ ngươi, một hòa thượng như ngươi lại dám khi dễ ta phải không, nàng hơi ngước cằm, dự định thể hiện tư thế trưởng công chúa đương triều hung hăng uy hiếp hắn.
Trùng hợp lúc này, hòa thượng kia lại nhẹ giọng nói: “Kỳ thật, chuyện này cũng không phải là không thể.”
Trưởng công chúa nhất thời thở phào nhẹ nhõm, tài đại khí thô, “Muốn cái gì cũng được, ngươi cứ việc nói.”
Hòa thượng kia buông chăn trong tay, thu tay áo ngồi xuống, “Xin trưởng công chúa đưa lỗ tai lại đây.”
Trưởng công chúa lập tức vui vẻ chạy tới, ý nghĩ của nàng rất đơn giản tinh khiết, người xuất gia mà, tốt xấu gì cũng dè dặt. Nàng hơi khuỵu gối vươn lỗ tai qua, nhưng mà tiếng của hòa thượng kia lại rất nhỏ, căn bản là nàng không nghe rõ, trưởng công chúa nhíu mày nghiêng đầu qua chỗ khác trừng hắn, lại thình lình chạm môi vào cằm hắn.
Vừa vặn lúc này, tiểu sa di vẫn đi theo phục vụ bên cạnh hòa thượng tiến vào thêm trà, nhìn thấy một màn này liền trợn tròn mắt, há hốc mồm như cá trồi lên mặt nước thở, không nói được tiếng nào.
Lúc này trưởng công chúa đang quỳ gối khom lưng dựa gần hòa thượng bên cạnh kia, mà hòa thượng kia đang ngồi ở trên bồ đoàn, người ngoài thoạt nhìn khẳng định sẽ cho rằng nàng đang khinh bạc hòa thượng, trưởng công chúa cố nén cơn nóng nảy đứng lên muốn giải thích, thình lình tiểu sa di lại chạy như một làn khói ra ngoài, dắt giọng hô to, “Phương trượng sư phụ bị người ta vô lễ! Các sư huynh mau đến xem đi!”
Trưởng công chúa tự nhiên bị quy tội thật là oan uổng, dù có truy cứu nguyên nhân, cũng là do bản thân nàng không cẩn thận, chỉ có thể hoài nghi cái tên thánh tăng cao thượng đang rũ mắt uống trà kia.
Sau đó, Hư Tịnh hòa thượng không nói thêm gì, dứt khoát theo nàng rời khỏi Tướng Quốc Tự, ngực trưởng công chúa lúc này mới thấy thoải mái.
Nghe nói sau hôm hắn gặp mặt Triệu Như Ngọc, trưởng công chúa gọi đến hắn tiến cung, hỏi tình huống, Hư Tịnh ở trước mặt nàng cười đến rơi vào trong sương mù, “Trưởng công chúa điện hạ hẳn phải cho bần tăng một chút thời gian.”
Trưởng công chúa thở dài, “Bổn cung cũng muốn cho ngươi nhiều thời gian, chỉ sợ hoàng huynh của bổn cung không cho ngươi nhiều thời gian thôi.”
Nghe đồn lúc hoàng huynh nghe nói Hư Tịnh trở về Trường An, tay run lên trực tiếp bẻ gãy bút son trong tay. Tiếp đó lại vô cùng lo lắng bắt Triệu Như Ngọc tiến cung chứng tỏ thanh bạch. Nhìn tình huống hiện giờ, đoán chừng đã tạm thời trấn an, nhưng dựa theo tính cách của hoàng huynh, mấy ngày nữa hoàng huynh nhất định sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ mầm tai vạ Hư Tịnh này sạch sẽ.
Trưởng công chúa chớp mắt suy nghĩ một hồi, chăm chú nhìn Hư Tịnh, “Ta nói nè đại hòa thượng, không bằng ngươi hoàn tục đi.” Ít nhất hắn sẽ không bị hoàng huynh đuổi về Tướng Quốc Tự.
Nàng vốn tưởng rằng Hư Tịnh sẽ bị dọa sợ mà cự tuyệt, nào ngờ hắn chỉ an tĩnh nhìn nàng hồi lâu rồi khẽ vuốt cằm, nói: “Được.”
Trưởng công chúa cho là mình nghe lầm.
Hắn lập lại lần nữa, “Được.”
Cái này khiến trưởng công chúa bắt đầu bất an, nàng không cho rằng tên hòa thượng này cũng có tâm tư thấu đáo như hoàng huynh nàng, như vậy hắn nguyện ý hoàn tục khẳng định là có nguyên nhân khác, nàng đến gần hai bước ngửa đầu tỉ mỉ nhìn chằm chằm tên hòa thượng kia, cắn môi suy tư hồi lâu, thanh âm run rẩy nói, “Ngươi, ngươi đáp ứng dứt khoát như vậy, không phải là cũng thích Triệu Như Ngọc chứ?”
Trưởng công chúa nói đến đây quả thật tức giận sôi lên, nàng trực tiếp nắm vạt áo tăng bào của Hư Tịnh.”Bổn cung không cho phép ngươi thích nàng! Oa, Triệu Như Ngọc là của bổn cung!”
Trưởng công chúa dẫm nát áo cà sa tha trên mặt đất của hắn, giữa lúc nàng đang nghiêm túc chất vấn cái tên rất có thể là tình địch này, đột nhiên nàng cảm thấy dưới chân bị hẫng, nàng mất thăng bằng nhào qua người hắn.
Thân thể Hư Tịnh hình như không được tốt... Cư nhiên lại bị nàng đẩy ngã nhào xuống đất, trưởng công chúa nhất thời quẫn bách, nàng đang giãy dụa trên người hắn mấy cái muốn đứng dậy, trùng hợp lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng của Phúc công công: “Hoàng thượng giá lâm -- “
Một lần là vừa khớp, hai lần thì sao? Một lần là vô tình, hai lần thì thế nào?!
Trưởng công chúa u ám.
Hoàng huynh của nàng bình tĩnh nhìn tình huống bên trong một chút, nghiêng đầu nhẹ nhàng ho khan, sau đó đóng cửa lại. Nàng thề, nàng nghe được tiếng bước chân rời đi của hoàng huynh nhẹ nhàng cực kỳ!
··
Nàng bắt đầu tận tâm tận lực trốn tránh Hư Tịnh, hơn nữa chuyện quan trọng nhất là, nàng nhớ lại chuyện hoang đường lúc nàng tuổi nhỏ đã làm.
È hém... Khi đó, trưởng công chúa điện hạ cao ngạo tôn quý hiện nay, còn như một quả táo xanh chát miệng, thế nhưng được cái gien di truyền tốt, cho dù ngực và mông còn chưa nhổng lên, gương mặt của nàng thoạt nhìn vẫn rất đáng yêu.
Mà trưởng công chúa, đang nâng cằm lâm vào phiền não của thiếu nữ với mối tình đầu.
Chính lúc này, nàng nhìn thấy đối tượng nàng đơn phương yêu mến đang đi về hướng nàng, trưởng công chúa nhanh chóng điều tiết hô hấp, bày ra bộ dáng đoan trang dè dặt. Không biết rằng bộ dáng kia ở trong mắt người ta lại giống như cây dương mai sắp ngã.
Vì vậy câu đầu tiên Triệu Như Ngọc nói khi tiến lên trước là: “Không thoải mái sao?”
Trưởng công chúa dục cự hoàn nghênh nhìn nàng một cái, sâu kín thở dài.
Mà ở trong lý giải của Triệu Như Ngọc, dáng dấp trưởng công chúa giống như đang ghét bỏ nàng vướng bận hơn, Triệu Như Ngọc lặng lẽ bày ra vẻ mặt kiêu ngạo ở trong lòng, thế nhưng da mặt dày vẫn tiếp tục lôi kéo làm quen.
Trưởng công chúa động tâm niệm, sao không nhân cơ hội thử xem nàng đối với ta rốt cuộc có ý gì hay không, Vì vậy nàng cúi đầu nói, “Bổn cung thích vị công tử bên kia, “ nàng giơ tay lên tùy tiện chỉ, “Thế nhưng Bổn cung không biết hắn rốt cuộc có thích bổn cung hay không.”
Triệu Như Ngọc nhất thời ngã chỏng vó trong lòng. Dù sao cũng may là năng lực hồi máu sống lại của nàng vẫn kinh người, cứng cổ nén nhịn uất nghẹn, phất tay áo nói, “Ta thay nàng đi hỏi một chút.”
Trưởng công chúa nghe vậy cắn răng thiếu chút nữa phun lệ, quả nhiên, nàng vốn không có ý với bổn cung...
Triệu Như Ngọc ở bên kia nhìn theo hướng trưởng công chúa chỉ thấy hai tiểu tử, một là Hoa Nam Bình, một là Tần gia đại công tử trầm tĩnh, trưởng công chúa không thể nào yêu say đắm chính thân ca ca của mình được, nàng liền dứt khoát nói lại ý của trưởng công chúa cho Tần Minh nghe, ánh mắt cậu bé tái nhợt gầy yếu nhất thời lấp lánh, Triệu Như Ngọc xác định mình không có cơ hội, đơn giản chỉ cho hắn vị trí của trưởng công chúa, sau đó đau khổ ngồi xổm xuống bứt cây cỏ phát tiết tâm tình.
“Nàng không thích ta, nàng quả nhiên không thích ta, cũng đúng, Tần Minh hắn thông thạo thơ từ, lại biết hội họa, hơn nữa lại có học vấn, nàng* tại sao phải thích ta chứ!”
Mà lời này, rơi vào trong lỗ tai Hoa Nam Bình đang không biết tiền căn hậu quả cách đó không xa, liền tự động trở thanh nàng thầm mến Tần Minh thất bại, tiểu oán phụ thở dài.
*từ “nàng” là chữ 她 trong tiếng Trung, từ “hắn” là chữ 他, cả hai đều được đọc là “tha” nên anh Nam Bình mới hiểu lầm, các nàng cứ thay chữ “nàng” trong đoạn đó thành “hắn” là hiểu thôi ^^
Thất điện hạ trẻ tuổi hung hăng nắm tay lại thành đấm, hai chữ “Tần Minh” tựa như khắc vào lòng hắn, hắn tiện tay hái đóa hoa mẫu đơn ném về phía cái tên đang ai oán, “Triệu Như Ngọc, nàng là thỏ sao? Bứt cỏ để ăn à? Qua đây bồi bổn điện hạ!”
Mà ở đầu kia, trưởng công chúa đang tâm phiền ứng phó hoa đào tiện tay rước lấy.
“Ai ai, được rồi tiểu tử thối, bổn cung đáp ứng ngươi, chờ năm sau hoa hải đường nở đầy cung điện ta ở, bổn cung gả cho ngươi.” Trưởng công chúa dứt lời liền phất tay áo rời đi.
Dung Trán cung toàn trồng hoa mẫu đơn, vĩnh viễn sẽ không nở hoa hải đường.
··
Rất nhiều mùa xuân sau, lâu đến mức Hoa Nam Bình đã thoái vị, rốt cuộc có một thân phận chính thức ở bên thê tử, lâu đến mức tiểu nhị tử đã bị rèn luyện thành nội tâm ép khổ, bề ngoài hoa tâm.
Lâu đến mức trưởng công chúa đã có khả năng giơ ngón tay ra sai sử, ra lệnh cho phu quân đã từng là thánh tăng cao thượng như tiên nhân đấm bóp thắt lưng cho nàng, bên giường đại nhi tử đang ở tuổi nổi loạn, làm nũng, làm loạn muốn cạo cái đầu bóng lưởng, mà nữ nhi nhỏ tuổi nhất đang cưỡi trên vai tiểu ca ca, gặm ngón tay.
Trưởng công chúa hỏi phò mã nàng, “Ta thực sự là hiếu kỳ, khi ta còn bé ương ngạnh ngang ngược, chàng lại nói chàng từ nhỏ đã thích ta, có phần...”
Tần Minh vẫn chỉ cười cười, nâng tay nương tử lên thay bếp giữ ấm trong tay nàng, từ tay nàng ấm đến đầu ngón tay.
Hắn từ nhỏ tính tinh lạnh nhạt, thân thể đã yếu còn nhiều bệnh, è hém lúc thức dậy hắn chỉ muốn chết thôi, thật không biết làm thế nào mà một hài tử yếu ớt như vậy lại sinh ra chán ghét đối với hồng trần, cho đến một ngày nàng đi theo hoàng huynh nàng tới thăm bệnh, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, lúc đi còn bỏ vào trong tay hắn một đóa hoa hải đường ấm áp và ẩm ướt.
Như một cây đàn ấm áp, chậm rãi khiến hắn không muốn xa rời nhân gian rộng lớn.
Phủ phò mã ở ngoài cung trồng đủ loại hải đường, đến mùa hoa nở rực như một biển hoa đỏ.
Trưởng công chúa ở trong phủ mã, chuyện yêu thích nhất vẫn là thường lên kế hoạch ăn vụng đậu hủ của Triệu Như Ngọc, hoặc là giáo dục nữ nhi ăn vụng đậu hũ nhi tử của nàng ấy.
Mỗi lúc này, phò mã đại nhân bề ngoài cao thượng nội tâm ôn nhu sẽ nở nụ cười cưng chiều nhìn nương tử hắn, sau đó giơ tay lên châm trà.
HOÀN
15/3/2015 - 15/7/2015