Tướng Quân Vương Phi
Chi Hoa Chúc
Tác giả: Lộng Giản
Chương 4
“Diệp, ngươi mau nói thật cho ta biết, ngươi làm sao vậy? Sinh bệnh mạ? Bệnh cũ lại tái phát?”
Thần sắc lo lắng, nhưng vẫn nói với chính không được hoảng loạn.
Trên thế giới này, không phải vẫn còn có người quan tâm hắn?
“Không có gì đáng ngại.” Hắn khe khẽ cười.
“Tới gặp thái y chưa?”
Không thể giấu diếm được mạ?
Diệp khẽ cau mày, rốt cuộc đành nói thật.
“Thái y nói không qua được mùa đông này.”
Không hiểu vì sao, nói những lời này, tâm tình hắn lại bình tĩnh ngoài ý muốn, thậm chí còn có một chút vui sướng vì đã được giải thoát.
“Diệp, vì sao không nói!.” Lạc Tráng nghĩ chính sắp điên rồi. Vốn chỉ nghĩ hắn khí sắc bất hảo, giờ… Tình huống này làm hắn sắp phát điên: “Vì sao không nói sớm?”
“Nói cũng không có tác dụng gì.” Lúm đồng tiền thảm đạm. Hắn còn muốn trấn an, nhưng đã rơi vào trong ôm ấp ấm áp.
“Phụ hoàng ngươi hắn… biết không?” Nỗ lực kìm nén chính không khóc. Nhi tử trong lòng gầy gò đến thế nhượng hắn đau lòng hầu như không thể hô hấp.
“Không ai biết.” Tham lam hấp thụ vị đạo Lạc Tráng, cảm giác an toàn nhượng Hoàng Phủ Diệp mấy ngày không ngủ bỗng cảm thấy buồn ngủ. “Cha… Nói cho ai… Nói cho ai đều không sao hết… Nghìn vạn lần đừng… nói cho Đồng nga… Nói ra… Y sẽ không thể kết hôn…”
Vẫn đang chờ Hoàng Phủ Diệp nói tiếp, cúi đầu mới phát hiện nhi tử đã ngủ.
Len lén nhỏ giọng khóc, tâm của hắn, từ mười năm trước sau khi trở về bên Tí, cũng không có đau nhức như vậy.
“Đồng… Ta yêu ngươi… Ngươi không nên đi… Không nên cùng người khác…”
Nhịn không được run lên. Câu nói mơ của Hoàng Phủ Diệp, nhượng Lạc Tráng như vừa bị sét đánh, thân thể run rẩy không ngừng.
Diệp vừa nói… yêu Đồng?
Bất khả tin tưởng ngưng mắt nhìn thủy nhan không hề an ổn.
Vẻ mặt bất an nhượng Lạc ra quyết định.
Yêu thì thế nào? Đây vốn đâu phải là chuyện có thể khống chế. Nếu thật sự yêu, hắn tuyệt sẽ không ngăn cản hài tử này.
Yêu thương khẽ gạt đi sợi tóc bị mồ hôi lạnh làm ướt trên khuôn mặt Hoàng Phủ Diệp.
Theo vẻ mặt của hắn… Nhất định… Nhất định không phải là giấc mộng làm người khác vui vẻ.
Ta đang ngủ mạ…? Ngủ bao lâu rồi?
Cật lực mở mắt. Trần nhà hoa lệ phức tạp, nhượng hắn vô pháp tỉnh táo lại.
Trời vẫn còn sáng, chắc ngủ không lâu, chỉ ngủ được một chút.
Nhu nhu cái cổ đau nhức, thử xuống giường.
Bám vào giường miễng cưỡng đứng thẳng thân thể. Chậm rãi đi vài bước, hành động không còn quá trì độn.
Sợ rằng mấy ngày nữa… Chân… cũng sẽ không thể bước xuống đất…
Khóe môi khẽ nhếch, tự tiếu phi tiếu. A, Hoàng Phủ Diệp, ngươi cũng chưa thể chết a. Ngươi còn phải dự đại hôn của Đồng ni, ngươi còn muốn chúc phúc y cùng đại tấn của y, sớm sinh quý tử… vĩnh kết đồng tâm ni…
Khái… Khái…
Câu châm biếm cười không nổi này, làm nhị hoàng tử của Đại Mật cười đến thở không nổi.
“Diệp.”
Thanh âm quen thuộc làm hắn sửng sốt, mắt trợn tròn khó tin quay đầu lại.
Thật lâu mới sửa lại được biểu tình: “Ca.” Xưng hô đã rất lâu không nghe thấy từ trong bạc thần thốt ra.
Hoàng Phủ Đồng ngẩn ra chợt khôi phục lại.
Như vậy mới tốt, không phải sao? Như vậy chẳng phải ý nói Diệp đã không còn nghĩ lung tung nữa?
Nhưng tâm sao lại đau đớn đến vậy?
“Chuyện tối hôm qua…” Y mở miệng muốn giải thích, nhưng lại bị người nọ vân đạm phong thanh chặn ngang: “Chuyện đêm qua ta đều đã quên. Ca, ngươi cũng quên đi ba.”
Lời nói trái lương tâm như tại vết thương trong tâm, sát một nắm muối.
“Chúc mừng ngươi. Muốn kết hôn phúc tấn lại không nói sớm cho ta biết, ta còn phải chuẩn bị lễ vật ba.”
Hoàng Phủ Diệp nhàn nhạt câu dẫn ra khóe miệng.
“Ách… Cảm ta.” Vừa còn đang suy nghĩ nên nói thế nào với Diệp, không nghĩ tới hắn lại nói trước.
Như vậy cũng tốt, tránh tới lúc đó mọi người đều xấu hổ.
“Ngươi yên tâm, sau khi ngươi thành hôn, ta cũng sẽ không tới quấy rối sinh hoạt của ngươi. Những lời lúc trước coi như ta một thời hồ đồ, chỉ là lời nói mơ, khi say, nói đùa…” Lại cười khẽ: “Ngươi cũng quên đi ba.” Hắn đích xác không còn cơ hội quấy rối sinh hoạt của Đồng nữa… bởi vì hắn tự biết, hắn cũng không sống lâu đến vậy…
Có thể càng nói dối, đau nhức tha tạo thành sẽ giảm bớt, tựa như sát muối vào vết thương, sát một nắm cũng sát cả giỏ cũng không có gì khác nhau, đau lòng đã tới mức chết lặng, không còn chút cảm giác.
Để tha giờ còn thời gian đau nhức, đa đau nhức… Sau này muốn có cảm giác… Cũng không còn cơ hội nữa…
“Diệp, hai ngày này khí sắc ngươi không tốt chút nào, chính phải chú ý thân thể.” Do dự thật lâu, rốt cuộc chính thốt ra câu nói tối bình thường. Sắc mặt Diệp tái nhợt làm y sợ hãi, tâm y chợt đau xót. Chuyện gì làm Diệp luôn luôn cô tuyệt diễm lệ tiều tụy đến vậy?
“Ân.” Không nghĩ tới người này còn có thể quan tâm chính, tâm đã chết lặng bỗng chợt sống lại, đông đến phát sáp.
“Vậy ta đi trước.”
“Ân.” Hắn có thể đoán được hiện giờ Đồng muốn làm gì, chỉ là hắn không muốn vạch trần. Chuẩn vương phi chắc đã chờ rất lâu ba.
Đợi người nọ đi xa, xa đến ngay bóng lưng đều không còn nhìn thấy nữa, Hoàng Phủ Diệp mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.
Ngày thật buồn tẻ, hiện giờ mọi việc hắn có thể làm dường như đợi cái chết tới.
Lấy tịch mịch trở thành lao tù nhốt chính, lại dùng tôn nghiêm mở ra cửa sổ, kết quả chỉ có thể ở trong lao tù nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài, bên ngoài càng vui vẻ, lại càng hành hạ hắn, nhưng hắn không thể trốn thoát.
Hắn tưởng muốn cải biến, nhưng thiên ý sao có thể thay đổi.
Hắn không muốn tượng như đám ngốc kia, tự xưng không thừa nhận số mệnh.
Hắn biết rõ số phận đúng vô pháp chống lại, nhưng kẻ luôn mồm muốn cải biên số phận, chẳng lẽ không hay mọi việc bọn họ làm cũng đều là an bài của số phận?
Nếu cuộc đời này đã định trước hắn không thể có được Đồng, như vậy hắn không đợi kiếp này, nhưng cầu kiếp sau… kiếp sau không làm huynh đệ…
Cổ họng lại ngứa, mao bệnh thổ huyết làm kẻ khác chán ghét, cố gắng đè nén huyết khí bốc lên, tĩnh tĩnh nằm trên giường, lại nhẹ nhàng câu dẫn ra khóe miệng. Tất cả sắp sửa kết thúc… Rất nhanh…
Đúng trận tuyết đầu tiên của mùa đông…
Đứng bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, hồi lâu không hề di động. Xoay người, thân hình lại bất ổn.
“Chủ tử!” Nô tài bên cạnh tay chân nhanh nhẹn, đúng lúc đỡ được hắn.
“Trời lạnh, hôm qua hoàng hậu nương nương còn phân phó nô tài không được để ngài gặp lạnh…” Tìm một tấm chăn nhẹ nhàng giúp hắn phủ thêm, thấy chủ tử run rẩy không ngừng liền đốt thêm mấy lò sưởi.
“Giờ nào rồi?” Tiếng nói khàn khàn, Hoàng Phủ Diệp thanh âm rất khẽ, làm cho thái giám nhiều ngày không thấy hắn mở miệng càng hoảng sợ.
Bất quá nô tài này quả rất thông minh, rất nhanh liền tỉnh lại nhẹ giọng đáp: “Đang giờ tỵ.”
“Sáng mai đại điện hạ sẽ thành hôn, đúng không?”
“Vâng a.” Thấy chủ tử không nói lời nào, liền tự cho mình thông minh: “Nô tài nghe người ta nói, chuẩn phúc tấn đoan trang động lòng người…”
“Ba.”
Bị chủ tử tát mạnh một cái, thái giám vội vàng ngậm miệng.
“Chuyện của phúc tấn sao đám nô tài các ngươi dám nhắc tới? Phúc tấn đoan trang động lòng người các ngươi cũng dám bình luận?”
“Chủ tử nói rất đúng, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.”
“Cút!”
Tượng như bị chạm tới vết thương nơi sâu thẳm tâm hồn, Diệp luôn bình tĩnh bỗng trở nên táo nộ.
“Nô tài lập tức rời khỏi đây.” Lảo đảo chạy khỏi phòng, không dám nhìn vẻ mặt còn lạnh hơn băng của nhị hoàng tử.
Bên trong chỉ còn lại đúng một người. Than trong bếp lò nóng dần lên, nhưng hắn toàn thân vẫn băng lãnh.
Hoàng Phủ Diệp a Hoàng Phủ Diệp, vì sao ngay cả người duy nhất có thể cùng ngươi nói chuyện cũng đuổi đi?
Một người thực sự không tịch mịch mạ?
Ngoài cửa sổ hàn lạnh ùn ùn kéo tới, cửa sổ bằng giấy không chịu nổi, trong gió lạnh run lẩy bẩy.
“Ngày mai.. Ngày mai.. Đồng không còn là của ta nữa.” Hắn từ trên giường đứng dậy, khẽ động cánh tay tê dại.
Chăn từ trên đôi vai gầy yếu rơi xuống, cũng không nhặt lên, lung lay lắc lư rời khỏi phòng.
Khi trở về, trên tay hơn vò rượu.
Đều không phải rượu cống dùng bình sứ giả bộ, uống không say, mà là liệt rượu dân gian ủ, tản ra hương khí hoa quế.
Loại rượu hoa quế nhưỡng này, mùa này cũng không có gì bất thường, chắc từ tửu *** nhà ai mua về.
Hoàng Phủ Diệp ngồi bên mép giường, mở nắp, rót một chén nhỏ nhẹ nhàng uống một ngụm.
Nghĩ đúng hảo uống, lại có thể nghĩ chính nên say một hồi, buông chén, dứt khoát bưng bình uống từng ngụm.
Liệt rượu chậm rãi chảy vào thực quản, cay làm nước mắt hắn phải chảy ra, cổ họng vẫn ngứa bỗng nhiên đau nhức.
Khái… Khái… Khái… Khái…
Không ngừng được ho khan, hắn cũng không quản, liều mạng uống rượu.
Gió ngoài cửa sổ làm tim hắn đập nhanh, “Phanh”, đập nát bình rượu, lại loạng choạng đi ra cửa.
Nô tài ngoài cửa ngăn hắn lại, bị hắn hung hăng liếc mắt, cũng không dám nhiều lời nữa.
Đồng.
Hắn vô tri vô giác xuất môn, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt người nọ.
“Đồng.” Một cước thâm một cước thiển hướng tới tẩm cung của người nọ.
Đến khi tới cửa, lại do dự không dám bước vào.
Đi tới đi lui một hồi, cuối cùng cũng không thể ngừng được tưởng niệm.
This entry was posted in Tướng Quân Vương Phi Phiên Ngoại, Đam mĩ and tagged cổ trang, cung đình, huynh đệ văn, ngược văn, sinh tử văn, đoản văn. Bookmark the permalink.