CHƯƠNG 41. CHÂN THIỆN MỸ
Bạch Liên nhìn Tiêu Sùng, trên trán nàng luôn luôn ẩn hiện một cảm giác lỗi lạc, không thích hợp xuất hiện trên người một cô gái, nhưng nếu là ở trên người này thì lại cực kỳ phù hợp, khiến người ta nhìn mà thấy rất thoải mái.
Y thấy nàng chăm chú ngắm trời đêm, ôn hòa hỏi: “Đang nghĩ đến ai sao?”
Tiêu Sùng ừ một tiếng, rốt cuộc cũng thu hồi đường nhìn, nghĩ đến những huynh đệ của mình nhất định là đang ngồi uống rượu, mà còn hắn, hắn lại ở đây uống trà, lý do bởi vì trong bụng hắn còn có một thứ gọi là trẻ con, uống rượu hại thân.
Bạch Liên thử hỏi: “Đang nghĩ đến cha mẹ ngươi sao?”
Tiêu Sùng nao nao, trong ký ức hắn, hình ảnh cha mẹ đã không còn rõ ràng, nhưng nếu người này hỏi, hắn cũng đành phải nhàn nhạt ừ một tiếng.
Bạch Liên không khỏi thở dài, thái độ của người này với y vẫn luôn rất nhạt, khiến cho y thấy rất khổ não. Nhưng quản gia đã nhắc nhở, bây giờ Tiểu Thảo cô nương không chỗ nương tựa, lại gặp đại biến, nếu như là cô gái khác, chỉ sợ đã phí hoài bản thân rồi.
Y suy nghĩ thật lâu, cảm thấy nếu muốn người này tiếp nhận mình, thì phải đối xử với người ta thật tốt, làm cho mình trở thành người thân sau này của nàng.
Một chùm pháo hoa đột ngột nổ tung giữa không trung, Tiêu Sùng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện tầm mắt người này không dời đi, đành phải nói: “Sao ngươi lại về sớm thế? Ta cứ nghĩ là ngươi sẽ ở lại đó.”
“Sợ ngươi ở một mình sẽ cảm thấy buồn chán, trở về cùng đón trung thu với ngươi. Để một cô nương như ngươi một thân một mình đợi, ta rất lo lắng,” Bạch Liên ôn hòa nói, hơi dừng lại, rồi đột nhiên mỉm cười, “Ta cứ tưởng ngươi không hỏi cơ.” Đây có phải là người này đã bắt đầu quan tâm đến y rồi hay không?
Chỉ có một mình ta? Ngươi coi gia đinh trong tiểu viện này là không khí hết hay sao? Lại còn nụ cười này là ý gì hả? Tiêu Sùng cảm thấy thà không hỏi còn hơn.
Bạch Liên kệ nàng im lặng, cảm nhận một chút rồi đứng dậy đi vào nhà. Tiêu Sùng nháy mắt mấy cái, chỉ im lặng nhìn, sau khi thấy người kia đi khuất thì vào phòng quản gia lén lút trộm một bầu rượu, định thưởng thức một mình. Ai ngờ mới uống được một nửa, người này lại quay về, làm hắn tí nữa thì bị sặc rượu, phải vội vội vàng vàng giấu đi.
Có điều lo lắng của hắn là dư thừa. Bạch Liên nhanh chóng đi tới, cầm một chiếc chăn mỏng đắp cho nàng, ôn hòa nói: “Ban đêm gió lớn, đừng để bị cảm lạnh.”
“…” Tiêu Sùng yên lặng cầm lấy chăn mỏng. Trong ký ức, người duy nhất từng đưa chăn cho hắn là mẹ, nhưng đó là chuyện xảy ra rất lâu rất lâu rồi.
Bạch Liên một lần nữa ngồi xuống phía đối diện, bóc hoa quả cho nàng. Tiêu Sùng liếc nhìn, thấy nụ cười thản nhiên vẫn vương trên khóe miệng y, quả nhiên là một công tử như ngọc, cũng khó trách có nhiều cô nương muốn gả cho y như vậy.
Hắn nhìn chăn mỏng trên người, thầm nghĩ nếu nương tử tương lai của mình cũng biết săn sóc như y thì thật tốt.
Bạch Liên cầm hoa quả đưa cho nàng: “Bóc xong rồi, cho ngươi.”
Tiêu Sùng không khách khí với y, cầm lấy ăn, ngừng một chút rồi nói: “Kỳ thực con người ngươi cũng rất tốt.” Chỉ có điều những người ngươi gặp chả tốt lành gì..
Trong lòng Bạch Liên vui vẻ, cảm thấy nỗ lực của mình không còn uổng phí, nụ cười càng sâu thêm: “Thật sao?”
Tiêu Sùng gật đầu, cắn một miếng hoa quả, lo lắng nói: “Đáng tiếc là, người tốt thì không sống lâu.”
“…” Bạch Liên yên lặng tự an ủi mình, người này chỉ đang đau lòng cho cha mẹ, là thương cảm, hoàn toàn là thương cảm mà thôi!
Tiêu Sùng ăn vài miếng hoa quả, xong cầm miếng bánh trung thu lên cắn một cái, câu được câu không nói chuyện với Bạch Liên.
Ánh trăng trên đỉnh đầu rất sáng, đủ để người ta nhìn rõ bốn phía nên không treo thêm đèn ***g. Bạch Liên rất chăm chú nhìn nàng, vui vẻ hàn huyên một hồi đến tận lúc làm cho người nào đó thấy sợ hãi mới săn sóc nâng nàng dậy: “Đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tiêu Sùng ừ một tiếng, chậm rãi đứng lên. Đúng lúc này, một đợt pháo hoa mới đột ngột nổ tung trên bầu trời, vệt sáng vút lên rồi nở tung ra, tráng lệ hơn vừa nãy rất nhiều. Hắn híp mắt nhìn một chút: “Là hướng hoàng cung đúng không?”
Rồi không khỏi nghĩ, một lễ trung thu, không được đón cùng huynh đệ nhà mình, thì ở chung với hai vị tổ tông này cũng được, ít nhất còn có trò hay để nhìn, thật đáng tiếc mà.
Bạch Liên đáp lời, nghiêng đầu nhìn nàng, chần chờ nói: “Ngươi…”
Nhất thời Tiêu Sùng kinh ngạc quay đầu, đã thấy thân thể người kia hơi nghiêng về phía trước, nghiêm túc nhìn miệng hắn, rồi ngẩng đầu nhẹ nhàng xoa xoa: “Có cái gì bám vào này.”
Ánh trăng sáng tỏ, tô điểm thêm cho hàng mi tú khí cùng với đôi mắt chuyên chú của người này một lớp sáng bàng bạc, Tiêu Sùng nhìn thấy, nghĩ thầm nếu người này là nữ tử, cưới về cũng tốt. Hắn nhìn động tác của y, suy nghĩ bắt đầu trôi xa. Trong trí nhớ, lần cuối cùng được người khác săn sóc lau miệng cho như vậy là mẹ hắn, cũng là chuyện xảy ra rất lâu rồi.
“Được rồi.” Bạch Liên ngẩng đầu, lập tức chạm phải ánh mắt của nàng. Cả hai đều hơi run lên, pháo hoa vẫn tiếp tục được bắn lên cách đó không xa, nhuộm thêm những tia màu sắc cho đôi mắt hai người.
“Ta…” Bạch Liên trầm mặc thật lâu mới mở miệng, cảm thấy cơ hội tới rồi, vội nắm lấy tay nàng: “Tiểu Thảo, ta biết ngươi chịu không ít khổ, nếu như ngươi không chê, ta… ta nguyện ý làm thân nhân của ngươi, chắc chắn ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt, sẽ không để cho ngươi chịu chút thiệt thòi nào.”
Lời y tràn đầy tình ý thắm thiết, tất nhiên Tiêu Sùng hiểu ý tứ trong lời nói, không khỏi co giật khóe miệng, yên lăng rút tay ra. Nhưng thấy ánh sáng trong mắt y ảm đạm đi, bỗng nhiên không đành lòng, liền an ủi: “Ta phát hiện ra ngươi cực kỳ giống thân nhân của ta.”
Ánh sáng trong mắt Bạch Liên khôi phục lại một chút: “Thật sao?”
Tiêu Sùng gật đầu, nghiêm túc nói: “Giống mẹ ta.”
“…”
“Ta muốn đi ngủ rồi.” Dứt lời quay đầu đi.
“…” Bạch Liên nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng chặt, lát sau mới nghĩ thôi coi như cũng có chút thu hoạch, sau đó, bắt đầu im lặng suy nghĩ xem từ ‘mẹ’ biến thành ‘trượng phu’ cần kinh qua bao nhiêu thời gian và bước tiến. Y suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy trước tiên mình cần phải chuyển từ ‘mẹ’ thành ‘cha’, loại chuyện có quan hệ với mặt mũi nam nhân này cần phải được đặt lên trước.
.
Trong hoàng cung vẫn cực kỳ náo nhiệt, Long Thiên Tài nhìn trái nhìn phải, đang tìm Tiểu Vân Nhàn nhà hắn. Cô tướng quân đi theo phía sau, y nhìn Đa Cát bên cạnh, càng nhìn càng không vừa mắt, không khỏi trầm tư.
Vân Nhàn chạy tới ngự hoa viên phía sau sân khấu kịch. Vị trí của nơi đặt quốc yến, ngự hoa viên và sân khấu kịch là đường cụt, trong hoàng cung không thể thích đi chỗ nào thì đi, trừ đường chính trong hoàng cung thì chỉ duy nhất nơi này là có thể đi dạo loanh quanh được. Lúc này, Long Tuấn Thiên và Hướng Hoằng Huy đang ở tiểu đình phía nam uống rượu ngắm trăng, còn phương hướng cậu đi thì là phương bắc, cách nhau khá xa.
Chỉ trong chớp mắt khi bước vào ngự hoa viên, cậu đã phát hiện có người đi theo phía sau, mà vì Ô Nhĩ gọi, nên cậu mới đứng lại quay đầu, nhìn hai người kia, ánh mắt dừng lại một giây, lướt qua bọn họ nhìn về phía Triển Lăng Yến, im lặng chờ.
Hai người kia thấy cậu dừng lại, lập tức bước nhanh hơn, lúc đi đến bên cạnh thấy cậu vẫn đứng im không nhúc nhích mới giật mình nhìn lại phía sau. Con ngươi Trát Mộc Chiêm Cư tối sầm lại, còn sắc mặt của Ô Nhĩ thì trầm xuống.
Triển Lăng Yến chậm rãi đi tới, ôm lưng Vân Nhàn kéo vào lòng mình, thỏa mãn hôn lên mặt cậu một cái, rồi ôm vào tiểu đình, thuận tiện sai cung nhân đứng hầu bên cạnh mang điểm tâm lên.
Sắc mặt Ô Nhĩ tối sầm, mắt lại thấy người này ngồi xuống ghế đá, không coi ai ra gì kéo Vân Nhàn dựa vào ngực mình rồi ôm lấy, liền cười lạnh một tiếng, đi vào theo. Trát Mộc Chiêm Cư nhìn Vân Nhàn vài lần. Hắn thực sự rất thích người này, nhưng lại không có dục vọng chiếm giữ mạnh mẽ như vậy. Có điều nhìn lại Ô Nhĩ, hắn do dự một chút, cũng tiến vào.
Triển Lăng Yến hoàn toàn không thèm để ý, hai mắt nhíu lại, phóng ra toàn bộ khí thế. Trát Mộc Chiêm Cư là người quang minh lỗi lạc còn có phần không chịu nổi, nói gì đến Ô Nhĩ. Vân Nhàn đã quen thuộc với chuyện này, cậu nhìn hai người không kiên trì được bao lâu đã phẫn nộ rời đi kia, chậm rãi đứng dậy khỏi người y, lại bị y lấy tay đè lại: “Đừng nhúc nhích.”
“Bọn họ đi cả rồi.”
“Dù vậy cũng không cho phép ngươi động.”
Vân Nhàn lầm bầm một tiếng, không để ý tới y. Triển Lăng Yến cúi đầu cắn vành tai cậu: “Ngoan một chút nào Tiểu Nhàn Nhi, ngươi cử động nữa thì ta sẽ muốn ngươi ở ngay chỗ này đó, ngươi biết ta dám làm thế mà.”
“…” Vân Nhàn cứng đờ, nhìn mấy thứ trên bàn, quyết tâm cắm mặt vào bắt đầu ăn. Tình dục của người này sẽ kích thích mẫu cổ trong chính người y, mà mẫu cổ lại ảnh hưởng tới cổ con, cậu có thể cảm nhận rõ ràng vai trái đang nóng lên từng đợt.
Triển Lăng Yến nhìn vẻ ngoan ngoãn nghe lời của cậu, mỉm cười: “Lúc nãy không ở lại à?”
“Ừm.”
“Ồ? Vì sao?”
Thanh âm này mang theo chút nghiền ngẫm, Vân Nhàn trầm mặc.
“Không nói? Được, vậy để ta nói,” bàn tay đặt trên lưng của Triển Lăng Yến không an phận vuốt ve qua lại, “Bởi vì ngươi nhìn rõ bộ mặt thật của mỹ nhân rồi, đúng không?”
“…”
Khi Long Thiên Tài tìm được Vân Nhàn, đã thấy người này đang bị ôm chặt trong ngực, mà Triển Lăng Yến tâm tình rất tốt uống một hớp rượu, miệng đối miệng đút cho cậu. Vân Nhàn yên lặng nuốt xuống, trên mặt là một mảng đỏ ửng.
Hắn thở hồng hộc đi qua: “Tiểu Vân Nhàn, ta cảm thấy không khoa học!”
Vân Nhàn lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn hắn: “Cái gì?”
Long Thiên Tài phẫn hận nói: “Ta và ngươi bị thi thể đã chết mấy trăm năm đè, không khoa học!”
“…”
Cô tướng quân ngẩn ra, cái câu ‘đã chết mấy trăm năm’, là lần thứ hai y nghe thấy. Triển Lăng Yến híp mắt: “Đây là ý gì?”
Long Thiên Tài ngửa đầu, ra vẻ đạo mạo: “Thánh nhân nói, phàm tục như các ngươi nghe không hiểu đâu.”
“Vậy sao?” Triển Lăng Yến nhếch mày mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại là một mảng tối.
Long Thiên Tài yên lặng nhích gần lại bên người mặt than: “Tiểu Vân Nhàn?”
So với Long Thiên Tài, Vân Nhàn là một đứa trẻ ngoan cực kỳ thức thời, cực kỳ biết chấp nhận số phận. Cậu há miệng lại ngậm miệng, yếu ớt nói: “Ca, chấp nhận đi.”
“Không!”
“… Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Ta xem pháo hoa lúc nãy rồi, ngươi học hóa học có đúng không? Làm một ít thuốc nổ cho ta, để ta nổ chết mấy người không vừa mắt,” Long Thiên Tài suy nghĩ một chút, “Không thì làm ít chất độc hại cũng được.”
“…” Vân Nhàn yên lặng lui vào lòng Triển Lăng Yến, “Ca, một khi bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, trước đây ta đã tự nổ chết mình rồi, trong lòng vẫn còn sợ hãi lắm, còn về phần chất độc hại, cái thứ này ta không làm được đâu. Nếu ta muốn làm gì cũng làm được, thì còn phải sống trong tình trạng như bây giờ sao?”
:…”
Triển Lăng Yến không hiểu lắm bọn hắn nói gì, nhưng y biết người này đang đòi hỏi thứ gì đó của Tiểu Nhàn Nhi, liền híp mắt mỉm cười: “Cậu ta không cho ngươi được, để bản vương cho vài thứ có được không?”
Long Thiên Tài chớp chớp mắt: “Cho cái gì?”
“Cổ,” Triển Lăng Yến tiếp tục cười, cực kỳ kiên nhẫn, từng chữ từng chữ thong thả mà nghiền ngẫm: “Đủ loại cổ, có khả năng tạo ra những hiệu quả trên cơ thể ngươi mà ngươi không bao giờ tưởng tượng nổi, chỉ cần muốn, có thể làm cho ngươi một đời khó quên,” y nói xong thì nhìn Cô tướng quân, cười, “Cổ trong cơ thể bản vương và Tiểu Nhàn Nhi còn có một đôi, vốn đã đồng ý cho hoàng đế Thánh Hoa của các ngươi, nhưng không sao, bản vương còn vài loại cổ có thể tạo được hiệu quả tương tự, mạnh mẽ không khác gì nhau, thế nào?”
“…”
Cô tướng quân đau lòng rồi, kéo thân thể đang lạnh run của tiểu vương gia lại, ôm thẳng hắn ra ngoài tiểu đình, đi tới chỗ giả sơn mới dừng lại: “Đều lại ngươi gây sự với y.”
Long Thiên Tài ôm chặt tay y, đôi mắt láo liên: “Mặt than, ngươi nhớ phải trước sau như một giữ vững tấm lòng chân thành thiện lương, chân thiện mỹ mẹ nó cái gì cũng phải có, đừng có nhận mấy thứ linh tinh Triển Lăng Yến đưa cho, nhất định không được, biết chưa?”
Cô tướng quân thành thật nghe lời gật đầu.
“Thật không đó?”
Cô tướng quân lại gật đầu thêm lần nữa, đang định nói vài câu bảo chứng, đã thấy Đa Cát cũng đi tới. Y lập tức khó chịu, uy thế trên người tăng vọt. Đa Cát có quyền thế có thủ đoạn, tự nhiên không sợ hãi, hai người đứng đối diện nhau, trầm mặc không nói, tựa hồ cả nhiệt độ cũng giảm xuống không ít.
Long Thiên Tài âm thầm líu lưỡi, đây là cao thủ đối chiến người ta vẫn đồn đại sao?
Hai người tiếp tục đối diện, nhưng thật ra Cô tướng quân vẫn chú ý tới người nào đó, liền nhìn sang, chỉ thấy tiểu vương gia ôm chặt một thân cậy, còn chưa yên tâm mà cầm vạt áo buộc thêm một vòng, run run rẩy rẩy.
Lập tức, y lại đau lòng, vội vàng đi qua kéo hắn vào trong ngực yêu thương vỗ về: “Làm sao vậy?”
Long Thiên Tài hít hít mũi: “Ta sợ các ngươi đánh nhau một lúc sẽ dùng cả nội lực.”
“Nội lực?”
Long Thiên Tài gật đầu: “Là một thứ rất lợi hại, ta phải chuẩn bị một chút, tránh cho bị các ngươi đánh bay.”
Cô tướng quân cùng Đa Cát: “…”
Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái: “Các ngươi chưa đánh à?”
Trên vách giả sơn cũng không treo đèn ***g, nhưng lúc này ánh trăng sáng tỏ chiếu tới, khiến cho đôi mắt người này càng thêm trong suốt. Đa Cát chợt nhớ tới đôi mắt hấp dẫn người khác lúc sơ ngộ, thì lạnh lẽo trong mắt lập tức tản đi không ít.
Cô tướng quân nhìn thấy, nao nao, quay đầu hỏi: “Vương gia, lúc nãy ngươi không ăn được bao nhiêu đúng không?”
“Ừ, thì sao?”
“Ta nhớ rõ, lần trước lúc ở Lạc Dương ngươi từng khen bánh trung thu ăn ngon, ta vừa nhìn thấy trên bàn trong tiểu đình có một mâm bánh trung thu, làm bánh là một ngự trù nhà ở Lạc Dương, trù nghệ của hắn còn tốt hơn những người làm bánh ở đầu đường nhiều.”
Long Thiên Tài vừa nghe có đồ ngon, mắt liền sáng như tuyết: “Thật sao?”
“Ừ, thật, ở trong tiểu đình kia kìa.” Cô tướng quân sờ sờ đầu hắn, chỗ y sờ chính là nơi phía sau tai tiểu vương gia, lúc sờ còn tiện thể dùng ngón út cọ cọ vành tai hắn. Nhiều ngày ở chung cùng với vài lần thân thiết khiến cho y nắm rõ điểm yếu của người này trong lòng bàn tay. Đôi mắt sáng như tuyết của Long Thiên Tài nhiều thêm vài phần thích ý, nhìn qua cực kỳ mê người.
Đây là lần đầu tiên Đa Cát thấy được bộ dạng này của hắn, không khỏi ngẩn ra, thốt lên: “Ngươi muốn ăn à?”
Long Thiên Tài quay đầu nhìn gã, lấy lòng gật đầu: “Ừ!”
Ánh sáng trong đôi mắt không mất đi chút nào, Đa Cát bị hắn nhìn lập tức cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, thầm nghĩ dù sao cũng chỉ cách có vài bước chân, liền nói: “Các ngươi… để ta đi lấy cho ngươi.”
“Ừm!”
Đa Cát vội quay đầu đi, Long Thiên Tài vui vẻ chờ ăn bánh trung thu, nhưng đột nhiên miệng lại bị người ta dùng tay bịt kín. Cô tướng quân che miệng hắn rồi ôm vào trong ngực, đưa tay còn lại giữ chặt hắn, xoay người vòng qua giả sơn, đi loanh quanh một hồi, bóng dáng biến mất trong rừng.
Vì vậy chờ đến khi Đa Cát lấy bánh trung thu trở về thì ở đây đã không còn ai rồi. Gã nao nao, đi xung quanh giả sơn tìm kiếm, không thấy bóng dáng người nào, nghĩ nghĩ một chút, lại nhớ tới khi ở tiểu đình, Triển Lăng Yến bị *** trong cơ thể thiêu đốt đến không thể khống chế, đã kéo Vân Nhàn rời đi từ lâu, nên trong đình cũng không có một bóng người. Gã không bỏ cuộc mà đi vòng vòng quanh giả sơn tìm, vẫn không thấy bóng dáng người nào, lúc này mới nhận ra mình bị trúng kế rồi.
“…”
Đa Cát cô đơn cầm bánh trung thu, nhìn ngự hoa viên cực kỳ yên tĩnh, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, lung lay trong gió.
Cô tướng quân thành công cắt đuôi người nào đó, muốn sung sướng bao nhiêu thì sung sướng bấy nhiêu, ôm tiểu vương gia trở lại tẩm cung, mới thả người ra rồi cao hứng sờ sờ đầu hắn.
Long Thiên Tài không phải kẻ ngu, hiển nhiên là biết dụng ý của y, mặt liền đen sì: “Bánh trung thu của ta!”
Cô tướng quân cực kỳ bình tĩnh, kéo hắn đi vào trong, chỉ hộp đựng đồ ăn ở trên bàn. Long Thiên Tài bán tín bán nghi mở nắp, nhếch mày: “Sao ngươi biết đây là bánh trung thu?”
“Lễ trung thu hàng năm, ngự thiện phòng đều làm bánh trung thu đưa tới các cung,” Cô tướng quân đi qua cầm một miếng bánh trung thu lên, “Này, ăn đi.”
“…”
“Sao vậy?”
Long Thiên Tài sâu sắc liếc y một cái, khuyên nhủ: “Ngoan, sau này đừng có lai vãng với mấy loại người như Triển Lăng Yến hay hoàng huynh ta nữa, đều học xấu.”
“Ta chỉ luôn đi theo ngươi.”
“…” Long Thiên Tài nhịn rồi nhịn, vỗ vỗ vai y, “Đúng, rất có tiền đồ, sau này tiếp tục theo ta, gần đèn thì rạng mà.”
“…”
.
.
.
Mỗ thường: Tiểu Hoa này, theo đuổi trượng phu phải tốn nhiều công phu một chút ~
Bạch Liên: Ta theo đuổi vợ, là vợ!!!!
Mỗ thường: Ai, đứa trẻ đáng thương.
Bạch Liên: Là vợ!!!!
Tiêu Sùng: Ngươi mới là vợ, cởi sạch lên giường nằm cho ta!
Bạch Liên: …