Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 7: Chương 7: Y Bát…




CHƯƠNG 7: Y BÁT…

(Y là áo, Bát là chén cơm. Y Bát tượng trưng cho Áo Cơm. Ngoài ý nghĩa Y Bát là dấu ấn tư cách pháp nhân, việc truyền Y Bát còn có một ý nghĩa là việc truyền lại cho người đệ tử thừa kế tất cả tuyệt học, tinh hoa của môn phái.)

Long Thiên Tài bị tiếng động ầm ĩ bên ngoài đánh thức, hắn mở mắt, trong lều khá tối, không biết là giờ nào rồi. Hắn nằm yên một lúc, sau lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Trong trạng thái nửa tính nửa mê, ý thức hắn trở nên không rõ ràng, chỉ có một ấn tượng là âm thanh bên ngoài dường như không ngừng, không ngừng đập vào màng nhĩ. Hắn thở dài, lăn lộn một lát mới chịu từ giường nhỏ chậm rãi ngồi dậy.

Phía chân trời nhuộm màu xanh trắng, Long Thiên Tài đoán có lẽ bây giờ khoảng bốn năm giờ gì đó, cách đó không xa lều trại đã được gấp lại, binh sĩ quần áo chỉnh tề, tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ, từng đợt khói nhợt nhạt bay lên từ phía bếp dựng trên đám cỏ xanh, xem ra ăn sáng xong thì đại quân phải nhổ trại lên đường.

Thân phận Long Thiên Tài đã được truyền đi khắp quân doanh từ tối qua, những binh sĩ đại đô này không được đi học, cho nên đều kính trọng những người đọc sách. Huống hồ người này có khuôn mặt tinh xảo, lại không tỏ vẻ xa cách, khiến cho người khác cảm thấy muốn thận cận, nên thấy hắn đi ra đều tiến lên chào hỏi.

“Gia Cát tiên sinh dậy rồi sao?”

“…” Long Thiên Tài co giật khóe miệng, Gia Cát tiên sinh các ngươi chào hỏi chết từ đời nào rồi, không biết đã an nghỉ dưới đất bao lâu, dậy bằng niềm tin.

Hắn oán thầm trong lòng, trên mặt lại cười gật đầu: “Các ngươi đều dậy rồi à?”

“Gia Cát tiên sinh đêm qua ngủ ngon giấc không?”

“Ừ, cũng được.” Long Thiên Tài nói, nghĩ thầm hôm nay nhất định phải bắt mặt than kia hạ lệnh, đem cái xưng hô chết tiệt này sửa đi. Hắn hít một hơi không khí buổi sáng, cảm thấy ***g ngực mát rượi, thần thanh khí sảng.

Nhìn chung quanh quan sát diện tích doanh trại, hắn có thói quen chạy buổi sáng, nhưng với tình trạng sức khỏe của thân thể này, nếu hắn chạy một vòng quanh quân doanh có thể mệt chết không?

Tất cả mọi người đều muốn tới làm quen với vị quân sư mới nên không có ý định rời đi mà chỉ đứng ở bên cạnh không nhúc nhích, bỗng thấy người này đột nhiên xoa xoa mặt, giơ chân kéo áo có vẻ hiên ngang lẫm liệt.

Chúng binh sĩ không hiểu ra sao, đi tới bên cạnh hắn, vừa đi vừa hỏi: “Quân sư, ngài muốn làm gì vậy?”

“… Ta muốn chạy bộ.”

Binh sĩ duy trì tốc độ theo hắn, chần chờ hỏi: “… Chạy bộ?”

“…” Long Thiên Tài cường điệu: “Ta đang chạy chậm.”

“À…” Một đám binh sĩ chạy theo, nhanh chóng nhận ra người này hô hấp bắt đầu dồn dập, trên trán cũng chảy mồ hôi, không khỏi lo lắng hỏi: “Quân sư, ngài có khỏe không?”

“…” Long Thiên Tài cứng ngắc nhìn một đám binh sĩ theo đuôi mình, thở cũng không gấp, như thể đang đi dạo, bỗng nhiên cảm thấy bi phẫn, cùng là người, sao lại khác biệt đến vậy?

Hắn chầm chậm chạy được hơn một nửa, đoạn còn lại thì đi bộ, nỗ lực điều chỉnh hô hấp, dừng lại khởi động một chút, sau đó mở thế quyền, chậm rãi thở ra hít vào.

Chúng binh sĩ vây xung quanh, chỉ cảm thấy vị quân sư này thật thú vị, không khỏi hỏi: “Quân sư, ngài đang khiêu vũ à?”

“…” Long Thiên Tài suýt nữa phun ra một búng máu, mẹ nó… Con mắt nào của các ngươi thấy thái cực quyền giống khiêu vũ? Hả? Con mắt nào?

“… Quân sư?”

“… Ta đang luyện võ, đây gọi là thái cực quyền, rèn luyện thân thể, tu thân dưỡng tính.”

Binh sĩ đều không hiểu gì, thậm còn cười cợt, trêu ghẹo: “Quân sư, đừng có gạt người, mấy động tác vừa chậm vừa mềm này thì đánh được ai?”

“Không hiểu biết,” Long Thiên Tài dừng lại, ngoắc ngoắc ngón tay với gã, “Đánh thử với ta một chút, à, phải chậm thôi, động tác phải chậm, lực đánh phải nhỏ, nếu không nhỡ như đánh chết ta rồi thì sẽ không còn ai dạy các ngươi phải dùng chiến thuật như thế nào đâu.”

Gã binh sĩ chần chờ: “… Thật sao?”

“Thật, ngươi đánh thử xem.” Long Thiên Tài triển khai tư thế, mỉm cười nhìn gã.

Hắn là con trai độc nhất của ông chủ tập đoàn tài chính lớn, cho nên để phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cha hắn mời cho hắn một vị thầy dạy võ. Ban đầu cha muốn hắn biết cách đánh nhau, nhưng hắn lại học thái cực đều là công lao của vị thầy kia.

Thầy hắn là một người phương Tây vạm vỡ, đặc biệt tôn trọng võ công Trung Hoa, câu cửa miệng luôn là: “Thầy đã luyện thái cực ba năm rồi, ba năm đấy nhé, đợi đến khi thầy luyện được mười năm là có thể trở thành cao thủ như trong TV đó.” Sau đó ông chủ yếu là dạy hắn tán thủ, nhưng ông thực sự rất thích thái cực, nên mỗi ngày trước khi học hắn đều phải cùng với thầy võ đánh một bài quyền.

Thật ra hắn biết thầy nói vậy thôi, kể cả có luyện mười năm thì lúc đánh người thầy sẽ vẫn dùng tán thủ, vì dùng tán thủ đánh người thực sự rất thích.

Nhưng sau đó hắn mê muội máy tính, không có thời gian luyện tập, thân thủ có thể đối phó với một hai tên trộm vặt, với ba bốn tên… miễn cưỡng cũng đánh lại, với năm sáu tên… Vậy phải xem thời vận.

Bây giờ hắn ở trong cái thân thể này, còn không bằng một ông lão bảy tám mươi tuổi, mới chợt nhớ tới mấy ông bà già đánh thái cực quyền trong công viên, hắn tự an ủi mình, đánh không lại người cũng được, ít nhất có thể cường thân kiên thể.

Binh sĩ kia nhìn hắn, thử đấm một đấm, nghĩ tới yêu cầu của quân sư nên không dám mạnh tay. Long Thiên Tài cười cười, nhất chiêu tứ lưỡng bát thiên cân, không chỉ hóa giải chiêu thức, mà còn khiến gã không tự chủ được lùi lại nửa bước.

(Nhất chiêu tứ lưỡng bát thiên cân: một chiêu dùng bốn lạng đánh bay nghìn cân, ngạn ngữ võ thuật, nghĩa là dùng sức nhỏ có thể chống lại lực mạnh hơn nhiều.)

Gã cả kinh, những người khác đều ngẩn ra, Long Thiên Tài lại ngoắc ngoắc ngón tay: “Nếu không tin có thể thử lại, à, nhớ kỹ đừng có cố sức, cánh tay yếu đuối của ta không chịu nổi đâu.”

Binh sĩ gật đầu, lần thứ hai tấn công không còn dám khinh thường, nhưng kết quả vẫn như cũ. Lúc này mọi người mới nhìn ra một chút chiêu số: “Quả nhiên lợi hại.”

Long Thiên Tài nghĩ thầm lợi hại cái gì, nếu tên kia dùng hết toàn lực thì tay hắn gãy luôn rồi, làm sao phản kích lại được nữa? Từ lâu hắn đã không tin thái cực quyền có thể đánh người.

Quả nhiên… Trong đám người có người chần chờ: “Quân sư, nếu như dùng toàn lực công kích thì còn có hiệu lực không?”

Long Thiên Tài vội ho một tiếng: “Nếu như chăm chỉ luyện tập, thì mấy năm sau nhất định có thể trở thành cao thủ.” Thầy ơi, con đã kế thừa y bát của người làm nở mặt nở mày môn phái rồi.

Mọi người ồ lên, đều muốn học.

Long Thiên Tài gật đầu, còn không quên nói một câu: “Các ngươi nghìn vạn lần đừng có ngây thơ cho rằng học mấy cái này để dùng trên chiến trường, nghìn vạn lần không nên, bằng không đến lúc chết thành quỷ lại tìm ta tính sổ.”

Mọi người bị hắn chọc cười, đều gật đầu nói phải.

Vì vậy khi Cô tướng quân từ trướng bồng đi ra, liền nhìn thấy thủ hạ của mình xếp thành mấy hàng chỉnh tề, dưới sự hướng dẫn của người nào đó… Khụ… Khiêu vũ? Nhảy đến vui vẻ.

“…” Cô tướng quân mặt than nhìn nhìn, nghĩ thầm, thật là, mấy thứ vớ vẩn gì đây.

“A, đây là…” Bạch Liên cũng từ trong lều đi ra, nhìn thấy cảnh này thì giật mình kinh ngạc, đám người kia điên tập thể rồi sao?

Cô tướng quân đi lên phía trước, trầm mặc một lát mới tìm được từ thích hợp: “Quân sư thật có nhã hứng.”

“Ừ, đúng vậy,” Long Thiên Tài cười đáp lại: “Trong lúc rảnh rỗi, dạy bọn họ mấy bài quyền, tuy rằng chưa chắc đã dùng được, nhưng học thêm cái nọ cái kia cũng tốt.”

“…” Cô tướng quân trầm mặc, đây là… đánh quyền?

Bạch Liên bị hai chữ  ‘đánh quyền’ làm cho kinh ngạc, hắn nhìn hình ảnh phía trước, lại tưởng tượng cảnh đám người kia chậm rãi quơ tay quơ chân cùng địch nhân liều mạng trên chiến trường.

“…” Tiểu Hoa chảy máu não, trước mắt Tiểu Hoa biến thành màu đen, Tiểu Hoa yên lặng quay đầu bước vào lều.

Cô tướng quân ở phía sau hỏi theo: “Đi đâu vậy?”

“Ngủ,” Bạch Liên lờ đờ nói: “Ta cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ.”

“…”

Binh lính vẫn tiếp tục tập ‘quyền’, Cô tướng quân mặt than một lát, không biết nên làm thế nào cho phải , thì thấy binh linh phụ trách bảo vệ chạy nhanh tới, hành lễ nói: “Tướng quân, ngoài doanh trại có người xin gặp, nói là trong hoàng cung tới.”

Cô tướng quân ngẩn ra, xoay người đi về hướng bên kia, không bao lâu lại trở về, phía sau có hai người đi theo, đi đầu là một người hơi gầy, vẻ mặt tiều tụy, đi sau là một người thân hình cao lớn, ánh mắt trầm tĩnh, có vẻ ổn trọng.

Long Thiên Tài đang giảng bài thì ngẩng đầu nhìn lên, nao nao: “A, ngươi là…” Còn chưa dứt lời thì người nọ đã chạy vội tới, quỳ rạp xuống đất: “Thiếu gia!”

Binh sĩ thấy vậy đều ngừng lại, Long Thiên Tài phẩy tay với họ: “Không có chuyện gì, là gia đinh.” Hắn nói rồi kéo người ở dưới đất lên: “Ngụy Tiểu An đúng không, ngươi tới làm gì?”

Vừa rồi ở ngoài quân doanh tướng quân đã nói không được lộ ra thân phận của vương gia, Ngụy Tiểu An nhanh nhẩu nói: “Đại thiếu gia sợ người ở quân doanh không quen, đặc biệt sai nô… tiểu nhân tới hầu hạ,” nó nói mà hai mắt đẫm lệ, “Tiểu nhân chạy theo một đêm, rốt cục đã gặp được thiếu gia rồi.”

“Được rồi được rồi, ta biết ngươi vất vả, đi ngủ đi.” Long Thiên Tài vỗ vỗ nó, chỉ vào cái lều cách đó không xa. Ngụy Tiểu An không đi, mà chỉ chỉ phía sau: “Thiếu gia, hắn là Mộc Tử, là hộ vệ đại thiếu gia phái tới cho ngài.”

“Hộ vệ cơ à?” Long Thiên Tài trước mắt sáng ngời, vội vàng chạy qua xoay quanh người nọ. Vừa nhìn là biết Mộc Tử không phải người nhiều lời, y ôm quyền hạ thấp người: “Thiếu gia.”

“Ừ,” Long Thiên Tài trả lời, quan sát y, “Ngươi có lợi hại không?”

Vẻ mặt Mộc Tử nghiêm túc: “Tiểu nhân sẽ bảo vệ thiếu gia chu toàn, có chết cũng không từ.”

Ai hỏi ngươi cái này… Long Thiên Tài khóe miệng co giật: “Được rồi, ngươi cũng đi nghỉ đi.”

Mộc Tử đứng tại chỗ không nhúc nhích, Long Thiên Tài nhướng mày: “Sao? Có chuyện gì?”

“Đại thiếu gia căn dặn, không được rời khỏi thiếu gia nửa bước.”

Long Thiên Tài giật mình: “Nói như vậy là đến ngủ cũng ngủ cùng ta?”

Lông mày Cô tướng quân giật mạnh, hiển nhiên Mộc Tử không ngờ tới vương gia sẽ hỏi câu này, nhưng y không giỏi ăn nói, ngoài một câu “Tiểu nhân không dám” cũng không nói thêm gì.

“Được rồi, trêu ngươi thôi,” Long Thiên Tài xua tay, “Đại quân sắp phải nhổ trại lên đường, hai người các ngươi nghỉ một chút đi, không thì thể lực không đủ, ta sẽ cho người chuẩn bị cơm nước, các ngươi yên tâm ngủ đi,” nói xong thấy người nọ lù lù bất động, cảm thấy hẳn là nên lợi dụng ưu thế giai cấp, liền nói thêm một câu: “Đây là mệnh lệnh, nếu ngươi không nghe thì xem như ngươi muốn ngủ cùng ta.”

“…” Mộc Tử cứng người, cuối cùng chỉ có thể rời đi. Long Thiên Tài thỏa mãn, lại dạy binh sĩ thêm mấy động tác cho tới lúc ăn cơm, sau đó đại quân nhổ trại.

“Ồ, được lắm.” Long Thiên Tài phe phẩy cây quạt lông chim, lúc nãy đã có người đưa tới thứ này, không khác mấy bản vẽ của hắn, cầm ở trong tay cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

“Tiểu An này,” Long Thiên Tài quạt hai cái, “Ngươi nhìn bản thiếu gia có giống quân sư không?”

Ngụy Tiểu An ăn đồ ăn vương gia đưa cho, cười gật đầu: “Giống.”

“Ai, ta không nên hỏi ngươi,” Long Thiên Tài nói: “Hỏi ngươi cái gì người đều lựa lời nói theo ý ta.”

“Không, thiếu gia có hóa trang thành cái gì cũng giống cả, hơn nữa cây quạt này là tướng quân đưa tới, thiếu gia cầm nó càng giống hơn.”

“Cái đó có quan hệ gì tới mặt than …” Long Thiên Tài ngẩn ra, lại gần, “Trước đây ta thích tên tướng quân kia lắm à? Đương nhiên là ta nói đến cái kiểu thích đó đó, ngươi có hiểu không?”

“Hiểu chứ, thiếu gia ngài vẫn luôn ái mộ tướng quân, tiểu nhân còn sốt ruột hộ ngài kìa.”

“Sốt ruột?” Long Thiên Tài vô cùng kinh ngạc: “Vì sao? Lại đây, ngươi nói cụ thể xem nào.”

Ngụy Tiểu an nghĩ nói hết ra thì có thể giúp khôi phục trí nhớ cho tiểu vương gia, liền nghĩ gì nói nấy, kể hết chuyện này sang chuyện khác, cuối cùng lại nói đến chuyện từ sườn núi lao xuống, nó cả kinh, vội vàng câm miệng. Tới nay nó đều tránh không nói đến chuyện này, bởi vì sợ tiểu vương gia giáng tội.

Long Thiên Tài phe phẩy quạt: “À, ta hiểu rồi, đến lúc ta tỉnh lại thì mất trí nhớ đúng không?”

Ngụy Tiểu An nhìn hắn, thấy hắn không tức giận thì nói: “Vâng, cái gì ngài cũng đều không nhớ, mà nói chuyện tiểu nhân nghe đều không hiểu.”

Long Thiên Tài nghĩ thầm có khi đó là lúc mình và vương gia chính quy trao đổi linh hồn, nhưng hắn vẫn thấy lạ lạ chỗ nào. Ngụy Tiểu An thử hỏi: “… Vương gia?”

“Đừng nói gì, để ta nghĩ.” Long Thiên Tài nhíu mày trầm tư, bỗng nhiên quay đầu nhìn nó, ánh mắt giống như rắn độc nhìn thấy con mồi.

Ngụy Tiểu An run lên: “Vương vương vương gia…”

Long Thiên Tài gật đầu, nghiêng người kéo vạt áo trước của nó, híp mắt thấp giọng hỏi: “Ngụy Tiểu An, lúc đó ta chỉ đi tiễn đưa chứ không có ý muốn đi đánh giặc, đang yên đang lành sao bỗng nhiên hoàng huynh lại phái ta đi biên quan? Hơn nữa cho đến trước lúc đi đến cả cái bóng của hoàng huynh ta cũng không nhìn thấy, lúc đó ta vốn trúng mê dược rồi đúng không? Hả? Mà ngươi với tên tướng quân kia… phạm tội khi quân rồi đúng không?”

Ngụy Tiểu An cả người run lên, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Long Thiên Tài cười nhạt: “Xem ra ta đoán đúng rồi, các ngươi thật to gan.”

Ngụy Tiểu An mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng xin tha. Long Thiên Tài nhanh thay nhanh mắt che miệng nó: “Kêu la cái gì, Mộc Tử ở ngay bên ngoài xe ngựa, ngươi muốn y nghe thấy rồi về báo lại cho hoàng huynh à?”

Ngụy Tiểu An ngẩng đầu, đại não trống rỗng, vì sợ hãi mà nước mắt không ngừng rơi xuống.

Long Thiên Tài có chút không đành lòng, buông tay: “Được rồi, khóc cái quái gì, ta đã nói sẽ trị tội ngươi đâu.”

Ngụy Tiểu Anh lau lau nước mắt, nhìn hắn chằm chằm: “Vương gia người không tức giận?”

“Tức giận, bây giờ nhìn thấy ngươi là thấy bực mình.”

Vì vậy Ngụy Tiểu An tiếp tục khóc.

“…” Long Thiên Tài đỡ trán, rốt cục thì ai mới là chủ tử đây? Hắn duỗi chân ngồi trong xe ngựa, phân phó: “Đừng khóc nữa, đám chân.”

Ngụy Tiểu An không dám cãi lời, ngồi dậy đấm chân. Long Thiên Tài híp mắt, chờ đến khi mặt trời lặn về phía tây, đại quân hạ trại, hắn từ xe ngựa đi xuống, nhìn thấy mặt than đang đi về phía này, liền chấn hưng tinh thần, nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi: “Ta hỏi ngươi, thư của hoàng huynh… Có phải ta lên xe ngựa rồi hắn mới phái người đưa tới? Đúng không?”

Cô tướng quân giật mình, thời gian này y đã hiểu rằng tiểu vương gia rất thông minh, nhưng không nghĩ  tới nhanh như vậy vương gia đã biết tội khi quân của y rồi.

“Được lắm, rất tốt.” Long Thiên Tài hằm hè lượn qua lượn lại, đột nhiên dừng lại nắm lấy cánh tay y, vốn định véo một cái thật đau nên dùng hết toàn lực, nhưng vừa tay vừa chạm vào thì hắn cứng người.

Trong lòng Cô tướng quân đang loạn, không hiểu hắn định làm gì, nhưng thấy người này cầm lấy tay y, tư thế giống như là đang dựa vào ***g ngực mình, đường cong khuôn mặt nghiêng nghiêng lọt vào tầm mắt, y có chút ngây dại.

Không khí tĩnh mịch chỉ trong giây lát, Long Thiên Tài liền buông tay y ra, ôm ngón tay khóc không ra nước mắt: “Xoay… xoay mạnh quá, trật thắt lưng rồi…”

“…”

Ngụy Tiểu An và Mộc Tử nghe thấy vậy tiến lên, Long Thiên Tài giương mắt liền thấy Mộc Tử, cắn răng nói: “Ngươi, đúng, chính là ngươi, đánh y!”

Mộc Tử nhận hoàng mệnh, lúc ở bên ngoài chỉ nghe mệnh lệnh của tiểu vương gia, giơ quyền lên đánh. Cô tướng quân một lòng đều đặt trên người tiểu vương gia, một quyền này trúng vào khuôn mặt, liền thấy đau đớn.

Xung quanh vang lên tiếng hít mạnh.

Long Thiên Tài âm thầm gật đầu, con mắt bên trái mặt than chắc chắn sẽ bị ứ xanh, liếc mắt thấy Mộc Tử muốn đánh tiếp, nhân tiện nói: “Được rồi, ngừng tay đi.”

Mọc Tử liền ngừng tay, quay đầu dìu hắn, không ngờ tướng quân lại tranh mất. Cô tướng quân cẩn thận dè dặt ôm lấy Long Thiên Tài, trong không khí im lặng quỷ dị, y mặc kệ mà ôm hắn đi về phía lều, thấp giọng hỏi: “Một quyền thôi à?”

Long Thiên Tài hừ một tiếng: “Ngươi được lời rồi, nhưng thôi quên đi, ở đây làm quân sư còn hơn mốc meo trong hoàng cung, cây quạt này ngươi làm tốt lắm, ta rất thích.”

Cô tướng quân trầm mặc đi tiếp.

Long Thiên Tài như là phát hiện ra đại lục mới: “Này, vừa rồi ngươi cười có đúng không?”

“…” Cô tướng quân: “Không có.”

“Chắc chắn ngươi vừa cười.” Long Thiên Tài nằm úp sấp, hướng về phía trước vươn tới: “Nào, cười với bản thiếu gia một cái, từ này hiềm khích của chúng ta coi như xóa bỏ, nhanh lên chút, ngươi còn chống cự như vậy, ta sẽ… Ai da…” Động tác của hắn hơi mạnh, nhất thời phải hít một hơi: “Mẹ nó, thật muốn biết làm cách nào mà ta lớn được đến như bây giờ…”

Cô tướng quân nói: “Từ nhỏ thân thể ngươi đã không tốt.”

“…” Long Thiên Tài khóc không ra nước mắt: “Ta tự biết, không cần ngươi nhắc nhở.”

Cô tướng quân cẩn thận đặt hắn lên giường nhỏ, quay đầu lấy thuốc, rồi lại quay sang nhìn hắn. Long Thiên Tài lười biếng nhấc mí mắt: “Làm sao nữa?”

“Vương gia,” Cô tướng quân nói, “Xin hãy cởi quần áo.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.