(*ed: tha thứ cho đoạn giảng giải đạo lí gì đấy nếu còn quá lờ mờ. Đã cố hết sức và nhức cả đầu ạ :( )
----------------------------------------------------------
Bên này Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân sai Tử Yên mở hộp gấm ra xem thử. Trên mặt nàng cười như không cười, Hạ tần cùng Giang tần xem ra bỏ vốn không ít, hộp gấm mở ra là một đôi minh châu Nam Hải giá trị xa xỉ.
“Nương nương, các nàng bỗng nhiên tiến đến, giống như là có điều muốn cầu ngài.” Tử Yên kiểm tra qua hộp gấm, đưa cho Thanh Thu cầm đi “Bình thường cũng không thấy các nàng đến Chiêu Dương cung.”
Trong cung này, Tương Như Nhân cùng Đức phi quan hệ gần gũi một ít, Nghiêm chiêu nghi cũng xem như có. Còn lại mấy người kia, các nàng không đến nàng tất nhiên cũng không đi đáp lời. Lúc còn ở phủ thái tử cũng như thế. Nay lại có tình huống này quả thật khiến người ta suy nghĩ.
“Các nàng chưa nói, thì xem là không có.” Tương Như Nhân thản nhiên nói, có chút mệt mỏi. Hôm qua ở Thừa Kiền cung nàng ngủ cũng không tốt.
Tử Yên thay một ly trà cho nàng “Sáng nay thỉnh an ở Cảnh Nhân cung, bên ngoài nói nương nương thật dễ nói chuyện. Diệp thục dung lời như vậy, nương nương cũng không hề trách cứ nàng.”
Tương Như Nhân nhìn qua Tử Yên một cái, tin tức truyền thật mau “Tử Yên, đừng quên bản cung là phong vị gì!” Hiền phi Hiền phi, không phải hiền lương sao. Diệp thục dung nói hai câu không dễ nghe, nàng nếu trách cứ thì sẽ là Hiền phi nương nương ngạo khí khó ở chung, lòng dạ hẹp hòi. Dù sao nàng địa vị cao, Diệp thục dung địa vị thấp, chuyện gì Tương Như Nhân trước muốn khoan dung chút, đem chữ “Hiền” này làm tận thiện tận mỹ.
Nàng khoan dung. Còn giống như Diệp thục dung nói nhiều kia chỉ là ngựa non háu đá...
Tương Như Nhân ngủ một giấc, bữa trưa cũng chưa ăn. Qua buổi trưa mới tỉnh dậy. Thanh Đông đem đồ ăn nóng lên cho nàng, Tương Như đơn giản ăn vài miếng, vừa tỉnh ngủ cũng không có khẩu vị gì.
Ngoài phòng thời tiết thật tốt, vạn dặm trời quang, trong cung nơi nào cũng thấy cỏ xanh tràn đầy sức sống. Tương Như Nhân ở hành lang ngây người một lúc rồi quay lại trong phòng, hai người dọn giấy bút mài mực, Tương Như Nhân chuẩn bị viết thư cho tổ phụ.
Tương gia muốn đứng ra gánh đầu này, trước hết phải liên kết với vài nhà đã. Theo Tương Như Nhân xem hiện thời các nhà có liên hệ với Tương gia mà có lời nói ở trên triều, Trình gia tính một phần, Trương thượng thư gia cũng tính một phần. Giao hảo tốt với tổ phụ - Phong tấn hầu nếu cũng có thể đứng ra nói thì phần thắng lớn hơn chút, còn có Vương gia, rồi nhà mẹ đẻ mẫu thân là Lý gia. Càng nhiều người đứng phía sau càng tốt.
Nghĩ xong, có ý tưởng, Tương Như Nhân viết cũng nhanh, nửa canh giờ trôi qua được năm sáu tờ giấy, bỏ vào bì thư, đóng ấn rồi đưa cho Tử Hạ “Hiện tại đem thư này đi Tương gia nếu tổ phụ kêu ngươi lưu lại thì ngày mai hẵng hồi cung.”
Mang theo lệnh bài xuất cung, Tử Hạ rời đi.
Không bao lâu sau, Dung nhi trở lại.
Tương Như Nhân thấy có mình hắn, cười hỏi “Tỷ tỷ ngươi đâu?”
Dung nhi ngồi xuống ghế “Tỷ tỷ còn chưa tan học, để ta về trước.”Tương Như Nhân xoa đầu hắn. Chỉ chớp mắt, hắn đã lớn như vậy rồi.
Lúc đứng cùng với Bình Ninh, hắn không hề nổi bật. Nhưng Tương Như Nhân biết, bất luận phương diện nào hắn cũng nỗ lực hơn Bình Ninh. Chính là hắn cho tới bây giờ đều luôn yên lặng, không hy vọng mọi người biết hắn xuất sắc.
“Hôm nay học cái gì?” Thanh Thu bưng lên dĩa hoa quả gọt sẵn. Tương Như Nhân xắn tay áo cho hắn, tiện hỏi.
“Lão sư nói trị gia, cử bát nguyên, sử bố ngũ giáo cho tứ phương, phụ nghĩa, mẫu từ, huynh hữu, đệ cung, tử hiếu, nội bình ngoại thành“. Dung nhi thuộc lòng đọc lanh lảnh. Trên lớp lão sư đọc vài lần hắn liền nhớ luôn. Cuối cùng ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân “Mẫu phi, đại ca đối với chúng ta rất tốt, chúng ta cũng cung kính đại ca. Đây là huynh hữu đệ cung.”
“Không có sai, phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung, đây là trị gia.” Tương Như Nhân gật đầu, thấy hắn minh bạch liền nói nhiều hơn chút “Phu phong hóa giả, từ trên làm gương cho dưới, từ trước làm gương cho sau. Phụ không từ tất tử bất hiếu, huynh không hữu tất đệ vô lễ, phu bất nghĩa tất phụ không thuận. Phụ từ mà tử nghịch, huynh hữu mà đệ ngạo, phi nghĩa mà phụ lăng, hung dân phi huấn đạo để trời định, dựa vào hình lục nhiếp chi.”
Dung nhi ngửa đầu nghe, nửa ngày gật gật đầu “Ý mẫu phi là, nếu phụ thân không từ ái, tử nữ sẽ không hiếu thuận, ca ca không hữu ái, đệ muội liền sẽ không cung kính. Việc phong hóa, phải từ trên xuống dưới, từ trước ra sau.”
Nghe nhi tử lí giải vậy, Tương Như Nhân thật vui mừng “Đúng, phu bất nhân tất phụ bất nghĩa. Nhưng nếu phụ từ mà tử bất hiếu, huynh hữu mà đệ ngạo mạn. Những người này là trời sinh hung danh, huấn đạo đã cải biến không xong bọn họ, chỉ có thể dựa vào hình lục nhiếp chi.”
Đến khúc này, Dung nhi có chút ngây ngô “Vì sao phụ thân từ ái mà tử nữ lại bất hiếu?”
Tương Như Nhân thở dài “Đây là nhân tính. Ngươi nghĩ như vậy nhưng không có nghĩa người khác cũng nghĩ thế. Tương lai người bên cạnh ngươi ngày càng nhiều, mẫu phi cũng không thể thời khắc đều ở cạnh nhắc nhở ngươi, nói với ngươi họ như thế nào. Ngươi phải tự dùng mắt mình nhìn, để tâm xem họ là thật hay giả. Đối với người hay việc cũng phải cân nhắc, không thể tự hạ thân phận.”
Dung nhi cái hiểu cái không gật đầu “Nhi thần minh bạch.” Tương Như Nhân kéo hắn đến bên người “Ngươi tuyển Trình gia thiếu gia cùng Tiền gia làm thư đồng, ngươi ở chung với bọn hắn thế nào?”
“Nhi thần ở chung với bọn họ rất tốt. Mẫu phi, Tiền Chi Thịnh ăn nói rất hay. Trình Văn Lâm học thức so với nhi thần còn phong phú hơn“. Tương Như Nhân cũng biết nhi tử chọn hai người kia nhân phẩm đều tốt, xem vui vẻ trên mặt hắn, chơi với bạn cùng tuổi tất nhiên là vui nhất “Bọn họ sau này thời gian ở chung với ngươi còn lâu dài. Ngươi muốn chân thành nhưng có những lúc ngươi cần rõ ràng thân phận hoàng tử của mình, biết không?”
Lại thấy con mơ hồ, Tương Như Nhân nở nụ cười “Từ từ rồi ngươi sẽ minh bạch. Có gì không hiểu có thể trở về hỏi mẫu phi.”
Nghe được nhiều như vậy, Dung nhi vẫn đang cố lí giải điều Tương Như Nhân nói “Mẫu phi nghĩ ngơi, nhi thần phải suy nghĩ kĩ thêm chút.”Nhìn hắn bộ dáng trịnh trọng lo nghĩ như vậy, Tương Như Nhân thấy đau lòng, tính đưa tay sờ sờ hắn nhưng cuối cùng buông xuống, ôn nhu nói “Đi đi, nếu mệt thì ngủ một lúc. Bữa tối mẫu phi sẽ sai người đi gọi ngươi “
Nhìn thân ảnh nhỏ bé đi ra ngoài, ánh mắt Tương Như Nhân vài phần kiên định. Nhi tử của nàng, trước mặt mọi người không xuất sắc, cũng không thể cái gì cũng không hiểu. Thái học viện không dạy, tự nàng sẽ dạy hắn.
Tử Hạ là hôm sau mới trở về nhưng không mang theo thư gì từ tổ phụ. Qua hai ngày, phí Tương gia vẫn không có tin tức gì.
Mà mấy ngày qua lúc hoàng thượng đến Chiêu Dương cung, có đôi kho sẽ nói đến chuyện điểm cứu tế với nàng. Mặc dù hiện tại trên dưới triều đình đều lên tiếng phản đối nhưng hắn lại như chắc chắn chuyện sẽ thành, còn hỏi nàng việc nâng thước lúc trước nàng nói cụ thể thực hiện thế nào?
Trong lòng Tương Như Nhân đại khái cũng chỉ có ý tưởng, thực thi ra sao nàng chưa hề nghĩ tới nên tất nhiên không biết làm thế nào. Ở mấy ngày trước khi có lời đáp từ phía tổ phụ, hai người nói đến việc thực hiện cụ thể chuyện nâng thương, bọn họ tán gẫu lại ra được cái kết cấu chính.
Tương Như Nhân đưa ra ý sơ khai, hoàng thượng trau chuốt, không đủ thì Tương Như Nhân lại thêm thắt vào. Hai người ăn ý, nói mãi cũng không biết thời gian đã trôi qua nhanh.
Tô Khiêm Dương cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới một nữ tử lại có thể cùng mình bàn luận, nhất là phương diện này. Mà người trước mặt, mặc dù không hiểu biết toàn diện nhưng nàng rất thông minh. Nàng có thể một châm chỉ rõ thiếu sót trong lời nói của hắn, giống như một hảo mưu thần, đem bản dự thảo lúc đầu cuối cùng hình thành một bộ pháp lệnh.
Tiếp xúc càng nhiều, hiểu biết càng sâu. Càng cảm thấy nơi nàng có rất nhiều thứ đợi hắn đi tìm hiểu. Tô Khiêm Dương thích nàng, thưởng thức nàng, thậm chí cảm thấy không thể thiếu nàng.
Nhưng nàng cũng không phải hoàn mĩ. Thỉnh thoảng lộ ra một ít lỗ hổng, vẻ mặt thất thố, đôi khi ngây ngốc, biểu tình trong nháy mắt kia lại càng làm hắn tò mò, sau bề ngoài nàng đang chống trọi này rốt cuộc là nội tâm gì...
Lòng hiếu kì này là không thể, Tô Khiêm Dương rất rõ ràng. Nhưng dường như hắn một điểm cũng không muốn đi ngăn cản, để nó lan tràn...
Tháng ba tháng tư, Tương quốc công không có động tĩnh gì. Trong triều cũng yên tĩnh không ít. Ý tưởng của hoàng thượng không người ủng hộ nên không thể dùng. Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy. Chờ ít ngày nữa ý tưởng này của hoàng thượng phai nhạt là tốt rồi.
Hoàng thượng cũng không biểu hiện ra muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này. Đến tháng năm, mọi người đều cho rằng chuyện này hoàng thượng nhất thời khơi lên, trôi qua liền thôi.
Bỗng nhiên Tương quốc công cùng đám người Trình thái phó, Trương thượng thư, Vương thượng thư cùng với Phong tấn hầu liên danh thượng thư nguyện ý làm gương tốt đem chuyện nâng thương hoàng thượng đề cập thực thi xuống dưới. Điểm cứu tế đều là vì nước vì dân, có thể lung lạc dân tâm. Hoàng thượng có suy nghĩ này đây là phúc của Đại Thiên. Tương quốc công vừa bày ra trận này, khiến người phản đối kịch liệt lúc đầu trở tay không kịp. Đoàn người Tương quốc công, văn thư tấu chương, thậm chí cả điểm cứu tế thiết lập như thế nào, hay quan viên chọn lựa phân phối ra sao cùng với nâng thương như thế nào để gom đủ ngân lượng, một loạt biện pháp điều chỉnh cùng nhau trình lên hoàng thượng, chuẩn bị đầy đủ.
Mặt rồng đại duyệt, trên triều hoàng thượng đại đại tán thưởng nhóm người Tương quốc công. Đầu tiên là khích lệ bọn họ biết nghĩ cho dân, lấy dân làm gốc. Ngoài ra chê ngược chính là không biết nghĩ vì dân, chỉ biết đến lợi ích bản thân.
Hoàng thượng làm việc rõ ràng. Nếu đâm người Tương quốc công đã chuẩn bị đầy đủ, hắn trước hết muốn đem chuyện nâng thương tiến hành. Bạc đã muốn đến cửa, hắn cũng chuẩn bị tốt rồi, chỉ là pháp lệnh thôi, sớm cũng đã định xong, trực tiếp giao cho Hộ bộ Lễ bộ Công bộ xem xét. Sau khi xem xong, chân chính thực thi nảy ra vấn đề gì sẽ tiếp tục thương nghị.
Công bộ thượng thư kia chính là Vương thượng thư, tất nhiên không phải bàn. Hộ bộ ai cũng im lặng, vẻ mặt tương đối bình tĩnh. Chính là Lễ bộ thượng thư vẻ mặt như nuốt phải ruồi, khó khăn nhìn lướt qua đâm người Liên đại nhân. Loại việc khổ sai này, thật muốn hắn làm sao.
Ánh mắt trao đổi còn chưa được vài cái. Người trên long ỷ đã điểm tên hắn “Tần đại nhân, đến lúc đó bàn việc cùng các thương hội, còn cần ngươi ra mặt.” Trao đổi thân cận cái gì, Lễ bộ thượng thư là thích hợp nhất.
Bên phía phản đối lần này lâm triều không thể nào phản bác. Không có biện pháp! Đám người Tương quốc công chuẩn bị hết sức đầy đủ, thế tới rào rạt. Nói hai ba câu đem việc định xong không ngăn cản được, chỉ có thể bàn kĩ hơn a...
Nhưng đợi bọn hắn bên này bàn bạc kế sách, người bên kia đã gióng trống khua chiêng thực hiện xuống dưới hết rồi. Tranh thủ một chút sớm gom xong đầy đủ bạc, trước mùa thu hoạch vụ thu xây dựng điểm cứu tế, phân phó quan viên đi xuống rèn luyện. Do đó, nạn đói năm nay có thể tránh một ít.
Bọn người Triệu quốc công, Liên đại học sĩ đã thua một bước ở vạch xuất phát, làm sao có thể theo kịp, người ta cũng không chờ bọn hắn. Cuối cùng chỉ có thể tìm đường vòng cứu nguy, Liên đại học sĩ tìm đến Diệp Hậu, cũng chính là phụ thân của Thái hậu nương nương.
Thái hậu làm hoàng hậu bao năm, Diệp gia dù là làm việc điệu thấp nhưng bên trong đã chiếm không ít chỗ tốt rồi. Này chuyện nhấc thương không phải khẳng định là hao tổn lợi ích thế gia, đứng mũi chịu sào chính là nhóm người bọn họ. Diệp gia tốt xấu cũng là ngoại tổ gia của hoàng thượng, ra mặt phản đối, có thể ngăn cản được nhất thời, để thái hậu nương nương đi nói cùng hoàng thượng, thế nào cũng có tác dụng.
Vấn đề là bọn người Triệu quốc công lúc này đây đã xem nhẹ quyết tâm của hoàng thượng.
Thái hậu nương nương khuyên can đơn giản là hiện thời ngôi vị căn cơ không đủ ổn. Nếu khiến quần thần phải đối, với hoàng thượng cũng không có gì tốt. Mặc dù là thật sự muốn thực thi, cũng nên làm từ từ.
Hoàng thượng cũng chỉ cho thái hậu một câu nói. Thế gia nếu chịu xuất ra bạc này, pháp lệnh nâng thương tất sẽ không ban bố. Dù sao cũng là vì chuyện ngân lượng, điểm cứu tế thiết lập không có gì không đúng, dân là căn cơ của quốc gia, hoàng thượng là đang làm rất tốt mà thôi.
Nhưng để thế gia đem bạc như vậy giao ra, ai chịu a? Kia cho dù chi nhiêu đó còn không biết có đủ hay không. Vạn nhất dùng đến nửa chừng không đủ còn muốn lấy thêm, đây còn không phải vét sạch. So sánh qua lại, một bộ phận thế gia tình nguyện ủng hộ chuyện nâng thương. Chẳng qua địa vị cao lên chút thôi, cũng không phải một đường sống chết. Nếu để hoàng gia trực tiếp lấy bạc của bọn họ, đó mới là đòi mạng.
Đợi đến lúc ba bộ Hộ, Lễ, Công hoàn thiện pháp lệnh nâng thương trình lên hoàng thương, hai bên chiến tuyến lại gây gỗ.
Đừng nhìn nhóm triều thần này thường ngày một bộ nghiêm trang, gặp chuyện thực bản lãnh cũng không nhỏ. Ngoài điện ra sao, ở xa không rõ nhưng này trong điện Triệu quốc công, Liên đại nhân bên này tranh. Tương quốc công bên kia cãi, ầm ĩ túi bụi.
Hoàng thượng ngồi ở trên cao nghe không rõ gì, chỉ thấy rất ầm ĩ. Đứng bên cạnh Trần Phụ đầu đầy mồ hôi nhìn vẻ mặt của hoàng thượng. Đã đến mức này sao còn cười được a. Triệu quốc công mau bị tức nhất mất thôi, lại cứ như vậy thì đánh nhau cũng có khả năng.
Ngay tại thời điểm Trần Phụng là một cái thái giám mà nội tâm còn lo lắng vạn phần, ở cửa truyền đến một tiến quát lớn. Chỉ thấy Bình vương Tô Khiêm Mặc dẫn theo một đại đội thị vệ xuất hiện trước mặt mọi người, hô lớn “Ai to gan như vậy? Lúc này nhiễu loạn triều cương. Bắt tất cả lại, mang đi!”