Tướng Quân Thích Đọc Sách Cấm

Chương 1: Chương 1




Nhị thiếu tướng nhà họ Hoắc thích đọc thoại bản, sở thích này chỉ có tiểu thư Minh Nguyệt nhà Thừa tướng mới biết.

Mà đại tiểu thư nhà họ Minh là tay bút trứ danh khắp kinh thành, bí mật này cũng chỉ có người hâm mộ số một kinh thành là Hoắc Đình Lang biết được.

Chuyện kể ra âu cũng là duyên phận…

Nhị thiếu tướng vừa trở về từ biên cương đã bị cha già tống cổ đến phố Phượng Lan để tuần tra, nói dễ nghe thì là chỉnh đốn diện mạo phố phường, nói trắng ra chính là cho quản lý một khu vực nhỏ trong thành.

Trên đường phố náo nhiệt, trừ bỏ các cửa hàng bán thương phẩm, hai bên đường còn có một đám tiểu thương không có giấy phép buôn bán, mấy đồ nhỏ xinh được bán khắp nơi, rồi những món ăn vặt làm người ta chảy nước miếng được bầy hoa quả mắt, nhìn thôi đã thấy trong lòng rục rịch.

Nhị thiếu tướng ngậm chiếc bánh bao trên miệng rồi nghênh ngang đi về phía trước, theo sau hắn là một đám tiểu lâu la, khi nhìn thấy những người bán hàng rong không phù hợp với điều lệ quy định, Nhị thiếu tướng bèn dụ dỗ lừa gạt người ta sang con phố khác để buôn bán.

“Lão Lý này, ta nói cho lão nghe, gánh hàng rong này của lão không phù hợp với khí chất ở phố Phượng Lan, ta thấy lão nên chuyển đến bán ở phố Phượng Dương, nơi đó nhiều người qua lại, chắc chắn mỗi ngày lão sẽ đều hốt bạc!”

Lão Lý vui vẻ thu dọn hàng quán, đến lúc rời đi còn cúi đầu chào Nhị thiếu tướng, “Đa tạ Nhị tướng quân, lão nô hiện tại sẽ chuyển qua bên đó!”

Thấy lão Lý đã đi xa, tiểu tuỳ tùng Đông Tú mới thắc mắc: “Thiếu gia, không phải bên phố Phượng Dương được cai quản càng nghiêm ngặt hơn sao?”

Ngụ ý là sao ngài lại lừa người ta vào hố như thế?

Nhị thiếu tướng đem nửa chiếc bánh bao nhân thịt đang cắn dở nhét vào miệng Đông Tú, hắn cười hề hề nói: “Lần đầu tiên ta đi thị sát đường phố, khó tránh khỏi có chỗ sơ sẩy! Hơn nữa bên phố Phượng Dương không phải còn có Tam đệ và Tứ đệ hay sao? Hai người bọn họ tương đối có kinh nghiệm, khẳng định có thể xắp xếp hợp lý cho lão bán hàng rong đó.”

Đông Tứ trợn trắng mắt, “Thiếu gia đúng là khôn lỏi!”

“Ngươi nói cái gì đấy?”

“Tiểu nhân nói thiếu gia ngài thông minh tuyệt đỉnh!”



Đi dạo một vòng, Nhị thiếu tướng đã dọn sạch mấy đám hàng rong làm ảnh hưởng đến diện mạo đường phố, thoạt nhìn con phố này rất sạch sẽ quy củ.

Đột nhiên cuối phố lại xuất hiện đám đông ồn ào, hò hét giống như là cãi cọ.

Đông Tú giải thích: “Đó là “Thư Các” mới được mở cửa, mấy người kia đang đổ xô đi mua thoại bản!”

Nhị thiếu tướng nhíu chặt lông mày, vẻ mặt khó hiểu hỏi, “Thoại bản là cái gì?”

“Thiếu gia vừa mới trở về nên không biết, hiện giờ bá tánh đều dùng thoại bản để giải sầu trong những lúc rảnh rỗi ngồi nhâm nhi chén trà, chén rượu. Trong kinh thành còn xuất hiện một đám viết thoại bản. Mà “Thư Các” chính là nơi tiêu thụ những cuốn thoại bản bán chạy nhất, hôm nay vừa vặn có một cuốn thoại bản mới được tung ra, cho nên mọi người mới đến đây xếp hàng.”

Nhị thiếu tướng sờ cằm, “Cũng hơi hiểu, vậy ngươi có biết ai là tác giả đứng đầu bảng được yêu thích nhất không?”

Đông Tứ lập tức lộ vẻ mặt sùng bái, “Tất nhiên là “Phượng Thành Giai Lệ Tận Diệt”, hắn ta đã liên tục đứng đầu bảng trong hai tháng!”

“Phụt, cái tên quỷ gì vậy?”

Đông Tú có chút nóng này, cho dù Nhị thiếu tướng có là chủ tử của hắn thì cũng không nên bôi nhọ thần tượng của hắn như thế chứ!

“Tên gọi ấy rất đặc sắc thế cơ mà, thiếu gia có thời gian thì hãy đọc sách nhiều vào, có thể trở nên thông minh hơn đấy.”

Nhị thiếu tướng vỗ một cái vào đầu Đông Tú, “Lá gan ngươi to nhỉ? Xem ra “Thư Các” kia không phải thứ gì tốt đẹp, ta phải vì dân trừ hại, đả thông tư tưởng cho bá tánh! Các ngươi nhanh chóng đi tịch thu toàn bộ thoại bản cho ta!”

“Thiếu gia, chuyện này có vẻ không được tốt lắm?”

“Ngươi là thiếu tướng hay ta là thiếu tướng? Nhanh chóng đi tịch thu cho ta!”

“…..”

Cuối cùng “Thư Các” dưới quyền lực của Nhị thiếu tướng đã bị cưỡng bức đóng cửa, mà những cuốn thoại bản kia bị đóng gói khênh về phủ tướng quân.

Đám người xếp hàng đông như trẩy hội lập tức kêu rên, họ lôi kéo quần áo Hoắc Đình Lang để cầu xin hắn mở lòng từ bi, “Nhị thiếu tướng, mong ngài giơ cao đánh khẽ để lại cho chúng ta một quyển!”

“Nhị thiếu tướng, đây là hành vi mua bán hợp pháp, ngài không thể tịch thu sách của thảo dân.”

“……”

Nhìn cảnh tượng này sợ là sẽ kích động sự phẫn nộ của dân chúng, Nhị thiếu tướng đành phải nói mấy lời trấn an: “Đợi kết thúc cuộc điều tra, thoại bản tự nhiên sẽ được trả lại. Các ngươi không cần quá mức lo lắng, quan trọng nhất là phải kiên nhẫn chờ đợi…”

Cách đó không xa có một vị cô nương áo vàng cầm ô giấy đi ngang qua, ánh mắt dừng lại trên người Nhị thiếu tướng, vẻ mặt nàng càng lúc càng trầm xuống, mày cũng nhíu lại gắt gao, rõ ràng là có ý kiến đối với hắn.

Thằng nhãi ranh kia, ngươi chết chắc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.