Hôm nay, Hạnh nhi như thường lệ đem cá cô gia câu được nướng lên, mang vào bàn ăn.
Ôn Nhược Thủy vừa đến bên cạnh bàn liền che miệng chạy đến một bên nôn khan.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Hạnh nhi vẻ mặt lo lắng thay chủ tử vỗ bối.
Nàng xua tay, “Không có việc gì, bỗng nhiên muốn ói.” Vỗ ngực chờ cảm giác
buồn nôn đó biến mất, nàng đi tới ghế đá, sau đó lại một lần nữa bưng
miệng chạy mất.
Lý Dật Phong cầm quyển sách từ trong phòng đi ra, thấy một màn như vậy, ánh mắt biến đổi, hướng phía Hạnh nhi phân phó,
“Đi, nhanh đi thỉnh đại phu.”
Đại phu? Hạnh nhi đương rối nên nghe gì cũng làm theo, xoay người hướng bên ngoài chạy đi.
“Muốn chết, thế nào lại vừa nghĩ đã muốn nôn rồi?” Ôn Nhược Thủy vỗ ngực, nhịn không được chửi bới.
Hắn cười giúp nàng vỗ lưng, “Đừng nói lung tung, cái gì mà chết với không chết, không có việc gì đâu, có thể, là chuyện vui đó.”
“Chuyện vui gì mà lại hành hạ người ta như thế a.”
Lý Dật Phong cười lắc đầu. Ở trong quân quá lâu, nha hoàn bên người lại
chưa trải sự đời, cũng khó trách nàng đối việc này không hề phát hiện.
“Ta xem hôm nay một hột cơm cũng ăn không vô, vừa tới cạnh bàn ta liền ác tâm muốn nôn à.” Nàng ngữ khí cực oán giận.
Lý Dật Phong nhìn thoáng qua bàn đầy thức ăn, đi qua, đem cá cùng mấy món
mặn mang vào trù phòng, lấy lồng bàn đậy lại, lúc này mới xoay người đi
ra, gọi nàng lại ăn.
Ôn Nhược Thủy hồ nghi đến gần, chờ cảm giác
buồn nôn lần thứ hai kéo tới, không ngờ lần này lại không thấy, nàng
không khỏi kinh ngạc, “Chuyện gì xảy ra?”
Hiện tại, Lý Dật Phong đã có thể xác định tám chín phần là chuyện gì, không khỏi cười rạng rỡ, “Việc vui.”
“Nụ cười của ngươi khiến ta rất không an tâm.” Nàng hoài nghi nhìn hắn.
Hắn tiến đến bên tai nàng thì thầm: “Nàng sắp làm mẹ.”
Chiếc đũa trong tay Ôn Nhược Thủy rơi xuống, vẻ mặt cực độ ngạc nhiên, “Làm
mẹ?” Sau đó vô ý thức nhìn xuống tiểu phúc (*bụng) của mình. Nàng có cục cưng?
Lý Dật Phong vờ thất thểu: “Biểu tình của nàng thực sự là. . .” Làm tổn thương tự tôn nam nhi của hắn a!
Hai người ăn cơm đến phân nửa thời gian, Hạnh nhi lúc này mới kéo lão đại phu thở hồng hộc chạy trở về.
“Di, tiểu thư người không có việc gì? Vậy đại phu làm sao bây giờ?”
Lý Dật Phong đứng dậy hướng lão đại phu, vừa chắp tay, “Phiền lão trượng giúp nương tử ta bắt mạch.”
Lão đại phu cười cười, “Tốt.”
Mấy người di chuyển đến phòng trong, lão đại phu tỉ mỉ bắt mạch một lúc,
cười vuốt chòm râu nói: “Lão hủ chúc mừng vị công tử này, tôn phu nhân
đây là hỉ mạch.”
“Đã bao lâu?”
Lão đại phu nói: “Trên dưới một tháng , cần phải chú ý ẩm thực, lão hủ khai vài thang thuốc dưỡng
thai sắc uống là được, không có chuyện gì.”
“Hạnh nhi, đi lấy mười lượng bạc cấp đại phu.” Lý Dật Phong phân phó.
“Không cần nhiều như vậy.” Lão đại phu vội vàng nói.
Lý Dật Phong cười nói: “Coi như mời lão trượng uống rượu.”
“Vậy lão hủ đa tạ.”
“Không cần khách khí.”
Lão đại phu tiếp nhận bạc Hạnh nhi đưa đến, sau đó hướng bọn họ cáo từ, “Vậy lão hủ xin cáo lui.”
“Hạnh nhi, thay ta tiễn đại phu.” Lý Dật Phong thấy thê tử muốn đứng dậy, qua đỡ lấy nàng, rước lấy một cái trừng mắt.
“Nô tỳ biết.”
Nhìn Hạnh nhi cùng đại phu đều ly khai, Ôn Nhược Thủy bỏ qua tay thối của
hắn nói: “Làm cái gì, ta còn không có già tới bảy tám chục tuổi, đỡ cái
gì mà đỡ !!!”
“Nương tử hiện tại là bảo bối trân quý nhất trong nhà a, đi đứng ngồi nằm đều phải cẩn thận.” Hắn nghiêm trang nói.
“Không thèm nghe ngươi nói nhảm.” Ôn Nhược Thủy tự mình đi ra ngoài.
“Nương tử, nàng làm cái gì?” Hắn theo sau.
“Ăn.” Nàng còn không có ăn no à nha…