Hạ Ngọc Cẩn khoan thai đi dạo bên ngoài, mặc kệ cho mấy người bạn thân trước đây và mấy anh văn sĩ rởm trêu ghẹo, Hạ Ngọc Cẩn bịt tai lại không thèm nghe. Trong đầu chỉ tâm niệm cân nhắc xem tối nay rốt cuộc phải làm như thế nào?
Đầu tiên phải mời cô ấy cùng uống hai chén rượu nhỏ, đợi cho bụng nóng nóng lên một tí, nhân lúc đầu óc không tỉnh táo đó, đổ một chén rượu vào váy cô ấy. Rồi cậu phải đưa cô ấy về phòng, vừa xin lỗi, vừa lau váy. Cứ lau cho đến khi tay có thể với tới chân, sờ soạng vài cái, càng sờ càng dễ chịu, càng sờ càng nóng, rồi từ từ kéo váy lên. Cuối cùng nới rộng dây áo, đè ra rồi làm tới luôn. Cho dù vợ cậu ta dung mạo không ra sao, nhưng có cơ thể đẹp là được rồi. Cái eo đó, cái đôi chân đó, cậu ta mới nhìn một chút thôi mà đã hưng phấn rồi, huống hồ còn có cả cái lưng nữa! Chỉ cần khiến cô ấy hiểu rõ quan hệ trên dưới, những ngày sau này sẽ càng…
Được như thế thì tốt quá, được như thế thì tốt quá.
Hạ Ngọc Cẩn tràn đầy hưng phấn khoái chí xoa hai bàn tay vào nhau. Mấy người bạn đứng bên cạnh biết anh ta tò mò hỏi: “Quận Vương gia, lát nữa anh có đến lầu xanh không?”.
“Mồm chó mọc làm sao được ngà voi!”. Hạ Ngọc Cẩn tức giận rủa hắn ta mấy câu: “Ông đây tí nữa phải về nhà.”
Mấy người bạn bất ngờ sửng sốt: “Quận Vương gia, anh hoàn lương rồi sao?”.
Hạ Ngọc Cẩn quát: “Cút!”.
Cậu loanh quanh mất khoảng hơn một canh giờ gì đó, ăn không ít lạc, Dế Mèn mới vội vàng chạy tới tìm cậu ta: “Ông ạ, về nhà thôi”.
“Được!” Hạ Ngọc Cẩn nhảy lên. Nhưng nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của mấy người bạn bèn vội vàng chui tọt vào kiệu, ra lệnh dứt khoát: “Cứ từ từ về, không phải gấp”.
Phủ Nam Bình Quận Vương, Đông viện, trăng sáng đầy sân. Ánh trăng lan tỏa khắp trên mặt nước. Những lớp sóng bạc nhấp nhô, điểm xuyết những ngôi sao vàng. Làn gió thổi qua những cành cây, khiến những chiếc lá cây xào xạc xào xạc. Mùi thơm của gỗ giáng hương nhè nhẹ vương trong căn lều, tỏa ra khắp bốn phía. Rượu ngon đã mở chum, hình như đã uống được hai chén, nhưng bóng dáng Diệp Chiêu không thấy đâu.
“Đâu rồi?” Hạ Ngọc Cẩn qua trái qua phải, tìm kiếm khắp nơi.
“Ở đây!” Diệp Chiêu ở trên cây thò đầu ra, đang cầm bình rượu, hướng về cậu ta vẫy vẫy, “Lên không?”.
Hạ Ngọc Cẩn so sánh một chút giữa độ cao của cái cây và khả năng của mình, nói dứt khoát: “Không!”.
Diệp Chiêu thấu hiểu liền vứt một cái thang dây xuống: “Phong cảnh đẹp lắm”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy cô ấy hiểu được không cần dùng khinh công diễu võ trước mặt phu quân làm gì, trong lòng cảm thấy rất được an ủi, rất giữ thể diện cho cô ấy liền trèo lên. Giữa chạc cây có kê thêm hai tấm gỗ, bên trên để hai chén rượu, một bình rượu ngon và vài cái đĩa nhỏ. Từ trên cây nhìn ra xa là mười dặm kinh thành phố phường, những ngọn đèn sáng le lói khắp nơi, trên phố người đi lại như mắc cửi, phồn hoa đô hội, so với khi bình thường đi trên những con phố đó, cảnh đẹp nhìn thấy hoàn toàn khác nhau.
“Lạnh không?”. Gió hơi mạnh, thổi lành lạnh. Diệp Chiêu quan tâm đưa cho cậu ta một chiếc áo choàng.
“Không lạnh”. Hạ Ngọc Cẩn nghĩ một lúc, nhưng vẫn khoác áo choàng lên, rồi ngồi xuống cạnh cô ấy. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy Diệp Chiêu xõa tóc. Mái tóc tung bay nhè nhẹ trong gió, hơi che mất một phần đôi lông mày thanh mảnh. Dưới ánh trăng mờ ảo, làn da của Diệp Chiêu cũng không đen lắm, hình như đáng yêu hơn và dịu dàng hơn nhiều so với thường ngày. Cô ấy mặc một chiếc áo trong màu trắng rộng rãi đơn giản, áo ngoài rộng tay, khá là quyến rũ. Nhìn xuống dưới là…
Trời ạ! Tại sao cô ấy lại mặc quần chứ!
Mặc quần làm sao mà rút?! Sao mà sờ chứ?!
Hạ Ngọc Cẩn buồn bã, cậu ta bắt đầu định làm đổ rượu, sau đó lấy cớ là lau giúp, ôm lấy vợ, kéo quần vợ xuống. Như thế rốt cuộc có bị coi là vô sỉ không nhỉ?
Cuối cùng đưa ra kết luận: Người vợ này cũng không hiểu biết về yêu đương lắm!
Bên cạnh, Diệp Chiêu cũng đang dò xét.
Hôm nay ở trong quân doanh, các anh em đã bày mưu tính kế, lấy kinh nghiệm bản thân ra truyền thụ các kỹ thuật để điều khiển chồng cho Diệp Chiêu. Trong đó có một vị đô úy họ Hải. Vợ của ông ta năm đó là một người con gái đẹp nhất trong trấn Cụ Bình ở Mạc Bắc. Lúc ông ta còn là một người lính bình thường, bà đã đoán trước được tương lai, nhận định ông ta tuyệt đối không phải là người kém cỏi, đồng thời cảm động vì ông ta tắm máu ở trận tử chiến, bảo vệ ân nghĩa Mạc Bắc, nên tự nguyện làm vợ ông ta, lo lắng việc nhà cho ông ta, chăm sóc gia đình, lại còn sinh cho ông ta hai đứa con trai béo tốt. Lúc đó tính mạng của tướng sĩ mong manh, những người con gái bình thường đều không muốn lấy làm chồng. Hải đô úy là người rất trọng ân nghĩa, sau khi thành công trong sự nghiệp lại không hề quên những ngày khốn khó, liền phong bà làm phu nhân ngũ phẩm. Vợ chồng tình cảm ân ái, được lưu truyền là giai thoại.
Hải đô úy lại là người anh em cùng với Diệp Chiêu đánh trận sớm nhất, trong lòng rất khâm phục khả năng của Diệp Chiêu, nhất là lúc vào sinh ra tử, mạng đổi mạng. Vì thế, sau khi ông biết chỗ khó của Diệp Chiêu, cũng không ngại ngùng, lập tức vỗ ngực tự nhận lệnh, rồi lén gọi vợ mình đến. Sau đó nắm tay tướng quân vào trong phòng trong, khiến cho tất cả những người đàn ông huênh hoang tự đắc vẫn hay coi phụ nữ và nhìn họ bằng nửa con mắt đều phải thay đổi cách nhìn.
Hải phu nhân được lệnh, chỉ bảo rất tận tâm.
Diệp Chiêu học cũng rất chuyên tâm.
Huống hồ đạo của võ học, tường tận từng chi tiết, chỉ cần kết hợp các kỹ năng công phu liên quan đến cơ thể là được. Về khoản này Diệp Chiêu đều là thiên tài. Tính linh hoạt của cơ thể cô ấy rất tốt, sức lực của các cơ đều rất mạnh, điểm một cái là thông, đá một cái là hiểu, có thể làm một biết mười. Quan trọng nhất là cô ấy không thấy xấu hổ! Làm cho Hải phu nhân cứ luôn miệng tán dương. Nhớ lại năm đó ở lầu Hồng Thuý, dạy bảo cho mấy con nha đầu nhãi nhép mà thật gian nan, khổ sở vô cùng.
Diệp Chiêu liếc nhìn Hạ Ngọc Cẩn, thấy còn lo lắng hơn lần đầu tiên giết người. Cô dựa theo kinh nghiệm trước đây thường xuyên điểm huyệt giết người của mình, đại khái phán đoán cơ thể của Hạ Ngọc Cẩn. Chỉ do dự không biết phải mời bao nhiêu chén rượu, mới có thể khiến anh ta mơ mơ màng màng, lơ là cảnh giác nhưng lại không được để đến độ hoàn toàn mất hết ý thức. Sau đó sẽ ôm lấy anh ta đưa lên giường, rồi thực hành cẩn thận những kỹ xảo mà Hải phu nhân chỉ bảo.
Hai người đều mải miết suy nghĩ tính toán trong bụng, kết quả là uống hết năm sáu chén rượu, cả hai đều ngà ngà say.
Hạ Ngọc Cẩn quyết định mượn lời nói để phá vỡ sự im lặng: “Đang nghĩ gì đấy?”.
Diệp Chiêu thật thà: “Nghĩ tới anh”.
Hạ Ngọc Cẩn nghe thấy câu trả lời thẳng thắn như thế, thấy mặt nóng bừng lên, trách nhẹ một câu: “Con gái phải e thẹn một chút!”.
Diệp Chiêu vội vàng cúi đầu, kéo dài giọng trả lời: “Ờ”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy biểu hiện của cô ấy lại nghiêm túc như cũ, như vậy không tiện ra tay, bèn quát tiếp: “Cũng không nên e thẹn quá!”.
Diệp Chiêu ngẩng đầu, có phần hơi bối rối.
Hạ Ngọc Cẩn lại thở dài, nhẹ nhàng nói: “Cái đơn… xin ly hôn đó bỏ đi”.
Diệp Chiêu mắt sáng lên, vội vàng giấu đi nụ cười nơi khóe miệng, tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Hạ Ngọc Cẩn ngồi thẳng người lên, vội vàng giải thích: “Vì tôi là người khoan dung độ lượng! Là một người tốt! Sợ cô xa tôi rồi lấy một người ăn chơi hoặc lão già còn chơi bời hơn tôi! Quyết không phải là vì thích cái kiểu không giống con gái như cô! Vì thế cô không được phổng mũi cà chua, ở bên ngoài làm tổn hại đến thể diện của tôi! Nếu không vẫn phải chia tay!”.
Diệp Chiêu cười nói: “Tôi biết anh tốt từ lâu rồi”.
Hạ Ngọc Cẩn nghẹn lại, coi thường nói: “Đừng vớ vẩn, trước khi cô lấy tôi có thể biết tôi là người thế nào sao?”.
Diệp Chiêu buột miệng nói: “Tất nhiên là biết, chúng ta vốn dĩ không phải là lần đầu tiên gặp nhau mà”.
Hạ Ngọc Cẩn ngớ người ra một lúc. Cậu ta lục tìm trong trí nhớ, thế nào cũng không nhớ ra là từng gặp cô ấy ở nơi nào. Về lý mà nói, một người vợ tướng mạo và khí chất mạnh mẽ như thế, chỉ cần là người đã gặp thì không có lý do gì mà không nhớ cả.
Cậu ta truy hỏi: “Lúc nào chứ?”.
Diệp Chiêu cười nhưng không trả lời: “Quên thì thôi vậy”.
Cậu ta truy hỏi rất ngang ngược: “Không nói ông đây sẽ dùng đại hình để hầu hạ nhà ngươi”.
Diệp Chiêu trả lời càng ngang ngược hơn: “Đến đi, ông đây có đao dùi vào người thì mặt cũng không đổi sắc đâu”.
Hạ Ngọc Cẩn lập tức đứng dậy, lao như hổ vồ về phía cô ấy, chân bị trượt một nhát, làm Diệp Chiêu vội vàng phải ra tay giúp đỡ, thuận thế kéo cậu ta vào lòng, ôm chặt lấy.
Diệp Chiêu: “Không sao chứ?”.
Hạ Ngọc Cẩn còn ngoan cố nói: “Cô thì sao chứ ông đây không sao, bỏ tay ra!”.
Diệp Chiêu hơi ngà ngà say, thói xấu lại phát tác, cảm thấy đang ôm một thứ rất mềm, rất thơm, rất dễ chịu, nên giả vờ câm điếc, cứ nhất quyết không thả.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận quát: “Đừng quên thỏa hiệp ba điều, chỉ cho phép tôi chủ động với cô! Cô không được chủ động với tôi!”.
Diệp Chiêu thỏa hiệp: “Thế anh chủ động đi”.
Hạ Ngọc Cẩn cúi đầu hét lên: “Cô không thả tôi làm sao mà chủ động được!”.
Diệp Chiêu ngẩng đầu, chạm đúng ngay phải môi cậu ta, nhẹ nhàng trong hơi thở: “Để tôi giúp anh”.
Hạ Ngọc Cẩn nhìn thấy sự thèm khát hiện lên trong mắt vợ mình, trong lòng cảm thấy không hay lắm.
Cô ấy… hình như còn liếm liếm môi?