Tướng Quân

Chương 1: Chương 1




Cheng cheng cheng...

Tiếng chuông báo hiệu một ngày mới bắt đầu, đã ba canh giờ trôi qua, nàng vẫn ngồi yên lặng trên chiếc giường mới, lạnh giá.

Bình yên thêm một canh giờ nữa, mới có tiếng động vang lên. Tiếng bước đi từ xa đến gần, tiếng nói, rồi có người mang theo hơi lạnh đẩy cửa bước vào.

Ánh đèn lung linh soi rõ khuôn mặt cương nghị, đôi mắt có thần nhưng ánh nét ngây ngất của men rượu.

Thế tử Minh vương phủ, Thần Uy đại tướng quân, cháu họ được yêu thích nhất của đương kim Hoàng đế bệ hạ đang uy dũng bước vào.

Nàng bị gió lạnh làm cho co rúm người lại, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ. Nàng vội vã đứng dậy, quỳ cả hai gối xuống, cúi đầu hành lễ:

-Nô tỳ tham kiến thế tử.

Người đàn ông đó bước qua nàng, đi về phía giường rồi một tiếng “phịch” lớn, kèm theo tiếng cười đầy sảng khoái vang lên.

Nàng biết hắn đã rất say. Hôm nay Hoàng Thượng mở yến tiệc chúc mừng Thần Uy đại tướng quân Trần Thanh Phong khải hoàn trở về. Hắn là chủ chốt, không say mới là lạ.

Nàng biết hắn rất vui. Hôm nay, hắn nhân cơ hội lập công lớn, xin Hoàng thượng ban thưởng người con gái hắn yêu và theo đuổi suốt sáu năm cho mình. Nàng ta là con gái thứ hai của thừa tướng đương triều_ Hoa Như Ngọc. Như Ngọc tiểu thư là tài nữ số một kinh thành, không chỉ cầm kì thi họa, vũ, ca... kể cả âm luật, quân sự, hay kinh doanh nàng ta đều vượt bậc hơn người. Nghe nói mười năm trước Thế tử Minh vương phủ còn là một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi ham mê chơi bời, đàn đúm theo chúng bạn ra vào lầu xanh, sòng bạc... Hoa Như Ngọc khi đó mới mười tuổi đã biết viết luận dân nông dâng lên cho Hoàng đế bệ hạ. Để rồi một năm sau, chỉ một lần gặp gỡ thành yêu. Trần Thanh Phong quyết tâm chinh phục đệ nhất tài nữ kinh thành. Mười bốn tuổi, hắn xin đầu quân ra biên giới phía Bắc, từ một thiếu úy nhỏ nhoi, lập liên tiếp hàng trăm chiến công khiến cả đất nước trầm trồ khen ngợi. Mười tám tuổi, Trần Thanh Phong được phong lên làm Thần Uy tướng quân, dẫn năm mươi vạn đại binh, hai vạn Thiếc kị, trong vòng một năm vừa đánh đuổi quân Ô Long xâm lược, vừa chiếm cả một vùng rộng lớn của Mạc Nhạn. Mười tháng trước, khi đứng lên nhận lấy sáu mươi vạn đại binh đi diệt quân Khiêu Mộc, Trần Thanh Phong có nói: “Lần này mạt tướng đi, một là xin lấy thân để đền đáp ơn đức bệ hạ ban. Hai là, nếu may mắn chiến thắng trở về, ngày khải hoàn xin Hoàng thượng ban cho mạt tướng một cuộc nhân duyên như ý.” Trần Thanh Phong xưa nay nói được làm được. Hắn uy dũng tiến sang vùng đèo Nam, đánh tan quân Khiêu Mộc xâm lược. Đương nhiên ngày trở về, hắn sẽ được người hằng ước mong trong lòng.

Nàng cũng biết, hắn không thích nàng. Nàng chỉ là nhà nha hoàn trong Minh Vương phủ. Từ khi nàng ý thức được, đã là một nha hoàn. Mẹ nàng nói: “Tiểu Phương, con là một nô tỳ, không hơn không kém! Con phải biết mình đang đứng ở đâu, chúng ta thấp kém thế nào, không nên có mơ tưởng khác...!” Vậy nên, từ nhỏ nàng đã sống khép kín, không thân thiết với bất kì ai. Nhưng cũng chính vì sự tĩnh lặng của mình, mười hai tuổi, nàng được chọn đưa vào Đông Lâm viện, làm một nha hoàn chăm sóc vườn hoa, cây cỏ. Lần này, cũng vì sự im lặng, không tranh chấp của mình, nàng được chọn làm một trong năm thông phòng cho Thế tử. Ba tháng nữa, Thế tử phi mới được rước về phủ. Vương phi sợ Thế tử quen lối sống ở chiến trường, về nhà trong ba tháng, tinh lực thừa thãi lại làm chuyện không hay, nên sai Chung mama chọn ra năm người, trong đó duy nhất chỉ có nàng được chọn trong đám nha hoàn. Còn lại, toàn là con của các quan từ ngũ phẩm trở xuống. Chung mama muốn cất nhắc người của mình nên nàng được chọn làm người đầu tiên. Thế tử không quan tâm đến chuyện này, đương nhiên cũng không quan tâm đến nàng là ai.

Thế tử cười một hồi, suy nghĩ tiếp một gì đó, sau đó mới bật người ngồi dậy, cất tiếng:

-Ngươi định quỳ đến bao giờ?

Nàng lúc này mới nhớ ra mình vẫn còn quỳ dưới đất, liền vội vã đứng dậy. Không may do quỳ lâu trên đất lạnh, hai đầu gối ta tê dại, nàng loáng choáng, ngã thẳng vào lồng ngực ấm áp.

Nàng ngửi thấy hơi rượu mê đắm, nghe thấy trái tim mình thổn thức, cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa. Nàng vô thức ngẩng lên nhìn khuôn mặt người phía trên. Mặt vuông rắn rỏi, hai mắt phượng có thần, mày kiếm uy lực, mũi thẳng, môi cương nghị... Hình dáng này đã khắc sâu trong tâm trí nàng bao lâu rồi? Nàng cũng không nhớ nữa!

Tim nàng đập mạnh, hơi thở tưởng đã ngừng lại, nay trở nên hỗn loạn.

Nàng bối rối, định đứng dậy thì cả thân người bị vòng tay rắn chắc hơn sắt giữ lại, giam cầm trong đó. Môi hắn nhếch lên, hơi thở mang mùi rượu nhưng rét lạnh:

-Ngươi định quyến rũ bổn tướng?

Nàng biết mình làm sai liền hoảng hốt phủ định:

-Không phải...! Là...Là nô tỳ đáng chết. Nô tỳ bất cẩn...!

Nàng vùng vẫy, định thoát khỏi tay hắn nhưng không có hiệu quả, cánh tay kia càng siết chặt hơn.

-Ngươi không cần tính kế! Hôm nay, bổn tướng quân ta rất vui, rất muốn giải tỏa.

Ở chiến trường, hắn thắng trận, hàng trăm mỹ nữ bị bắt làm tù binh dâng lên, quần cả đêm cũng không thấy chán. Hôm nay ở yến tiệc, hắn cũng thắng trận lớn, trong lúc chờ đợi ôm mỹ nhân của mình, phóng túng một chút cũng không sao.

Nghĩ thế, Trần Thanh Phong nghiêng người đè nàng xuống giường. Thân hình to lớn của hắn bao phủ hết phía trên. Đôi mắt sắc lạnh của hắn nhìn chằm chằm vào người con gái bé nhỏ phía dưới.

Chỉ một động tác tay, quần áo của nàng đã bị xé nát, vứt xuống đất như rẻ lau. Toàn thân nàng trơ trụi trước mặt hắn. Cơ thể trắng nõn mềm mượt của thiếu nữ mười sáu hiện ra trước mặt hắn. Nhưng hắn không quan tâm, trực tiếp kéo quần của mình xuống, đâm thẳng vào.

Hoàn toàn không giống những mama phòng the nói. Không có ôn nhu hôn môi, không có tiếp xúc da thịt, không có xoa nắm tạo cảm giác... Phía dưới của nàng như bị dùi cứng, mạnh mẽ đâm vào. Cơ thể nàng như bị xé bị rách làm đôi, toàn thân ngay lập tức trở tê dại, nước mắt vô thức trào ra.

Nơi duy nhất hai người chạm vào nhau là nơi tư mật nhất.

Trần Thanh Nam nheo mắt phượng nhìn người con gái đang co mình, cắn răng nén chịu đau đớn phía dưới thân. Hình ảnh này hắn đã gặp nhiều lần, trong lòng không khỏi cảm giác có thành tựu.

Môi nhếch lên, hắn nâng mông hơi rút ra.

Cây gậy sắt di chuyển, ma sát vào tảng thịt bên trong, khiến nàng đau rát muốn chết.

Nhưng chưa ra hết, hắn lập tức hùng dũng đâm mạnh vào, nàng tê tâm liệt phế.

Hắn phía trên tiếp tục ra vào, nàng bên dưới tiếp tục chịu đựng nỗi đau đớn quằn quại. Nàng cảm tưởng không chỉ có u cốc khô cạn đang nứt rách, mà toàn cơ thể như muốn vỡ ra. Nàng không chịu đựng được nữa, vô thức tay đưa lên, định đẩy người phía trên ra. Nhưng cánh tay chưa kịp chạm vào hắn, đã bị hai tay người đối diện nắm lấy, cổ tay bị ghì chặt xuống giường.

Nàng nghe thấy tiếng thở dốc của người đàn ông phía trên, biết được sự nhiệt tình ra vào của hắn, cảm nhận được mồ hôi của hắn nhỏ xuống ngực mình, nhưng hai mắt đã mờ đi... Nàng mất đi hoàn toàn ý thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.