Hai con ngựa kéo xe, trái phải thêm hai gã hộ vệ đeo đao, đội ngũ phô
trương như vậy cũng đủ biết nhân vật bên trong xe thân phận không hề tầm thường.
Kỳ quái chính là, cạnh xe còn có hai con ngựa không người cưỡi, một đỏ thẫm, một bờm hồng.
Đương lúc xe ngựa dừng lại tại trước một quán trọ thì, một người thiếu nữ
khuôn mặt kiều diễm từ trong xe nhảy xuống. Người qua đường trông thấy
nàng một thân trang phục tỳ nữ không khỏi đối với chủ nhân của nàng sinh lòng hiếu kỳ.
Ôn Nhược Thủy được Hạnh nhi đỡ xuống xe ngựa, thấy người qua đường thần tình thất vọng, không khỏi mỉm cười.
Lý Dật Phong xuống tới bên người thê tử nhỏ giọng nói: “Bọn họ không biết thưởng thức nội hàm (*)”
(* đối lập với ngoại diên, ý chỉ tất cả nhân phẩm, tâm hồn, tình cảm…túm
lại là mọi thứ bên trong con người, ai có từ nào phù hợp hơn bảo ta ^^)
Hạnh nhi trề môi, ủy khuất lẩm bẩm một câu, “Cô gia ý nói là ta không có nội hàm.”
Ôn Nhược Thủy cười một tiếng vui vẻ: “Hạnh nhi, kỳ thực những lời này ngươi cũng có thể nói với hắn.”
Hạnh nhi ánh mắt sáng lên.
Lý Dật Phong thần tình bắt đầu túng quẫn. Hắn biết đây nguyên nhân là vì
hài tử trong bụng nàng do hắn chịu trách nhiệm đặt tên nhưng đã hai
tháng vẫn không hề tiến triển, chính là, hắn vẫn bất mãn a!
Cẩm
Thanh cùng bốn người thị vệ đều cúi đầu nén cười. Vương gia gần đây vì
chuyện đặt tên mà sắp tẩu hỏa nhập ma, bọn họ cũng bị vạ lây không ít.
Ôn Nhược Thủy nhìn bụng đã hơi tròn tròn của mình, cảm khái phán một câu:
“Con ơi, cũng không biết chờ đến lúc con sinh ra có thể có một cái tên
hay không đây?”
Mặt Lý Dật Phong lập tức biến thành màu đen.
Hạnh nhi cười hả hê, phù tiểu thư đi vào quán trọ.
Cẩm Thanh cùng bốn người thị vệ giả vờ ra vẻ trấn định theo sau.
Lý Dật Phong đứng tại cửa quán trọ thổi phù phù xua đi gió lạnh, hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.
“Chưởng quỹ, bốn gian phòng hảo hạng.” Cẩm Thanh trực tiếp đến quỹ thai (*giống như quầy tiếp tân) an bài.
Mà bên này Hạnh nhi đương dặn dò tiểu nhị: “Mang hai bàn rượu và thức ăn
lên, một bàn là đồ ăn chay, không được dính đồ tanh, thức ăn không được
dùng mỡ heo, bạc chúng ta sẽ trả nhiều hơn, nói trù sư cần tận tâm một
chút.”
Tiểu nhị gặp qua khách nhân quen mặt, một điểm liền thông
suốt, liên mồm vâng dạ, “Tiểu nhân đã rõ, thỉnh các vị chờ một chút,
rượu và thức ăn lập tức sẽ lên.”
Hạnh nhi quay đầu đối chủ tử nghiêm trang nói: “Tiểu thư, muốn uống trà gì?”
“Đâu phải là tới nơi trang trọng gì, trà nào cũng được.” Ôn Nhược Thủy không cho là đúng nha.
Hạnh nhi nói: “Nô tỳ đây là nỗ lực phải có nội hàm.”
Ôn Nhược Thủy che miệng cười: “Ngươi cùng hắn lo chuyện nội hàm đi, tiểu thư nhà ngươi căn bản không cần rắc rối vậy.”
Lý Dật Phong nhìn lên Hạnh nhi đang ngó sang hướng mình, trừng mắt nói: “Càng ngày càng không có chừng mực.”
Hạnh nhi le lưỡi, ngoan ngoãn đứng thẳng một bên. Nàng cùng tiểu thư nhà
mình có thể không biết trên dưới, nhưng Bình vương chung quy vẫn là
hoàng tộc, nàng phần lớn thời gian vẫn là không dám khinh suất đi vuốt
râu hùm a.
Đột nhiên từ hậu viện quán trọ truyền đến tiếng đàn trầm bổng, Lý Dật Phong trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ôn Nhược Thủy nhạy cảm nhận ra phần nào, nhưng vẫn bất động thanh sắc.
“Nghĩ không ra quán trọ này cũng có âm thanh trong trẻo của tự nhiên như vậy.” Thực khách bàn bên cạnh cảm khái.
“Nghe nói là hoa khôi đầu bảng của Hồng Hoa Các được một người phú thương bao ba ngày, cho nên mấy bữa nay chúng ta cũng được hưởng lợi không ít nha, cầm nghệ như vậy không phải chút bạc vụn là có thể nghe được đâu.”
“Nói cũng phải.”
“Sương Tuyết cô nương thực sự là một đại mỹ nhân đó.” Người nọ vừa nói chuyện, nhịn không được hướng Hạnh nhi liếc mắt, hắc hắc nở nụ cười, len lén
nói với người ngồi cùng bàn: “Tiểu nha đầu kia so ra cũng không kém.”
Hạnh nhi hung hăng trừng mắt hắn.
Ôn Nhược Thủy tỏ vẻ lơ đãng quay sang hướng hắn rồi chăm chú nhìn, người
nọ nhất thời thần sắc biến đổi, bị khí thế sắc bén nàng vô hình trung
toả ra làm hoảng sợ.
“Đẹp thế nào cũng chỉ là một kỹ nữ.” Có người cười nhạt.
“Không thể nói như vậy a, nghe nói Sương Tuyết cô nương kia cũng là xuất thân nhân gia giàu có. . .”
Nơi có người tất có bát quái, là chuyện thiên cổ bất biến.
Ôn Nhược Thủy cười lắc đầu, giống như vô tình quét qua trượng phu, ánh mắt hơi trầm xuống, nhưng là cái gì cũng không nói.
Thức ăn lục tục bày lên, nàng liền không để ý chuyện khác, chuyên tâm dùng
bữa, dù sao nàng hiện tại là một người ăn cho hai người, tuyệt đối không được để đói.
Nương theo tiếng đàn truyền đến còn có réo rắt tiếng ca, làm khách nhân ngồi ở quán trọ đều được diễm phúc mãn nhĩ miễn phí.
Hạnh nhi lắng nghe một lúc, nhịn không được cau mày, thì thào lẩm bẩm: “Khúc này hình như cô gia có đàn qua.”
Ôn Nhược Thủy vốn từ trước đến giờ đối với âm luật không hề để tâm, nay nghe vậy tay hơi ngừng một chút, sau đó tiếp tục ăn cơm.
“Giọng ca này cũng rất quen tai a.” Hạnh nhi nghi hoặc gãi đầu.
Lý Dật Phong bỗng dưng lạnh lùng nói: “Câm miệng.”
Hạnh nhi lập tức ngậm tăm, lén lút nhích tới gần bên người tiểu thư. Cô gia sắc mặt thật khó coi nga!
“Hạnh nhi, ngươi cũng mau ăn đi, một hồi theo ta trở về phòng.”
“Vâng, tiểu thư.”
Lý Dật Phong cẩn thận tỉ mỉ thay thê tử gắp thức ăn, thần tình nhu hòa nói: “Ăn nhiều vào, miễn cho buổi tối lại kêu đói.”
Hạnh nhi trong lòng oán hận không ngớt. Thực sự là đãi ngộ quá khác biệt,
đối với tiểu thư thì lời nói nhỏ nhẹ ngọt ngào, đối nàng lại hay rống,
rống rống rống!
Đó gọi là vô sự thì nịnh bợ a!
Ôn Nhược Thủy chỉ cười nhạt, lại chuyên tâm ăn cơm.|||