Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui

Chương 15: Chương 15: Tỉnh rượu




Ngày hôm sau tỉnh lại, sắc trời sáng rõ, ánh mặt trời chói mắt từ cửa sổ chiếu vào khiến ta không mở mắt ra được. Ta cuống quít đứng dậy, vừa mới đứng lên liền cảm giác được đầu đau như muốn nứt ra. Hai chân thì mềm nhũn, đứng thẳng cũng không xong, cộp một tiếng đụng vào mép giường.

Triệu Khả bưng nước ấm tiến vào, thấy ta ôm đầu lăn lộn liền chạy nhanh tới, thay ta xoa xoa cái trán, mang theo trách cứ nói: “Tiểu thư người cũng không phải không biết mùi đau đầu khi say rượu, còn cố tình tự đi tìm say. Rượu Lâm Sương mạnh không giống như nước đường ở Trường An. Bây giờ người đã biết mùi chưa?”

Ta đau đến nhe răng, mở miệng trả lời cô nàng: “Ta chỉ nhất thời nghĩ không thông, mới tìm Tô mỹ nhân cùng Lưu Danh ra ngoài giải sầu. Không cẩn thận nên uống nhiều.”

Triệu Khả từ trong lỗ mũi khẽ hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, đứng dậy vắt khăn lau mặt cho ta.

Cô nàng làm bộ thờ ơ hỏi ta: “Tiểu thư người ngày hôm qua uống rượu không nói nhảm gì chứ?”

“Em cũng không phải không biết, ta bất luận thế nào thì lần nào say cũng đều mất trí nhớ. Làm sao ta biết ta nói lung tung cái gì, làm sao hả?”

Triệu Khả liếc ta: “Không nói lung tung đương nhiên là tốt, chỉ nhìn công tử phản ứng, tiểu thư phỏng chừng, chưa nói lời gì có lỗi.”

Động tác cọ rửa của ta cứng ngắc vài phần, lại không sao cả nói: “Ta với hắn lại không ồn ào hục hặc gì, hẳn là không nói gì sai. Em đừng nghĩ vớ vẩn nữa, cái kia, hắn trở về có phản ứng gì không?”

Triệu Khả nhún vai, “Chính là không phản ứng mới kỳ quái, phải biết rằng tiểu thư người say rượu, công tử ôm người trở về không ngờ lại không nói gì cả, cái này đủ kỳ lạ.”

“Người khác đâu?”

“Kiểm tra quân lương tồn kho còn có khoản quân vụ gì gì đó, tiểu thư muốn đi xum xoe?” Triệu Khả bỡn cợt hướng ta nháy mắt.

Ta trừng cô nàng liếc mắt một cái, tùy tay chọn một bộ quần áo sạch sẽ để thay, nói: “Đúng rồi, Tô mỹ nhân và Lưu Danh đâu?”

“Buổi sáng nghe Tố Tố làm cơm nói, sau khi tiểu thư về, Trần lão quân sư không biết tại sao lại biết tin, liền chạy đến tửu quán mấy người uống rượu nhéo tai thống lĩnh túm về. Lúc này tám phần là đang quỳ trước bài vị của mẹ hắn, còn Tô Hi quân sư... Em cũng không biết.” Triệu Khả nói.

Ta vỗ đầu: “Xong rồi.”

Tô Hi cũng giống ta, hiếm khi say, nhưng sau khi say nhất định sẽ làm việc sai trái. Cha ta và đầy tớ trong phủ nhìn ta lớn lên đều nói đô rượu ta kém, sau khi say thích nói linh tinh. Tuy rằng ta không nhớ rõ... Nhưng mà nói lung tung so với Tô mỹ nhân đỡ hơn gấp trăm lần, Tô Hi hắn... Rượu say tất loạn tính.

Triệu Khả hỏi: “Làm sao vậy?”

Ta nghiêm chỉnh dặn dò: “Nếu hai ngày này mà có người tới đập cửa nói ta trị quân không nghiêm, dung túng thuộc hạ, cưỡng đoạt dân nam, phá trinh tiết người ta, em nhớ nói là ta không có ở đây, tuyệt đối nhớ kỹ.”

Triệu Khả hiểu lầm, khinh bỉ nói: “Tiểu thư người thành thật khai báo đêm qua người rốt cuộc đã làm ra chuyện xấu gì, người lại đoạt dân nam nhà ai. Có tin em đi méc với công tử không! À không... Em viết thư nói cho lão gia biết!”

Ta: “...”

Dù sao ta cũng trốn không thoát cái số phải chịu oan thay hai người bọn họ.

???

Ta xoa cái đầu đau như muốn nứt ra, nén lòng ngồi ở quân trướng lật xem bản đồ. Vừa đúng lúc này, Cố Phán Hề xốc màn trướng đi vào. Ta thấy trong tay hắn đang cầm một chén thuốc, liền lo lắng không yên đứng dậy muốn chạy ra bên ngoài.

Hắn giữ chặt tay áo của ta, trừng mắt: “Đứng lại cho ta.”

“Đừng manh động. Phán Hề, ta đắc tội với ngươi chỗ nào, ta sửa có được không? Đừng ép ta uống canh đắng này nha! Ta bây giờ chỉ cảm thấy mỗi cộng tóc sợi lông đều có mùi hoàng liên.”

Cố Phán Hề cái gì cũng không nói, trực tiếp đưa chén thuốc đến trước mặt ta. Ta tự biết không có sức xoay chuyển trời đất, đầu ngón tay run rẩy nhận lấy.

Lúc này, ta nghe lính thủ vệ bên ngoài nói lớn: “Giám quân đại nhân.”

Tay ta lại run lên, chén thuốc còn chưa lấy xong, Cố Phán Hề bên kia đã buông lỏng tay ra. Nước thuốc nóng văng khắp người, bát cũng choang một tiếng rơi vỡ nát.

Cố Phán Hề liếc mắt nhìn, không ngờ lại không trách tội ta, “Chặp nữa ta sắc một chén khác.” Dứt lời liền ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ.

Ta ngăn hắn lại, đuổi hắn đi, “Ngươi mau đi đi, chỗ này để ta nhặt. Đừng để mảnh vỡ đâm vào tay, bảo bối quân y của chúng ta không thể có sơ xuất.”

Bởi vì dựa vào hơi gần, hắn dường như ngửi được mùi rượu trên người ta. Sau đó hắn dùng ánh mắt khiến con người ta sợ hãi để nhìn ta: “Tướng quân, có nhớ ta đã từng dặn là không cho cô uống rượu chứ?”

“Chỉ có chút, chỉ có chút.” Ta thấy hắn không tin, quay đầu gọi Giang Hành Tri, “Công tử làm chứng cho ta.”

Giang Hành Tri vẫn đứng yên một bên lúc này mới quay đầu liếc mắt nhìn ta, khuôn mặt như mưa sau núi xa, sương mù lưu chuyển. Vẻ mặt giống như vẩy mực thoải mái lại làm cho người ta nhìn mơ hồ.

Không đợi ta bày ra vẻ mặt tươi cười với hắn, hắn liền quay đầu lại, đi đến chỗ mấy cuốn sách lộn xộn trên bàn ta, dường như đang tìm cái gì đó, chỉ chừa cho ta một bên mặt lãnh đạm xa cách.

Ta xấu hổ, bất đắc dĩ vươn hai căn ngón tay hướng lên trời, cam đoan với Cố Phán Hề: “Dù sao cũng không uống nhiều rượu, ngươi cứ yên tâm đi. Ta dùng da mặt cha ta để thề, sau này tuyệt đối sẽ không chạm vào một giọt rượu nào, được rồi chứ Cố đại quân y của ta?”

Hắn hừ lạnh một tiếng, rồi đi.

Ta không ngờ hắn lại khinh địch buông tha ta như vậy, ta khẽ thở ra một hơi. Nhìn mảnh vỡ của chén thuốc trên đất, lại lười gọi người vào, vì thế hiển nhiên là tự ta ngồi xuống nhặt lấy.

Còn chưa chờ ta chạm đến mảnh vỡ, thì một tay áo dài màu thiên thanh đã kéo tay ta ra, bàn tay trắng nõn thon dài, trên ngón trỏ còn dính chút mực nhạt, nhìn thấy rõ ràng. Hắn cúi mắt cẩn thận nhặt mảnh vỡ trên đất, mi mắt khẽ run run, rợp bóng dưới mắt.

“Đừng, cẩn thận đứt tay.”

Hắn thu mi nhìn ta, động tác tay không ngừng lại, nhưng vẫn không phản ứng.

Ta vò đầu cầu xin tha thứ: “Công tử, ta đắc tội ngươi chỗ nào? Ta ngoan ngoãn nhận lỗi có không được?”

“Triệu Như Ngọc.”

Ta nghe hắn gọi cả tên lẫn họ của ta, liền run bần bật. Giang Hành Tri ít khi tức giận với ta, nhưng một khi đã tức thì cũng rất lợi hại. lần đến Hồng Tuyết lâu ăn cơm với Nam Bình Vương gia bị người ta chiếm tiện nghi đã bị hắn tóm gáy, hắn tức giận ta cũng là chuyện bình thường. Nhưng lần này rốt cuộc lại làm sai cái gì mà khiến hắn còn tức giận hơn cả lần trước.

“Ừ?” Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ nhớ tới những lời Triệu Khả nói ban sáng, đầu óc dường như cũng tỉnh táo hơn vài phần, cười khổ nói, “Tối hôm qua ta uống rượu, có thể đã nói những lời không hay. Ngươi cứ coi như nghe chuyện tiếu lâm thôi, đừng tưởng thật.”

Hắn giật mình, giọng nói ôn hòa thường ngày có chút khàn khàn, “A Ngọc, thực xin lỗi.”

Ta ngây ngô, “Ngươi làm gì mà xin lỗi ta, theo lý mà nói thì hẳn là ta phải xin lỗi ngươi mới đúng. Ngươi có tài có mạo, kết quả lại cưới phải nữ tướng thô lỗ như ta, ủy khuất ngươi mới phải.”

“A Ngọc, bất luận như thế nào, thì nàng vẫn là thê tử của ta.” Hắn nhẹ nhàng nói.

“Ngươi đừng nhặt nữa, cẩn thận đứt tay.” Ta cúi đầu dùng tóc che khuất vẻ mặt, mơ hồ đoán được ta tối hôm qua đã nói cái gì. Lúc ta đưa tay lấy mảnh vỡ trên tay hắn, hắn cúi đầu nhìn thấy mu bàn tay đỏ bừng vì bị nước thuốc nóng đổ vào của ta.

“Đau không?” Hắn đổ nước trà lạnh trên bàn vào khăn tay, nhẹ nhàng đắp lên trên mu bàn tay ta, ta không cự tuyệt.

“Không coi là đau, năm đó ta thiếu chút nữa bị tiễn Tây Lương bắn trứng tim, đó mới gọi là đau.” Ta khoa trương.

Nắm tay Giang Hành Tri đột nhiên chặt vài phần, vừa vặn nắm phải miệng vết thương của ta. Ta nhất thời không có sức mà khoa trương, đau đến nhe răng, “Công tử công tử, nhẹ chút nhẹ chút.”

Hắn nhanh chóng buông tay, áy náy nhìn ta.

Ta cắn răng nuốt máu, “Không có việc gì, ta ra đây một lúc, tìm Phán Hề xin chút thuốc mỡ bôi.”

Giang Hành Tri miễn cưỡng cười, gật đầu. Hình như là ảo giác của ta, nụ cười ôn hòa minh nhuận thường ngày của hắn lại lại phảng phất mang theo chua xót.

???

Nội trướng quân y, Cố Phán Hề đang thu dọn dược liệu, thấy ta tiến vào, hắn chỉ chỉ chén thuốc bên cạnh.

Ta uống hết một nửa, hỏi hắn: “Phán Hề, thấy ta dễ lừa lắm sao?”

Tay hắn nhặt dược liệu chậm lại, “Nói vậy là sao?”

“Là dễ lừa lắm sao?”

Cố Phán Hề ngừng động tác tay, “Thực xin lỗi.”

Ta thấy bàn tay nhặt dược liệu của hắn hơi run, liền nhanh chóng trấn an:“Ta tùy tiện nói thôi, còn men rượu nên không khống chế được mà nói lung tung. Ta biết ngươi tốt với ta, về sau ngươi bảo ta uống thuốc gì ta đều uống hết, đừng hạ độc ta là được.”

Hắn hướng ta miễn cưỡng cười.

Ta đùa hắn: “Phán Hề cười thật là đẹp mắt, lại cho đại gia vui vẻ một lúc.”

Hắn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ta.

“Vậy đại gia cho ngươi vui vẻ một lúc.” Ta nhe răng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.