Tướng Quân Vương Phi Chi Hoa Chúc

Chương 10: Chương 10




Tướng Quân Vương Phi

Chi Hoa Chúc

Tác giả: Lộng Giản

Vĩ thanh

“Sao vậy?”

Thấy Hoàng Phủ Diệp ôm Đồng quần áo bất chỉnh hoảng hốt chạy vào, Lạc Tráng ném bút, mạnh đứng dậy.

Mấy hôm nay mí mắt liên tục giật giật, giờ hai người đột nhiên xuất hiện làm Lạc Tráng vô cùng lo lắng.

“Đồng tự dưng nôn mửa, con… con… không biết phải làm gì…”

“Sao lại thế? Thái y xem bệnh chưa? Bảo sao?”

“Con… không tìm thái y… Con…” Hoàng Phủ Diệp luôn luôn lãnh tĩnh lúc này nói năng lộn xộn.

Lạc Tráng hoảng hốt, liền thử bắt mạch.

Mạch tượng hỗn loạn, mạch đập rất nhanh, nôn khan…

Đây không phải là… dấu hiệu có thai sao?

Lạc Tráng trong lòng căng thẳng vội hỏi: “Hai đứa… Hai đứa đã viên phòng chưa? Là ai chủ động?” Tuy xấu hổ nhưng việc này phải hỏi rõ ràng.

Hoàng Phủ Đồng lộ vẻ túng quẫn, ngược lại Diệp lại khoái trá vạn phần: “Cha, ý tứ ngài là Đồng mang thai? Nôn mửa vừa rồi chẳng lẽ là dấu hiệu?”

Lạc Tráng đỏ mặt, bỗng nhiên như nhớ ra việc gì: “Đồng, đưa tay phải đây.”

Một đóa ngu mỹ nhân tử sắc diễm lệ thình lình đập vào mắt.

“Thế nào?” Biết người yêu không sao liền hứng thú hỏi, còn thấu tới nhìn cổ tay Đồng.

“Đặt ta xuống.” Đè thấp tiếng nói.

Hoàn toàn không nghe theo, còn ôm chặt hơn.

“Gần nhất… gần nhất bớt ăn tanh.” Không có trả lời trực tiếp mà nói vòng vo. Việc này bảo hắn chính mồm nói ra quả thực rất khó.

“Còn phải chú ý gì không?” Hoàng Phủ Diệp cười sung sướng làm Đồng càng thêm cúi thấp đầu.

“Con… buổi tối chú ý đừng để y cảm lạnh.”

“Thả ta xuống.” Tình tự Hoàng Phủ Đồng đột nhiên bất ổn, thanh âm cũng đề cao vài phần.

Thân thể hơi run.

Hài tử…

Tuy biết chính cũng do nam tử sinh ra, đối với nam tử có thể sinh con không cảm thấy kỳ lạ, thế nhưng… y cùng Diệp đúng song sinh, hài tử sinh ra chính là kết quả loạn luân.

“Đồng.”

Song sinh vốn tồn tại cảm ứng tâm linh, Diệp có thể đơn giản cảm thấy bất an của người trong lòng.

“Nếu lo lắng hài tử càng không nên nghĩ như vậy.”

Hiểu con đâu bằng cha.

Lời Lạc Tráng làm Hoàng Phủ Đồng ngẩng đầu.

“Nếu thấy đứa trẻ thương cảm vậy con càng phải đối xử với nó thật tốt.” Cười trấn an.

Trầm mặc bao phủ ba người.

“Đi nghỉ đi, các con đều không phải xuất cung du ngoạn sao? Hảo hảo giải sầu.”

Nhãn thần của Lạc Tráng trở nên ôn nhu.

“Con sẽ chiếu cố y thật tốt.” Hoàng Phủ Diệp đối với yêu cầu ‘buông’ của người trong lòng chẳng hề quan tâm, cười hướng Lạc Tráng cáo từ.

Lạc Tráng cũng khẽ cười gật đầu.

Cầm bút cùng không thể viết được ý gì, ánh mắt không tự chủ đuổi theo phương hướng hai người ly khai.

Bọn chúng có thể đi thật xa?

Lạc Tráng không biết.

Trang giấy kia hấp dẫn hắn chú ý ——

Tam nguyệt xuân sinh tam nguyệt canh, tứ tình liêu lạc tứ quý chân.

Thảng nhược nhất triêu thu mộng phá, tiện giáo lưỡng nhân bất ly phân.

Thơ của ai vậy?

Kết hợp ‘một hai ba bốn’, đông lạp tây xả, còn có tựa đề ‘Đồng’ cùng ý thơ hoàn toàn không hợp.

Lạc Tráng khẽ nhíu mày nhìn chăm chú, một lát chợt cười to.

Đây không phải công khóa Diệp nộp sao?

Mấy hôm trước

Đồng, Diệp, Kỳ Tích bị yêu cầu làm thơ, Đồng cùng Kỳ Tích chậm chạp không nộp, Diệp ngẫu hứng múa bút, chưa tới nửa chén trà làm ra bài này.

Tên bài thơ có lẽ từ những ký ức cùng Đồng, trong lúc nhất thời sản sinh cảm xúc không hiểu.

“Đồng, ngươi nói hài tử lớn lên giống ai?”

“Đồng, ngươi nghĩ chúng ta nên đặt tên nào?”

“Đồng, ngươi nói hài tử…”

Nghe Diệp liên tục ý xấu thắc mắc, Đồng đầu hung hăng chôn vào trong đệm giường.

“Đồng…”

“Câm miệng!” Thanh âm khe khẽ, nhưng không dấu được xấu hổ cùng phẩn nộ.

“Đồng…” Ôm lấy đôi vai rộng, dùng cằm nhẹ nhàng cọ: “Ngươi nói có thể là song bào thai không?”

“Đau.”

Xoa xoa quả ổi trên trán, Hoàng Phủ Diệp vẫn cười đến rất xán lạn.

Đêm tân hôn của hắn vừa mới bắt đầu thôi.

Xe ngựa dần dần đi xa, mục đích của bọn họ chính là Giang Nam.

Hạnh phúc Hoàng Phủ Diệp theo đuổi mười tám năm… cuối cùng cũng khoác tơ liễu Giang Nam, mang theo gió vùng sông nước, có tiếng ve kêu buổi chiều hè, mang theo hương thơm của gấm vóc, phô thiên cái địa kéo về phía hắn.

Hoa chúc, giống như một loại kinh lịch, một kỷ niệm, một giấc mộng, thật sâu khắc vào trong trí nhớ, vĩnh viễn không phai màu.

Tướng quân vương phi chi hoa chúc đặc biệt thiên “sinh sản”

“A!” Mồ hôi theo chiếc cằm duyên dáng trượt xuống, các đốt ngón tay gắng sức tới trắng bệch, cảm giác như có dịch thể dính dính từ trong cơ thể chảy ra.

“Vỡ nước ối rồi!” Không biết người cung nữ nào thét to.

Cả kinh Hoàng Phủ Đồng mạnh cố sức.

“Đại… Đại hoàng tử cố gắng lên, lại dùng lực nữa!”

Hoàng Phủ Đồng thoát lực hung hăng trừng người đang nói. Mắt nhìn đi đâu thế hả? Không thấy y đang gắng sức sao?

“Đại hoàng tử, dùng lực hài tử mới ra được, giờ nước ối đã vỡ rồi, nô tỳ đã thấy tiểu chủ tử rồi, ngài chỉ cần dùng thêm chút lực nữa…”

“Cố sức? Bản điện… A!A!” Vốn định trách mắng tên ma ma chỉ biết nói lời vô ích kia, nhưng đau bụng vừa mới ngừng lại lần thứ hai lại đột kích gã, tiếng kêu hầu như bản năng thốt ra.

Nói không rõ cảm giác này là gì, dạ dày như bị vặn lại, ngay cả khí lực kêu đau y cũng không còn. Ma ma đỡ đẻ bảo y dùng lực, y nỗ lực dùng toàn lực nhưng vẫn hoàn toàn không được, giày vò nửa ngày mới nhìn thấy hài tử.

“A!” Hoàng Phủ Đồng đường đường thất xích nam nhi có bao giờ kêu đau, nhưng lúc này ý chí hoàn toàn không còn, đau đớn từ hạ thể truyền khắp toàn thân, làm ý nghĩ ngất đi. “A…A!”

Hoàng Phủ Diệp lo lắng đi lại ngoài cửa, Lạc Tráng cùng Hoàng Phủ Tý vẻ mặt bất an.

Cách hồng liêm nhưng nhìn không thấy tình huống bên trong, chỉ nghe thấy Đồng không ngừng kêu đau đến khàn cả giọng, còn có các ma ma cung nữ tiến tiến xuất xuất.

“Y thế nào rồi?” Ngăn cản một cung nữ mới vừa từ trong phòng vội vội vàng vàng chạy tới.

“Bẩm nhị điện hạ, đại hoàng tử ngài ấy… sinh… sinh không được.”

Sinh không được? Khó sinh?

Hoàng Phủ Diệp sắc mặt vừa trắng lại chuyển xám xịt, cũng bất chấp kiêng kỵ, xốc lên hồng liêm đi vào trong phòng.

“Điện hạ, không được!” Ma ma nhiều kinh nghiệm ngăn cản hắn, “Phòng đẻ rất bẩn, sợ làm yếu quý khí của ngài, mời ngài trở ra ngoài phòng mới tốt.”

“Yếu quý khí gì hả, bản điện hạ muốn vào, tránh ra!”

Tiếng la trong phòng chợt ngừng lại làm Hoàng Phủ Diệp tâm lạnh nửa đoạn.

“Còn không mau tránh ra.” Bị tiểu chủ tử lạnh lùng trừng, lão ma ma cứng đờ hô “vâng” liền vội vội vàng vàng tránh ra.

Hoàng Phủ Diệp quay lại ý bảo Lạc Tráng cùng Hoàng Phủ Tí ở lại ngoài phòng, vội vàng vào phòng.

“Đồng, ngươi thế nào?”

Bụng đột ngột căng thẳng, cái thứ bên trong kia tiện thể đá y một phát, đau đến y sắc mặt trắng bệch.

“Ta không sinh nữa…A!”

“Đồng, ta đây, ngoan, đừng nói vội.” Ôn nhu thay người trước mắt sửa lại tóc, quay đầu hướng bà đỡ lúng túng băng lãnh nói: “Các ngươi đứng đấy làm gì? Còn chưa hỗ trợ?”

“Nhị hoàng tử, việc này, việc này…” Bà đỡ mồ hôi đầy mặt nhưng bất chấp sát: “Thai vị bất chính, hơn nữa…”

“Còn gì nữa? Thai vị bất chính phải làm sao?”

“Ngài từ bên trong lôi tiểu chủ tử ra, nô tỳ sẽ hỗ trợ.” Vốn nên dùng tay tương thai vị chuyển chính, nhưng lúc này hài tử đã hạ bồn, nếu không lấy sớm sợ sẽ chết ngạt trong bụng mẹ, giờ cũng chỉ còn cách đánh cuộc, mượn ngoại lực lôi ra.

“A!” Hoàng Phủ Đồng mạnh hít vào một hơi thở.

“Sinh rồi! Sinh rồi! Đúng một tiểu vương gia! Đúng một tiểu vương gia!”

“Oa!” Hoàng tử mới sinh bị ma ma đánh thật mạnh vào mông. Nhân gia còn không biết cái gì cùng cái gì đã bị đánh, ngươi nói có thể không ủy khuất sao? Cái miệng chúm chím kia nghẹn “Oa” khóc thành tiếng.

Hoàng Phủ Đồng thấy hài tử, hơi chút thả lỏng, chợt trước mắt tối sầm.

Hoàng Phủ Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng bà đỡ cấp bách như kiến bò trên chảo.

“Trong bụng đại hoàng tử còn một tiểu chủ tử, thai vị bất chính, chủ tử ngài có thể dùng lực tương thai vị về chính không? Nô tỳ tay vụng, cũng không có khí lực…”

Hoàng Phủ Diệp vừa mới thả lỏng lập tức buộc chặt. Cái gì? Còn có một?

Đồng đầu choáng váng não trướng, nghe thấy trong bụng vẫn còn, mặt liền tái xanh. Sinh một người đã như vậy, sinh hai người chẳng phải lấy mạng y.

Hung hăng trừng Hoàng Phủ Diệp đầu sỏ gây nên mọi chuyện, lại bị một trận đau nhức thình lình xông tới làm cơ thể buộc chặt.

“Đồng, cố gắng lên.” Đưa tay đặt trên cái bụng cao cao hở ra vận khí, Hoàng Phủ Diệp hôn lên mắt Đồng, cười cổ vũ.

“A…!” Tên bao tử này so với huynh trưởng của hắn càng thêm ác liệt, không chỉ cứ ở lỳ trong bụng cha hắn không chịu đi ra, còn đúng Hoàng Phủ Đồng một trận quyền đấm cước đá, đau đến y ngay kêu cũng không kêu nổi.

Y rất tin vào nội lực của Diệp, nhưng hiện giờ y không còn chút sức lực nào nữa, sợ không sinh được.

“Đại hoàng tử, ngài cố lên…bằng không tiểu chủ tử không bảo toàn được.” Dưới tình thế cấp bách, cũng bất chấp kiêng kỵ nữa, lớn tiếng nhắc nhở Hoàng Phủ Đồng đã thần chí tan rã.

Không bảo trụ được? Không dùng sức sẽ không bảo trụ được?

Không biết lấy đâu ra khí lực, Hoàng Phủ Đồng mạnh ngẩng đầu, cố hết sức.

Rốt cuộc nghênh đón một tiếng gào khóc.

Mê muội, lỗ tai ong ong rung động, sau đó cái gì cũng không biết nữa.

Tái tỉnh lại đã là buổi trưa hôm sau.

Mắt bị ánh dương quang đâm đau nhức, trước mắt mơ mơ hồ hồ xuất hiện một bóng người.

Một lát mới nhìn thấy rõ.

Đúng Hoàng Phủ Diệp mỗi tay ôm một đứa bé.

“Đồng, ngươi tỉnh?” Thấy y tỉnh, Diệp rất vui mừng.

“Hài tử, đưa ta xem.” Thanh âm khàn khàn, hầu như nghe không rõ làm Hoàng Phủ Đồng không khỏi nhăn mày.

Hai quả cầu thịt thịt được đưa tới trước mặt y.

Hài tử đều giống Diệp, trắng trẻo, rất khả ái. Hai bé trai khác Diệp cùng y, trông rất giống nhau, như từ một khuôn mẫu đi ra.

Khuôn mặt phấn đô đô, phối hợp với đôi mắt ngập nước, không giống trẻ sơ sinh nhiều nếp nhăn, hai tiểu tử mới sinh một ngày đêm có chút béo, thật sự rất khả ái.

“Rất khả ái, đúng không?” Hưng phấn ghé vào trước mặt Hoàng Phủ Đồng, đâu còn bóng dáng lãnh mỹ nhân nữa.

“Đặt tên chưa?”

“Chưa đặt, chờ ngươi tỉnh lại cùng nghĩ.”

“Hoàng Phủ Duẫn, Hoàng Phủ Thần làm sao?”

“Tốt.” Nhẹ nhàng xoa tiểu bao tử trong lòng, giống như trân bảo.

Ha hả, cho dù thông minh như Hoàng Phủ Diệp cũng nhất định không nghĩ ra, mấy năm sau, hắn rất ghét hai tiểu bóng đèn kia, hận không thể trói cả hai đứa lại.

Tướng quân vương phi chi đệ đệ hôn ca ca

“Lạc.” Hoàng Phủ Tí ôm chặt người trong lòng, càng tới gần cao trào, y lại càng cảm thấy không phải hiện thực.

“Ân… A… Ngươi… chậm…” Lạc Tráng mẫn cảm hơi cong người, ngón tay quấn lấy khăn trải giường, các ngón tay cũng bởi quá sức mà trắng bệch.

“Lạc, đừng ly khai ta…” Một dòng nước ấm bắn vào trong cơ thể Lạc Tráng, mẫn cảm run rẩy, phân thân phía trước hơi đứng thẳng, Lạc Tráng quỵ nằm úp sấp trên giường, mặt đỏ ửng, nhưng thủy chung không đạt được cao trào.

“Lạc… Ngươi… không… sao chứ?” Phát hiện dị dạng của Lạc Tráng, Hoàng Phủ Tí cẩn thận khẽ lật hắn, nhưng nam căn bán bột kia nhượng Hoàng Phủ Tí sợ hãi. Những lần hoan ái trước đây hai người đều có thể cùng đạt cao trào, nhưng từ sau đêm đó, Lạc tại trong hoan ái luôn luôn vô pháp đạt được cao trào.

Lạc Tráng híp mắt, *** vị thốn, vô tình lộ vẻ quyến rũ, mồ hôi trên da thịt mạch sắc dưới ánh trăng càng thêm hấp dẫn, bụng bởi sinh sản có chút lỏng nhưng không hề giảm mị lực nam tính.

Hoàng Phủ Tí thấy Lạc Tráng như vậy chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, giữ lấy vừa rồi hoàn toàn thiếu, nhưng hiện giờ giải quyết vấn đề của Lạc Tráng quan trọng hơn.

Hoàng Phủ Tí chỉ do dự một chút, bàn tay thon dài liền ôm lấy tiền đoan chưa giải phóng của Lạc Tráng, nhiệt độ thiên thấp kích thích Lạc Tráng run rẩy.

“Đừng…” Lạc Tráng hướng về phía trước, muốn thoát khỏi bàn tay phiền lòng kia, hung khí của Hoàng Phủ Tí còn chưa rút ra bởi Lạc Tráng hướng về phía trước mà thoát khỏi dũng đạo, mất đi ấm áp phản xạ kéo lấy chân phải của Lạc Tráng, dùng lực, một tiếng “xích xích”, Lạc Tráng cảm thấy đông tây kia lại vào trong cơ thể, vừa thẹn vừa giận giãy dụa muốn ly khai.

“Lạc, ngoan, đừng cử động.” Hoàng Phủ Tí không muốn ép buộc hắn, ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng hống.

“Vương gia…” Lạc nhíu mày, hắn không thích bị coi như trẻ con, dù sao hắn cũng là một nam nhân thành thục có hai con.

“Lạc, đừng làm ta tức giận.” Ôn nhu liếm thùy tai Lạc Tráng, “Gọi ta Tí, Lạc của ta.” Cẩn thận xoa bóp tiền đoan của Lạc Tráng, làm Lạc Tráng khẽ run.

“Không nên… xoa…” Lạc Tráng xấu hổ đỏ mặt, Hoàng Phủ Tí ác liệt nhéo nhéo tay.

“Nga…” Hoàng Phủ Tí như chợt tỉnh ngộ, “Thì ra Lạc không thích xoa.”

Lạc Tráng còn chưa kịp hiểu, đột nhiên bị lật lại, hung khí bành trướng trong cơ thể bị chậm rãi rút ra, phần eo tê dại, nhịn không được hừ hừ một tiếng.

“Như vậy… Lạc sẽ thích chứ?” Hoàng Phủ Tí cúi đầu cười đến khả nghi, sợi tóc đen bóng tùy ý rơi trên tiểu phúc bằng phẳng của Lạc Tráng, ngứa ngứa, Lạc Tráng chợt cảm thấy bất hảo.

“Ngươi…” Thấy người nọ mở miệng không chút do dự hàm chính tiền đoan, Lạc Tráng nghĩ chính điên rồi. “Buông ra!” Trong giọng nói có chút hoảng trương, muốn ngồi dậy lại không ngờ cấp người nọ một “thâm hầu.”

“Ô… Khái khái…” Hoàng Phủ Tí kịch liệt ho khan, “Ngươi đừng động…” Nhãn thần ai oán trừng Lạc Tráng, một thời làm Lạc Tráng nhìn ngốc.

“Ngươi… ngươi sao lại làm thế.” Không nói tới thân phận cao quý của Hoàng Phủ Tí, chỉ với tính cách duy ngã độc tôn của người nọ đã không thể làm chuyện này, Lạc Tráng nghẹn họng nhìn trân trối.

“Sao lại không thể, trước đây ngươi vẫn thường làm cho ta mà.” Vừa nhắc tới trước đây, Hoàng Phủ Tí thấy đau đớn trong mắt Lạc Tráng, trong lòng căng thẳng, “Ngu ngốc, chuyện ngươi có thể vì ta làm, ta Hoàng Phủ Tí đương nhiên cũng có thể làm cho ngươi.”

“Ngươi…” Lạc Tráng không biết phải nói gì.

“Ta yêu ngươi… Lạc… Ta yêu ngươi…” Sợ vợ lại cự tuyệt, Hoàng Phủ Tí vội vàng biểu lộ tâm ý.

Vươn đầu lưỡi liếm vật bán bột, không hề cảm thấy ác tâm buồn nôn, chỉ cảm thấy hạnh phúc.

Lạc Tráng muốn lùi lại, lại bị Hoàng Phủ Tí làm thoải mái không gì sánh được, bất tự giác đong đưa cơ thể.

Khoang miệng ấm áp cùng hồng lưỡi linh xảo, hơn nữa lại là người mình yêu nhất, rất nhanh thân thể Lạc Tráng liền đong đưa nhanh hơn, “Ngươi… tránh ra… A”, một tiếng gầm nhẹ, dịch thể của Lạc Tráng bắn vào trên mặt Hoàng Phủ Tí.

“Ta… Ta… Ngươi…” Lạc Tráng quay mặt đi. Tốt, hắn không còn mặt mũi gặp người nữa.

“A, nguyên lai muốn như vậy, như vậy, còn như vậy… Ân, không sai.” Lạc Diệp trong mắt tràn đầy tiếu ý, hôm nay quả nhiên được lợi phỉ thiển, cũng không uổng hắn đường đường nam tử hán đi nghe trộm nhìn lén.

“Diệp, chúng ta đang làm gì thế hả?” Lạc Đồng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tuy không vui nhưng cũng không dám nói quá lớn, rất sợ làm hai vị cha trong phòng phát hiện, phá hủy kế hoạch của Diệp sẽ bị hắn cằn nhằn mãi.

Thế nhưng… khẽ cau mày, vì sao y hiện giờ không thể đi uống canh hạt sen, không thể tới hoa viên ngắm hoa sen, lại cứ phải đứng đờ ra ở đây?

“Hư.” Lạc Diệp mắt lé nhìn Lạc Đồng. “Cha cùng Vương gia cha đang làm chính sự, ta muốn nghiên cứu.” Lời nói thốt ra rất kinh người.

Lạc Đồng trợn tròn mắt, “Đúng rồi… trông cha hình như rất thống khổ, ta vào giúp hắn ba.” Lôi kéo ống tay áo bào đệ cầu xin.

“Ngu ngốc.” Lạc Diệp vừa hô lên mới phát hiện chính quá lớn tiếng, cẩn thận nhìn phòng trong một chút, hai người bên trong làm chính vong tình, hình như không phát giác động tĩnh dị thường.

“Ta đâu ngốc?” Lạc Diệp bất mãn cong môi, “Cha hôm qua nói ta rất thông minh.” Lạc Đồng bất mãn Lạc Diệp đánh giá chính như vậy. Y xác thực không thông minh bằng Lạc Diệp, nhưng chỉ kém hơn chút xíu thôi, y đâu có ngu ngốc.

“Ngươi chỗ nào cũng ngốc, lớn lên ngốc, biểu tình ngốc, nhìn đâu cũng ngốc.” Lạc Diệp một bên quan sát động tác hai người trong phòng, một bên khi dễ Lạc Đồng.

Lạc Đồng không nói gì nữa, Lạc Diệp quay lại nhìn y, nhưng chống lại đôi mắt ngân ngấn nước. “Ta không ngốc, Diệp mới ngốc, ngươi ngốc ngươi ngốc.” Lòng tự trọng của tiểu tiểu nam tử hán bị tổn thương, đã bấp chấp chính hiện trạng, lạc đồng “oa” khóc thành tiếng.

Trong phòng truyền tới một ánh mắt băng lãnh, Lạc Diệp nhíu mày, “Đừng khóc nữa, bị phát hiện sẽ bị cha đánh đòn.” Ôm Lạc Đồng cẩn thận tránh né ánh mắt kia, đừng đùa, hắn còn chưa xem hết sao có thể bị phát hiện.

“Mặc kệ. Ta rất thông minh.” Lạc Đồng nổi giận cũng không để ý tới cảnh cáo của Lạc Diệp.

“Ô…” Lạc Đồng kinh ngạc mở to hai mắt, y không biết lúc này chính nên làm gì, đầu lưỡi… bị cuốn lấy, chỉ có thể phát sinh tiếng ô ô.

“A… Tí.” Lạc Tráng trắc trở kêu tên Hoàng Phủ Tí, không ngừng rên rỉ. “Bên ngoài… ân… bên ngoài… a… có người…” Tùy theo động tác kịch liệt của Hoàng Phủ Tí, Lạc Tráng chỉ có thể theo y đong đưa thắt lưng, da thịt màu mật ong thấm ra một tầng bạc hãn, Hoàng Phủ Tí giảo vẫn lên phần eo mẫn cảm của Lạc Tráng, lưu lại dấu vết ái muội.

“Ngoan, đừng để ý, hoán tư thế khác, chúng ta kế tục.” Trong lúc kích tình, giọng nói Hoàng Phủ Tí mang theo mị hoặc dị thường, Lạc Tráng ngoan ngoãn nghiêng người, còn muốn nghe động tĩnh ngoài phòng, nhưng bị Hoàng Phủ Tí đính lộng mà lực bất tòng tâm, chỉ có thể cắn môi cầu khẩn chính đừng rên rỉ nữa, không còn chút tâm tư đi quản bên ngoài.

Biết chính đã bị phát hiện, bất quá, Vương gia cha hình như không thèm quan tâm sống đông cung không thích hợp trẻ con bị hai đứa nhìn thấy, Lạc Diệp thở phào nhẹ nhõm, môi đặt trên môi Lạc Đồng cũng buông lỏng.

“Ngươi… Ngươi là đệ đệ của ta!” Lạc Đồng thấy khó hiểu, đệ đệ dĩ nhiên dùng miệng khi dễ y.

“Đúng vậy.” Lạc Diệp lại bắt đầu nghiên cứu hoạt động trong phòng.

“Vậy sao ngươi lại hôn ca ca?” Lạc Đồng chịu không nổi cuối cùng cũng hỏi nghi vấn trong lòng.

“Đệ đệ vốn có thể hôn ca ca.” Lạc Diệp nói dối không hề đỏ mặt, nói xong liền quay lại hôn Lạc Đồng.

“Nga… Phải?”

“Ân, không sai a.” Tiếu ý trong mắt Lạc Diệp lại tăng lên.

Lạc Đồng vẫn thấy có chỗ không đúng, thế nhưng lại không nói rõ không đúng chỗ nào, sở dĩ y quyết định không nghiên cứu nữa, dù sao được hôn cũng rất dễ chịu.

Tướng quân vương phi chi kẻ thứ ba

“Đừng động…” Hoàng Phủ Tí ôn nhu cầm lấy lá khô trên tóc Lạc Tráng.

Lạc Tráng đang ngồi dưới gốc cây trong ngự hoa viên thiển miên, ngữ điệu mềm nhẹ cùng trọng lượng trên đầu đột nhiên xuất hiện làm hắn giật mình, Lạc Tráng hút hấp mũi, tựa đầu tiếp tục ngủ. Hoàng Phủ Tí bên cạnh sủng nịch cười. Động tác hắn mê hoặc y. Khẽ hôn lên trán Lạc Tráng, Hoàng Phủ Tí chợt thấy Lạc Tráng dụi mắt nhìn y.

Mở miệng xin lỗi. “Ta không nghĩ tới sẽ đánh thức ngươi, Lạc.”

“A… Gần đây hình như ta rất thích ngủ.” Lạc Tráng chậm rãi tỉnh táo lại, vốn chỉ muốn ngắm cảnh, ai ngờ một lúc liền ngủ quên.

Gió thu thổi qua, Lạc Tráng vô ý thức dùng hai tay ôm chính, ngoài ý muốn phát hiện chăn nhung khoác trên người, cười hạnh phúc, Hoàng Phủ Tí thấy vậy ngực cũng rất ấm áp.

“Để ta nghe một chút.” Hoàng Phủ Tí ngồi xuống bên cạnh ghế Lạc Tráng ngồi, không còn lệ khí cao ngạo nữa, giờ này y chỉ là một người bình thường, muốn nghe thanh âm con mình.

“Đúng trẫm!” Buồn cười sửa lại y, đã là hoàng đế nhưng suốt ngày xưng ta.

“Ta… là ta, cũng chỉ là ta.” Dán tai lên trên bụng đã hở ra của Lạc Tráng, nhỏ giọng hầu như vô pháp phát hiện. “Trước mặt ngươi, ta vẫn là ta, Lạc, ngươi là đặc biệt với ta.” Bảo bảo cử động trong bụng, Lạc chắc rất đau, ngẩng đầu nhìn Lạc Tráng đang cười, muốn tìm một ít ngụy trang.

“A…” Lạc Tráng cười rất tự nhiên, có thể đau đớn này với hắn là vui sướng. “Tồn tại đặc biệt?” Ôn nhu chỉ thuộc về một mình ta a, chờ đã lâu, thực sự lâu lắm.

“Hoàng! Phủ! Đồng!” Hoàng Phủ Diệp gằn giọng gọi, muốn phát tiết tức giận của hắn.

“Diệp, mau nhanh tới nghe tiếng đệ đệ.” Nụ cười của Hoàng Phủ Đồng xuất hiện trong phạm vi nhìn của Lạc Tráng, hắn không khỏi nhìn Hoàng Phủ Tí cầu cứu.

Đúng vậy, Hoàng Phủ Đồng rất thích tiểu bảo bối trong bụng Lạc Tráng, vừa nhìn thấy Lạc Tráng liền không chịu ngồi yên, liên tục xoa, liên tục hỏi.

“Cha! Phụ hoàng!” Không khống chế tốt tốc độ, cứ vậy đánh vào trong lòng Hoàng Phủ Tí.

“Đồng nhi, có chuyện gì vậy?” Hoàng Phủ Tí đứng lên ôm lấy Lạc Đồng đang kích động, đối mặt với hài tử cùng Lạc Tráng tương tự bảy tám phần, ngữ khí cũng ôn nhu.

“Cha, phụ hoàng.” Đi theo phía sau là Hoàng Phủ Diệp sắc mặt bất thiện, “buông Đồng ra.” Lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Tí, sau đó nhìn Hoàng Phủ Đồng ngẩn người nhìn bụng Lạc Tráng, tức giận nói.

“Ân, Đồng nhi xuống thôi.” Như nhìn ra thứ gì, Hoàng Phủ Tí cười như mèo vừa ăn vụng.

“Cha, tiểu đệ đệ lúc nào mới ra.” Hoàng Phủ Đồng quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, vừa xuống đất liền chạm vào bụng Lạc Tráng, hỏi vấn đề ngày nào cũng hỏi.

“Sắp rồi, mấy tháng nữa thôi.” Đối mặt với Hoàng Phủ Đồng trời sinh tính ngây thơ, ai cũng vô pháp không trả lời, dù vấn đề này đã bị hỏi rất nhiều lần.

“Ta bảo rồi, không được gọi hắn đệ đệ!” Sắc mặt Hoàng Phủ Diệp càng ngày càng kém.

“Vậy gọi thế nào, gọi tên à?” Hoàng Phủ Đồng ủy khuất nói, vì việc này mấy hôm nay Diệp luôn không để ý tới y.

“Vậy càng không được.” Gọi tên? Đừng đùa. Người được Đồng gọi tên chỉ có thể là hắn, người được Đồng xưng đệ đệ cũng chỉ có một mình hắn.

“Vậy ta gọi thế nào?” Nhỏ giọng oán hận, “Bảo bối? Bảo bối! Diệp! Ta… ta gọi… hắn…” bị nhãn thần tức giận của Hoàng Phủ Diệp sợ tới im miệng.

“Uy, ngươi gọi hắn uy.” Hoàng Phủ Diệp suy nghĩ một chút, lời vừa ra làm mọi người nghẹn họng, nhìn nhìn hắn, Hoàng Phủ Tí mở miệng.

“Diệp nhi, dù sao trong bụng cha cũng là đệ đệ của ngươi.” Tiểu gia khỏa này sao lại hay ghen như thế chứ.

“Hừ.” Không hề chút cảm tình liếc nhìn bụng Lạc Tráng, “Cái loại đông tây này sao lại là đệ đệ của ta, hắn là kẻ thứ ba.” Chẳng biết từ này nghe được ở đâu, nhưng nghĩ dùng tại Hoàng Phủ Kháp chưa xuất thế phi thường phù hợp.

“Đệ…” Lạc Tráng tưởng cầm chén trà bên người uống, nhưng nghe lời vừa rồi tay liền mềm nhũn, hơn phân nửa nước trà đổ ra chăn lông, lưu lại vết bẩn.

“Lạc, ngươi không sao chứ?” Lập tức khẩn trương.

“Không… không có việc gì, chỉ bẩn chăn thôi.” Lạc Tráng cười cười, tên này đang khẩn trương.

“Đồng, chúng ta về đi.” Hoàng Phủ Diệp nhíu mày. Hắn không thích như vậy, rất không thích, ca ca của hắn, Đồng, rất ôn nhu xoa kẻ khác.

“Nhưng, Diệp, bảo bối rất khả ái.” Đồng không hiểu vì sao Diệp lại tức giận, đệ đệ trong bụng cha rất khả ái, thật mong hắn mau sinh.

“Bảo bối?” Hoàng Phủ Diệp càng ngày càng tức giận, nhưng Hoàng Phủ Đồng vẫn không hề phát hiện.

“Ân, chúng ta gọi hắn là bảo bối nha, Diệp.” Trưng cầu ý kiến bào đệ, Đồng hưng phấn đỏ mặt, vì chính nghĩ ra một cách gọi khả ái mà tự hào.

“Tùy ngươi.” Trong mắt hiện lên cô đơn. Hắn đã ngăn cản, nhưng Hoàng Phủ Đồng vẫn cố chấp muốn gọi kẻ thứ ba kia là bảo bối, hắn lấy gì phản đối đây. Đệ đệ? A, cái tên trong bụng chưa ra đời kia cũng là đệ đệ, sợ còn trọng yếu hơn ta ba.

“Phụ hoàng, cha, ta về điện trước.” Hoàng Phủ Diệp xoay người đi, liếc nhìn Hoàng Phủ Đồng cùng thai nhi trong bụng vui vẻ giao lưu, ly khai, lần đầu tiên một người ly khai.

Lạc Tráng cùng Hoàng Phủ Tí nhìn nhau, trong mắt Lạc Tráng chỉ có lo lắng, nhưng trong mắt Hoàng Phủ Tí chỉ toàn tiếu ý.

“Diệp hắn…” Lạc Tráng nhìn bóng lưng Hoàng Phủ Diệp thì thào.

“Ân, ta biết.” Hoàng Phủ Tí cắt đứt lời Lạc Tráng, nhãn thần ý bảo hắn đừng nói nữa, bởi vì Đồng nhi ở đây.

Không sai, Diệp nhi thích Đồng nhi, đúng vậy, thích, đều không phải thân tình đối với huynh trưởng, mà là thích có độc chiếm.

Hoàng Phủ Tí khẽ cười, giống như lần đầu y gặp Lạc Tráng, cười bao hàm tính toán cùng mưu kế.

“Diệp, Diệp!” Hô rất nhiều lần nhưng Hoàng Phủ Diệp không hề đáp lại, Hoàng Phủ Đồng không khỏi có chút lo lắng.

Hoàng Phủ Diệp gần đây rất kỳ lạ, hắn nguyên bản không hay nói gần đây càng ít lời, lãnh đạm không giống bạn cùng tuổi cũng ngày càng tăng trưởng, trước đây rất hay bám lấy bào huynh Hoàng Phủ Đồng, nhưng gần đây cũng không hề cùng y đồng hành, thậm chí còn có cảm giác, hắn đang cố gắng mặc kệ Đồng.

Hoàng Phủ Đồng cũng không ngu dốt, y chỉ đơn thuần, y cũng nhận ra đệ đệ thân thiết đang xa cách y.

Gọi nhiều lần không có kết quả, Hoàng Phủ Đồng không chút do dự kéo lại Hoàng Phủ Diệp, Hoàng Phủ Diệp liền dừng bước.

Không có im lặng như trong dự liệu, Diệp quay lại, nhàn nhạt hỏi: “Có việc gì?” Ngữ khí lãnh đạm.

“Diệp, chúng ta cùng đi xem bảo bối đi.” Hoàng Phủ Đồng lộ ra mỉm cười khả ái.

Trong mắt Hoàng Phủ Diệp tràn đầy trào phúng, không cam lòng cùng khổ sở.

Hắn khép hờ hai mắt, “Xin lỗi, ta muốn luyện kiếm.” Ngón tay đâm mạnh vào lòng bàn tay, mở mắt ra, trong mắt chỉ một mảnh bình tĩnh.

Hắn phải đi, Hoàng Phủ Đồng nhưng phản xạ kéo mạnh, y không muốn hắn đi.

Hoàng Phủ Diệp thấp hơn Hoàng Phủ Đồng một chút, bởi vậy khi hắn nhìn Đồng cần phải hơi ngẩng đầu, nhưng hắn thấy rất rõ, sợ hãi trong mắt Hoàng Phủ Đồng.

Hoàng Phủ Diệp cười, vậy sau lấy tay rút khỏi tay Hoàng Phủ Đồng, hắn làm rất chậm, từng ngón từng ngón rút ra.

Đến khi Hoàng Phủ Đồng tỉnh lại, Diệp đã đi rất xa.

Sao lại thế? Diệp không muốn y nữa?

Tiểu tiểu mũi nhíu lại, nước mắt cứ thế rơi xuống. Y không biết vì sao lại khóc, nhưng đối mặt với lạnh lùng cùng ghét bỏ của đệ đệ, trái tim y mạnh co rút, buồn bực trong ngực làm y chịu không nổi.

Diệp, không nên đi.

Nước mắt che lấp bóng lưng Hoàng Phủ Diệp.

Chẳng biết từ lúc nào, đệ đệ đã bị thay bằng Diệp, tiểu Đồng không hiểu đau đớn này là gì, nguyện vọng của y rất đơn giản, y muốn ở bên Diệp.

Có thể, song sinh tử thật sự có cảm ứng.

Hoàng Phủ Diệp dừng lại, hắn tựa hồ nghe thấy Đồng gọi hắn, cơ thể phản ứng trước ý nghĩ, chậm rãi xoay người.

“Diệp.” Thấy đối phương không đi nữa, trong mắt lộ ra vui mừng, bước nhanh tới trước mặt Hoàng Phủ Diệp.

“Ân.” Liếc nhìn, tưởng ra vẻ không quan tâm, nhưng không tự chủ được lau đi nước mắt trên mặt Đồng: “Thế cũng khóc, thật không tiền đồ.” Hắn khống chế trái tim đau đớn, lạnh lùng trào phúng.

“Ta không khóc. Ta là ca ca, chỉ có đệ đệ mới khóc.” Khuôn mặt đầy lệ ngân, thanh âm nồng đậm giọng mũi làm những lời này hoàn toàn không có sức thuyết phục. Hoàng Phủ Đồng trời sinh tính ngây thơ nhưng hiếu thắng phi thường coi trọng khí khái tiểu nam tử, lung tung lau nước mắt, ngẩng đầu tưởng chứng minh chính kiên cường.

“Đúng, ngươi không khóc.”Bề ngoài lạnh lùng của Hoàng Phủ Diệp tại trước mặt Hoàng Phủ Đồng khả ái ầm ầm đổ sập.

Bất động thanh sắc biến mất độ cung nơi khóe miệng, xoay người muốn chạy, nhưng thấy Hoàng Phủ Đồng thiếu chút nữa lại òa khóc.

Bất đắc dĩ cười cười, kiễng chân hôn lên khuôn mặt nộn nộn của đối phương: “Đi thôi, quỷ thích khóc.”

“Ngươi mới là quỷ thích khóc.” Tuy rằng thiếu chút nữa òa khóc, nhưng Hoàng Phủ Đồng vẫn ngang bướng bảo vệ chính tôn nghiêm.

“Tên ngốc.” Mặc cho đối phương cầm chặt chính tay, hắn cười to, trực giác cho hắn biết, đối phương sợ mất hắn.

Có thể, hắn cũng không phải không có chút cơ hội nào.

Nhẹ nhàng hồi nắm.

Hai tiểu nam hài tương hỗ ỷ ôi tiệm hành tiệm viễn, một màn nhượng hai người ngồi dưới gốc cây cách đó không xa nhìn thấy toàn bộ.

“Tí, như vậy được không?” Biểu tình của Lạc Tráng rất ôn nhu, cảm tình của hai đứa trẻ hắn không muốn cản trở, nhưng không khỏi có chút lo lắng. Con đường này hắn đi rất khổ cực, mà hài tử kia còn nhỏ vậy, bọn chúng lại còn là huynh đệ, dù cho thực sự yêu nhau cũng khó tránh khỏi thế tục khinh bỉ. Hắn đã từng bị khinh bỉ cùng châm chọc, hắn không muốn hài tử của hắn cũng thống khổ như vậy. Mà nếu hiện tại ép buộc bọn chúng phân khai có hay không thái tàn nhẫn.

“Ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ thuận theo tự nhiên đi. Chúng ta không cần làm gì hết, mà chúng ta cũng không làm được gì hết, tất cả cứ theo bọn chúng thôi.” Ôn nhu xoa bụng người yêu đã hở ra, đột nhiên nhớ tới ngày thành thân, đêm đó lỗ tai Lạc Tráng dính nước đường, ngọt ngọt nhưng không ngấy, cảm giác này y hồi ức cả đời cũng không thấy chán, cảm giác hạnh phúc đó y muốn cảm nhận nữa.

“Tí… Ngươi làm gì vậy?” Sợ dương nghiêng đầu, ướt át bên tai nhượng hắn cảm thấy khó chịu.

“Đừng nhúc nhích.” Đầu lưỡi khéo léo nhẹ nhàng liếm tai Lạc Tráng.

Cảm thụ ôn độ người yêu trong lòng mình, đó chính là hạnh phúc.

Đúng vậy, bọn họ có thể làm được gì? Ngoại trừ chúc phúc cùng cầu nguyện, bọn họ không thể làm được gì cả.

Vậy đành thuận theo tự nhiên. Lạc Tráng thở dài.

Những ngày đợi sinh đúng buồn chán mà khẩn trương, thế nhưng Lạc Tráng cũng không hề mong sớm kết thúc. Có thể hài tử bị nhiễm tật xấu của Lạc Tráng, ở trong bụng tròn mười tháng.

Trong đêm hắn sinh, dùng toàn bộ lực lượng tích góp suốt mười tháng phát huy.

“A… Tí… A…” Lạc Tráng vốn không phải muốn người thích kêu la, hắn không phải nữ nhân yểu điệu, cũng không thích ồn ào, nhưng đau nhức hạ thân như muốn xé rách hắn làm hắn không chịu nổi.

Hài tử này phi thường nghịch ngợm, y không chịu rời khỏi bụng mẹ, giãy dụa trong bụng mẹ, không hề muốn tới thế giới bên ngoài.

“Hoàng hậu, ngài cố gắng lên.” Lão ma ma đỡ đẻ vô số lần xoa mồ hôi trên mặt. Đây là lần đầu tha đỡ đẻ cho nam nhân.

“Lạc… Lạc… Ngươi không sao chứ.” Cách rèm cùng người yêu nói chuyện thật không dễ chịu.

“Tí… Ta… Ta…” không có việc gì còn chưa kịp xuất khẩu, cơn đau lần thứ hai lại tập kích. Đau, phi thường đau. Lần sinh này so với lần đầu càng thêm thống khổ, hài tử nghịch ngợm hầu như làm hắn đau đến chết.

“Các ngươi tránh ra cho trẫm.” Mắt xếch hơi nheo lại, toát ra khí tích lãnh liệt.

“Hoàng thượng, ngài đúng ngôi cửu vĩ không thể vào phòng sinh.” Cung nữ đứng đầu cố lấy dũng khí khuyên can. Ánh mắt của hoàng thượng làm tha run rẩy, hoàn toàn quên chính muốn nói gì.

“Các ngươi đều cút ngay.” Thấy mọi người cuối cùng cũng tránh đường, Hoàng Phủ Tí lòng nóng như lửa đốt chạy vào.

“Tí… Tí… Ta đau…” Lạc Tráng trong lúc đau đớn thấy Hoàng Phủ Tí như người cứu mạng, hung hăng nắm chặt.

“Lạc… Không đau…” Tại trên trán ướt sũng nước của người yêu khẽ hôn, ngoại trừ nói vậy, y cũng không biết phải nói gì thoải mái Lạc Tráng cực kỳ đau nhức.

“Ngươi, mau đỡ đẻ cho hoàng hậu.” Thấy ma ma một bên đứng đờ ra, Hoàng Phủ Tí lạnh lùng nói: “Ngươi còn đứng đó làm gì?”

“Vâng.” Bị dung mạo của hoàng thượng kinh ngạc đến ngây người, ma ma tỉnh lại, cố sức ấn bụng Lạc Tráng: “Hoàng hậu, cố sức.”

Cố dùng lực, đau đớn xé rách làm hắn ngay cả hô đau cũng không còn khí lực.

“Lạc, cố lên, hài tử sắp ra rồi.” Ôn nhu trấn an người yêu. Lạc Tráng đau đớn làm y yêu thương.

“Hoàng hậu… Nương nương… Cố lên… Đầu của hài tử đã ra rồi.” Lão ma ma hô to.

Nửa chén trà sau, tam hoàng tử nghịch ngợm cuối cùng cũng sau ba canh giờ bình an sinh ra.

“Cha.” Lạc Tráng nằm trên giường nghỉ ngơi nhìn thấy hai hài tử thì mệt mỏi cười cười.

“Đi mau đi. Không thấy cha ngươi đang nghỉ ngơi à?” Phẩy tay như đuổi ruồi đuổi Hoàng Phủ Đồng hiếu kỳ nhìn bảo bảo.

“Đồng.” Ôm bào huynh bảo vệ, rất sợ Hoàng Phủ Tí làm bị thương bảo bối của hắn.

Uy, có lầm không chứ. Tiểu quỷ kia là biểu tình gì? Không cần phải nhìn y như vậy chứ. Đừng quên Đồng quấy rầy Lạc của hắn a, còn lẽ thẳng khí hùng như vậy, thực tức chết người.

Liếc nhìn tiểu quỷ phòng bị nhìn chính, Hoàng Phủ Tí ném tới một nhãn thần “không hứng thú với ngươi”, bĩu môi, không để ý tới tiểu quỷ kia nữa.

“Lạc, ngươi mệt lắm rồi, đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi.” Cẩn thận đắp chăn cho người yêu.

Hè tháng bảy đã bắt đầu lạnh, Lạc Tráng sau khi sinh thân thể cực kỳ hư nhược, phải cẩn thận kẻo lưu lại bệnh.

“Bảo bối, ngươi đó không? Mở mắt cùng ta nói chuyện được không?” Lấy tay chọc chọc mặt hài tử mới sinh còn đang say ngủ.

Nụ cười của Hoàng Phủ Diệp chợt đọng lại, còn chưa kịp vui mừng nhìn đệ đệ mới sinh, tâm tình của hắn bởi một câu “bảo bối” của tên ngốc kia mà hỏng bét.

“Diệp, ngươi cũng tới xem bảo bối đi.” Hoàng Phủ Đồng vốn muốn chia xẻ mọi thứ với Diệp, chớp đôi mắt sáng sủa, thấy Hoàng Phủ Diệp đứng tại chỗ không nhúc nhích, khẽ giật áo hắn.

“Nga.” Không có hảo khí trả lời, không vui đi tới nhìn đứa trẻ mới sinh.

Thiết, kẻ thứ ba. Trong lòng thầm mắng. Diệp thấy đứa bé khả ái kia thật chướng mắt.

“Diệp nhi… con nói kẻ thứ ba là sao?” Hoàng Phủ Tí thấy sắc mặt Hoàng Phủ Diệp tối sầm, e sợ cho thiên hạ bất loạn, khiêu khích lửa giận nhi tử thân sinh của y.

“Kẻ thứ ba?” Hừ, liếc nhìn phụ hoàng cười đến vui vẻ: “Bên thứ ba… chính là một con chó.” Câu nói chưa thành thực nhưng đầy ghen tuông.

Hoàng Phủ Tí sửng sốt, lập tức che miệng, vai không ngừng run. Đám tiểu quỷ này thật buồn cười.

Dưới ánh mắt bất mãn của Hoàng Phủ Diệp, vẻ mặt không hiểu của Hoàng Phủ Đồng cùng bất đắc dĩ của Lạc Tráng, đế vương cao ngạo của vương triều Đại Mật được vạn người kính yêu đột ngột cười to.

Kẻ thứ ba chính là một con chó.

Câu nói này dù mười năm sau, khi hai hài tử đã trưởng thành thành thiếu niên, Hoàng Phủ Tí lần thứ hai nhắc tới vẫn cười không ngừng.

Đệ đệ mới sinh, ngay ngày đầu tiên sinh ra đã làm phụ hoàng cao ngạo cười to. Sau này, tiểu ca ca được người đời xưng hoàng tử mặt lạnh cũng thường bị hắn trêu đùa tới tức giận giơ chân.

Bởi vậy được gọi là Hoàng Phủ Kỳ Tích.

Mà hắn sau này cũng lập nên không ít kỳ tích.

Tỷ như làm hoàng tử Lân quốc nhìn hắn không chớp mắt suốt nửa ngày.

Đương nhiên… việc này đều là sau này.

Hoàn

This entry was posted in Tướng Quân Vương Phi Phiên Ngoại, Đam mĩ and tagged cổ trang, cung đình, huynh đệ văn, ngược văn, sinh tử văn, đoản văn. Bookmark the permalink.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.