Editor: V-Emy
Hoa Nam Bình nghe nói thế, cúi đầu nở nụ cười. Hắn vén mớ tóc rối của ta ra sau tai, nói: “Tính từ lần đầu tiên ta gặp nàng tới nay, nhoáng cái đã mười năm trôi qua, giữa bao nhiêu cảnh còn người mất, tiểu tử bộp chộp khi xưa nay đã thành nữ tướng ổn trọng, nhưng A Ngọc, ta chỉ muốn nói với nàng một điều, ta sẽ không buông tay, cả đời cũng không.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn. “Từ Tô Hi đến con trai của Tần thượng thư, rồi đến Giang Hành Tri ——” đôi mắt màu hổ phách của hắn ôn nhu đến tận cùng nhìn ta, nhưng ta lại cảm thấy lưng rét run, tựa như có một con rắn uốn lượn bò lên lưng,
“Nàng cẩn thận hồi tưởng một chút xem, tâm tư của nàng đặt trên những nam nhân này, có người nào có kết cục tốt?”
Tô Hi đoạn tụ, Tần Minh xuất gia, Giang Hành Tri... đi Tây Lương. Ta muốn lui về phía sau, nhưng lưng đã gán chặt vào vách tường, không thể động đậy.
Ngày xuân ở thành Trường An, gió nhẹ phơ phất, ánh nắng rực rỡ ấm áp, ta lại lạnh đến tận xương tủy, ta ngửa đầu nhìn gương mặt hắn, cố sức tỉnh táo lại, cắn răng: “Ngươi... thật sự đều là ngươi làm?”
Hoa Nam Bình rũ mắt nhìn ta, cũng không trả lời câu hỏi của ta, “A Ngọc, nay ta tạm thời không bức nàng phải ra quyết định gì, nhưng nàng cũng đừng hồ nháo, những chuyện khác, chờ sinh hài tử xong chúng ta sẽ nói sau.”
Ta nhanh chóng suy nghĩ, nháy mắt ngắn ngủn trong đầu ta đã lướt qua năm sáu phương án giải quyết, giả chết, giả ngu, chạy trốn, kế sách nào cũng nghĩ qua một lần, nhưng đều bị ta phủ nhận từng cái một. Môi hắn ấm áp dán vào vành tai ta, hơi thở phun vào lỗ tai ta, ngứa ngáy tựa như mê hoặc như câu dẫn, nhưng lời hắn nói ra sau đó, trong nháy mắt lại làm cho ta như ngã vào hầm băng, “A Ngọc, trêu chọc đến ta, nàng thật sự nghĩ mình còn có thể toàn thân trở ra sao?”
Ta vô lực giải thích: “Nhưng ta thật sự đã quên hết toàn bộ rồi.”
“Vậy thì nhớ lại cho ta” hắn buông ta ra, bình tĩnh nói.”
Lúc trước nàng nuốt si tình cổ, ta vốn cảm thấy thấy thẹn với nàng, nên chưa từng trách nàng mảy may. Nhưng nay ta hối hận, từng chuyện nhỏ năm đó, một chút ta cũng không cho phép nàng quên.” Ta quay đầu đi bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Hoa Nam Bình xoay người mở cửa phòng ra ngoài, lúc bước qua Trần Triệt hắn dừng lại, không khí đột nhiên căng thẳng lên vài phần, hắn nghiêng đầu liếc mắt kĩ lưỡng đánh giá Trần Triệt một cái, sau đó mới nhanh chóng rời đi. Triệu Khả kích động vào cửa liếc mắt nhìn ta một cái, há to miệng ngây ngẩn cả người, đợi nàng phản ứng lại liền lập tức đóng sầm cửa phòng một cái đập vào mũi Triệu Thanh Y, nàng dựa vào cửa không cho Triệu Thanh Y tiến vào, bình tĩnh nhìn ta, hốc mắt đỏ hồng. “Đều do lão gia ngài hồ nháo, ngài thu thập tranh của các công tử hợp độ tuổi khắp thành Trường An, bệ hạ làm sao có thể không biết!”
Nàng nâng tay áo lên dụi dụi mắt, “Bệ hạ đã biết làm sao có thể buông tha tiểu thư.”
Ta 囧 đi qua an ủi nàng: “Ta không sao, ngươi đừng có đoán mò.”
Triệu Khả chỉ cho rằng ta chôn tất cả trong lòng không muốn nói, oa oa gào khóc càng vang dội.
“Đều tại tiểu thư, lúc trước mọi người không muốn tiểu thư thích bệ hạ, mọi người đều khuyên tiểu thư, nhưng tiểu thư vẫn đi trêu chọc người ta, giờ thì ăn phải quả đắng rồi đó!”
“Triệu Khả được rồi được rồi, đừng khóc, đều là tại ta được chưa?”
Triệu Khả nghe xong lời này của ta, nước mắt nhất thời như dòng hạt châu ào ào rơi xuống, “Đều do em hết, đều do Triệu Khả em vừa ngốc lại vừa nát!”
Ta thấy nàng còn muốn khóc, đưa tay rút cây trâm trên đầu nàng, cố tự mình bới tóc buộc lên. Triệu Khả gào khóc một hồi cũng mệt mỏi, nước mắt vẫn rơi tí tách, nhưng đã không còn hăng như lúc nãy, ta vỗ vỗ khuôn mặt nàng, “Đi thôi, về nhà, ta đói bụng.”
Triệu Khả cắn khăn tay ô ô lên tiếng trả lời. ·· Tiễn bước Trần Triệt, trên đường hồi phủ Triệu Khả vẫn quở trách nam nhân xấu xa, Triệu Thanh Y thật sự nghe không nổi nữa, ủy khuất nói: “Kỳ thật nói thật ra, ta thật sự có thể hiểu được bệ hạ.”
Triệu Khả lập tức xù lông, lưng ta cũng cương cứng, Triệu Khả âm trầm hỏi Triệu Thanh Y, “Ngươi hiểu như thế nào? Cảm thấy ngài ấy làm vậy là đúng sao?”
Triệu Thanh Y thành thật vò đầu cười: “Ai thấy cô nương mình để trong lòng cùng nam nhân khác hẹn hò mà có thể kiềm chế được, vậy không gọi là nam nhân.”
Ta chỉ cười nhạt. Triệu Thanh Y giải thích, “Tiểu thư người đừng cười, ý niệm trong đầu bệ hạ đối với tiểu thư nay không có chút ý nào che giấu, tiểu thư cũng nhìn thấy rõ ràng, tiểu thư tự ngẫm lại đi, bệ hạ như vậy, nếu nghe được tin tức tiểu thư đi thân cận, còn có thể ngồi ngay ngắn ở Tuyên Chính điện phê tấu chương, vậy thực sự —— “
Triệu Khả giơ tay đánh hắn, Triệu Thanh Y bị đánh một cái, lúc này mới ủy khuất nói tiếp: “Nam nhân ăn dấm chua, tuy nói không giống nữ nhân thích oán giận tố khổ với người ngoài, bụng dạ hẹp hòi không quan tâm tướng công, nhưng trong lòng nam nhân lại ủy khuất chua xót ghen tị khó có thể chịu được, nhất là nhìn thấy tiểu thư ăn mặc xinh đẹp cười với người nọ, nếu là ta, phỏng chừng ta sẽ lập tức đi giết Trần công tử.”
Triệu Thanh Y nghiêm túc suy nghĩ, “Lại tỷ như tướng công của Triệu Khả, mỗi lần nhìn thấy ta cùng Triệu Khả làm việc, ánh mắt hắn nhìn ta cứ như dao vậy.”
Ta không muốn nói tiếp, liền chuyển đề tài, hỏi: “Hồi phủ hai ngày, sao không thấy Hoa Bình?”
Những con ngựa khác trong phủ không thông minh lanh lợi bằng Hoa Bình, Hoa Bình quả thật thông minh đến thành tinh rồi, nó biết khi nào có thể vui vẻ phi nước đại, khi nào phải cẩn thận cất bước. Bởi vì lí do đó, hiện tại ta cưỡi ngựa khác có chút không quen.
Triệu Thanh Y lắc đầu, “Hôm đó hồi phủ ta đến chuồng tìm, nhưng không phát hiện bóng dáng Hoa Bình.” Triệu Khả nói tiếp: “Không phải nó đi tìm Thạch Đầu chứ?”
“Thạch Đầu?” Triệu Khả co rút khóe miệng, “Tiểu thư, người quên luôn Thạch Đầu rồi sao?” Ta cam chịu.
Triệu Thanh Y giải thích cho ta: “Con ngựa bệ hạ cưỡi tên là Thạch Đầu. Năm đó tiểu thư theo mang đến hai con bảo mã U Vân thuần huyết, khi đó đều là ngựa con, một con tiểu thư giữ lại nuôi lớn, chính là Hoa Bình, con còn lại được tiểu thư đưa cho bệ hạ, chính là Thạch Đầu. Nay Hoa Bình vừa không ở Lưu Phong lại không ở trong phủ, tám phần là ở chỗ Thạch Đầu kia rồi.” “Thạch Đầu? —— tên này...”
Ta cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Triệu Khả nói: “ Rất giống tiểu thư!” Ta nhẹ nhàng liếc mắt nàng một cái, Triệu Khả lập tức cúi đầu nhu thuận.
“Thạch Đầu...” Ta gọi tên này một tiếng, chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, “Nó không phải là ở hoàng cung sao?”
Triệu Khả cười hắc hắc, “Hoa Bình nó rất lanh lợi, thủ vệ bên hoàng cung đều biết nó là ngựa của tiểu thư, hơn nữa bọn họ rất thích nó, làm sao có thể ngăn cản nó được, vả lại Hoa Bình cũng không phải là lần đầu tự mình ở lại hoàng cung, nó quen đường quá rồi.”
Ta yên tâm, “Ngày khác ta tiến cung mang nó về.”
··
Ngày hôm sau ta vốn chuẩn bị sáng sớm đi vào triều, nhưng còn chưa xuống giường, chân đã mềm nhũn ngả trở lại, sau đó dựa vào đầu giường phun long trời lở đất, Cố Phán Hề sốt ruột như lửa đốt chạy tới bắt mạch cho ta, thở phào nhẹ nhõm đặt bút bắt đầu kê đơn, tựa như vui sướng khi người gặp họa nói với ta: “Đứa nhỏ trong bụng ngươi, cuối cùng cũng bắt đầu nháo.”
Ta nửa hiểu nửa không nhìn hắn, cha ta vốn đang ở bên cạnh hút đấu thuốc, nghe được lời này của Cố Phán Hề, liền quay đầu thương hại liếc mắt nhìn ta một cái, vụng về an ủi: “Như Ngọc à, ổ gà này tóm lại con vẫn phải đi qua, trước kia lúc nương con mang thai con cũng như vậy, cho nên con nhất định phải nhẫn nại à nha.”
Ta đỉnh đạc phất tay tỏ vẻ nam tử hán đại trượng phu chịu được đau đớn. Cha ta vẫn lắc đầu, gọi Triệu Thanh Y truyền tin vào cung, nói thân thể ta không khoẻ, xin nghỉ lâm triều.
Đến trưa, ta liền hiểu được sự vui sướng khi người gặp họa của Cố Phán Hề và ánh mắt thương hại của cha ta, nhìn mỹ vị trên bàn, một ngụm ta cũng ăn không vô, chỉ nghe mùi liền cảm thấy dạ dày quay cuồng muốn nôn mửa, chạng vạng Cố Phán Hề lại đến bắt mạch cho ta, sắc mặt ta đã muốn tái nhợt, chân nhũn như mỳ sợi. Cố Phán Hề thu gom hòm thuốc, nói với ta: “Đứa nhỏ hơn bốn tháng, có sức sống như thế cũng là chuyện tốt.”
Mặt ta nhợt nhạt hữu khí vô lực cười với hắn. Triệu Khả vỗ vỗ cái trán, “Đã hơn bốn tháng, là thời điểm tìm bà đỡ.”
Cha ta nghe vậy rít đấu thuốc, “Tìm bà đỡ cái gì, Phán Hề không phải là đại phu sao?” Triệu Khả đỏ mặt, “Lão gia, đại phu với bà đỡ không giống nhau, hơn nữa, Phán Hề cũng không nhất định là biết đỡ đẻ.” Cha ta nghe vậy hỏi Cố Phán Hề: “Phán Hề, có biết đỡ đẻ không?”
Cố Phán Hề đáp: “Có làm vài lần.”
“Thì phải biết chứ!” Cha ta vỗ cái bàn, “Quyết định như vậy đi.” Triệu Khả sốt ruột giậm chân.
Ta cũng có chút lo lắng, nhưng ta với Triệu Khả lại hoàn toàn không quan tâm cùng một vấn đề, ta ngẩng đầu cẩn thận hỏi: “Phán Hề, ngươi từng đỡ đẻ cho người khác chưa?”
Cố Phán Hề bình tĩnh nhìn ta trả lời: “Heo chó bò dê, có làm vài ba lần, có lẽ đỡ đẻ cho người cũng không khác biệt lắm.” Cha ta nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Đó cũng là đạo lý!”
Nhưng ta tuôn lệ lật bàn liều chết không theo, “Cha, con có phải là con ruột của cha hay không? Nếu cha thực sự để tên thú y này đỡ đẻ cho con, hiện tại con liền trực tiếp cắt cổ trước mặt cha cho xong!”
Triệu Khả nghẹn đến mức mặt đỏ bừng nói với cha ta: “Lão gia! Việc này không được, không phải là không tin y thuật của Phán Hề, mà là chuyện đỡ đẻ dù sao vẫn nên để nữ nhân làm thì tốt hơn!”
Cha ta nghe vậy lập tức phản bác: “Nói bừa, Như Ngọc nhà ta đầu đội trời chân đạp đất, sao phải để nữ nhân đỡ đẻ ——” người dường như cảm thấy có chút không đúng, vả miệng hai ba cái, vỗ đầu bừng tỉnh đại ngộ, “Như Ngọc cũng là nữ nhân mà?”
Ta bi thương nhìn cha ta: đúng, con là nữ nhân không sai, nhưng cha à, người vì sao lại dùng cái loại khẩu khí bỗng nhiên tỉnh ngộ như vừa mới nhận ra được, chẳng lẽ nuôi con hai mươi hai năm cha mới biết con là cô nương chứ không phải tiểu tử sao?!
Cha ta run rẩy rụt cổ. Ta... Ta đánh chết cũng sẽ không nói cho cha ta biết kỳ thật ta cũng mới vừa bắt đầu ngộ ra chuyện này... = =