Tướng Quân Ôm Với, Muốn Ngủ Rồi

Chương 6: Chương 6




Nếu có người nào nhìn gần Tiêu Trì Chi, tuyệt đối sẽ không tin tưởng, một nam nhân nhìn nhã nhặn tao nhã, thậm chí còn có chút lạnh như băng, lại là một tướng quân đánh giặc lãnh khốc. Nhưng hắn đúng là một thiên tài về quân sự, hành quân bày trận, võ nghệ can đảm hiếm thấy.

Nam nhân như vậy, có đôi khi quá mức hóa thần, hóa thần ngay đến Lưu Sơn thân là thuộc cấp cũng khó tưởng tượng được tướng quân đại nhân của hắn sẽ thích dạng nữ tử gì.

Nên khi Tiêu Trì Chi đột nhiên hỏi hắn. “Ngươi nói xem, nếu một nữ tử, rất muốn sinh đứa nhỏ, thì đại biểu cho cái gì?”.

Lưu Sơn cảm giác yết hầu mình có cái gì nghẹn lại, mà tướng lĩnh xếp hàng phía sau hắn, cũng bị nghẹn luôn. Lưu Sơn mặt xanh xao, không biết nên trả lời thế nào, ngẩng đầu thì thấy tướng quân đại nhân đang chờ đợi đáp án từ hắn.

“Cái này… Xin cho thuộc hạ cẩn thận suy nghĩ”. Hắn có chút lắp bắp nói.

“Cũng đúng, thật phải nên ngẫm lại kỹ càng”. Tiêu Trì Chi buông một câu, từ bên giá thượng rút ra một quyển kinh Phật, đặt ở đầu gối mà đọc.

Hoàng thượng đã ban thánh chỉ, qua tháng sau, đại quân sẽ xuất phát đi dẹp loạn Sùng Châu, nếu hiện tại không thảo luận đối sách, thì hậu quả thật không nghĩ nổi.

“Giặc cỏ ở Sùng Châu, chỉ cần năm vạn binh lực sẽ bình định được”. Tiêu Trì Chi đầu không thèm ngước lên, nói.

“Năm vạn? Có phải quá ít hay không?”. Không riêng gì Lưu Sơn, các tướng lĩnh còn lại trong phòng cũng nhất thời kêu lên.

“Năm vạn cũng đủ, về phần còn lại, ta đều có an bài”.

Nếu tướng quân đã nói như vậy, các vị tướng lĩnh còn lại cũng không có lời nào nữa, cùng Lưu Sơn ngượng nghịu lui xuống, bắt đầu thảo luận vấn đề tướng quân đại nhân đưa ra. Người trong quân đội, phần lớn đều là người thô kệch, loại vấn đề nho nhã này, thảo luận lại chỉ cảm thấy phiền toái hơn cả hành quân đánh giặc.

Một tướng lĩnh đến bên tai Lưu Sơn. “Lưu giáo úy, ngươi nói thử xem, không phải tướng quân đã thích tiểu thư nhà ai, nên muốn cùng nàng sinh con trong giá thú đi?”.

Lưu Sơn vừa nghe, cảm thấy có lý, vì thế kết hợp ý kiến khắp nơi, nhanh nhanh chạy tới trước mặt Tiêu Trì Chi mà nói. “Tướng quân, nếu một nữ tử rất muốn sinh hạ một đứa nhỏ, kia nhất định là vì kéo dài hương khói của nhà trai”.

Từ lúc hắn nói lời này, Tiêu Trì Chi chỉ còn nhìn quyển kinh có một con mắt. (Tức là anh ta hóng chuyện í :”>)

“Rồi sao nữa?”.

“Nàng ấy, nhất định là thập phần yêu nam nhân kia”. Lưu Sơn nói xong, đang mong chờ biểu tình vui sướng của Tiêu Trì Chi, nhưng đối phương sắc mặt lại càng ngày càng âm trầm.

“Yêu sao?”. Tay trái Tiêu Trì Chi nắm thành quyền, quyển kinh thư kia, đã bị nhăn nhúm không còn hình dạng.

Lưu Sơn nuốt nước miếng, kinh hãi nghĩ, chẳng lẽ đoán sai rồi sao?

“Nói như vậy, Châu Ngọc có người yêu?”. Thanh âm lạnh như băng, ép tới cực thấp, dường như có áp lực cố ý đè lên.

Lưu Sơn ngây ngốc ngẩn cả người, hắn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt tướng quân như vậy, tức giận, phẫn nộ, bàng hoàng….. Thậm chí còn, còn có ghen tị! (*tung bông* ô la la, ta êu Tiêu ca kinh khủng :]])

Ai là Châu Ngọc mà tướng quân nói tới? Cư nhiên có thể ảnh hưởng đến cảm tình tướng quân xưa nay chưa từng lay động, sinh ra cảm xúc mãnh liệt đến thế.

Còn chưa chờ hắn nghĩ lại, liền nghe thanh âm có vật rơi xuống đất. Lưu Sơn ngẩng đầu, nhìn thấy kinh thư trong tay Tiêu Trì Chi, đã vụn ra thành bột phấn.

Nàng có yêu nam nhân khác… Đứa nhỏ, hàm nghĩa này là sao? Nam nhân kia là ai? Hắn điên cuồng muốn biết, áp lực trong ngực cùng phẫn nộ muốn bùng nổ, từ trước đến bây giờ hắn chưa từng cảm nhận qua.

Cho dù khi hắn còn là thiếu niên trên chiến trường bị kẻ địch binh lực gấp ba lần vây quanh, cho dù bên trong hạ bộ có người phản bội hắn, hắn cũng chưa từng phẫn nộ qua. Nhưng mà hiện tại, hắn đã hiểu cảm xúc phẫn nộ là thế nào. Đó là cảm giác máu toàn thân đều sôi trào, cảm giác khiến người ta so với giết chóc còn tàn bạo hơn.

——— —————— —————— ——————–

Từng bước đi đến căn phòng quen thuộc, hắn thoải mái liền đẩy cửa ra.

Trên giường gỗ nàng đang bình yên ngủ, gương mặt ngủ say sưa lại làm cho hắn cảm thấy muốn bộc phát đến nơi. Nàng không có hắn ở bên, vẫn có thể ngủ ngọt ngào như vậy, mà hắn, không thể không có nàng. Một khi nàng không ở bên người, hắn căn bản không thể đi vào giấc ngủ.

Ngồi ở mép giường bên cạnh, Tiêu Trì Chi nhìn chằm chằm Sở Châu Ngọc đang say ngủ, ngón tay thon dài vuốt ve hai gò má của nàng. Tay hắn dần dần đi xuống, chuyển qua vuốt lên cổ nàng. Cổ mềm mại, cách một lớp da thịt, hắn có thể cảm giác được máu đang lưu chuyển dưới đó. Nàng là mỏng manh như thế, thậm chí nếu hắn dùng sức một chút, có khả năng nàng sẽ không còn tồn tại nữa.

“Lạnh quá”. Sở Châu Ngọc đang ngủ lẩm bẩm nói, mắt vẫn nhắm, hai tay huơ lung tung, muốn đuổi đi cái lạnh, lại bị hai bàn tay lạnh lẽo bắt lấy. Nàng giật mình một cái, tỉnh lại. Nháy đôi mắt nhập nhèm, Sở Châu Ngọc rốt cuộc nhìn rõ người đứng trước mặt. “Ngươi như thế nào trễ vậy mới đến, ta còn tưởng hôm nay ngươi không tới”.

Thanh âm của nàng, giống như nỉ non, lại giống như oán giận, nhưng một câu đơn giản này, lại làm cho hắn trợn mắt há hốc mồm, cứng lưỡi, không biết nói gì.

“Ngươi… Chờ ta?”. Phẫn nộ đang muốn bộc phát trong ngực, lại chuyển thành một sợi tơ kéo dài, xả không ngừng, tránh không ra.

“Mau lên đây, bên ngoài rất lạnh”. Nàng vỗ vỗ lên giường, nói.

Tiêu Trì Chi nghe lời xoay người nằm lên giường, vẫn chấp nhất hỏi lại. “Người chờ ta sao?”.

“Đúng đúng, ta chờ ngươi, chờ đến lúc mệt quá, mới ngủ quên”.

“Ta thích ngươi chờ ta”. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng. “Ta mặc kệ người kia là ai, từ này về sau chỉ cho phép ngươi chờ ta, không được chờ người khác”.

“Người kia nào đây?”. Nàng mơ mơ màng màng hỏi ngược lại. Mắt muốn díp lại, nàng thầm nghĩ muốn nhanh nhanh cuộn vào trong chăn ngủ thật ngon.

“Nam nhân ngươi yêu”. Hắn nắm tay nàng thật chặt. “Ngươi không được yêu người khác”. Bộ dáng của hắn, giống như người bình thường bị cướp đi hi thế trân bảo, hoàn toàn không trầm ổn giống ngày xưa.

“Yêu? Không có a…”. Nàng nhăn nhăn cái mũi, ngay lập tức vặn vẹo cổ tay. “Ai nha, ngươi buông, bị ngươi siết đau quá!”.

“Đau không?”. Hắn đem tay nàng kéo đến gần trước ngực mình, thật bình thường hôn nhẹ lên những đốt ngón tay của nàng, mu bàn tay của nàng.

Sở Châu Ngọc nháy mắt đỏ mặt. Hắn hiện tại mang theo hơi thở nguy hiểm, trực giác cảnh báo nàng nên tránh ra. Chính là khí lực của nàng trước mặt hắn rất nhỏ bé không đáng kể, hắn hôn nhẹ nhàng lên tay nàng, thanh âm trầm thấp giữa lặng yên vang lên. “Như vậy nói cho ta biết, ngươi là muốn cùng ai sinh hạ đứa nhỏ?”.

Bùm!

Mặt Sở Châu Ngọc đỏ lên toàn bộ. “Ngươi… Quá nửa đêm đến nơi của ta là để hỏi chuyện này?”.

“Là ta không được sao!”. Ngữ khí hắn đột nhiên kích động, hai tay buông lỏng cổ tay nàng ra, một phen ôm lấy thắt lưng của nàng, ôm chặt nàng vào lòng. “Nàng là của ta, ngoài ta ra không được cùng người khác sinh hạ đứa nhỏ, không được yêu nam nhân khác, không được rời xa ta!”.

Hắn liên tiếp ‘không được’, liên tục hôn lên đầu nàng.

Liều mạng vặn vẹo thân mình, Sở Châu Ngọc thầm muốn đẩy người đang ôm nàng ra, nhưng bàn tay to đang nắm lấy eo nàng, ngón tay thật muốn bấu vào da thịt nàng. Nàng bắt đầu hoài nghi, nàng có thể hay không bị hắn bẽ gẫy thắt lưng mà chết tươi đi!

“Ngươi buông tay đã, thắt lưng của ta rất đau a!”. Nàng lắc lắc đầu, dùng sức đẩy vai hắn ra.

Tiêu Trì Chi bất vi sở động, tiếp tục ôm chặt lấy Sở Châu Ngọc vào lòng hơn, chỉ hận không thể đem nàng nhập vào chính da thịt hắn.

“Ngươi nếu như vậy, ta sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa!”. Nàng hạ giọng, thật sự không rõ quá nửa đêm hắn còn phát bệnh thần kinh gì đây.

Thân mình hắn chấn động, rốt cuộc chậm rãi thả tay ra, buông lỏng vòng ôm một chút, nhưng hai tay vẫn thủy chung khoác lên lưng nàng. “Nàng phải rời khỏi ta sao?”.

Hắn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt vội vàng, khủng hoảng và bất an, làm cho nàng giật mình. Sở Châu Ngọc cảm thấy, lòng nàng bị ai đó hung hăng đánh thật đau. Hắn hiện tại, tựa như một thiên thượng tiên nhân, bị rơi xuống thế gian này, nếm trải khó khăn của cả nhân gian. Nguyên bản nàng muốn quở trách hắn, giờ phút này lại ngoan ngoãn nuốt vào bụng lại.

“Làm sao vậy?”. Nàng hỏi. Hắn thế nhưng làm cho nàng có cảm tình muốn thương tiếc.

“Tuyệt đối đừng rời xa ta”. Giọng hắn giờ phút này nghe có chút khàn khàn. Đầu của hắn chôn ở gáy nàng, như người đi biển thật vất vả mới bắt được khúc củi khô để nổi lên. “Ta thật vất vả mới tìm được nàng, tìm được rồi, sẽ không bao giờ buông tay”.

Nàng than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của hắn. “Ta cũng đâu có nói ta sẽ rời đi a”.

“Đừng bao giờ xa ta, nàng muốn bất kể cái gì, ta đều có thể cho nàng”. Nếu nàng muốn đứa nhỏ như vậy, hắn sẽ cho nàng một đứa.

“Hảo, hảo, ta không xa ngươi”. Nàng hoàn toàn dỗ hắn như dỗ một đứa bé. Nàng thấy hành vi của hắn giờ phút này, giống như trẻ con đòi đồ chơi, mà nàng, không may lại là món đồ chơi kia.

Nhận được cam đoan của Sở Châu Ngọc, cỗ thô bạo trong người Tiêu Trì Chi mới bắt đầu tiêu tán. Hắn bây giờ bình thường giống như một người bình thường, cởi mũ trên đầu ra, rút đi áo ngoài, cứ như vậy tự nhiên nằm sát cạnh nàng. Thật là không nghĩ nổi a, nàng chỉ là nói mấy câu, liền có thể vuốt lên nôn nóng của hắn. Tâm không còn trống rỗng như trước nữa, dần dần đã có một ít thứ này nọ trong đó, dần dần đã trở nên phong phú hơn.

Tay hắn lại một lần nữa đặt lên thắt lưng của nàng, nhưng lúc này lực đạo đã thả lỏng rất nhiều.

“Mệt mỏi sao?”. Sở Châu Ngọc nhìn Tiêu Trì Chi mặt mày ủ rũ liền hỏi.

“Có chút”. Hắn nỉ non, nhắm mắt lại. Chóp mũi ngập đầy hương vị của nàng, điều này làm cho hắn vô cùng thoải mái.

“Vậy nhanh ngủ đi”. Sở Châu Ngọc kéo chăn, đắp một nửa lên người Tiêu Trì Chi.

Chỉ hy vọng, kế tiếp còn có được những giấc ngủ ngon như vậy.

——— —————— —————— ———————

Trừ bỏ tối hôm đó Tiêu Trì Chi hơi khác thường bất thình lình, cơ bản phần lớn thời gian, Sở Châu Ngọc cũng không biết có cái gì không ổn. Qua vài ngày bình tĩnh sau đó, vì hoàng đế lại phát bệnh lần nữa khiến cả thành Lạc Dương bao phủ trong một mảnh mưa gió đến lặng tờ.

Tướng quân phủ mấy hôm nay cũng không ai dám thở mạnh một hơi, mọi người đều lo lắng bất an. Tướng quân mấy lần bị triệu tiến cung khẩn cấp, ngay cả Tiêu tổng quản luôn ôn hòa vui vẻ, bây giờ cũng trầm trọng sắc mặt.

Lúc này, trong hoàng cung…

Tiêu Trì Chi vừa ra khỏi tẩm cung của hoàng thượng, khuôn mặt giấu không được mỏi mệt bên trong. Hoàng thượng tuổi đã cao, bệnh tật quấn thân, một năm nay, tính cả lần này đã phát bệnh ba lần, lần sau so với lần trước lại càng nghiêm trọng hơn.

Toàn bộ thành Lạc Dương, các thế lực đều rục rịch, mà hắn qua chút thời gian nữa sẽ đi Sùng Châu dẹp loạn, đến lúc đó Lạc Dương bên này sẽ trở nên như thế nào?

“Tiêu huynh, bệnh của phụ hoàng như thế nào rồi?”. Thất hoàng tử chờ ở bên ngoài, vừa thấy Tiêu Trì Chi đi ra, vội hỏi.

“Ngự y nói, lúc này thì hoàng thượng không có việc gì”. Đương nhiên, chỉ là trong lúc này thôi, nếu lại phát bệnh lần nữa, không ai có thể đoán được kết quả cuối cùng.

“Tiêu huynh sắp đi Sùng Châu dẹp loạn, chỉ mong lần này huynh đi, mọi sự bình an”. Thất hoàng tử nói. “Vốn định thiết yến đãi huynh trước khi đi, nhưng hiện tại bệnh của phụ hoàng, thiết yến sợ sẽ kinh động đến sức khỏe của người”.

“Không cần thiết yến, dẹp loạn Sùng Châu, sẽ tốc chiến tốc thắng”. Tiêu Trì Chi mệt mỏi day hai bên thái dương.

Thất hoàng tử trong lòng ngạc nhiên, hắn biết Tiêu Trì Chi không bao giờ nói chuyện mình không nắm chắc. Mắt thấy vẻ mặt Tiêu Trì Chi mệt mỏi, nhớ lại lúc trước thái giám trong cung có bẩm báo. “Tiêu huynh ở trong cung đã vài ngày, nghe nói chưa từng ngủ được, không bằng tìm ngự y chẩn bệnh một chút?”.

“Không cần”. Hắn hiện tại thầm nghĩ muốn gặp Châu Ngọc, muốn ôm nàng, muốn nghe hương trà khí thơm như hoa trên người nàng. Chỉ có ở bên cạnh nàng, hắn mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ.

Một bên truyền đến tiếng bước chân nho nhỏ, một cung nữ đi đến bên cạnh hai người. “Tiêu tướng quân xin dừng bước”.

“Chuyện gì?”. Tiêu Trì Chi không chút để tâm.

“Thập công chúa cho mời”. Cung nữ cung kính nói.

Thập công chúa, là công chúa hoàng thượng sủng ái nhất trong các công chúa, người mỹ mạo, ca múa thiện nghệ nổi tiếng thiên hạ, còn có chút tài văn chương, từng đứng trước mặt hoàng đế mà tuyên bố rằng kiếp này không có anh hùng xứng đáng với nàng sẽ không thèm lấy chồng.

Mà ba năm trước đây, Thập công chúa vừa nhìn thấy Tiêu Trì Chi liền có thể nói là nhất kiến chung tình (*vừa gặp đã yêu). Hoàng đế cũng từng có ý muốn tác hợp bọn họ, nhưng bất đắc dĩ chỉ có hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Tiêu Trì Chi là đệ tử của cao tăng Tuệ Ngộ được người người đương triều kính ngưỡng, Tuệ Ngộ năm đó khi tiến cử Tiêu Trì Chi từng cầu xin một đạo thánh chỉ – hôn sự tự hắn gánh vác. Vì thế hoàng thượng không biết xấu hổ tứ hôn, chỉ mong thêm phần cố gắng cho nữ nhi mình.

Thất hoàng tử vừa nghe cung nữ nói như thế, hiểu rõ, cười cười. “Có ai nghĩ đến hoàng muội tâm cao khí ngạo của ta, vẫn hấp tấp muốn gặp Tiêu huynh đâu”.

“Hạ quan còn có chuyện quan trọng, chỉ sợ không làm theo ý muốn của công chúa được”. Tiêu Trì Chi nói, nhấc chân lướt qua cung nữ.

Cung nữ ngây người, không bao giờ nàng ta nghĩ tới còn có người dám trực tiếp cự tuyệt lời mời của công chúa như thế.

Thất hoàng tử đuổi theo phía sau. “Tiêu huynh không đi gặp hoàng muội ta sao?”.

“Ta vì sao muốn đi?”. Tiêu Trì Chi vẻ mặt vô tình, hỏi lại.

“Thiên hạ này bao nhiêu nam tử muốn gặp hoàng muội ta còn khó, Tiêu huynh không gặp không phải rất đáng tiếc sao?”.

“Nàng ta cũng không phải người ta thích, có cái gì đáng tiếc?”. Hắn cười nhạo một tiếng.

Thất hoàng tử cứng lưỡi. “Ta biết Tiêu huynh không muốn dính tới nữ sắc, nhưng đã là đại trượng phu trên đời, phải thú thê tử, hoàng muội tình cảm thắm thiết với Tiêu huynh, nếu là…”.

“Không hề đúng rồi”. Tiêu Trì Chi ngắt lời Thất hoàng tử.

“A?”.

“Ta đã có người trong lòng, trừ bỏ nàng ra, những giai nhân khác ta đều không muốn”. Hắn khẩn cấp muốn trở về, muốn nhìn thấy nàng! Tiêu Trì Chi chưa bao giờ biết, chính mình còn có khát khao một người mạnh mẽ như vậy.

“Nguyên lai… Trong lòng Tiêu huynh đã có người”. Thất hoàng tử chỉ còn biết cười khổ một tiếng, xem ra, hoàng muội của hắn đáng thương rồi.

——— —————— —————— ——————–

Gương mặt đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, có sức mị hoặc người khác kỳ dị, nữ nhân như vậy, không nghi ngờ gì là vô cùng xinh đẹp, mà nữ nhân xinh đẹp, tuyệt đại đa số đều kiêu ngạo, Thập công chúa Đái Thụy Thiến (ôi, tên bà này gớm quá, đúng là phản diện có khác =.=) lại càng như thế.

Nghiến răng, nàng oán hận hỏi tội tỳ nữ đang quỳ trên mặt đất, không ngừng trừng mắt nhìn nàng ta. “Tiêu Trì Chi thật sự nói như thế?”.

“Dạ… Tiêu tướng quân nói có chuyện quan trọng, không thể đến”.

“Chẳng lẽ ngươi không hỏi chàng có chuyện gì quan trọng sao?”.

“Cái này…. Nô tỳ không dám hỏi nhiều”.

“Chàng còn nói gì không?”.

Cung nữ hít sâu một hơi, nghĩ nghĩ, vẫn nên đem tình hình thực tế bẩm báo cho chủ tử của mình đi. “Tiêu tướng quân nói, trong lòng ngài ấy đã có nữ nhân khác, trừ bỏ nàng ta ra, những giai nhân khác hắn đều không muốn”.

Rầm!

Một câu đã làm bùng lên lửa giận trong lòng Đái Thụy Thiến, nàng không cam lòng. Hất đổ hết tất cả những ly trà ngọc quý trên bàn vỡ tan tành dưới đất. Vì lấy lòng người lạnh như băng kia, nàng là chí tôn nữ nhi cao quý mà phải đi học pha trà. Nghĩ đến hết thảy, dựa vào dung mạo địa vị của nàng, hắn phải quỳ mọp dưới tà váy nàng mới đúng. Thật không nghĩ ra, thân là công chúa như nàng, lại không thỉnh được hắn tới!

“Là ai? Nữ nhân kia là ai?”. Nàng lớn tiếng quát, trong giọng nói thập phần đay nghiến.

“Tiêu tướng quân chưa từng nói qua”. Cung nữ tái mặt dập đầu xuống đất, không dám nhìn công chúa đang bao phủ trong lửa giận kia.

Đái Thụy Thiến nắm chặt tay cơ hồ muốn cắm hết móng tay vào thịt, đôi con ngươi xinh đẹp tuyệt trần kia giờ phút này lại không có một tia dịu dàng. Nàng đường đường là Thập công chúa. Dung mạo mỹ miều của nàng, thân thể xinh đẹp của nàng, nàng chưa từng hiểu cái gì tên là “không chiếm được”.

Hắn là đệ tử của cao tăng Tuệ Ngộ, trời sinh tuyệt thế võ công, mưu lược quân sự hơn người, lần lượt đánh bại những nam tử khác trong mắt nàng, làm nàng say mê yêu hắn.

Nàng biết đây chính là người nàng luôn đi tìm, nam nhân xứng đôi với nàng. Nhưng có thành đôi được không thì còn chưa nắm chắc.

Nàng biết hắn không thích tìm hoan mua vui, cho nên nàng đã chờ đợi, thầm nghĩ rằng một ngày nào đó, hắn sẽ là của nàng. Nhưng lại không nghĩ rằng, hắn không hề yêu nàng, mà lại yêu một nữ nhân khác!

Đến tột cùng là dạng nữ nhân gì mới có thể làm hắn yêu thương?

“Đi, phái người ra ngoài cung, tìm xem nữ nhân kia là loại người nào!”. Đái Thụy Thiến hạ lệnh nói, không chút che giấu sự ghen tỵ của nàng giờ phút này.

Nữ nhân xinh đẹp, một khi đã ghen tỵ, vẻ xinh đẹp sẽ từng chút từng chút một biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.