CHƯƠNG 64. MẶT THAN
Cô tướng quân đi thẳng tới phủ công chúa, chậm rãi đi về phía tây sương. Trước cửa có hai ám vệ đang đứng, nhìn thấy y thì lập tức ra vẻ đồng tình, muốn nói lại thôi.
Y vô cùng kinh ngạc, tiến lên hỏi: “Có tin tức của vương gia chưa?”
Hai người kia lại tiếp tục nhìn y, một người trong đó cung kính nói: “Đã cứu được vương gia về rồi, giờ đang ở phòng khách.”
Cô tướng quân vui vẻ, vội vàng đi vào, vừa đi được hai bước đã vòng lại, thấp giọng nói: “Ngươi nói rõ lại quá trình cho ta.”
Hai ám vệ nghe lời kể lại đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng còn nhắc lại chuyện tiểu vương gia chơi xấu ôm lấy cái giường khóc lóc om sòm lăn lộn không muốn đi như thế nào, vương gia Vân Nhàn tận tình khuyên bảo ra làm sao, cả chuyện hai người tức giận phá cả sơn trại rồi mang hết tiền bạc đồ đạc quý giá của người ta đi cũng kể ra nốt.
Cô tướng quân trầm mặc giây lát: “Tiểu vương gia có hỏi ta không?”
Hai người đồng loat lắc đầu.
“Một chữ cũng không à?”
“Vâng.”
Cô tướng quân yên lặng nhìn tây sương, người nọ không hỏi thì tức là rất tức giận. Hai ám vệ cũng hiểu được điều này, cẩn thận dè dặt nhìn y, đã thấy y bình tĩnh đi rồi, không khỏi âm thầm bội phục.
Cô tướng quân không biết bọn họ đang ở khách phòng nào, định tìm người hỏi thì thấy cửa một phòng mở ra, Tiêu Sùng mặc nữ trang đi tới cùng Bạch Liên, người sau chân thành nói: “Vừa mới nghe bọn họ nói uống theo phương thuốc ngươi kê là có thể trúng độc chết, ngươi nên học một chút y thuật đi, miễn cho sau này lại gây ra tai nạn chết người.”
Tiêu Sùng cười gật đầu: “Tướng công nói gì thì là cái đấy.”
Bạch Liên nhìn hắn: “Vậy ngươi đổi quần áo khác đi.”
“Vì sao? Ta nghĩ ngươi thích thế này.”
Bạch Liên xoắn xuýt: “Thay đi, người không biết lại tưởng ta có ham mê khác người.”
Tiêu Sùng không khỏi mỉm cười, tiến lên nghiền ngẫm bên tai y: “Vậy ngươi đi cùng ta, ta muốn cho ngươi nhìn tận mắt ta thay đồ như thế nào.”
“…” Bạch Liên vỗ vỗ cánh tay hắn, “Ngươi cứ ngoan ngoãn đứng yên ở đây đi.” Y nói xong thì quay đầu đi, quyết định tránh xa cái tai họa này. Nhưng vừa xoay người thì y nhìn thấy Cô tướng quân, bước chân dừng lại, lại đi ngược về, vào nhà chuẩn bị xem trò vui.
Tiêu Sùng liếc y một cái, nói với người trước mặt: “Người ở bên trong.”
Cô tướng quân liền bình tĩnh đi vào, ngẩng đầu chỉ thấy rất nhiều người vây quanh chiếc ghế ở vị trí cao nhất, có thể nghe thấy vài tiếng kháng nghị mơ hồ, ngay sau đó một chén trà bị ném thẳng xuống đất: “Au!”
“Biết ngươi đau, kiên nhẫn một chút.”
Cô tướng quân nghe ra đây là giọng của Vân Nhàn, vậy tiếng kháng nghị mơ hồ vừa rồi phải là… Y vội bước lên phía trước, đoàn người thấy y thì ngẩn ra, sau đó đồng loạt tách ra thành một con đường rộng thênh thang.
Vân Nhàn đang nắm cằm tiểu vương gia, thấy người xung quanh đột nhiên tản ra thì rất ngạc nhiên mà quay đầu lại, lập tức nhướng mày: “Ái chà ~” Cậu đặt thuốc mỡ lên bàn, đi tới cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Từ lúc nhìn thấy người nào đó, Long Thiên Tài liền bày ra vẻ mặt hầm hừ quay đầu đi chỗ khác. Từ lúc cáo biệt hai người này ở tửu lâu, đến bây giờ Cô tướng quân mới trở về, nhìn thấy chỗ nào của tiểu vương gia cũng tốt cả, thậm chí cả vẻ tức giận cũng rất đáng yêu, liền nghiêm túc quan sát hắn một lần, rồi bước qua ôm lấy.
“Út i o ão ử!”
Vân Nhàn lập tức phiên dịch: “Hắn nói, cút đi cho lão tử!”
“Ta hiểu được hắn nói gì.” Cô tướng quân nói, không để ý tới việc tiểu vương gia cứ kéo tay y mà tiếp tục ôm, còn thuận tiện sờ sờ đầu hắn vuốt lông.
Long Thiên Tài càng thêm tức giận, Cô tướng quân biết những người xung quanh cũng đang chờ xem náo nhiệt, liền cầm lấy thuốc mỡ trên bàn, ôm tiểu vương gia đi mất, để lại mấy người kia hai mặt nhìn nhau. Vân Nhàn lười biếng ngáp một cái rồi đứng dậy, Triển Lăng Yến biết cậu mệt mỏi, liền ôm eo cậu cười nói: “Đi thôi, về phòng, ta đã sai người đun nước nóng rồi.”
Vân Nhàn ừ một tiếng, đi ra với y. Mấy người còn lại tiếp tục nhìn nhau, cuối cùng tản đi hết.
Long Thiên Tài bị Cô tướng quân ôm về phòng suốt quãng đường, cả quá trình phản kháng đều vô hiệu, cuối cùng chỉ có thể mở to đôi mắt ngập nước trừng y. Cô tướng quân thấy đau lòng, liền cúi xuống hôn nhẹ lên mặt hắn, thấy trong phòng đã có sẵn nước ấm liền ôm hắn tới sau bình phong, bắt đầu cởi quần áo cho hắn. Long Thiên Tài càng thêm tức giận, cứ càu nhàu càu nhàu mãi trong miệng. Cô tướng quân lại sờ sờ đầu hắn, sau đó tiếp tục cởi quần áo. Long Thiên Tài nhấc chân định đạp cho y một phát, kết quả chân mới đi được nửa đường đã bị người nào đó tóm gọn, bình tĩnh thả về chỗ cũ. Hắn liền trừng mắt.
Cô tướng quân lần thứ hai sờ sờ đầu hắn, ném áo ngoài, bắt đầu cởi dây lưng. Long Thiên Tài tiếp tục phản kháng, không có gì bất ngờ, đều bị áp chế lại. Cứ như vậy vài lần, cuối cùng hắn đành phải ngồi trong thùng tắm cúi đầu nức nở, bả vai giật lên giật xuống theo tiếng nấc, cực kỳ đáng thương.
Cô tướng quân cúi đầu hôn lên bả vai trơn tuột của hắn, tự nhiên biết phải làm sao an ủi hắn, liền móc ra cái hộp nhỏ: “Này, thuốc giải.”
Thân thể Long Thiên Tài dừng lại, vội vàng quay đầu: “Ật ông?” (Thật không?)
Cô tướng quân gật đầu: “Thật,” y kể lại mọi chuyện một lần, thành khẩn nói, “Không phải ta cố ý không đi cứu ngươi.”
Long Thiên Tài vươn cánh tay muốn cướp, Cô tướng quân vội vàng cất đi, sau đó thành khẩn đối mặt với hắn. Khóe mặt Long Thiên Tài giật giật, vỗ vỗ vai y, hàm ý ta tha thứ cho ngươi rồi.
Khối đá lớn trong lòng Cô tướng quân rơi xuống, liền mở hộp ra, bên trong là một viên thuốc có màu khá nhạt. Long Thiên Tài biết đây vốn là lá cây của một loại cây đã tuyệt tích từ lâu, chỉ còn có vài lá khô được bảo tồn trong hoàng thất Trạch Nam. Thuốc dẫn yêu quái nói chính là thứ lá này. Hắn cầm lấy viên thuốc, biết được đây là thành phẩm cuối cùng, có điều không biết ở trong có bỏ thêm thứ gì khác không.
Cô tướng quân biết hắn đang lo lắng điều gì, thấp giọng nói: “Đây là hoàng thượng tự mình đưa.”
Long Thiên Tài nghĩ thầm đại ca nhà mình chắc chắn sẽ không hại mình đâu, liền há mồm ăn, sau đó tà tà liếc mắt sang, trở mặt vô tình: “Út!” (Cút)
“…”
Long Thiên Tài rầm rì không thèm để ý tới y, tự mình tắm rửa còn thuận tiện hừ hừ mấy câu tiểu khúc. Cô tướng quân đứng phía sau nhìn một lúc, lấy thuốc mỡ đi qua: “Bôi thuốc.”
Long Thiên Tài liếc mắt nhìn, vội vàng lui về phía sau: “… Au.” (Đau)
Cô tướng quân an ủi: “Ta sẽ nhẹ tay,” y lấy ra một chút thuốc, “Há mồm.”
Long Thiên Tài tiếp tục lùi, Cô tướng quân bình tĩnh nhìn hắn, cúi đầu cởi đai lưng của mình. Khóe mắt Long Thiên Tài giật giật, đành phải thức thời mở miệng. Cô tướng quân liền cẩn thận dè dặt bôi thuốc cho hắn, ngón tay không tránh khỏi việc phải chạm tới đầu lưỡi, xúc cảm ấp áp mềm mại, làm cho y không nhịn được mà trêu đùa một phen.
Vì vậy Long Thiên Tài rất nhanh đã nhận ra ngón tay trong miệng mình có chút thay đổi ý tứ, lập tức phẫn hận cắn xuống. Trong miệng hắn còn có thương tích, không dám dùng sức, Cô tướng quân chỉ cảm thấy hàm răng của hắn nhẹ nhàng ma sát lên ngón tay, con ngươi nhất thời trầm xuống, rút tay ra bắt đầu cởi quần áo. Long Thiên Tài vô cùng kinh ngạc, ngơ ngơ ngác ngác há mồm nhìn, đợi đến khi người này mau mau chóng chóng cởi xong mới đột nhiên hoàn hồn, đứng dậy định chạy. Có điều lúc này Cô tướng quân đã bước vào trong thùng tắm, một tay ép hắn vào người mình, cúi đầu hôn lên bờ vai thon.
Long Thiên Tài cảm giác rõ ràng nhiệt độ và độ cứng của thứ được đặt phía sau mình, muốn giãy dụa đứng dậy nhưng lại bị bàn tay to lớn kia xoa đến cả người vô lực, cuối cùng đành phải yếu đuối ngồi trong lòng y, bi phẫn chờ bị ăn.
Vô luận là hắn hay Cô tướng quân thì tối qua đều không ngủ ngon được, trải qua một trận vận động kịch liệt lại càng mệt hơn, cuối cùng hai người ôm nhau ngủ, chờ đến lúc mở mắt ra thì trời đã chạng vạng. Cô tướng quân nằm lì trên giường ôm hắn: “Nghe nói thuốc mỡ này được công chúa đưa tới, vết thương còn đau không?”
Long Thiên Tài thử giật giật miệng, quả nhiên thấy tốt hơn rất nhiều, liền lắc đầu tỏ vẻ không còn đau nữa rồi.
Cô tướng quân hôn hắn một cái: “Lát ăn cơm xong thì bôi thêm một lần.”
Long Thiên Tài chợt nhớ tới lần bôi thuốc trước, lập tức trừng mắt, chậm rãi nói: “Ta.. tự mình… bôi…” Hắn dừng một chút, “Thu dọn… các thứ… đi…”
“… Bây giờ?”
Long Thiên Tài gật đầu, chậm thì sinh biến, hắn cũng không muốn ở lại Trạch Nam cho thêm phiền nhiễu.
“Không cần hỏi ý hoàng thượng sao?”
Long Thiên Tài ngẩn ra, nghĩ thầm cũng đúng, liền đứng lên chuẩn bị đi tìm hoàng huynh của mình. Hai người mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, lúc ngang qua hồ trong viện thì đột nhiên dừng lại, bởi người đang ngồi uống trà trong đình chính là Long Tuấn Thiên và Hướng Hoằng Huy.
Long Tuấn Thiên nhìn thấy bọn họ, cười ngoắc: “Hạo Hạo, tới đây.”
Long Thiên Tài hít hít mũi, lập tức chạy qua: “Ca…”
Long Tuấn Thiên đón được hắn, ấn hắn vào ngực mình xoa nhẹ, mỉm cười hỏi: “Đã uống giải dược chưa?”
“Ừm.” Long Thiên Tài gật đầu còn không quên nhìn yêu quái một cái.
Long Tuấn Thiên biết hắn đang nghĩ gì, sờ sờ đầu hắn: “Hạo Hạo đừng sợ, giải dược của đệ đệ y còn ở trong tay ta, tất nhiên sẽ không dám lấy tính mạng đệ ra đùa giỡn.”
Hướng Hoằng Huy đồng ý giao giải dược thì cũng biết người này sẽ dĩ thử áp chế, nên không bỏ thêm thứ gì vào, lúc này nghe vậy thì không tỏ thái độ gì mà chỉ ngồi nguyên cười cười uống trà.
Rốt cuộc Long Thiên Tài cũng yên tâm, nhìn hoàng huynh nhà mình: “Đi chưa?”
Long Tuấn Thiên mỉm cười: “Việc này phải hỏi đại tẩu của ngươi.”
“…” Long Thiên Tài liền yên lặng nhìn yêu quái, tay cầm chén trà của y hơi dừng lại, bắt đầu cười với hắn. Hắn lập tức rụt cổ run rẩy cầm quần áo đại ca nhà mình: “Ca…”
Long Tuấn Thiên vỗ vỗ tay hắn: “Về thu dọn đồ đạc đi.”
Long Thiên Tài lập tức vui vẻ, quay đầu kéo mặt than đi. Hướng Hoằng Huy thì hơi nhướng mày: “Nhanh vậy sao?”
“Thế nào, ngươi còn muốn gặp phụ hoàng ngươi nữa sao?”
Hướng Hoằng Huy nhất thời trầm mặc. Trong lòng bọn họ đều rõ ràng, từ sau khi y xuất cung, quốc quân Trạch Nam đã cho người theo dõi y rồi, sợ rằng hiện nay đã biết rõ Long Tuấn Thiên đang ở chỗ này, e là cũng đã biết được quan hệ của bọn họ. Nếu không giao giải dược, có khả năng người nọ sẽ tự mình tới đòi, hoặc là trừ hạ y để buộc Long Tuấn Thiên dùng giải dược để đổi người.
Long Tuấn Thiên thấy y không đáp liền lấy một cái bình nhỏ trong ngực ra: “Này.”
Hướng Hoằng Huy trầm ngâm giây lát rồi gọi thủ hạ của mình tới, lấy cái chai đưa cho hắn: “Phái người cầm tiến cung.” Y nhìn người nọ rời đi, đứng dậy nói, “Đi thôi.”
Bên này Long Thiên Tài vui vẻ rảo bước về tây sương, đã thấy rất nhiều người đang thu dọn đồ đạc. Vân Nhàn đang đứng ở cửa, nhìn thấy bọn họ thì lập tức chạy tới: “Ca, ta phải đi.”
Long Thiên Tài chớp mắt: “… Gì?”
“Ám vệ vừa truyền tin tới, phụ hoàng của Triển Lăng Yến sợ là không trụ được, phải về Cổ Thục. Y muốn ta về cùng y.”
Long Thiên Tài vội vàng ôm chặt cậu, muốn nói đã đi rồi thì tuyệt đối tên Triển Lăng Yến khốn khiếp kia sẽ không cho ngươi trở về nữa đâu, nhưng đến giờ miệng hắn vẫn còn đau, không thể nói nhiều như vậy, chỉ có thể ô ô ô.
Vân Nhàn sờ đầu hắn: “Ca, ta sẽ trở về.”
Long Thiên Tài lắc đầu thật mạnh, lão tử không tin!
Vân Nhàn bất đắc dĩ, đang định an ủi vài câu thì có người tới tìm bọn họ. Triển Lăng Yến ghét bỏ liếc tiểu vương gia một cái, kéo vợ mình đi mất. Long Thiên Tài cắn cắn đôi môi nhỏ nhắn, yên lặng đuổi theo vài bước. Bên kia, Long Tuấn Thiên và Hướng Hoằng Huy đang đi về phía này, mấy người liền chạm mặt nhau.
Sau khi nghe xong, Long Tuấn Thiên không nói hai lời liền lấy lệnh bài bên hông mình xuống đưa cho Vân Nhàn: “Độ khẩu có thuyền.”
Thân là hoàng tử, Triển Lăng Yến tất nhiên cũng không thiếu thuyền, nhưng thứ nhất là mọi chuyện quá đột ngột, thứ hai là dù thế nào thì thuyền bọn họ tìm được cũng không thể đi nhanh bằng thuyền của hoàng gia, huống hồ bây giờ thời gian rất gấp rút, y liền gật đầu với Long Tuấn Thiên, lướt qua bọn họ mà đi.
Long Tuấn Thiên nhìn đệ đệ nhà mình: “Yên tâm đi, Vân Nhàn còn trở về.”
Long Thiên Tài lập tức nhướng mày, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Thiên hạ đều biết Vân Nhàn là vương gia của Thánh Hoa, theo tính cách của Triển Lăng Yến, nếu y muốn cưới cậu ta làm hoàng hậu thì nhất định phải tổ chức thật rầm rộ, cưới hỏi đàng hoàng, cho nên nhất định Vân Nhàn phải trở về mới được.”
Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, nhất thời sáng tỏ.
Thuyền của bọn họ cho Triển Lăng Yến, nên phải tìm một thuyền khác, bởi vậy liền tốn chút thời gian. Đợi đến lúc sắc trời độ khẩu đã chuyển màu đen thì quốc quân Trạch Nam cũng tới rồi. Nụ cười bên khóe miệng Hướng Hoằng Huy đã thu lại, trầm mặc giây lát liền đi tới trước vài bước: “Phụ hoàng.” Dù sao y cũng là ca ca ruột của thái tử, cũng không sợ người này làm gì mình, chỉ có điều y vẫn chưa điều chỉnh tốt tâm trạng để đối mặt với người này mà thôi.
Quốc quân gật đầu: “Y đã tỉnh, nói muốn gặp ngươi. Trẫm nói với y là ngươi muốn đi tới Thánh Hoa ở mấy ngày, y nói ngươi phải tự biết chăm sóc bản thân.”
Hướng Hoằng Huy trầm mặc giây lát: “Đã biết.”
Quốc quân nhìn y, lại nhìn Long Tuấn Thiên đứng ở phía sau cách đó không xa, thấp giọng nói: “Đó là thứ ngươi muốn sao?”
Hướng Hoằng Huy lại im lặng giây lát, gật đầu: “Phải.”
Quốc quân không nhiều lời nữa, xoay người đi, sau đó dừng một chút lại quay đầu nhìn y: “Khi nào rảnh rỗi… nhớ phải về thăm y.”
Trong lòng Hướng Hoằng Huy chấn động: “Nhi thần biết.” Y đứng tại chỗ nhìn phụ hoàng mình đi xa, cho đến tận lúc bóng dáng kia biến mất mới quay đầu lại, đi bước một tới bên người Long Tuấn Thiên. Người sau mỉm cười cầm tay y, lên thuyền xuất phát.
Qua sông Trường Giang không tốn nhiều thời gian lắm, chưa đến một canh giờ thì bọn họ đã tới được bờ bên kia. Ở đây có một đội quân tinh nhuệ đang đóng binh, mang binh không phải ai khác, chính là hai vị ca ca của Cô tướng quân. Long Thiên Tài ngạc nhiên, thế mới biết hai vị ca ca của mặt thai là sinh đôi.
Hai người này luôn trông giữ khu vực biên giới giữa Thánh Hoa và Trạch Nam, lão tướng quân tuổi già cô đơn thì ở tại giao giới giữa Thánh Hoa và Cổ Thục. Với tuổi và địa vị của ông thì đáng lẽ ra phải được ở lại kinh thành dưỡng lão, nhưng có điều không phải ông đóng quân ở đó, mà là lúc tuổi còn trẻ, ông có một người bạn thân qua đời tại nơi này, vì vậy ông tới biên quan hoàn toàn là để trông giữ mộ phần, cứ trông như vậy năm này qua năm khác.
Long Tuấn Thiên tính ngày, cảm thấy cũng nên tới lúc rồi. Trước đó vài ngày, hắn đã hạ chỉ chiêu ông trở về, mà theo tình thế trước mắt giữa Thánh Hoa với Trạch Nam thì có lẽ sẽ không xảy ra chiến sự. Hắn liếc mắt nhìn đệ đệ nhà mình, cảm thấy sau khi về kinh thì cũng đến lúc Cô tướng quân cầu hôn rồi, liền chiêu luôn cả hai vị tướng quân này, để hai người này đi cùng bọn họ về kinh luôn.
Long Thiên Tài đờ đẫn đứng, nhìn mấy người trước mặt, lão tướng quân tuổi già cô đơn, hai vị ca ca sinh đôi, Cô vương bát đản, một bát bột nở than, ba cái mặt than. Hắn yên lặng suy nghĩ, thực ra đây là di truyền đúng không, đúng không? Chắc chắn là bệnh thiếu hụt dây thần kinh trên mặt!
Trong miệng hắn còn có thuốc mà Cô tướng quân bôi cho, tạm thời không có cách nào mở miệng, chỉ đành phải đờ đẫn đứng nhìn bọn họ, mặt không đổi sắc.
Lão tướng quân tuổi già cô đơn đã biết quan hệ giữa hắn với nhi tử nhà mình, cũng từng nghe vô số lời đồn về tiểu vương gia, lúc này nhìn thấy người thật thì không khỏi âm thầm gật đầu, quả nhiên là đúng với câu không phải người một nhà thì không bước vào cùng một cửa nha.
Long Thiên Tài nhìn rõ tình tự trong mắt ông, nhất thời trầm mặc. Thuốc trong miệng hắn tan rất chậm, đợi cho đến khi có thể mở miệng thì cả đám người vây quanh hoàng huynh nhà hắn tiến cung rồi. Hắn ngồi trên xe có tán che, thấy thế nào thì người bên cạnh mình cũng là tốt nhất, không khỏi thấp giọng nói thầm: “Đứng hàng tam gia.” (Con thứ 3 trong nhà)
Người này ấy à, phải có thứ đối lập để so sánh mới nhìn ra được thật xấu.
Cô tướng quân vô cùng kinh ngạc: “Nói gì vậy?”
Long Thiên Tài vỗ vỗ cánh tay y: “Không có gì, ta nói ngươi đáng yêu.”
“…”
Mấy người nhanh chóng đi vào chính điện, Long Tuấn Thiên nói vài câu để mọi người tản đi. Long Thiên Tài vốn định quay về tẩm cung, đã thấy một cung nữ dẫn theo một đứa trẻ khoảng bốn tuổi đi vào, nhất thời ngẩn ra, biết đây là nhi tử của đại ca nhà mình. Đại ca nhà hắn đăng cơ năm năm, hoàng hậu sinh hạ được một bé trai, tiếc là thân thể của hoàng hậu không tốt, năm thứ hai liền nhiễm bệnh mà đi, chỉ để lại một đứa trẻ, sau đó vị trí này vẫn để trống.
Long Tuấn Thiên thấy nó đi vào, liền bước tới trước hai bước, sờ sờ đầu nó rồi chỉ vào Hướng Hoằng Huy: “Sau này y sẽ là hoàng hậu của trẫm.”
Bé con liền đi qua hành lễ, giọng nói non nớt: “Nhi thần bái kiến mẫu hậu.”
Hướng Hoằng Huy: “…”
Bé con ngẩng đầu nhìn y, thấy y thờ ơ, đôi mắt xinh đẹp liền chớp chớp: “Mẫu hậu rất đẹp.”
“…”
“…” Long Thiên Tài yên lặng ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nọ, đứa cháu này của hắn bị ngốc đúng không?