Đợi đến lúc cửa mở ra lần thứ hai thì, hắn chỉ có thể sững sờ tại chỗ!
Trên đời có một chuyện hoàn-toàn-triệt-để hạ gục tự tôn của nam nhân,
đó chính là, thê tử của mình so với mình còn oai hùng hiên ngang, so
với mình lại khí khái ngất trời, so với mình càng phong độ tuấn dật!
Hiện tại, Lý Dật Phong thật sâu sắc cảm nhận được sự mất mặt này.
“Nàng lúc mặc đồ bạch y khí chất so với mặc hồng y thì hoàn toàn bất đồng a.” Hắn không khỏi cảm khái.
“Đi thôi.” Nàng lướt qua hắn hướng ra ngoài cửa.
Tửu quán, trà lâu…là những nơi tản mạn nhàn nhã nhất, mà lúc này hai
người đang đứng ở giữa nhai đạo (*khu phố), bên trái là trà lâu, bên
phải tửu quán.
“Chúng ta đi đâu?” Lý Dật Phong bèn hỏi.
Ôn Nhược Thủy liếc hắn một cái, hướng trà lâu đi đến.
Hắn ở phía sau gọi, “Ta tưởng nàng muốn mời ta uống rượu.”
“Ta không tùy tiện mời ai uống rượu.”
“Vậy lần trước không tính là mời sao?”
Nàng cước bộ dừng lại, sau đó thản nhiên nói: “Đó là ta uống say.”
Lý Dật Phong ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng của nàng . Đêm hôm đó nàng
nước mắt như mưa, từng giọt đều thấm đẫm lòng hắn, vậy mà sau khi
tỉnh rượu nàng phảng phất như không nhớ một hồi say rượu đó.
Hai người mặc kệ tướng mạo lẫn khí chất đều xuất chúng hơn người, vừa xuất hiện liền vô luận thế nào đều là thập phần bắt mắt.
Thế nên hai người bước vào trà lâu vừa liếc mắt, tiểu nhị chạy bàn lập tức đến bắt chuyện.
Hai người tìm một vị trí cạnh cửa sổ trông ra đường ngồi xuống, gọi một ấm trà xanh, vài đĩa điểm tâm.
“Chúng ta ở chỗ này giải sầu sao?” Lý Dật Phong thử thăm dò.
Ôn Nhược Thủy giương mí mắt, nhàn nhạ đáp: “Ngươi nếu có chuyện khác, cứ việc đi làm, không cần quản ta.”
Hắn gảy nắp chén trà, lơ đãng nói “Nàng thật tình ước gì ta hiện tại có việc đúng không?”
“Ngươi ở hay không cùng ta có quan hệ gì?”
“Ta tại, nàng không được tự nhiên.” Hắn như thật như giả nói.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng nhoẻn cười , “Nếu thật như vậy, ta sợ rằng cả đời cũng không được tự nhiên.”
Lý Dật Phong bị lời của nàng làm nghẹn, giãy dụa nói: “Đả kích ta thực sự khiến nàng cảm thấy cao hứng vậy sao?”
“Chí ít còn có thể làm ta hài lòng, không phải tốt ư?”
Hắn nghe vậy nở nụ cười, “Tốt lắm.”
Trên đường đột nhiên trở nên rất ầm ĩ, Ôn Nhược Thủy hiếu kỳ hướng bên ngoài nhìn lại.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu nhị vừa bưng điểm tâm đến thì vừa lúc nghe được nghi vấn của nàng, liền cười nói: “Ngày hôm nay thiên kim nhà Trương viên ngoại Bắc thành ném
tú cầu kén rể, bây giờ phỏng chừng sắp bắt đầu rồi.”
“Cảm tạ tiểu nhị ca.” Ôn Nhược Thủy quay đầu lại hướng tiểu nhị cười cười.
“Khách quan ngài không cần khách khí.”
Tiểu nhị vừa đi, nàng nhìn về phía đối diện, tự tiếu phi tiếu: “Nguyên lai ngươi xuất môn chính là vì cái này a.”
“Trùng hợp, thật là trùng hợp a.” Lý Dật Phong dưới tình thế cấp bách nắm tay nàng, gấp gáp biện giải.
Nàng nở nụ cười, rút tay về, mày liễu giương lên, nói: “Dù sao cũng không có việc gì, chúng ta cũng qua nhìn một cái xem sao.”
“Nương tử, đây thực sự là trùng hợp thôi mà.”
Nàng thân thủ che cái miệng của hắn, đầu mày cau lại, “Kêu loạn cái gì?”
Muốn cho tất cả mọi người biết nàng là nữ phẫn nam trang (* nữ giả
thành nam) sao?
“Ta chỉ là sợ ngươi hiểu lầm thôi.” Bất quá,
nếu nàng hiểu lầm một chút cũng tốt, chứ nàng bình tĩnh tự
nhiên như bây giờ làm hắn rất nhụt chí nha.
“Đi ra ngoài xem náo nhiệt đi.”
“Chúng ta ở chỗ này uống trà vẫn hơn a.” Hắn biết nếu đi nhất định sẽ không có chuyện gì hay ho.
“Vậy chính ngươi tiếp tục uống, ta đi xem.”
Làm thế nào có khả năng như vậy, Lý Dật Phong bèn không thể làm gì khác hơn là theo nàng cùng đi.
Hai người ra trà lâu theo đoàn người dễ dàng tìm đến thải lâu nơi Trương gia tiểu thư ném tú cầu.
Ôn Nhược Thủy vẻ mặt hứng thú nhìn vị tiểu thư trên thải lâu, tự tiếu phi
tiếu nói: “Vị cô nương này lớn lên xinh đẹp, với ngươi rất xứng.”
“Đây là trùng hợp, thực sự mà.” Hắn một lần nữa nhắc lại.
Nàng ngoảnh mặt làm ngơ nói: “Kỳ thực ngươi hẳn là nên đứng phía trước ta,
như vậy cơ hội chụp được tú cầu sẽ lớn hơn.” Dừng lại, nàng nói tiếp:
“Bằng không ta cũng có thể giúp ngươi một chút.”
“Nhược Thủy.”
Nàng quay đầu nhìn hắn một cái, “Sinh khí (* tức giận ) sao?”
“Nàng nói đi?”
“Vừa lúc ngươi có thể lĩnh hội một chút tâm tình của ta mỗi lần bị ngươi chọc tức.”
Lý Dật Phong mâu quang thâm trầm, thẳng tắp nhìn nàng vẻ mặt mỉm cười, khóe miệng dần dần giương lên.
Đúng lúc này dưới đài nổi lên một trận hỗn loạn, Trương gia tiểu thư nọ cầm
lấy tú cầu đi ra phía trước, hai người đều bị đoàn người chen lấn xô
đẩy.
Đầy tai đều là tiếng gào thét tranh giành, Ôn Nhược Thủy
ánh mắt hướng chung quanh tìm kiếm lối ra. Nàng một thân nữ phẫn nam
trang vạn nhất bị phát hiện, sự tình không lớn cũng sẽ phiền phức.
“Nhược Thủy, cẩn thận!”
Đột nhiên, nàng nghe được Lý Dật Phong kinh hô, vừa quay đầu lại tựu thấy
một vật hướng nàng bay tới, vô ý thức, nàng đưa tay bắt lấy, sau đó
xung quanh liền sôi trào lên.
Nhìn trong tay tú cầu, nàng nhất
thời ngạc nhiên, liền trước tiên đem vật phỏng tay này ném văng ra. Chờ nàng hoàn hồn quăng đi tú cầu đám người bên cạnh lập tức tranh giành
thành một đoàn, thế nhưng, khoảnh khắc ngắn ngủi ấy cũng đủ để
người của Trương gia thấy rõ tất cả.
Lúc này, Lý Dật Phong cũng đi tới bên người nàng.
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Hắn hỏi nàng, đối với tình huống trước mắt thực sự là dở khóc dở cười.
“Về nhà.” Nàng xoay người đã đi.
Lý Dật Phong không kịp nói cái gì nữa, tựu thấy có người ngăn cản nàng.
“Công tử, ngài đã tiếp tú cầu của tiểu thư nhà ta thì không thể đi được.”
“Ta lưu lại cũng sẽ không có ích lợi gì với tiểu thư các ngươi.” Nàng hoàn toàn ăn ngay nói thật nha.
“Nàng nói chính là thực sự.” Lý Dật Phong cũng xen vào làm chứng.
“Ngài tiếp tú cầu tiểu thư nhà ta sẽ phải cưới nàng, thực không thể đi.”
Ôn Nhược Thủy chân mày cau lại, sắc mặt hơi trầm xuống.
“Muốn ngăn cản ta, bằng các ngươi chỉ e rằng hoàn toàn làm không được.”
“Công tử, đừng làm khó dễ chúng ta……những người làm hạ nhân này.”
“Ta xin khuyên các ngươi trở lại nói cho tiểu thư nhà các ngươi, nhân lúc người dưới đài còn chưa kịp giải tán tựu ném một lần nữa là tốt rồi.”
“Nhưng tiểu thư nhà ta nhìn trúng chính là công tử ngài.”
“Vậy ánh mắt của nàng thật không được tốt lắm.” Nàng không chút khách khí nói.
Đối với lời của thê tử, Lý Dật Phong cực kì đồng ý. Dưới đài nhiều nam nhân như vậy, cớ gì Trương gia tiểu thư lại ném trúng một người giả
nam nhân, hắn chỉ có thể nói, Trương gia tiểu thư thực sự vận khí không
tốt a!
“Vị công tử này, chẳng lẽ là ghét bỏ ta dung mạo xấu xí?”
Ôn Nhược Thủy phản ứng đầu tiên là muốn nhu huyệt Thái Dương, nàng mân môi, chậm rãi xoay người, liền thấy Trương gia tiểu thư.
Nhìn gần, quả thật là nhân bỉ hoa kiều (*người đẹp như hoa).
“Dung mạo cũng không thể nói lên cái gì, cũng không có thể đại biểu cái gì,
tại hạ đối dung mạo tịnh không có cảm giác gì đặc biệt.”
Lý Dật
Phong nghe câu nói đó tâm nhất thời cân bằng lại. Nguyên lai là không
phải hắn không tuấn mỹ, mà là nàng đối tướng mạo không có hứng thú.
“Vậy công tử vì sao lại như vậy?” Trương gia tiểu thư không rõ.
“Ném tú cầu kén rể thực sự là trò đùa, ngươi đem hạnh phúc suốt đời của
mình ký thác tại một quả cầu thực khiến người không thể đồng tình.”
Chẳng biết vì sao, Lý Dật Phong tổng nghĩ những lời này của nàng lộ ra một cổ như có như không trào phúng, hơn nữa đối tượng chính là hắn a!
“Tựa như hắn, hiện tại chỉ sợ hối hận cực kỳ.” Ôn Nhược Thủy vừa nói, đột nhiên tựu chỉ tới trượng phu.
Vốn là, Lý Dật Phong dự định mở miệng, bất quá nghe được nàng nói như vậy,
hắn phải cho nàng thấy lập trường kiên định của hắn, “Ta cho tới bây giờ chưa từng hối hận qua.”
Ôn Nhược Thủy trực tiếp một cước dẫm nát bàn chân hắn, tịnh giống như lơ đãng vòng vo, dùng thanh âm chỉ có
hai người nghe được nói: “Ngươi câm miệng cho ta.”
Được rồi, thê tử đại nhân gặp nạn, hắn phải biết thức thời là tốt nhất!
“Ta không cảm thấy rằng công tử không thể đem lại cho ta hạnh phúc.”
Người, tự tin là rất tốt, nhưng tự tin một cách mù quáng, thực sự bất hảo
nha. Ôn Nhược Thủy do dự một chút mới nói: “Khiến tiểu thư thất vọng
rồi, hai huynh đệ tại hạ còn có việc, sẽ không phụng bồi.”
“Ngươi không được đi, bằng không chúng ta phải đi gặp quan.”
Mắt thấy tiểu thư nhà mình lần nữa bị người cự tuyệt, hạ nhân nhịn không được làm dữ.
“Gặp quan à. . .” Nàng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nở nụ cười, “Vậy thỉnh tiểu thư đi cùng, tại hạ không có ý kiến.”
“Ngươi –” Trương gia tiểu thư mắt đã ngân ngấn nước.
“Không có ý tứ, tại hạ thực sự còn có việc.”
Xoay người thấy mấy tên Trương phủ gia đinh đang bày ra tư thế chặn đường,
Ôn Nhược Thủy cũng không chút chậm trễ liền thưởng bọn họ vài đòn
quyền cước.
Lý Dật Phong lại lần nữa nhận thức một cách sâu sắc: đôi khi nắm đấm so với giảng đạo lý hiệu quả còn nhanh hơn nha!
Thế nhưng nếu nương tử đem nắm đấm dùng để đối phó hắn thì sao?! Chậc
chậc, cần cân nhắc lại a…Lý Dật Phong cuối cùng kết luận giảng đạo lý
vẫn là tốt hơn, tuy rằng hiệu quả sẽ kém đi một chút…..[kém đi
nhìu thì có, mặt a dày thế kia cơ mà!]