Edit: Usagi
Trong lúc ba tỷ muội Tô Nhược U đùa giỡn, thời gian liền trôi qua nhanh chóng.
Chỉ chốc lát sau, Chanh Tâm liền đến đâynóimộtcâu, “Tiểu thư, vừa rồi Lưu bà tử đến thông báo, bảo là Đại Bạchđãtỉnh, tinh thần hình như rất tốt,khôngbiết bây giờ có nên đem nó sang đây?”
Hồi xưa trong Thủy Tâm Viên, Đại Bạch muốnđichỗ nàothìliềnđichỗ đó, chỉ là bây giờ thân thểđangốmnhẹ, phải cần nghỉ ngơi. Từ khi Đại Bạch bị hôn mê, những người trong Thủy Tâm Viện đều coi nó như làmộtnửa chủ tử để chăm sóc. Tô Nhược Nhị cũngmộttấckhôngrời, bởi vậy khi tinh thần nó khá hơnmộtchút, bọn họ liền vội vàng đến đây thông báo cho nàng biết.
Vốn lo lắng, bây giờ nghe người đến báo, Tô Nhược Nhị vội vàng chạy qua, cũngkhôngsợ bị hai tỷ tỷ cười chê nàngnóimộtđằng, làmmộtnẻo.
Trước kia, Đại Bạch được an bài cho ở góc tây nam của Thủy Tâm Viện, nhưng Tô Nhược Nhịthậtsựkhôngbỏ được nó, hơn nữa hình như Đại Bạchkhôngcảm thấy hứng thú với ổ chó mà người ta tỉ mỉ chuẩn bị cho mình, nên liền để nó trong khuê phòng của Tô Nhược Nhị.
Nhưng sau khi Đại Bạch bị bệnh, để cho tiện chăm sóc, cũng domộtchút nguyên nhân khác, tất nhiên Tô Nhược Nhịkhôngthể đểhắntrong phòng mình nữa, liền cho người làm thu dọnmộtphòng ở phía tây, chohắnqua đó ở.
Khi Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết đuổi tới, chỉ nghe tiếngnóichuyện của tiểu muội trong phòng.
“Ngươi tỉnh rồi…”
“Ngươikhôngsao chứ?”
“Ngươiđãngủ hết cảmộtngày.”
Nếu nhưkhôngbiết Đại Bạch chỉ làmộtcon cún con, nghe thấy những lời này, chắc mọi ngườisẽtưởng tiểu muộiđangnóichuyện với ai đó. Tô Nhược U cười lắc đầu, điều này có sao đâu? Chính nhận thức của mình cũng bị người khác ảnh hưởng, mà ảnh hưởng này cũng rất lớn…
Tô Nhược Ukhôngchú ý phản ứng của Tô Nhược Tuyết bên cạnh, nhưng Tô Nhược Tuyết hiểurõ, tiểu muộiđãbiếtsựthật…
Trong lòng hai người có hai suy nghĩ khác nhau, nhưng đềukhôngthểhiệntrêngương mặt, lạnh nhạtđivào.
Vào đến nơi, Tô Nhược U liền chứng kiến cảnh Đại Bạch ngồitrênsạpnhỏ, cùng Tô Nhược Nhị bốn mắt nhìn nhau.
Tô Nhược U mặtkhôngbiến sắc, nhìn ngó quan sát căn phòng nàymộtlượt. Căn phòng nàykhônglớn, nhưng bên trong lại có sạpnhỏ,trênđó lại có chăn nệm,rõràng là thứ dành cho người ngủ, bên cạnh đặtmộttủ sách,trênbàn đều có đầy đủ giấy viết và nghiên mực.
Nếukhôngphải biết trước đây làmột“ổ chó”,thìnàngthậtsựrất hoài nghi, nơi này chắc hẳn làmộtphòng cho người ở, mà người đó lại biết văn viết chữ.
Tô Nhược Uâmthầm khuyên mình đừng nên suy nghĩ nhiều, có lẽ đây là ý tưởng của tiểu muội, nàng xưa nay chú trọng phương diện này, mà lại rất quan tâm Đại Bạch, nhất địnhsẽchuẩn bịmộtổ chókhôngbình thường cho nó, chuyện này xảy ratrênngười nàngthìcũng đâu có gì kỳ quái.
Nhưng ngẫm lại, trực giácnóicho Tô Nhược U biết, đâykhôngchỉ đơn giản thế này, chuyện này có điểm bất thường…
Tô Nhược U đưa mắt nhìn Tô Nhược Tuyết bên cạnh, muốn xem thử thái độ của nàng như thế nào.
Lại pháthiệnTô Nhược Tuyết thần thái tự nhiên,khôngcó chút hoài nghi nào, lại tỏ ra hiểurõ, Tô Nhược Uâmthầm xem xét lại chính mình, chả lẽ nàng suy nghĩ nhiều?
“Đại tỷ, Nhị tỷ, hai tỷ cũng tới…”
Lúc này, Tô Nhược Nhị ngược lại cảm thấy có chút giật mình, nàngkhôngngừngnóivới chính mình, tỉnh táo lại, tỉnh táo lại, dù sao Đại tỷ, Nhị tỷ đềukhôngbiết nó làhắn,khôngcó gì để nàng chột dạ cả,hiệntại cũng chỉ là Đại Bạch thôi,khôngcó gìkhôngbình thường hết…
Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyếtđivề phía trước, gấp rút nhìn Đại Bạch.
khôngđể ý đến cảm giác quái dị khi bịmộtcon cún con nhìn chằm chằm mình, Tô Nhược U cẩn thận quan sát Đại Bạch, “Đại Bạch hôm nay nhìn tinh thần có vẻ rất tốt, bây giờ nghĩ lại, đại phunóikhôngsai, chỉ cần nghỉ ngơi nhiềumộtchút, làsẽkhỏe lại ngay. Nhị Nhi, muội cũngkhôngcần lo lắng quá mức.”
“Đại tỷ, muộikhôngcó lo lắng…”
Liếc Đại Bạchmộtcái, Tô Nhược Nhị lên tiếng phủ nhận.
“Được rồi, biết là muộikhôngquan tâm,khôngđể ý, đều chỉ có hai chúng ta quan tâm, để ý Đại Bạch thôi được chưa.”
“Đại tỷ!”
Nhìn thấy gương mặt Tô Nhược Nhị đỏ bừng, nàng cũngkhôngđành lòng để tiểu muội mất mặt trước người khác, nên liền phải giúp tiểu muộimộttay. Haizz, Đại tỷkhôngbiết chuyện nên có thể đùa giỡn, đáng thương cho nàng, cho dù biếtrõsựthật, cũngkhôngthể bắt lấy cơ hội này mà trêu chọc tiểu muội a.
“Đại Bạch mới vừa tỉnh,khôngthể bị quấy rầy, chúng takhôngcần ở đây náo loạn, để cho Đại Bạch nghỉ ngơiđi.”
Biếtrõgiới hạn của Tô Nhược Nhị, Tô Nhược U cũngkhôngchọc nữa, mỉm cười tiếp lời của Tô Nhược Tuyết, “Đúng rồi, chúng takhôngthể ảnh hưởng Đại Bạch nghỉ ngơi, nênđithôi.”
nóirồi hai người cũng rờiđi, để lại muội muội nhà mình trong đó.
Lúc này Tô Nhược Tuyếtkhônghiểu sao lại có cảm giác nhà có congáilớn sắp gả, nhưng mà, tỷ phu cùng muội phu tương lai đều là ngườiyêuthương thê tử, tỷ tỷ cùng muội muội có thể đạt được hạnh phúc,khôngphải là việc tốt nhất sao?
Dùng bữa tối xong, Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết cũngkhôngrời khỏi Thủy Tâm Viện.
Ngày hôm nay Thủy Tâm Viện đặc biệt náo nhiệt. Sau khi bọn nô tỳ hầu hạ ba vị tiểu thư lên giường, liền rờiđi,khôngquấy rầy các tiểu thư nghỉ ngơi.
Mà bên trong màn lụa hồng phấn, Tô Nhược Nhị liền nằm chính giữa, thấy hai bên là Đại tỷ và Nhị tỷ của mình,khôngkhỏi vui cười ra tiếng, “thậttốt quá, chúng ta có thể ngủ cùngmộtchỗ.”
“Mới như vậy màđãcao hứng, coi muội vui mừng kìa…”
Tô Nhược U nghiêng đầu nhìn tiểu muội nhà mìnhđangvui vẻ, làm cho nàng cũng cảm thấy vui lây.
“Đó là đương nhiên, có hai đại mỹ nhân bồi muội ngủ, muội thiệt là hưng phấn đến mứckhôngngủ được.”
Tô Nhược Nhị nhướng mày,mộtbộ dạng vui vẻ đắc ý làm cho nàng càng thêm đẹp hơn.
“Muội đó, thiệtkhôngđứng đắn, xem sau này ai dám cưới muội chứ.”
Ba tỷ muội ngủ cùngmộtchỗ, dường như trở lại trước đây, Tô Nhược Tuyết vô cùng vui sướng, liềnkhôngkhỏi trêu chọc tiểu muộiđangvểnh cái đuôinhỏlên trời.
“khôngcưới càng tốt, muội liền dựa vào Nhược Tuyết ca ca của muội.”
nóixong Tô Nhược Nhị xoay người ôm chặt Tô Nhược Tuyết, “Người ta thích Nhược Tuyết ca ca nhất!”
Xem tiểu muội như đỉa quấn quanh người mình, Tô Nhược Tuyết giật giật, thoát khỏi tiểu muội nhà mình, bỏ mặc nàng phía sau.
“Nhược Tuyết ca cakhôngthể bỏ rơi người ta. Nhược Tuyết ca ca tướng mạo có thể so với Phan An, võ công lại cao cường, người ta cả cuộc đời chỉ thừa nhận mỗi mình huynh thôi.”
Nha đầu này càng điễn càng nghiện.
“Muộikhôngnên ép tỷ xuất ra tuyệt chiêu.”
Tô Nhược Tuyết lạnh lùng uy hiếp. Đối phó với Tô Nhược Nhị, từnhỏđến giờ, chiêu này lần nào cũng trúng.
“Đại tỷ, tỷ xem Nhị tỷ kìa,nóikhônglại người ta liền chơi xấu, như thế sao được, tỷ mau chóng quản lý tỷ ấyđi.”
Nàng từnhỏchỉ sợ ngứa, vừa đụng đến liền cườikhôngngừng được, đó quả thực là điểm yếu của nàng, tục ngữnóiđúng, đạo caomộtthước, ma caomộttrượng, biếtkhôngtránh khỏi, nên Tô Nhược Nhị vội vàng cầu cứu Tô Nhược U bên cạnh.
Tô Nhược Tuyếtâmthầm thở dài, tiểu muội, muộikhôngthể trách tỷ, đều do muội ép tỷ ra tay.
“khôngphải muội thích Đại Bạch sao, gặp chuyện gì cũngmộttấckhôngrời. Nếu Đại Bạch là nam nhân, tỷ nghĩ, chắc muộiđãsớm chạy trốn cùnghắn.”
Nghe Nhị tỷnói, trong lòng Tô Nhươc Nhị rơi lộp bộpmộtcái, Nhị tỷ chắckhôngphảiđãbiết chuyện gì rồi?
Nàng cẩn thận nhìn sang, chỉ thấy mắt Nhị tỷ có vẻ thản nhiên, rất làrõràng, cũngkhôngcó ám chỉ gì,trênmiệng nở nụ cười tươi, tràn đầy ý chọc ghẹo.
Tâm tư Tô Nhược Nhị liền buông xuống, còn tốt, chưa bị pháthiện.
Lúc này nàng mới mở miệng cãi lại, “Ai thích Đại Bạch, tỷ đừng cónóibậy…”
“Đại Bạch thân thể cao lớn, trông rất khỏe mạnh, toàn thân trắng tuyết, khí chất cao quý, còn nghe hiểu tiếng người, muộikhôngthích đúngkhông? Nếu muộikhôngthích, mai tỷ liền kêu người qua đem Đại Bạch về chỗ tỷ, tỷ rất thích đó nha…”
Tiểu muội chính là vịt chết mà còn cứng mỏ, chẳng lẽ muội ấykhôngbiết bộ dáng giấu đầu ló đuôi này lại càng làm cho người ta nghi ngờ sao? Ai, ngươi đừng ngăn cản, trêu chọc tiểu nha đầu này rất thú vị a!
“Nhị tỷ, tỷ học cái xấu…”
Tô Nhược Nhịkhôngđồng ý, bùi ngùinói.
Đây là quy luật gì a, như thế nào mà Nhị tỷ như thiên tiên của nàng bây giờ phúc hắc như thế, cái tốtkhônghọc, lại học thói xấu của người khác, thế này làkhôngtốt, rấtkhôngtốt!
Nhìn tiểu muội bắt chước người ta gật gù cảm thán, Tô Nhược Tuyết cùng Tô Nhược U nhịnkhôngđược bật cười, đúng là kẻ dở hơi!
Theo ánh nến, Tô Nhược Tuyết nằm nghiêng, ngắm nhìn đại tỷ cùng tiểu muộiđangvui vẻ cườinói, liền cảm thấy nội tâm nàng tràn đầy rung động.
Ông trời có thể để nàng sống lại thiệt là tốt!
“Hai người về sau nhất địnhsẽhạnh phúc, tiểu muộisẽcómộtlang quân tốt, Đại tỷ cũng cómộtvị hôn phu tốt, bọn họsẽyêuhai người, thương tiếc hai người, bảo vệ hai người cả đời bình an!”
Tô Nhược Tuyết làm cho hai người đều đỏ mặt, nhắc đến đề tài phu quân tương lai trước mặt nữ nhi, đều làm họ vừa e thẹn, lo sợ, lại khao khát, nếu như là lời người kianóira, các nàng cũngsẽmong chờ, trong lòng hai ngườikhôngkhỏi nghĩ đến nó.
Tô Nhược U dù sao cũng muốn tỏ ra vẻ chững chạcmộtchút, làm như sơ ý xấu hổ, cũng hiểurõý nghĩa trong lờinóicủa Tô Nhược Tuyết, muội ấy chỉnóivề nàng cùng tiểu muội, đơn độckhôngnhắc đến chính mình.
Từ năm trước sau khi tỉnh lại, Nhị muội liềnkhônggiống bình thường. Thỉnh thoảngtrêngương mặt nàng, lại xuấthiệnánh mắt nhưđãnhìnrõthế gian, cảm giác tang thương ấykhôngít lần làm cho Tô Nhược U lo sợ, muội muội của nàng rốt cuộcđãtrải qua chuyện gì?
“khôngchỉ có mình tỷ và tiểu muội, còn có Tuyết Nhi nữa, cũngsẽtìm thấy hạnh phúc thuộc về mình!”
“Đúng, ba người chúng ta đều phải hạnh phúc, thiếumộtngười cũngkhôngđược.”
Tô Nhược Nhị phụ họanói. Mới đầu nàng cũngkhôngcảm thấy gì kỳ quái, nhưng nghĩ kỹ lại lời của Nhị tỷ, nàng liền khẩn trương.
Đừng tưởng rằng nàngkhôngbiết gì, dám khi dễ Nhị tỷ nàng, nàng nhất địnhsẽkhôngđểhắnsống tốt, cho dù đó là biểu ca và mợ cũngkhôngđược!
Hừ! Cũkhôngđi, mới sao tới, Nhị tỷ nhà nàng có dáng vẻ khuynh thành, phong thái tuyệt trần, khí chất cao quý, võ công lại cao cường, quả thực chính là nữ nhân mạnh mẽ, nàng cònkhôngtin người trong kinh thành đều mù mắt cả,khôngthấy được điều tốt!
Đến lúc đó, nàng nhất địnhsẽđem tất cả những người tốt đến trước mặt tỷ tỷ, để Nhị tỷ nàng chọn ra người tốt nhất, làm cho bọn họ tức chết.
Nhìn thấy đại tỷ cùng muội muội đều nghĩ cho mình, hai cặp mắt to trong veo như nước, ngập tràn đầy quan tâm cùng lo lắng, thế còn gì chưa đủ? Có thể sống thêmmộtđời, có thểmộtlần nữa cùng các nàng làm tỷ muội, ta liền cảm thấy thoải mãn, những thứ khác, ta đềukhôngđể tâm…
Nhưng để cho các nàng khỏi lo lắng, Tô Nhược Tuyết nhịn xuống nước mắt sắp rơi, ôn nhunói, “Đó là tất nhiên, chúng ta khẳng địnhsẽhạnh phúc, bằngkhông, ông trời cũngkhôngnhịn được!”
Nếukhôngvì thế, làm sao để nàng sống lại…