Vừa nghe thấy thanh âm đó, nàng lấy tay bóp trán, thầm than ba tiếng! Hạnh nhi nha đầu chết tiệt kia thật đúng là đi mật báo a.
Người đến cũng không quan hệ! Tại lúc hắn vào, nàng còn nghe được tiếng đóng cửa.
“Có việc sao, Vương gia?”
“Bản vương tới cấp nương tử nhận lỗi.”
“Nga, phải không?”
“Chuyện của Trương gia chỉ sợ là mẫu phi ta nhúng một tay.”
Nàng tay ngọc xoa trán không lên tiếng.
“Nàng cùng ta thành thân đến nay, ta ngoại trừ đêm đó vẫn là ngủ ở thư phòng, việc này mẫu phi đã biết, cho nên. . .”
“Muốn thay ngươi tác chủ nạp thiếp.” Nàng thay hắn nói nốt.
“Nương tử, đẩy ngươi ra giải quyết việc này thực sự không phải ý định của ta,
ta chỉ là sợ không thể thoát thân mới làm như thế.”
“Nạp Trương gia tiểu thư cũng rất tốt.”
“Cái gì?”
“Như vậy Vương gia sẽ không cần tiếp tục ngủ thư phòng.” Nàng bâng quơ nói.
“Kỳ thực ngủ thư phòng cũng rất tốt!” Hắn vội vàng đáp lại.
Nàng hướng hắn cười tươi, “Vậy Vương gia tiếp tục ngủ thư phòng nha, thần thiếp cũng hiểu được một người ngủ rất ngon.”
Lý Dật Phong cũng cười, “Chính nàng từng nói qua, mọi việc luôn luôn phải
thích nghi dần mà, nàng hôm nay đã là thê tử của ta, nếu không quen
cùng ta đồng sàng cộng chẩm sẽ trở thành vấn đề rất lớn, ta thấy cần
phải chậm rãi thích ứng mới tốt.”
“Vô phương.” Nàng giống như lơ
đãng đứng dậy, khó khăn lắm mới né qua được hắn ôm ấp, “Vương gia chỉ
cần nạp vài cơ thiếp là được.”
“Bản vương liền nàng một người còn không ‘trị’ được, nhiều nữa cũng không có phúc hưởng thụ.” Nói đến đây, hắn thở dài, “Huống hồ bản vương hiểu rõ một việc, giả như ta chạm đến nữ nhân khác, đời này muốn đến gần nàng lần nữa là tuyệt không có khả
năng.”
Ôn Nhược Thủy lông mi khẽ rung, môi vô ý thức mím chặt.
Hắn cầm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Nếu quyết định cho ta cơ hội, vì sao lại lần nữa lảng tránh ta?”
Nàng trong lòng chấn động, mặt lặng lẽ ửng hồng. Đêm đó quá mức kịch liệt,
dẫn đến nàng đối với chuyện phòng the tâm sinh khiếp ý, lời này thực sự khó có thể cùng hắn nói rõ.
Mấy ngày nay, tâm tình của nàng vẫn
bị mâu thuẫn vây bủa, liền chính nàng còn không thể tìm ra lối thoát,
người bên ngoài thế nào lại minh bạch được lòng của nàng?
Hắn đối nàng với tốt, là xuất phát từ chân tâm, hơn nữa nghe nói bóng nói gió, nàng cũng từ vương phủ quản gia biết được một sự tình, nam nhân này lưu tâm nàng không phải chuyện mới một năm rưỡi đây, nói không động tâm đó
là gạt người.
Lý Dật Phong thấy nàng hai gò má phớt hồng, ánh mắt lóe ra, trong lòng hiểu rõ. Cho dù có là nữ kiệt tung hoành sa trường,
rốt cuộc vẫn là thân nữ nhi, luôn phải có tâm hồn nhạy cảm tinh tế
như bao nữ tử khác. Hắn dùng thủ đoạn lưu lại nàng xác thực không
được quang minh, nàng có oán khí cũng là tự nhiên.
“Ta không bức
nàng, nhưng là đừng cự tuyệt ta đối với nàng hảo.” Đêm đó lệ của nàng
cho hắn biết trong lòng nàng còn cất giấu chuyện cũ thương tâm, ắt
hẳn là về nàng cùng một người nam nhân nào đó. Thế nhưng, trận tranh
đấu này từ lúc bắt đầu liền đã định trước hắn sẽ phải thua, bởi vì,
người sống vĩnh viễn không tranh lại người đã khuất.
Ôn Nhược
Thủy đầu hơi buông xuống, hắn thấy không rõ được nét mặt của nàng,
“Đừng đối xử với ta quá tốt.” Nàng nhẹ nhàng nói.
“Ta lại chỉ sợ đối với nàng không đủ tốt.” Hắn thật muốn đem mọi sự tốt nhất trên thế gian này mà dâng tặng cho nàng..