Trong thành Lạc Dương, tên Tiêu Trì Chi này có thể nói không người nào không biết, không người nào không hay. Nghe nói hắn là một cô nhi, từ nhỏ được cao tăng Tuệ Ngộ thu dưỡng, tập luyện võ nghệ, võ công của hắn cao bao nhiêu không ai biết, những người thử qua võ công của hắn cũng chưa từng thấy được ánh mặt trởi ngày sau, cho nên đủ thứ truyền kỳ về hắn được thêu dệt.
Càng truyền kỳ là hắn mười hai tuổi đã tòng quân, liên tiếp lập chiến công, kết quả triều đình càng đánh càng thắng, chức quan của hắn theo đó cũng càng lúc càng leo cao hơn, lên đến quan nhị phẩm – phụ quốc đại tướng quân. Quan nhị phẩm có lẽ là chức vụ không lớn, nhưng hắn đã nắm trong tay tới một phần ba binh quyền cả nước, đủ để bất kỳ ai khi nói chuyện với hắn, khẩu khí cũng đều phải kính trọng bảy, tám phần.
Bất quá, truyền kỳ nhất là Tiêu Trì Chi năm nay đã hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa cưới thê tử, cũng không lập thiếp, càng không có cùng hồng nhan nào trong thành phát sinh luyến ái. Nói cách khác, hắn thật sự là giọt nước phi thường “trong sạch”.
Kết quả là, dân chúng trong thành Lạc Dương đều đem chuyện này ra làm đề tài nói chuyện phiếm sau lúc trà dư tửu hậu, mỗi ngày đều nghiên cứu nguyên nhân “trong sạch” của đại tướng quân bọn họ.
— Tiêu phủ —
Thân hình cao lớn tà tà ngồi dựa vào ghế thượng, khuôn mặt tuấn mỹ nhã nhặn mang theo chút phong độ của người trí thức nhưng không nhìn ra được có biểu tình gì trên đó. Tay trái nắm lấy gáy sách, Tiêu Trì Chi nhìn cuốn kinh thư trong tay, nhìn một tờ, ngón tay thon dài khẽ miết trang sách, lật sang trang tiếp theo. Tay còn lại bình an đặt ở án thượng, để ngự y tiếp tục chẩn mạch.
Ngự y run run thu hồi tay, nhìn nhìn ánh mắt thanh nhiên trong trẻo của Tiêu Trì Chi phía dưới, sầu mi khổ điểm, chỉ tức chính mình hôm nay vận khí xui xẻo, bị Tiêu quản gia nài ép tới đây, biết sớm thế này thì ông đã cáo bệnh ở nhà nghỉ ngơi từ hôm qua rồi.
“Thế nào rồi?”. Thanh âm nhẹ nhàng trong suốt vang lên, ngự y sửng sốt hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, phát hiện Tiêu đại tướng quân đang gọi ông.
“Tướng quân chỉ sợ là do quá lo lắng việc quốc sự, thế nên thân thể vất vả khó chịu, chỉ cần hảo hảo chú tâm điều trị, nhất định sẽ…”.
“Ta chỉ hỏi ông, khi nào thì ta có thể ngủ được?”. Tiêu Trì Chi không kiên nhẫn được, đánh gãy mấy lời vô nghĩa của lão ngự y.
“Cái này… Tướng quân nếu đã ba ngày chưa ngủ được, chi bằng ta bốc cho tướng quân ít thuốc ninh thần định khí (thuốc bổ an thần, thuốc ngủ), có thể có ít nhiều tác dụng”.
“Lại là mấy cái thứ thuốc nhân sâm, hoàng bách, đương quy, sài hồ, thăng ma, thương thuật, chích thảo gì đó có phải không?”. Tiêu Trì Chi nhướn mày dương dương tự đắc.
Ngự ý bất giác đổ mồ hôi lạnh trên trán, cả triều đình từ cao tới thấp ai cũng biết làm cho tướng quân này đi vào giấc ngủ quả thực so với tuyển Trạng nguyên còn khó hơn. Tướng quân thân mình lại bất độc xâm (không thể bị trúng độc), cho dù muốn dùng mê dược hôn mê hắn cũng không có khả năng!
“Không biết tướng quân có cao kiến gì?”. Ngự y rất là “khiêm tốn”, hỏi. Dựa theo lệ thường ngày, ánh mắt tướng quân càng thâm đen sâu thẳm, tính tình hắn lại càng hỏng bét, mà hiện tại… Ách, ánh mắt hắn đã đen thui hơn cả miệng vực, đã muốn gần đến giới hạn nguy hiểm a~
“Ông là đang hỏi ‘cao kiến’ của ta đó sao?”. Tiêu Trì Chi lạnh lùng đảo mắt qua, khẽ nhếch miệng, chỉ thấy lão ngự y lảo đảo thụt lùi về phía sau.
Tiêu tướng quân này… không phải tâm tình tồi tệ đến mức muốn đem tiểu ngự y này làm thịt đó chứ? Ý nghĩ liều mình giữ mạng bay nhảy trong đầu vị ngự y, ông cuốn quýt cười cầu hòa. “Hạ quan có cách này, có lẽ tướng quân nên thử một lần. Tướng quân thân mình nhiệt độ tương đối thấp, chìm vào giấc ngủ so với người bình thường có khó hơn một chút, nếu có thể giữ cho cơ thể ấm áp như người ta, có thể thoải mái đi vào giấc ngủ rồi”.
Ngừng lại một chút, ngự y nhìn về phía Tiêu Trì Chi mặt không thay đổi cảm xúc gì, tiếp tục nói. “Từ xưa đến nay, người ta thường lấy nhiệt độ của người khác để làm ấm mình, rất nhanh chóng mà hiệu quả vô cùng, tướng quân không cần ngại noi theo đi”.
“Trương ngự y, không lẽ ngươi muốn tướng quân nhà ta ôm ngươi mà sưởi chắc?”. Tiêu phủ quản gia Tiêu Nhân từ đầu đến cuối đứng ở bên, nhịn không được mở miệng hỏi.
Ngự y già nua da mặt mỏng nên có chút đỏ. “Tướng quân chỉ cần tìm một nữ tỳ trẻ tuổi, ôm lấy nàng mà tự làm ấm cơ thể…”. Toàn bộ dân chúng thành Lạc Dương đều biết Tiêu tướng quân là người có tiếng giữ mình trong sạch, không dính đến nữ sắc. Nếu tướng quân không chịu làm theo cách đó, hắn có không ngủ được cũng sẽ không liên quan đến ngự y ông nữa.
Ngự y nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi ca hát nhảy múa, thầm nghĩ cuối cùng đã có thể gạt ra khỏi tay củ khoai lang nóng phỏng da này, nhanh nhanh biến khỏi phủ tướng quân rồi.
Bất ngờ, Tiêu Trì Chi vốn còn ngồi ở ghế bỗng nhiên đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt thị nữ hầu trà ánh mắt đang si mê nhìn hắn, vươn hai tay ra kéo nàng vào lòng, khẽ nhắm nghiền mắt lại.
Cằm của mọi người xung quanh đồng loạt rớt xuống sàn!
Hự, không lẽ là thật sao?
Ngự y cùng quản gia Tiêu Nhân ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy từng đợt sét đang đánh thẳng vào sau gáy. Tuy biết rằng tướng quân đang “thử nghiệm” cách chữa của ngự y, nhưng cảnh này không phải rất…
“Ta đang hoa mắt sao?”. Ngự y quay đầu, hỏi Tiêu Nhân.
“Ta nghĩ… không phải đâu”. Tiêu Nhân lắc lắc đầu một cách khó khăn.
Sau một lúc, Tiêu Trì Chi mở mắt ra, đẩy thị nữ trong lòng ra, còn hướng Tiêu Nhân nói. “Lần sau đổi cho ta người nào béo tốt một chút, người này gầy quá, ôm đau cả người”. (phụt! ôm em nè, em béo tốt nè ca ơi :]])
“… Dạ”. Tiêu Nhân khóe miệng giật giật đáp.
——— —————— ————————–
Trà quán Duyệt Tẩm được cho là tòa trà lâu hàng đầu trong thành Lạc Dương. Mười năm về trước, nó chỉ là một quán trà nhỏ lụp xụp, thiếu chút nữa đã dỡ bỏ. Ai có thể tưởng được nữ nhi của ông chủ quán trà – Sở Châu Ngọc, dám bỏ ra thời gian mấy năm ròng, đem quán trà lụp xụp đó biến thành nơi sinh động thế này.
Trà của Sở Châu Ngọc đã ngon, trà quán Duyệt Tẩm cũng khác những trà quán khác ở chỗ luôn sáng tạo ra rất nhiều thứ mới mẻ đa dạng. Thời gian trước đây, quán nhập về loại trà mới, đem hoa trộn vào lá trà làm tăng hương thơm, làm cho toàn bộ văn nhân nhã sĩ kéo đến từng đàn như vịt, cũng khiến cho việc kinh doanh của trà quán phất lên như diều gặp gió.
Chính là lúc này, trong đại đường ở Sở gia, biểu tình trên mặt Sở Châu Ngọc lại tuyệt đối không hề vui vẻ gì. Mặc một thân váy sam màu vàng nhạt, thân mình đẫy đà của nàng càng mượt mà, khụ khụ, là đẫy đà nha, không phải béo. Đôi đồng tử đen nháy của nàng, giờ phút này lại đang phẫn nộ trừng trừng nhìn hai người trước mắt. “Đại bá, bá nói lời này là có ý gì?”.
“Châu Ngọc à, trà quán Duyệt Tâm này có nói thế nào cũng là sản nghiệp của Sở gia, ngươi đúng là mang họ Sở, nhưng chung quy lại là nữ tử, tương lai ngươi lập gia đình sinh con xong, đứa nhỏ cũng không mang họ Sở, chẳng lẽ ngươi muốn sản nghiệp Sở gia chúng ta rơi vào tay người khác sao?”. Đại bá Sở Hưởng vuốt vuốt chòm râu dê của hắn. (nguyên văn ‘sơn dương râu’ :]])
Sở Mộ Tài – con trai của Sở Hưởng cũng đứng một bên hát đệm vào. “Đường muội*, cha ta nguyện ý ra giá một ngàn lượng bạc mua trà quán này của ngươi đã là việc tốt trên trời rơi xuống rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”.
“Hừ!”. Sở Châu Ngọc tức giận hừ mũi, trà quán của nàng, chỉ đáng giá bấy nhiêu bạc thôi sao?. “Lúc trước gia gia** mất, các ngươi muốn chia gia sản, sản nghiệp của gia gia nhiều như vậy, các ngươi chỉ chừa mỗi Duyệt Tẩm trà quán cho ta cùng phụ thân. Nay gặp lúc trà quán kiếm ra tiền, các ngươi lại tới đòi thêm! Ngươi nói hay quá, có biết nếu ta ra giá một ngàn lượng bạc bán trà quán này sẽ có bao nhiêu người muốn mua không hả?”.
Sở Mộ Tài mặt biến sắc. “Sản nghiệp của Sở gia, ngươi nói bán là bán được sao!”.
“Khế đất nằm trong tay ta, vì sao không thể?”. Sở Châu Ngọc trợn mắt lên, nàng đã gặp qua nhiều kẻ vô sỉ, nhưng chưa từng gặp qua đường ca*, bá phụ nào vô sỉ như vậy.
“Hay muội muốn gặp nhau ở công đường?”. Sở Mộ Tài uy hiếp nói. “Tục ngữ có câu, dân không đấu lại quan, đường muội chắc đã quên thân phận của ta, không bằng Nhị bá đến nói cho nàng hay đi”.
Nhị bá Sở Mộ Tài gọi, chính là phụ thân của Sở Châu Ngọc – Sở Sinh. Sở Sinh tính tình yếu đuối, liền kéo nữ nhi sang một bên, nhỏ giọng nói. “Ngọc nhi, đường ca của ngươi là quan biên soạn tu chỉnh của Hàn lâm viện, là quan thất phẩm a, chưa tính tới việc hắn là đệ tử của đương kim Đại Lý tự (chùa), chúng ta không thể trêu vào a”.
“Cha!”. Sở Châu Ngọc trấn an nói, bối cảnh thân phận của Sở Mộ Tài là cái gì, nàng tất nhiên biết. “Ta không phải tham tiền, chính là không cam lòng. Năm đó gia gia qua đời, nương (mẹ) cũng qua đời, nhà đại bá bọn họ có quan tâm gì đến chúng ta đâu? Khi đó trà quán đã cũ nát, lại lụp xụp, chúng ta đều phải nai lưng tự làm, bây giờ phải cho bọn họ tiện nghi chúng ta khổ cực gầy dựng như vậy, không có dễ dàng thế đâu!”.
“Ngọc nhi, con có biện pháp gì?”. Sở Sinh biết nữ nhi mình đang đâm đầu vào chỗ tử.
Sở Châu ngọc nhẹ nhàng cười, lập tức quay đầu nói với Sở Hưởng cùng Sở Mộ Tài. “Đại bá, đường ca, các ngươi lo ta lập gia đình xong, đứa nhỏ sinh ra sẽ mang họ người khác, không đành lòng để sản nghiệp nhà họ Sở rơi vào tay kẻ khác đúng không?”.
Phụ tử Sở Hưởng nhìn nhau xong cùng gật đầu. “Đúng thế!”.
“Chuyện này có thể giải quyết dễ dàng”. Nàng ý cười bên môi càng rõ.
“Giải quyết thế nào?”. Phụ tử bọn họ đồng loạt hỏi.
“Ta tìm người ở rể là xong”. Nàng tin tưởng Sở Châu Ngọc nàng trong thành Lạc Dương chỉ cần hô một tiếng, nam nhân nguyện ý ở rể nhà nàng cũng phải cả bó cả bó, tha hồ cho nàng chọn a!
——— —————— —————— ——————-
Bốn ngày sau, Sở Châu Ngọc rốt cuộc phát hiện, hóa ra việc tìm một nam nhân tình nguyện ở rể không phải là việc dễ như nàng vẫn tưởng.
Ngày đầu tiên, nàng đã đến nhà của hai mươi bảy bà mối trong thành, nhưng vừa nghe Sở đại tiểu thư muốn tìm người ở rể, không một bà mối nào đồng ý giúp nàng, tất cả đều nói yêu cầu của nàng quá cao. Kỳ thực yêu cầu của nàng không hề cao nha, chẳng qua là muốn nhà trai phải có tri thức, hiểu lễ nghĩa, có thể vào bếp, muốn học về trà, biết thưởng vị trà. Đương nhiên, người đó cũng phải toàn thân lành lặn, thân thể cũng phải mạnh mẽ tráng kiện… Không đợi nàng nói hết, mấy bà mối này đã muốn đem nàng đá ra khỏi cửa.
Ngày hôm sau, Sở Châu Ngọc bắt đầu tìm kiếm một vài văn nhân nghèo túng trong thành, loại người này bình thường đều hiền lành nho nhã, thiếu tiền thiếu bạc, có thể dễ dàng xuống tay. Thật vất vả mới bắt được người thứ mười ba, trình bày ý định của nàng xong, vẻ mặt đối phương lại nghiêm nghị chính khí nói. “Chúng ta là người đọc sách, há có thể làm một việc nhục như thế sao, thân làm nam nhi không thể đi ở rể”.
Làm ơn đi, đại ca, nàng có phải ép hắn đi giết người phóng hỏa gì đâu chứ, với lại ở rể thì có gì mà nhục. “Ta có thể xuất bạc cho người đi thi, cho ngươi một ngày làm rạng rỡ tổ tông gia tộc”.
“Nếu chỉ vì ngân lượng thì thân ta không phải hàng để bán!”.
“…….”. Những lời này, mười hai văn nhân trước cũng đã cự tuyệt nàng tương tự như thế.
Ngày thứ ba, Sở Châu Ngọc tính tìm một quân nhân để xuống tay. Người luyện võ hẳn là lòng dạ trống trải, đối với việc ở rể chắc cũng không phản cảm đi. Nàng tìm tìm kiếm kiếm, tìm được người thích hợp xong vừa định mở miệng, ai ngờ đối phương phát sinh tranh chấp cùng người khác, cánh tay vung lên liền đánh người kia bay ra ngoài.
Sở Châu Ngọc sợ điếng hồn, bỏ chạy trối chết. Dù sao nàng cũng không muốn sau này vợ chồng phát sinh tranh chấp bất hòa, chính mình lại bị tướng công một chưởng đánh bay ra ngoài thế đâu.
Ngày thứ tư, nàng trực tiếp xông vào hoa lâu*** nổi tiếng nhất trong thành, tìm đến một thanh quan***. “Ta chuộc thân cho ngươi, người ở rể nhà ta, có được không?”.
Thanh quan kia không ngừng quỳ gối dập đầu, nói ra cảm kích với Sở Châu Ngọc. “Sở tiểu thư, ta van cầu ngươi, tha cho ta đi, ta còn chưa muốn chết sớm như vậy, còn muốn tương lai có một ngày có thể nối dõi tông đường, sống cuộc sống bình thường a”.
“Ở rể Sở gia ta, chẳng lẽ không phải cuộc sống bình thường sao?”.
“Đại bá của ngươi đã nói với người trong thành, kẻ nào dám xớ rớ tới ngươi, làm cho ngươi mang thai đứa nhỏ, sẽ lập tức bị đoạn tử tuyệt tôn a!”. Tiểu quan khóc lóc thê lương, càng khóc càng làm nàng thêm ngượng ngùng.
Ra khỏi hoa lâu xong, Sở Châu Ngọc cảm thấy đầu óc mơ hồ một đống. Chẳng lẽ tìm người ở rể còn khó hơn lên trời sao? Nàng chẳng qua muốn có một đứa nhỏ mang họ Sở, ngay cả cha nó là ai cũng không ngại rồi đó thôi.
“Này, ngươi có nghe không? Nha hoàn nhà Tôn viên ngoại thế mà không biết xấu hổ đi quyến rũ chủ tử, còn mang thai đứa nhỏ nữa!”.
“Thật sự là không biết xấu hổ!”.
“Ai bảo nha hoàn kia vận khí tốt, bị Tôn viên ngoại đại phu nhân phát hiện, đang muốn tống khứ đi, vừa vặn nàng ta lại mang thai, nghe nói Tôn viên ngoại đang tính lập nàng làm tiểu thiếp thứ bảy đó”.
Kìa tam cô lục bà đang luận nói bát quái (là tám chuyện đó), Sở Châu Ngọc đánh hơi được mùi ngon, chỉ cảm thấy trước mắt nhất thời có hy vọng!
“Làm nha hoàn, thực sự dễ dàng quyến rũ chủ tử mang thai đứa nhỏ sao?”. Nàng tiến lên, không ngại học hỏi “điều hay”.
“Nhìn ngươi là cô nương chưa chồng, như thế nào lại đi hỏi mấy cái này?”. Một đại thẩm bộ dáng nhân đạo nhìn nàng.
“Ai, cô nương chưa có chồng, không biết là chuyện bình thường”. Một vị phu nhân khác nhỏ giọng nói với Châu Ngọc. “Làm nha hoàn cùng chủ tử phải nói là như cá gần nước, từ xưa đến nay, vẫn có nhiều nha hoàn ‘mẹ quý vì con’, hoài thai đứa nhỏ của chủ tử, lập tức được làm tiểu thiếp”.
Sở Châu Ngọc nghe xong mắt sáng rỡ lên, hóa ra làm nha hoàn còn có tác dụng này.
Hảo, quyết định rồi! Nàng phải làm nha hoàn, sau đó cố gắng… ách, mang thai đứa nhỏ, về phần làm tiểu thiếp, ờ, vẫn là để cho nữ nhân khác làm đi!
Ngày tiếp theo, Sở Châu Ngọc đứng trước mặt một quản gia trung niên.
“Tuổi?”.
“Mười tám”.
“Lấy chồng chưa?”.
“Chưa”.
“Trong phủ nhiều quy củ, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều phải chú ý, cho dù chỉ làm nha hoàn thì cũng phải làm tốt nhiệm vụ, không được có ý niệm không tốt, biết chưa?”.
“Dạ, dạ!”. Sở Châu Ngọc gật đầu như băm tỏi, cảm thấy hình như quản gia trước mặt này biết được nàng suy nghĩ cái gì trong lòng nên mới cảnh cáo nàng thế.
“Bất quá nhìn ngươi thân thể nhiều thịt, chắc tướng quân cũng không ghét bỏ ngươi đâu”. Quản gia tiếp tục nói.
“Tướng quân?”. Nàng là tới làm nha hoàn, thịt trên người thì dính dáng gì chứ?
“Về sau ngươi chính là nha hoàn trong phủ tướng quân, tiền lương mỗi tháng hai lượng bạc”. Tiêu quản gia mở khế ước ra, ịn dấu tay của Sở Châu Ngọc vào.
Cái gì? Nàng không phải là làm nha hoàn Khang Phủ sao, như thế nào lại biến thành phủ tướng quân?
Sở Châu Ngọc mở mịt ngẩng đầu, lật đật chạy tới bên ngoài phủ, nhìn trên cửa lớn ba chữ to tướng đập vào mắt “Tướng Quân Phủ”, sau đó tầm mắt lại hướng sang bên cạnh thoáng nhìn, cách phủ này một cái vách cửa lớn ghi hai chữ “Khang Phủ”.
Oa oa! Không phải đâu!
Hết chương 1
Chú thích :
*Đường muội, đường huynh : anh em bên nội.
**Gia gia : ông nội.
***Hoa lâu : giống với thanh lâu nhưng mà chứa nam nhân, giống host club bây giờ đó.
Thanh quan : Nam nhân trong hoa lâu (nói nôm na là kỹ nam a =.=)