CHƯƠNG 37. GIAO DỊCH
Triển Lăng Yến và Vân Nhàn triền miên rất lâu, vốn Triển Lăng Yến muốn dạy dỗ để Tiểu Nhàn Nhi nhớ lâu một chút, nhưng sau đó *** càng lúc càng dâng cao, lại thêm cổ trong cơ thể trợ giúp, y có muốn ngừng tay cũng khó.
Thế nên Vân Nhàn mới bị ép nằm ngay đơ trên giường, toàn thân là vết tích lưu lại sau một hồi tình cảm mãnh liệt. Ý thức của cậu mơ mơ hồ hồ, không thể nhấc nổi người lên, cuối cùng mệt quá mà ngủ mất.
Triển Lăng Yến ôm cậu vào lòng, cảm giác da thịt nhẵn nhụi dán sát vào nhau làm y cực kỳ hưởng thụ, nên không rời đi ngay. Đã lâu rồi y không ăn Vân Nhàn đến sảng khoái như thế, chỉ thấy vui vẻ và thỏa mãn không nói được thành lời.
Lúc Vân Nhàn tỉnh lại thì đã qua buổi trưa, Triển Lăng Yến đã sai người làm đồ ăn từ lâu rồi, liền phân phó gia nhân bưng đồ ăn lên ăn cùng cậu. Đúng lúc này, tiểu vương gia có thời gian rảnh rời cung, liền lập tức chạy tới nhà khách.
“Tiểu Vân Nhàn ~ Ta tới đây ~” Long Thiên Tài cười đi vào, Vân Nhàn ngẩng đầu nhìn lại. Hai người đều ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào dấu vết trên cổ đối phương, sau đó liếc nhau một lúc lâu, không hẹn mà cùng nghẹn ngào.
Long Thiên Tài bổ nhào về phía trước, Vân Nhàn mở rộng vòng tay đón hắn, cả hai nước mắt tràn mi.
Cô tướng quân cứng đờ, Triển Lăng Yến híp mắt, một khắc sau hai người mới chịu buông nhau ra. Cô tướng quân duỗi dài cánh tay, nắm gáy tiểu vương gia không cho hắn bước thêm một bước, Triển Lăng Yến thì ôm Vân Nhàn vào lòng, giữ chặt lại.
Vì vậy hai người kia phải cố gắng với lấy tay nhau, nắm chặt trên không, vẻ mặt cực kỳ đau buồn.
“Tiểu Vân Nhàn!”
“Ca!”
Long Thiên Tài càng đau buồn hơn: “Tiểu Vân Nhàn!”
Vân Nhàn cũng tăng độ đau buồn: “Ca!”
Hai người đồng thời mở miệng rền rĩ: “Hu hu hu!”
Cô tướng quân và Triển Lăng Yến: “…”
Triển Lăng Yến liếc nhìn Vân Nhàn, tăng lực trên tay mà kéo cậu vào lòng chặt hơn, cho bọn họ hoàn toàn xa nhau, sau đó đưa đôi đũa cho cậu: “Ăn đi, sau đó cách xa hắn ra một chút, lần nào ngươi ở cùng hắn thần kinh cũng không bình thường.”
Vì đột nhiên Vân Nhàn buông tay ra, nên thân thể Long Thiên Tài không khống chế được mà lảo đảo về phía sau, theo đà ngả vào lòng mặt than. Cô tướng quân dùng tay áo xoa xoa tượng trưng lên khuôn mặt chả có tí nước mắt nào của hắn, lại sờ sờ đầu, đạm nhiên nói: “Y nói có lý lắm, sau này ngươi cách Vân Nhàn xa xa một chút.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Long Thiên Tài vô cùng đau đớn, “Cái gì các ngươi cũng không biết!”
Vân Nhàn gật mạnh đầu, hai người bọn họ là thanh niên tốt thế kỷ 21, chưa từng giết người chưa từng phóng hỏa, tiền đồ sáng lạn, lại cứ thế mà vô duyên vô cớ xuyên đến nơi này để bị cổ nhân đè, hơn thế nữa, cả đời này cũng đừng hòng có khả năng xoay người, đây là chuyện bi thảm tới mức nào cơ chứ!
Triển Lăng Yến nghiêng đầu nhìn Vân Nhàn, cười thấp giọng hỏi: “Nếu ta nhớ không lầm, đây cũng không phải lần đầu tiên các ngươi bị đè cơ mà? Tất cả là vì ngày hôm nay các ngươi gặp nhau đúng lúc vừa mới bị đè xong, cùng chung cảnh ngộ, đúng không?”
“…” Long Thiên Tài yên lặng nhìn y, thầm nghĩ không hổ là nam nhân đã đấu với Hướng Hoằng Huy lâu như vậy, cái khả năng quan sát cùng độ nhạy cảm này mẹ ơi!
Vân Nhàn không đáp, ngược lại chỉ cúi đầu ăn, khóe mắt thấy người nào đó bắt đầu ngồi xuống, liền ngẩng đầu kinh ngạc hỏi: “Sao hoàng thượng lại đồng ý cho ngươi xuất cung vậy?”
“Ừ, ta bảo phải tới thăm ngươi, nên huynh ấy ân chuẩn,” Long Thiên Tài nói, “Bây giờ ngươi cũng là vương gia rồi, có muốn xây phủ không?”
“Xây cái gì mà xây, lãng phí,” Vân Nhàn nói, rồi suy nghĩ một chút, cười tủm tỉm, “Ca, không thì ta ở cùng với ngươi cũng được, muốn đi chơi với nhau cũng tiện.”
Long Thiên Tài ngẩn ra, vui vẻ nói: “Tốt lắm, sau này nếu y bắt nạt ngươi thì ngươi có thể về nhà mẹ đẻ, ca sẽ chăm sóc cho ngươi cả đời.”
“Ừm!”
Triển Lăng Yến im lặng nghe, nhưng cuối cùng lại không mở miệng. Sau khi ăn xong, y liếc Vân Nhàn một cái, người sau hiểu ý, hỏi: “Ca, phong ta làm vương gia là ý của ngươi hay là của hoàng thượng?”
“Là của hoàng huynh,” Long Thiên Tài biết bọn họ muốn hỏi cái gì, liền thành thật mà kể lại một lần, cuối cùng nói, “Hoàng huynh không có ý kiến gì với hôn sự của ngươi và Triển Lăng Yến, nên ta nghĩ có lẽ huynh ấy muốn cái gì đó từ phía Cổ Thục.”
Triển Lăng Yến híp mắt mà cười, nếu tiểu vương gia đã nhận Vân Nhàn làm đệ đệ, hoàng đế Thánh Hoa muốn gì thì cứ nói thẳng ra là xong, cần gì phải ra vẻ như vậy. Nhưng hắn lại gióng trống khua chiêng phong Vân Nhàn làm vương gia, như vậy xem ra… Có lẽ người nọ đã nhắm cả vào Trạch Nam rồi.
Quả nhiên, vị quốc quân Thánh Hoa này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, Triển Lăng Yến cười nghĩ. Nói chuyện với bọn họ một lúc, tiểu vương gia kéo Vân Nhàn đòi đi chơi, y ngầm đồng ý, không thèm để ý cũng không lo lắng, bây giờ Vân Nhàn đã là vương gia của Thánh Hoa, Hướng Hoằng Huy bị điên mới dám động đến cậu.
Y nhìn bọn họ ra ngoài, đứng dậy tiến cung, xem xem rốt cuộc vị quốc quân kia muốn làm gì.
Có vẻ như thủ vệ trong cung đã nhận được mệnh lệnh từ trước, thậm chí không cần phải thông báo mà cho đi luôn, tiểu thái giám đưa y đến hành lang gấp khúc xây trên mặt nước trong ngự hoa viên. Y ngẩng đầu, Long Tuấn Thiên đang dựa vào lan can tiểu đình xây trên mặt hồ mà cho cá ăn, đôi mắt rất yên bình, nhìn thấy y thì buông thức ăn xuống cười cười với y. Nụ cười kia ấm áp, không có một chút tạp chất nào, gần như vô hại.
Triển Lăng Yến tăng thêm cảnh giác, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, chậm rãi đi vào trong tiểu đình. Y hơi chắp tay, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy người này nói: “Nhị hoàng tử không cần đa lễ, mời ngồi.”
Y nhíu mày, ngồi xuống ghế đá.
Long Tuấn Thiên sai tiểu thái giám rót rượu, sau khi phất tay đuổi toàn bộ người trong tiểu đình ra ngoài mới cười hỏi: “Không biết hôm nay nhị hoàng tử tới đây là có chuyện gì?”
Con ngươi Triển Lăng Yến đen kịt, liếc hắn một cái rồi đột nhiên mỉm cười, cầm chén rượu lên mà uống một ngụm nhỏ, nói thẳng: “Chẳng phải hoàng thượng đã tính toán sòng phẳng đâu vào đấy trong lòng rồi sao?”
Tươi cười của Long Tuấn Thiên càng sâu hơn, người này muốn nói chuyện thẳng thắn càng tốt, bớt được mấy câu khách sáo vô dụng. Hắn cười nói: “Nghe Hạo Hạo nói hoàng tử muốn thành hôn với hoàng đệ của trẫm?”
Đã thành hoàng đệ rồi cơ đấy, Triển Lăng Yến híp mắt, cười gật đầu: “Đúng vậy, không biết hoàng thượng có thể thành toàn hay không?”
“Đốt sách mười tòa miếu, không bằng phá một cuộc hôn nhân,” Long Tuấn Thiên ôn hòa nói, “Nếu hoàng đệ không phản đối chuyện này, tất nhiên trẫm sẽ tán đồng thôi…”
Không đợi hắn dứt lời, Triển Lăng Yến đã lập tức cười nói: “Vậy thì bản vương liền cảm tạ hoàng thượng ở đây luôn.”
Y chỉ nói một câu này, rồi không nói thêm gì nữa, tựa hồ hôn sự đã được quyết định rồi, chỉ thiếu việc tổ chức hôn lễ thôi, lại tuyệt không muốn nghe yêu cầu sau đó của hắn.
Long Tuấn Thiên không khỏi suy nghĩ trong lòng, nhị hoàng tử Cổ Thục đúng là không hổ với lời đồn đại, cũng khó đối phó, có điều… Hắn rót một chén rượu, vẻ mặt tươi cười nói: “Hoàng tử không cần khách khí, ngày mai trẫm sẽ cho người tính ngày hoàng đạo ngay. Vất vả lắm trẫm mới nhận được một đệ đệ, không thể làm hôn lễ qua loa được, sợ rằng phải mất một ít thời gian chuẩn bị. Hoàng tử đừng trách nhé.”
Ngụ ý, hắn có thể sai người chuẩn bị một tháng, cũng có thể sai người chuẩn bị mười năm, hai mươi năm. Nếu ngươi muốn kết hôn với Vân Nhàn thì cứ chờ đi, chỉ cần các ngươi chịu khó chờ là được ấy mà.
Tươi cười của Triển Lăng Yến không giảm, nhưng trong lòng lại chịu thua rồi, ai bảo ngay từ đầu y đã đứng ở thế hạ phong. Muốn trách thì trách lúc đầu y mềm lòng, rốt cuộc lại tạo thành sai lầm lớn ngày hôm nay. Y cười nói: “Điều đó là đương nhiên rồi, bản vương cũng không muốn làm cho Tiểu Nhàn Nhi chịu thiệt thòi, còn về sính lễ… Không biết hoàng thượng có yêu cầu gì không?”
Ý cười trên khóe miệng của Long Tuấn Thiên lập tức đậm thêm, nhưng ánh mắt vẫn đầy vẻ vô hại không đổi: “Hoàng tử khách khí rồi, mấy thứ này hoàng tử cứ tự mình chuẩn bị, có điều trẫm nghe Hạo Hạo nói trên người hoàng đệ có một loại cổ, không biết là thật hay giả?”
Đây mới là mục đích của ngươi đúng không? Triển Lăng Yến không thể hiện thái độ gì mà chỉ nhìn hắn, ăn ngay nói thật: “Là thật, tên là chung tình cổ, ở đây bản vương mới nuôi được một đôi, nếu hoàng thượng thích bản vương có thể sai người mang tới, nhưng phải nhắc nhở hoàng thượng một chút,” khóe miệng y hơi mỉm cười, “Cổ này… chỉ có tác dụng với nam tử.”
Long Tuấn Thiên cười cười gật đầu: “Thì ra là thế.”
Triển Lăng Yến nhìn dảng vẻ của hắn liền biết từ đầu hắn đã muốn dùng cổ này trên người nam tử, nhưng theo tư liệu y nắm giữ thì vị quốc quân Thánh Hoa này không thích nam sắc, sao bỗng nhiên lại thích nam nhân? Mà còn một điểm cần chú ý nữa, người này là hoàng thượng, hắn coi trọng ai lại còn cần phải dùng cổ sao?
Nhưng sự thực là người này muốn có chung tình cổ, điều này cho thấy nam tử được hắn coi trọng có thân phận đặc thù, ít nhất không thể đơn giản dùng một thánh chỉ là có thể nắm vào trong tay. Mà hắn phong Vân Nhàn làm vương gia không chỉ nhằm vào Cổ Thục, mà còn nhắm tới Trạch Nam… Kim quang trong mắt Triển Lăng Yến chợt lóe, hơi chút không tin nổi mỉm cười: “Hướng Hoằng Huy?”
Long Tuấn Thiên nhếch mày, lần này thật sự mỉm cười, khen: “Không hổ là nhị hoàng tử, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Ánh mắt Triển Lăng Yến tối đi một chút, ban đầu y nghĩ mục đích của người này là chiếm vài món lợi từ y, hiện tại xem ra y đã đoán sai rồi. Có được chung tình cổ là thu hoạch bất ngờ của người này, mục đích thật sự của hắn phải là để y giúp hắn đối phó Hướng Hoằng Huy, thậm chí giúp hắn đối phó Trạch Nam.
Long Tuấn Thiên uống rượu xong rồi, hắn đưa tay rót một chén, thuận tiện rót đầy chén cho Triển Lăng Yến, cười tủm tỉm nói: “Nghe Hạo Hạo nói hình như hoàng đệ và Trạch Nam có chút khúc mắc, lần này hoàng tử tới Thánh Hoa ngoài việc muốn cưới hoàng đệ, chắc là còn có mục đích riêng đúng không?”
Triển Lăng Yến nhìn thẳng vào hắn, cho dù tới nước này rồi mà đôi mắt người này vẫn không chứa một chút tạp chất nào, cực kỳ vô hại. Y liền mỉm cười: “Hoàng thượng nên nghĩ một biện pháp nhất lao vĩnh dật giúp bản vương đi chứ?”
(一劳永逸 nhất lao vĩnh dật: làm một lần mà có tác dụng mãi mãi)
“Thông minh,” Long Tuấn Thiên nói, “Tuy rằng trẫm không thể để cho ngươi làm thịt y, nhưng có thể đảm bảo sau này y sẽ luôn luôn ở bên cạnh trẫm, không tìm hoàng đệ gây phiền phức nữa, thế nào?”
Triển Lăng Yến không đáp lại mà hỏi: “Chuyện của y ở Trạch Nam ngài biết được bao nhiêu? Mặc dù y không phải con trưởng, nhưng lại có thực lực tranh đấu địa vị quân vương, ngài nghĩ rằng y sẽ đồng ý cho ngài giữ lại Thánh Hoa sao?”
“Chuyện này ta đã nghĩ cách giải quyết cho y rồi,” Long Tuấn Thiên cười cười, “Bằng không chả phải để y oán ta cả đời sao? Hoàng tử này, ý ngươi thế nào?”
“Hiện tại nếu tự mình đối phó với y, bản vương phải tốn khá nhiều công sức,” Triển Lăng Yến cũng không dấu diếm, cười nói: “Nếu hiện tại có cơ hội giải quyết triệt để phiền phức này, thì bản vương có lý do gì để từ chối cơ chứ?”
“Quả nhiên hoàng tử là người thông minh.”
“Hoàng thượng quá khen.”
Hai người nhìn nhau cười, đều cực kỳ thỏa mãn với giao dịch ngày hôm nay.
Mà giờ khắc này, Hướng Hoằng Huy bị bọn họ đàm luận lại ngủ ngon ở nhà khách. Công chúa Trạch Nam Hướng Hoằng Tiếc đẩy cửa đi vào, ngồi trước bàn nhìn y: “Ca, Triển Lăng Yến tiến cung rồi.”
Hướng Hoằng Huy trở mình rồi nâng người, một tay chống đầu nằm nghiêng trên giường, giọng nói hơi hơi mang theo âm mũi: “Ta biết.”
“Liệu hoàng đế có đáp ứng Triển Lăng Yến không?”
“Có, hắn hạ thánh chỉ này chính là muốn Triển Lăng Yến đến tìm hắn,” Hướng Hoằng Huy cười nói, “Mà để cưới được Vân Nhàn, Triển Lăng Yến sẽ không từ một thủ đoạn nào, tất nhiên sẽ thương lượng điều kiện của hắn.”
“Nói như vậy thì khi nào ca mới có thể mang Vân Nhàn về?”
“Trong thời gian ngắn thì không thể.”
“Ca, ca vô dụng quá đi.”
Vẻ mặt Hướng Hoằng Huy không thay đổi, thậm chí không thèm chớp mắt một cái, cười nói: “Nếu lần trước muội chịu bỏ thuốc tiểu vương gia Thánh Hoa, thì hiện tại chúng ta sẽ không đến mức rơi xuống thế bị động này, thật đáng tiếc.”
Hướng Hoằng Tiếc nâng má: “Ca cũng nhìn thấy Cô tướng quân ở đằng sau hắn mà, ta không có cơ hội.”
“À, ngày mai là hội trung thu, muội cũng tiến cung đi, ta thấy tiểu vương gia vẫn còn hứng thú với muội, đến lúc đó chúng ta sẽ tìm xem có cơ hội nào không.”
“Được rồi,” Hướng Hoằng Tiếc tiếp tục nhìn y, “Ca, ca nói xem ngoài việc tìm Triển Lăng Yến thì hoàng đế Thánh Hoa còn muốn làm gì, không phải là muốn nhằm vào chúng ta đó chứ?”
“Vài ngày trước đó ta đã nói xong chuyện thuế quan rồi, Trạch Nam không còn vật gì có thể làm cho hắn nhớ thương,” đôi mắt xinh đẹp hoa đào của Hướng Hoằng Huy híp lại, cười đến ý vị thâm trường, “Ngoại trừ —- người.”
Hướng Hoằng Tiếc trố mắt giây lát, rồi cười nói: “Ánh mắt của hắn không tệ đâu, ca, nếu không thì ca đáp ứng hắn đi? Có lẽ nếu dùng mỹ nam kế hắn sẽ trả lại Tiểu Nhàn cho ta đó, thế nào?”
“Để ta suy nghĩ,” vẻ mặt Hướng Hoằng Huy không đổi, “Muội cho ta một ít thuốc, ngày mai ta sẽ thử xem, xem có thật là hắn… coi trọng ta rồi hay không.”
…
Chuyện Vân Nhàn được phong vương gia đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, cứ mười người thì có chín người đàm luận, một người còn lại không câm thì điếc. Long Thiên Tài kéo Vân Nhàn đi loạn trên đường lớn trong kinh thành, rồi nhanh chóng dừng lại trước một tiểu viện. Vân Nhàn liếc nhìn, không hiểu hỏi: “Ca, ta cứ tưởng hôm nay ngươi phải đi đòi nợ trước cơ.”
“Ta cũng muốn lắm chứ.” Long Thiên Tài đờ đẫn nói, vốn dĩ đêm qua hắn đã cất giấy nợ đi cất kỹ rồi, nhưng sau đó quần áo bị cởi chăn màn lộn xộn, rối tinh rối mù cả lên, hôm nay hắn phải đổi bộ khác rời cung. Chờ đến lúc đi tới nhà khách mới nhớ ra giấy nợ vẫn còn để trong quần áo cũ trong hoàng cung, không cầm theo.
Vân Nhàn nháy đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn một lát, thử hỏi: “Ngươi… quên mang theo à?”
Long Thiên Tài yên lặng nhìn cậu, Vân Nhàn run lên, đành tiến đến gõ cửa. Sau cánh cửa mở rộng là quản gia, ông đã từng gặp hai người này rồi, hơn nữa phía sau bọn họ là Cô tướng quân, liền bỏ hết thông báo các loại, cho vào luôn: “Thiếu gia đang ở thư phòng, mấy vị thiếu gia lên tiền thính đợi một chút, tiểu nhân đi gọi ngài ấy.”
“Không phiền quản gia, để chúng ta tự đi tìm y,” Long Thiên Tài nói, “À, không biết Tiểu Thảo cô nương có khỏe không?”
“Tốt,” quản gia nói, “Thân thể tiểu thư vẫn luôn được điều dưỡng chu đáo, gần đây Hân Nhi tiểu thư cũng đến tìm nàng, cho nên cũng không cảm thấy buồn chán.”
“À ~” Long Thiên Tài và Vân Nhàn đồng thời dài giọng, vài ngày không gặp mà quản gia đã đổi giọng gọi Tiêu Sùng là tiểu thư rồi, đây có phải mưu kế do Tiểu Hoa bày ra không?
Vân Nhàn cười tủm tỉm: “Vậy Hân Nhi tiểu thư là ai?”
“Nàng là con gái của bạn lão gia, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã của thiếu gia,” quản gia nói, “À, hôm nay Hân Nhi tiểu thư cũng tới rồi, đang nói chuyện phiếm với tiểu thư.”
“Khặc khặc…” Long Thiên Tài và Vân Nhàn đồng thời cười một tiếng, quản gia nghe thấy mà không hiểu sao lại run lên.
Cô tướng quân tiến lên: “Lão có chuyện gì thì cứ đi làm đi, chúng ta sẽ tự đi tìm Bạch Liên.”
Quản gia đáp vâng, vội vã lui ra.
Cô tướng quân liền kéo tay Long Thiên Tài đi về phía trước, nhàn nhạt hỏi: “Muốn đi xem Tiêu Sùng và Hân Nhi à?”
“Ừ!” Long Thiên Tài gật đầu, qua một giây thì không khỏi sờ sờ mũi, mặt than ở cùng hắn lâu, càng ngày càng hiểu rõ hắn rồi.
Cô tướng quân kéo hắn đi qua hành lang gấp khúc rồi đi thẳng về phía trước, đến chỗ có cổng tò vò hình tròn, mấy người định đi qua thì nghe được một vài âm thanh truyền tới: “Tỷ tỷ, ta và Liên ca lớn lên cùng nhau, ta thật sự thích y.”
“Muội muội, ta nhìn thấy mà,” Tiểu Thảo nói, “Tỷ tỷ cũng mong muốn các ngươi có thể hạnh phúc.”
“Không,” người nọ nức nở nói, “Ngươi không hiểu đâu tỷ tỷ, hiện tại thời gian Liên ca dành cho tỷ còn nhiều hơn cho ta.”
“Muội muội nói bậy bạ gì đó,” Tiểu Thảo nói, “Tỷ tỷ chỉ là hoa tàn bại liễu, không nói đến chuyện giờ còn đang có thai, so về tướng mạo, tỷ tỷ sao sánh nổi với ngươi, huống hồ ta còn cao hơn y, sao y có thể thích ta được?”
Người nọ rấm rứt khóc: “Nhưng ta thật sự cảm thấy như vậy, tỷ tỷ ngươi thương ta thương ta đi mà, để chúng ta đến với nhau đi, nhà ta còn có một tiểu viện ở ngoại thành, nếu tỷ tỷ không chê thì hãy chuyển đến đó ở đi.”
“Muội muội, ngươi đừng nói nữa, để tỷ tỷ đi thu dọn đồ đạc.” Âm thanh đến đây thì ngưng lại, rồi rất nhanh sau đó môt tiếng đóng cửa vang lên, lại một lúc sau, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt. Người nọ nhìn thấy bọn họ thì chợt ngẩn ra, nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi: “Đều từ các ngươi mà ra cả!” Sau đó lướt qua bọn họ, nhanh chóng đi về một hướng. Cô tướng quân nhìn một chút, đó là hướng đi tới thư phòng, liền câm nín.
Một lát sau, hai bóng người một trước một sau xuất hiện trong tầm mắt.
“Tiểu Thảo, ngươi muốn đi đâu?”
Tiêu Sùng cụp mắt, thấp giọng nói: “Ta là người không có lai lịch rõ ràng, sao có thể ở đây mãi được, ngươi… ngươi để cho ta đi đi.”
“Không được,” Bạch Liên trầm giọng nói, “Ngươi là một cô nương, lại còn đang mang thai, ngươi làm gì có chỗ nào để đi. Huống chi ta đã đáp ứng tiểu vương gia sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, sao ngươi có thể nói đi là đi?”
“Nhưng ta… ta…”
“Ngươi cái gì?”
“Ta không thể làm lỡ dở ngươi được, cứ thế này không phải để người chê cười…”
Bạch Liên lập tức nhíu mày: “Ai nói thế?”
“Không… không có ai…”
Bạch Liên còn muốn hỏi tiếp, thì Hân Nhi kia cũng đi ra rồi. Đây đúng là nữ tử đứng chung với Bạch Liên lần trước ở trên đường, nàng không nhìn mấy người đứng xung quanh, mà chỉ nhìn chằm chằm hai người đứng cách đó không xa, khóc nấc lên.
Tiêu Sùng liếc nàng một cái, lập tức giật mình, quay đầu bỏ chạy, nắm chặt khăn tay che mặt nói: “Ngươi cứ để cho ta đi đi.”
Bạch Liên đuổi theo ngay, chỉ nghe một tiếng “A”, Tiêu Sùng không cẩn thận vấp chân, ngã ra bên cạnh. Bạch Liên nhanh tay lẹ mắt ôm lấy nàng, rồi mặc kệ nàng dãy dụa mà ôm vào lòng, lập tức lảo đảo một chút, thầm nghĩ hơi nặng rồi, quả nhiên là người có thai thì không có giống người bình thường.
Y xoay người bế nàng về phòng, lúc này mới nhìn thấy mấy người đứng trước cổng tò vò, há miệng rồi ngậm miệng, một chữ cũng không thốt ra được.
Hân Nhi đã lấy nước mắt rửa mặt được một lúc, thấy cảnh này liền quay đầu bỏ chạy, mấy người còn lại thì yên lặng nhìn bọn họ.
Bạch Liên cảm thấy cánh tay hơi mỏi, quyết định trước tiên ôm Tiểu Thảo vào phòng chu đáo đã, liền gật đầu với bọn họ, lướt qua đi vào nhà. Tiêu Sùng bị y ôm, tay đang ôm lấy cổ y tức giận giơ ngón giữa với hai người đang đứng ngốc ra. Hắn qua lại với hai người này học được mấy thứ, đây chính là một trong số đó.
Long Thiên Tài và Vân Nhàn: “…”
Cô tướng quân nhìn bọn hắn, đưa tay vẫy qua vẫy lại trước mặt hai người.
Long Thiên Tài và Vân Nhàn không phản ứng: “…”
“…” Cô tướng quân tiếp tục vẫy.
Long Thiên Tài lăng lăng cầm lấy tay y: “Nghiệp chướng.”
Vân Nhàn ngơ ngơ ngác ngác gật đầu: “Đúng vậy.”
“…”
Lúc này Bạch Liên đã quay trở lại, Long Thiên Tài ném tay mặt than vội vàng xông lên trước, gần như thương xót nhìn y: “Tiểu Hoa… ngươi… vậy mà ngươi…”
Bạch Liên lập tức run lên, yên lặng lùi về phía sau một bước.
Vân Nhàn cũng tiến lên, đau lòng nói: “Tiểu Hoa, sao số ngươi luôn luôn khổ như vậy hả!”
“…”
.
.
.
Xếp hạng không chính thức độ không thể chọc vào: Ngụy Tiểu An < mèo cái bên khóm hoa cúc trắng < Tiểu Hoa < Tiểu Thảo < Cô Ngu Ngốc < Tiểu Vân Nhàn < Long Thiên Tài < Thần tiên tỷ tỷ < Triển Lăng Yến < Hướng đại yêu nghiệt < Hoàng đế lão ca :v :v
Ngụy Tiểu An: Sao ta lại đứng chót?!
Tg: Bởi vì cảm giác tồn tại của mèo cái bên khóm cúc trắng còn mạnh hơn ngươi.
Mèo cái bên khóm cúc trắng: Mew mew :3
Tg: Ngươi tồn tại, tận sâu trong đầu ta cơ.
Tiểu Hoa:…
Tg: Không cần giải thích, sự thực như vậy ngươi chấp nhận đi.
Tiểu Thảo: Rất cảm tạ đã xếp ta ở trên Tiểu Hoa đại gia.
Tg: Không cần cảm tạ ~ chúc ngươi sớm ngày thành công ~~
Cô Ngu Ngốc: …
Tg: Ừ, nếu ngươi muốn ta xếp ngươi ở hạng cao hơn thì phải bảo chứng ngươi nghe hiểu Tiểu Vân Nhàn và vợ ngươi nói cái gì.
Cô Ngu Ngốc: …
Tiểu Vân Nhàn: Thì ra biến thái nhất không phải là chồng ta cũng không phải yêu nghiệt kia!
Tg: Ừ, trên đời này còn nhiều chuyện ngươi không biết lắm.
Long Thiên Tài: Tốt xấu gì ta cũng là vai chính cơ mà? Xếp vào nhóm bốn không được à?!
Tg: Ngươi có thể khiêu chiến với nhóm ba.
Long Thiên Tài: (len lén liếc nhóm bốn một cái) … Không cần, xếp thứ năm rất tốt ~ tên ngốc kia ở dưới ta là được rồi.
Thần tiên tỷ tỷ: Đi pha chén trà
Tg: Tốt tốt ~ chúng ta cùng xem cuộc vui
Triển Lăng Yến: Thứ ba? (gió cuốn mây rền) Thế nào? Không có gì muốn giải thích à? (mỉm cười!!!)
Tg: (run rẩy) E hèm… Thực ra ngươi và Hướng đại yêu nghiệt tám lạng nửa cân, nhưng mà chồng của yêu nghiệt thì ngươi không đấu lại được ~ Hơn nữa (nhỏ giọng), bây giờ Tiểu Vân Nhàn là vương gia của Thánh Hoa, ngươi có cưới được hay không, quyền quyết định nằm trong tay lão ca nhà cậu ấy đó.
Triển Lăng Yến (suy nghĩ một chút): cũng được, ngoài Tiểu Nhàn Nhi ra thì cái gì cũng không quan trọng.
Tg: Đàn ông yêu vợ phải thế chứ ~ vỗ tay!!!
Hướng đại yêu nghiệt: Hửm? (Đôi mắt! Đôi mắt! Đôi mắt!)
Tg (mồ hôi lạnh…) Lão ca tha đi nhanh lên!!! Ngươi nhìn ta xếp hạng ngươi kìa!!! Đến cứu ta nhanh lên!!!
Hoàng đế lão ca: (cười ấm áp) Hoàng tử, chúng ta đi thôi, trẫm mang ngươi đi vận động một chút.
Tg: hu hu hu, ca, ngươi tốt quá!!! Ca, ngươi là tối cao!!! Tổng công muôn năm!!!
Được rồi, xếp hạng không chính thức ấy mà, không đáng tin đâu ~
Cuối cùng cho ta chào hỏi Lôi ca lâu lắm không gặp: “Lôi… Lôi… Lôi Lôi Lôi ca, ngươi ngươi ngươi… ngươi ngươi… ngươi khỏe không? Đã đã đã… đã lâu không không… không gặp!!!” (Gắn mô tô chạy mất~)
Lôi Nham:…