Tướng Quân Sủng Thê

Chương 28: Chương 28: Sửa lại cái tên




Edit: Usagi

Khi biếtrõBùi Hạo vẫn giữ lễ, Tô Nhược Uâmthầm thở phàonhẹnhõm, nhưng mắt thấy Bùi Hạo trước mặtđangxù lông,thìtim trong lòng nàng vẫn đập thình thịch, suy cho cùng lần này đúng là nàng oan uổnghắn.

Dù sao nàng cũngkhôngphải là ngườikhônghiểu lý lẽ, thôithìcứ nhận sai trước vậy.

“Lần này đúng là ta lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử,thậtxin lỗi huynh!”

Đối vớisựngoan ngoãn nhận lỗi của tiểucônương nhàhắn, Bùi Hạo tỏ ra có vẻ rất hài lòng, nhưng nghĩ lại, có tiện nghi màkhôngchiếm đúng là rất ngu xuẩn! Lần gặp mặt trướchắncòn chưa lấy được chút ngon ngọt nào, lần này nhất địnhkhôngthể bỏ qua.

“Vậy nàng muốn đền bù tổn thất cho ta thế nào?”

Lời này vừanóira, làm cho Tô Nhược U kinh ngạc đến ngẩn người!hắnlàm sao mà có thể thay đổi điệu bộmộtcách nhanh chóng như thế, đúng là nhìn lầmhắn, mới phút chốcđãhiệnnguyên hình!

Nhìn tên lưu manh muốn chiếm tiện nghi của mình trước mặt, Tô Nhược U cố gắng giữ bình tĩnh, “Thế huynh muốn sao?”

“Nàng cho tanói,” Con ngươi Bùi Hạo chuyển độngmộtcái, khóe miệng liền nhếch lên, “Thiệt muốn tanóia, thế nàng hôn tamộtcái, coi như an ủi tâm hồn bị tổn thương của tađi!”

Mỗi lần đều dohắnchủ động, mặc dù rấtđãghiền, nhưng thấy thái độ của tiểucônương nhàhắnrõràngđãchuyển biến, làm chohắncảm thấy mấy ngày qua việc mình miễn cưỡng kiềm chế bất an trong lòng rốt cục được giải phóng, cuối cùng con đường cưới vợ củahắnđãthắng lợi hoàn toàn!

Chủ động chính là chủ động, nghĩ đến việc mà tiểucônương nhàhắnlại tự nguyện hônhắn, tư vị này nhất định chính là sướng như tiên!hắnnhất định phải có được!

Mặc dù biết Bùi Hạo vô sỉ, nhưngkhôngngờ lại vô sỉ đến thế, nàng làmộthoàng hoa khuê tú chưa lấy chồng, sao có thể làm ra hành vi phóng đãng như vây. Tô Nhược U chắc chắn mìnhsẽkhônglàm được, từnhỏlễ giáo học tậpđãxâm nhập vào tư tưởng của nàng, lần nàyhắnđụng đến ranh giới cuối cùng của nàng, nàng nhất quyếtsẽkhônglàm theo!

“Bùi Hạo huynh đừng được voi đòi tiên, khinh người quá đáng! Tanóicho huynh biết, việc này làkhôngthể xảy ra!”

Tô Nhược U trong nháy mắtđãthay đổi sắc mặt, căn bản chính là vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Vừa nhìn thấy tiểucônương nhàhắncó bao nhiêu tức giận, Bùi Hạo liền biết việc hôm naykhôngthể thành công. Ngẫm lại đúng là có chútkhôngcam lòng, chỉ là bây giờhắnkhôngcó tư cách, đợi đến lúc thành thân rồi,hắnnhất địnhsẽđòi cả vốn lẫn lời.

Dù sao thời gian cũng còn nhiều,hắnkhôngvội!

Bất quá Bùi Hạo làm sao có thể bỏ qua cho nàng, bọn họ gặp mặtmộtlần đúng làkhôngdễ dàng gì, bao nhiêu cơ hội âu yếm cũng lãng phí hết!

khôngcần nhiều lời nữa, Bùi Hạo trực tiếp bước qua,mộttay giam Tô Nhược U bên cây cột,mộttay giữ ngay eonhỏcủa nàng, môi liền ấn xuống.

Nụ hôn củahắncũng giống như tính cáchhắn, ngang ngược tàn bạo lại thô lỗ, trực tiếp xông tới nhưngkhôngbiết mệt mỏi. Lúc này Tô Nhược Ukhôngkhác cục thịt chút nào, bị Bùi Hạo giống như con sói lớn ngặm trong miệng,khôngmuốn bỏ ra.

mộtdạng giống như chó gặm xương, Tô Nhược U liền cảm thấy môi mình cómộtmảnh nóng rát, biếthắnlạikhôngcó cẩn thận, môi nàng nhất địnhđãrách da, thế này nàng làm sao dám nhìn người khác chứ!

Tô Nhược U vội vàng giằng co.

Bất đắc dĩ sức lực nàng so vớihắnthiệt là rấtnhỏ, này đánh lên Bùi Hạo với thân hình rắn chắc như sói chẳng có chút tác động nào, ngược lại càng kích thích dục vọng củahắn.

Vì vậy dưới việc bị gặm cắn củahắn, Tô Nhược U liền nhanh chóng rơi lệ. Cái tên lưu manh chết tiệt này, đồ thô lỗ, cho đến bây giờ cũngkhôngsuy nghĩ cho nàng, toàn chỉ muốn sàm sỡ nàng thôi!

Bùi Hạođangchìm đắm trong hương vị ngọt ngàotrênmôi của tiểucônương nhàhắn, bỗng nhiên nếm đượcmộtchút đắng chát, liền mới thức tỉnh! Ngẩng đầu lên nhìn, a, sao tiểucônương nhàhắnlại buồn bực thế này, ngay cả nước mắt nàng cũng đều rơi xuống!

Nhìn Tô Nhược U nước mắt như mưa, đôi môi sưng đỏkhôngnóigì, chỉ nhìnhắnlên án làhắnkhôngbiết thương hoa tiếc ngọc, chuỗi nước mắt phảng phất kia dường nhưkhôngcó rơi xuống quần áo của Tô Nhược U, mà chính làđangđánh vào timhắn, thanh khiết lay động lònghắn, làmhắncảm thấyyêuthương nàngkhôngdứt!

hắnvốnkhôngquen thuộc chuyện này, nhưng vẫn lấy tay mình lauđinhững giọt nước mắtđanglàm lònghắnphiền loạn kia, “Đừng khóc nữa, đều là ta sai, nàng muốn đánh thế nào cũng được, nhưng đừng khóc nữa, thế này ta thiệtkhôngchịu nổi…”

“Huynh dừng lạiđi, đừng lau nữa.”

hắnkhôngsuy nghĩ là mình từnhỏđãtập võ, mặc dù mười ngón tay cũng là của công tử taykhôngdính nước, nhưng thếtrêntay lại cómộtlớp chay dàykhônggiấu được, thế màtrênmặt Tô Nhược U sờ loạnmộthồi, làm cho da mặt mịn màng của nàng phát đau.

Tô Nhược U vốnkhôngmuốnnóichuyện vóihắn, nhưng bất đắc dĩ da mặt quá đau, cuối cùng nhịnkhôngđược mở miệng.

Bùi Hạo vốn bị tiểucônương nhàhắnnóilàm tan nát või lòng, haizz, đến lau nước mắt cũng đềukhôngcó tư cách, thiệt là ai oán, thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặtnhỏnhắn của tiểucônương nhàhắnđỏ rực, trong nháy mắt liền tình ngộ, vừa định vươn tay an ủi nàngmộtchút, liền nghĩ đến những đốt chaytrêntay mình, tay tự nhiên buông xuống. Thế nhưng cũngkhôngthể ngây ngốc đứng nhìn nha, vội vàng chu môi thổi thổimộthồi.

Bộ dạng buồn cười này củahắnlàm cho Tô Nhược Uđangnước mắt lưng ròng cũngkhôngnhịn được mà bật cười, người này nha, cũngkhôngđể ýmộtchúthiệntạihắnlàm sao ra dáng củamột“Kinh Thành Tam Hại”, bất quá nhìn cái dáng điệu cố gắng củahắn, Tô Nhược Ukhôngkhỏi cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

Cho dù nam nhân này đối với nàng còn nhiều chỗ chưa tốt, nhưnghắnchính là đối với nàngthậtlòng, như vậy với nàng là đủ rồi.

“Huynhkhôngcần thổi nữa, lập tứckhôngsao.”

khôngđành lòng nhìn dáng vẻ này củahắn, Tô Nhược U liền khuyên giải, nhưng nếukhôngcó câu sau, chắc Bùi Hạo càng cao hứng hơn.

“khôngthể để người khác thấy bộ dáng này của chúng ta, huynh nhanh chóng đứng dậyđi!”

Suy nghĩmộtchút, vì an toàn của mình, Tô Nhược Unhỏgiọngnóithêm, “Cách xa ta ramộtchút…”

Câu phía trước Bùi Hạo còn chưa kịp phản ứng, vừa nghe câu sau liền bừng tỉnh,thìra tiểucônương nhàhắnkhôngcó giậnhắn, chỉ điều này thôi cũng làm chohắnnhẹnhõm.

Nhưngrõràng nhìn thấy tiểucônương nhàhắnchịu đau, Bùi Hạo cũng biết chính là mìnhkhôngđúng, ai bảohắnkhôngcó kinh nghiệm kia chứ.

Trời sinh ai cũng nghĩ, khuôn mặt tiểucônương này nhìn trắng mịn như hoa, nhưthậtra khi sờthìso với hoa còn mịn hơn, đúng là nhìn thấy được mà sờkhôngđược!

Bùi Hạo đàng hoàng lui về saomộtbước, vẻ mặt vẫn còn tự trách, lần sau, lần sauhắnnhất địnhnhẹtaymộtchút, quyếtkhôngthể mất mặt như thế!

mộttrận gió mát thổi qua khuôn mặtnhỏnhắnđangửng đỏ của Tô Nhược U, làm tanđikhôngít khí nóng cùng xấu hổ và đau nhức. Nhìn thời giankhôngcòn sớm, Tô Nhược U vội vàng sửa sang lại xiêm y.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, vốnkhôngmuốn mở miệng, nhưng nghĩ đến, nếu sau khi trở về trước mặt mọi người mà còn để lộsựviệc, chắc chắn liền mất mặt.

Tô Nhược U vằn vặt tâm lýmộtphen, dù sao trước mặt người này, nàngđãmất hết mặt mũi, liền dứt khoátkhôngnghĩ đến nữa.

“Huynh, huynh…” Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Bùi Hạo, Tô Nhược U cắn răngmộtcái, “Huynh nhìn mặt ta xem, còn có…còn cótrênmôi, đềuđãđỡ hơn chút nào chưa?”

Bùi Hạo thuận thế nhìn sang, ân, khuôn mặt tiểu nương tử nhàhắnvốn trắng nõn, nay lại cómộtráng mây đỏ, kiều diễm động lòng người. Songtrênmôi bịhắngặm cắn kia, lại phảng phấtmộtmàu đỏ tươi, nhìnthậtngon miệng, cũng tô điểm thêm những đường cong tuyệt đẹp.

Nhìn đến chỗnhỏbị rách da đó, chẳng nhữngkhônglàm hư hại vẻ đẹp ấy, ngược lại còn kích thích dục vọng muốn bừa bãi tàn sát của nam nhân, hơn nữa kết hợp với đôi mắt hoa đào mờ mịt mù sương, Tô Nhược U lúc này giống như mưa xuân tháng ba,nhỏgiọttrêncánh hoa đào mượt mà, quả nhiênyêukiều rực rỡ, câu dẫn người khác đến háiđi.

“Huynhđangnhìn cái gì đấy?”

Mắt thấy Bùi Hạo lại nhìn nhằm nhằm vào nàng, nhiệt độ trong mắt càng ngày càng nóng, Tô Nhược U cuối cùng tức giận, lập tức lên tiếng cắt đứt tưởng tượng củahắn, cái đồ lưu manh nhiều tật xấu này thiệtkhôngthể thay đổi mà! Nàngđãbịhắnlàm hại đến nông nổi này, màhắncòn nghĩ đến những thứ kia!

“Thời giankhôngcòn sớm nữa, ta phảiđivề.”

nóixong Tô Nhược U liền muốn nhấc chân rờiđi,mộtkhắc cũngkhôngmuốn ở đây tiếp.

Bùi Hạo sao có thể nàngđivới bộ dáng này, nếutrênđường bị người khác nhìn thấy,khôngphải toàn bộ đều làhắnbị thua thiệt! Kiến quyếtkhôngcho phépđi!

“Đứng lại!”

Bùi Hạo lớn tiếng hétmộtcái, ngược lại làm Tô Nhược U kinh sợ.

“Khụ, nàng chờmộtlát, mặt nàng còn…”

Đến cùng cũng là mình hạ giọng, lạinói, da mặt dày như cây trúc của Bùi Hạo cũng có lúc thẹn thùng.

Tô Nhược U bên này còn có vẻkhônghiểu,khôngnhịn được vội đưa tay lên sờ mặtmộtcái, nhiệt độ này hẳn còn nóngmộtchút, nhưng người trước mặt cũngkhôngđáng tin, Tô Nhược U hung hăng trừng cái tên đầu sỏ gây chuyện trước mặt.

Nhìn ra tiểucônương nhàhắnđangdo dự, Bùi Hạo vội vàng cam đoan, “Ta nhất địnhkhôngđụng đến nàng!”

Tô Nhược U nhìnhắnvới vẻ mặtkhôngtin, tinhắnthìheo mẹ cũng có thể leo cây!

“Nếu như ta tái phạm, nàng liền phạt ta, phạt ta…”

“Phạt huynh cái gì?” Tô Nhược U khó có được lúc cao hứng.

“Phạt ta… Ai nha, dù sao cũng là nàng đến phạt, quy củ cũng đều do nàng định ra!”

Bùi Hạomộtbộ dạng lợn chếtkhôngsợ nước nóng, trong lòng tiểucônương nhàhắnhiệntại cóhắn, nếu nàng có thể tận tâm phạthắn,hắnngày hôm naythậtcao hứng, có gì để từ chối đâu!nóitiếp,hắnlàmộtnam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể sợ nàng!

hắntuyệt đốikhôngthể tha thứ cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ câu dẫn người khác này của nàng.

Tô Nhược U suy nghĩmộtlát, “Huynh phải đáp ứng ta,khôngchỉ có hôm nay, về sau cũng phải giữ quy củ! Nếukhôngphạt huynh chép mười lần luật pháp Đại Hạ!”

Nàng muốn nắm lấy cơ hội, đem nó sử dụng chothậttốt.

Nữ nhân này, quả nhiênkhôngphải làmộtngười dễ dàng lừa bịp, biếtrõhắntrênđời này ghét nhất là đọc sách viết chữ, còn phạthắncái này, lại là luật pháp Đại Hạ, những mười lần, nữ nhân này chính là muốn thu thậphắn!

Nghĩhắnlà ai! Bùi Hạohắnnếuđãdám mở miệng, vậythìtự nhiên cũng phải đồng ý nhận phạt. Tục ngữnóiđúng,trêncó chính sách, dưới có hạ sách, Bùi Hạohắncũngkhôngphải là người bị quy củ trói buộc, để cho bọn họ đứngmộtbên giám sát, cứ chờ xemđi!

“Được, Bùi Hạo ta đáp ứng! Nàng trước ngồi xuống nghỉmộtlát, chờ sắc mặt khôi phục, ta nhất địnhkhônggiữ nàng lại.”

Bùi Hạonóimộtcách tràn trề chính khí, Tô Nhược U cũngkhônghẹp hòi, liền xoay người ngồi xuống.hiệntại với bộ dáng này, nàng thiệt làkhôngcó dũng khí trở lại nhìn mặt mọi người.

Bùi Hạo cùng Tô Nhược U đều ngồitrênghế đá trong Lê Lạc Đình ngay lúc giữa trưa. Khi này toàn bộ khách của Tam Nguyên Lâuđangở phía trước dùng cơm, vườn hoa đẹp đẽ lộng lẫy trong hậu việnkhônggiống như thường ngày náo nhiệt, nay lạikhôngcó ai. Mặt trời sáng choangtrênđỉnh đầu chiếu xuống, ánh nắng bị lá xanh cheđikhôngít khí nóng.

Cây lêđangtrĩu quả ngoài đình, từng trái lê vàng tươi treo lủng lẳng ngoài cành giờ giống như những thiếu nữ vậy, quả làmộtcảnh đẹp.

Bùi Hạokhôngdám nhìn tiểucônương nhàhắn, nên đem ánh mắt chuyển sang chỗ khác, liền thấy cảnh những quả lê mê người ấy, kìm lòngkhôngnổi nghĩ đến,hắnvới tiểucônương nhàhắntình cảm cũngsẽsớm nở hoa, tin tưởngkhônglâu sau đóhắnthêmmộtchút sức lực, cũng có thể nhanh chóng kết quả…

“Cha ta còn chừngmộttháng là có thể từ Tri Châu trở về, lúc đó ta liền đến nhà nàng cầu hôn, cưới nàng vào cửa. Nàng hãy yên tâm, Bùi Hạo ta cả đời nãy quyếtkhôngphụ nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.