Tương Như Nhân nghe được khẩu khí nói chuyện của hắn, nhịn không được nói “Hoàng tử phạm phát tội cũng như thứ dân. Trưởng công chúa làm thế chẳng phải đã cô phụ Khương gia.”
Là công chúa của hoàng gia, thân phận được hưởng vinh hoa phú quý, cuối cùng nàng làm ra chuyện không biết chịu trách nhiệm như vậy, còn không phải là vì hoàng gia đối với các công chúa đều quá dung túng hay sao. Đối với thái tử thì dùng phương thức nghiêm khắc nhất để dạy, hoàng tử theo một ít. Còn công chúa sao, thích thế nào là dưỡng thế ấy. Dù sao gả ra ngoài cũng không phải chịu ủy khuất.
Tô Khiêm Dương không đồng tình với vẻ mặt của nàng, lắc lắc đầu “Trưởng tỷ không phải là người như ngươi nghĩ. Bằng không lão nương nương cũng không cần phải khuyên nàng trở về.”
Chuyện Giám Thực và Khương gia này coi như là vết bẩn lớn nhất đời này của trưởng công chúa. “Trưởng tỷ là người thông minh nhất trong số chúng ta, phụ hoàng đặc biệt yêu thích nàng. Hơn nữa còn là hài tử đầu tiên nên tình cảm rất nhiều. Hồi trẫm còn nhỏ, rất nhiều thứ đều là trưởng tỷ dạy cho.” Trưởng công chúa hơn Tô Khiêm Dương hai tuổi. Lúc còn nhỏ cũng là trưởng tỷ dẫn theo hắn đi chơi, dẫn hắn đi học này nọ. Tuy rằng sau đó vì chuyện Giám Thực trưởng công chúa thật sự vô lý nhưng điều này vẫn không thể xóa đi hình ảnh trưởng tỷ thông minh ttong lòng Tô Khiêm Dương.
Tô Khiêm Dương Nhìn nàng khẳng định “Trưởng tỷ không giống với người khác.“...
Trưởng công chúa khác biệt trong lời Tô Khiêm Dương, hồi cung ngày hôm sau đi hoàng lăng bái tế tiên hoàng rồi hồi cung ngây người ở Thọ Hòa cung cả đêm. Vài ngày sau là gặp mấy tỷ muội. Đợi đến khi Tương Như Nhân gặp lại nàng đã là chuyện năm ngày sau.
Thay cung trang trưởng công chúa, so với ngày đó còn là đại sư Xuất Trần tâm như nước chảy ở trong miếu đúng là hai người hoàn toàn khác biệt. Cung trang vào tạo nên khí thế bức người, một bộ uy nghiêm thiên gia hoàng tộc. Trưởng công chúa chưa thành thân, so với vài muội muội khuôn mặt còn trẻ hơn.
Trưởng công chúa trở về Xuân Uyển, hai mươi mấy năm qua lần đầu tiên náo nhiệt như vậy.
Tương Như Nhân cùng Đức phi đứng một chỗ nhìn đến cách đó không xa bọn Bình Ninh đang vây quanh nàng. Đức phi mỉm cười “Thế nào cảm thấy trưởng công chúa trở lại, bọn nhỏ lại có bạn để chơi.”
Tương Như Nhân nhìn mấy đứa Bình Ninh bộ dáng chuyên chú lắng nghe, cũng cười. Nàng nhớ hoàng thượng từng nói, hồi lúc hắn còn bé, trưởng công chúa thường hay kể chuyện xưa cho nghe. Hiện tại một lũ nhóc hò hét này là dễ như trở bàn tay.
“Vẫn là cảm thấy không thể tin được a.” Nhìn một hồi, Đức phi thở dài một hơi “Tuổi của trưởng công chúa không phải còn lớn hơn hoàng thượng sao, thế nào nhìn như vậy.” Đức phi không nói tiếp, càng nhìn càng như là muội muội của hoàng thượng.
Tương Như Nhân hiểu rõ ý của nàng, cười mà không nói. Không bao lâu sau phía đình bên kia truyền đến tiếng kinh ngạc của đám nhỏ, sau đó là tiếng trưởng công chúa cười. Không khí xung quanh xuân sắc, tràn đầy sức sống...
Trưởng công chúa trở lại, công chúa đã xuất giá hồi cung cũng nhiều. Cùng một thân mẫu với trưởng công chúa là Tĩnh Xu công chúa trở về thường xuyên nhất. Đối với thân tỷ tỷ, dù là nhiều năm không gặp nhưng vẫn rất thân cận.
Tĩnh Xu công chúa đến nhiều, tự nhiên đứa nhỏ của nàng cũng thường ra vào hậu cung hơn.
Chạy qua Xuân Uyển cũng không chỉ có bọn họ, trong cung Bình Ninh cũng thường lôi kéo tam công chúa Lệ Đồng sang chỗ trưởng công chúa. Đến đó là gì sao? Nghe chuyện xưa. Đại hoàng cô giảng chuyện xưa so mẫu phi còn thú vị hơn.
Có điều người càng nhiêu, càng dễ sinh mâu thuẫn.
Hôm nay Bình Ninh dẫn Lệ Đồng đi qua, để nàng ở đình lí rời đi một hồi quay lại đã thấy hình ảnh Lệ Đồng bị bắt nạt.
Không biết Dung Nguyệt quận chúa đến từ lúc nài đang nhìn Lệ Đồng khóc mà cười thật vui vẻ, còn đưa tay lên niết mặt nàng. Bình Ninh hô một tiếng chạy tới, kéo Lệ Đồng lại phía sau. Nhìn bên má nàng đã in mấy vết ửng đỏ thì quát lớn Dung Nguyệt quận chúa “Ngươi sao lại khi dễ người a!”
Dung Nguyệt so với Bình Ninh hơn ba tuổi. Có điều ở Thái học viện, Bình Ninh không phải là chỗ dễ bị khi dễ. Thấy nàng trở về, Dung Nguyệt thu tay, vẫn gân cổ cãi “Thấy nàng đáng yêu nên ta mới nựng thôi. Khi dễ nàng hồi nào?”
“Đúng vậy, chỉ là sờ có vài cái.” Tiểu cô nương năm sáu tuổi bên cạnh Dung Nguyệt nhìn Bình Ninh bênh vực, trên mặt lộ ra chút bất mãn, bĩu môi cười nói “Nói ra là do nàng yếu đuối, có cái gì mà phải khóc.”
Trợn tròn mắt nói dối a! Bình Ninh chỉ vào mặt Dung Nguyệt “Vậy bản công chúa cũng niết ngươi vài cái, niết đỏ như vậy, xem ngươi khóc hay không!”
“Ngươi!” Dung Nguyệt đỏ mặt, trừng mắt nhìn Lệ Đồng tránh phía sau Bình Ninh “Có gì đặc biệt hơn người. Đừng tưởng người ta không biết có một mẫu phi là tội nhân giết người. Tương lai khẳng định cũng chẳng phải người tốt.”
“Dung Nguyệt tỷ tỷ, ta biết nàng là ai. Nàng là nữ nhi của cái người xấu Diệp thục dung kia.” Dung Nguyệt nói xong, tiểu cô nương bên cạnh liền tiếp lời nàng. Nói xong còn nhìn Lệ Đồng khinh thường vài lần “Khó trách sao lớn lên bộ dáng này. Vừa rồi sao ngươi dám sờ nàng. Không sợ nàng cắn sao.”
“Im miệng!” Bình Ninh quát lớn các nàng. “Các ngươi nói hưu nói vượn cái gì. Là ai cho các ngươi ở trong này hồ ngôn loạn ngữ!” Lệ Đồng trực tiếp giận phát khóc, Bình Ninh nhanh chóng nắm chặt tay nàng.
“Ta sẽ không im miệng. Ta nào có nói hưu nói vượn. Những câu bản quận chúa nói đều là thật. Nương của nàng là cái ác phụ, hại chết Giang tiệp dư. Tương lại nàng cũng sẽ hại người. Đó gọi là mẫu nào con nấy.”
“Ta cho ngươi vu mẫu phi ta!” Dung Nguyệt còn chưa nói xong, Lệ Đồng thoát ra khỏi phía sau Bình Ninh xông lên đánh nàng.
Tránh không kịp, trên mặt Dung Nguyệt liền ăn một cái tát. Trong đình lúc này truyền ra tiếng thét chói tai. Một cái là tiểu cô nương mười một tuổi, một bên mới bảy tuổi. Dung Nguyệt đánh Lệ Đồng địch không lại. Bình Ninh nhìn thấy không đúng liền xông lên giúp muội muội. Dung Nguyệt vội vàng kêu tiểu coi nương bên cạnh hỗ trợ. Đây vẫn là trong hậu viện của Xuân Uyển, buổi chiều vắng người, nháy mắt bốn người liền nhào vào đánh thành một khối...
Chờ Tương Như Nhân hay tin, trận này đã đánh xong, đến Xuân Uyển thì Tĩnh Xu công chúa đã đến trước. Nàng đang ở kia cẩn thận kiểm tra thương thế khuê nữ của mình. Tiểu cô nương rúc trong lòng Tĩnh Xu ủy khuất khóc nức nở. Trưởng công chúa đang kiểm tra thương thế của Dung Nguyệt. Bình Ninh đứng yên bên cạnh, y phục bị rách không nói, tay cũng bị xước nhưng không quên nắm chặt tay muội muội. Nhìn thấy Tương Như Nhân lại đây, ngoài dự đoán của mọi người, òa một tiếng khóc rống lên.
Vừa rồi lúc mấy người trưởng công chúa khuyên can, Bình Ninh là một bộ tư thế quật cường. Hiện thời thấy Tương Như Nhân đến thì khóc so với ai đều ủy khuất hơn. Một mặt ủy khuất, một mặt còn vọt tới trong lòng Tườn Như Nhân, lôi kéo y phục nàng khóc vang dội.
Bình Ninh khóc nháo rất đặc biệt là còn nói nói. Dù vừa khóc vừa nói nghe không được rõ cho lắm nhưng nàng vẫn muốn nói. Nước mắt nước mũi giàn dựa, bộ dáng đáng thương vô cùng.
Không bao lâu, Đức phi cùng hoàng thượng cũng trước sau tới đây. Bình Ninh còn đang khóc, vừa nghe được thanh âm của hoàng lập tức thoát khỏi lòng Tương Như Nhân, cắm đầu lao về phía hoàng thượng, ôm đùi hắn bắt đầu khóc lớn.
Không chỉ khóc mà còn đưa tay bị thương kia lên bắt lấy tay áo Tô Khiêm Dương, vết thương trên cánh tay trắng nõn phá lệ nổi bật.
Tâm tình Tương Như Nhân nhất thời thật vi diệu. Vừa rồi còn thấy nữ nhi phải chịu ủy khuất. Hiện tại nhìn nàng bám hoàng thượng không tha như thế thì biết rõ là nàng đang đóng kịch.
Nhưng nữ nhi diễn trò, làm nương sao có thể không phối hợp đây. Vì thế Tương Như Nhân kéo Lệ Đồng đứng một bên xem ngây người nãy giờ vào lòng, ôn nhu hỏi “Vết thương có đau hay không?”
Đức phi cũng bước qua đây. Tính nàng đã cáu kỉnh, vừa nhiền đứa nhỏ bị thương thành như thế. Câu đầu tiên chính là “Ai khi dễ ngươi?”
Bên kia Bình Ninh rất biết nắm thời cơ. Đức phi vừa nói xong, Bình Ninh khóc nức nở lôi kéo Tô Khiêm Dương bắt đầu cáo trạng “Phụ hoàng, Dung Nguyệt quận chúa nói mẫu phi của tam muội là người xấu, hại chết đứa Giang tiệp dư và đứa nhỏ. Còn nói tam muội tương lai cũng sẽ thành người xấu, sẽ hại người. Phụ hoàng, tam muội rõ ràng không phải người như thế. Diệp thục dung rõ ràng là sinh bệnh, sao Dung Nguyệt quận chúa lại nói như vậy. Phụ hoàng, các nàng còn niết mặt của Tam muội.”
Bình Ninh vừa khóc vừa một hơi kể rõ ngọn ngành, hơi cũng không yếu đi chút nào. Cuối cùng còn đưa tay nhỏ bé lên cho Tô Khiêm Dương xem, ủy khuất “Phụ hoàng, đau quá.”
Người trong phòng thần tình đều thật vi diệu. Trưởng công chúa nhìn Bình Ninh ở trong lòng hoàng thượng đã cáo trạng xong đang làm nũng, nhìn thoáng qua Tĩnh Xu công chúa, mở miệng nói “Hoàng thượng, vài đứa nhỏ đều có chút thương. Nữ hài tử kiêng kị nhất là lưu lại vết sẹo. Trước hết đưa các nàng đi xử lí vế thương đã.
Tô Khiêm Dương nghe xong lời Bình Ninh nói sắc mặt không được tốt, cầm tay nàng nhìn vết thương trên mu bàn tay, gật gật đầu nhu hòa nói với Bình Ninh “Cùng đại hoàng cô ngươi đi thoa dược trước đi.”
Lớn tiếng dọa người xong, Bình Ninh thoát khỏi lòng hắn. Mấy đứa nhỏ theo trưởng công chúa đi thoa dược. Tĩnh Xu lo lắng nữ nhi, muốn cùng đi theo vào sương phòng nhưng bị trưởng công chúa ngăn cản “Ngươi ở lại đây!” Quay đầu vào sương phòng, vài ma ma đang giúp các nàng bôi thuốc.
Bình Ninh đưa tay cho ma ma bôi thuốc, một mặt còn không quên quay sang an ủi muội muội “Đừng sợ, không đau, thoa xong là tốt rồi.” Vừa nói xong, ma ma bôi thuốc vào nàng liền a nha một cái, còn phải mang vẻ mặt 'Ngươi xem thật sự không đau.' Trong mắt Lệ Đồng, hình tượng tỷ tỷ nhất thời càng to lớn hơn.
Dung Nguyệt bị thương nặng nhất, mặt đều bị cào, lúc này cũng không hé răng. Nàng thật ra cũng không muốn đánh nhau, ai biết Tam công chúa nhát gan thường ngày lại hung như vậy.
Trưởng công chúa nhìn hết thảy vào mắt. Chờ ma ma thoa dược xong hết, đưa các nàng ra khỏi phòng thì Tĩnh Nhàn công chúa cũng chạy tới.
Vừa đến nhìn thấy nữ nhi đi ở phái sau trên mặt nhiều vết xước, Tĩnh Nhàn cũng không quản cái khác, tiến lên ôm nàng vào lòng, sờ sờ mặt nàng “Sao lại thế này? Ai làm ngươi bị thương thành thế này?”
Dung Nguyệt trốn ở trong lòng nàng khóc, trực tiếp chỉ tay về phía Bình Ninh, mách vết thương trên mặt là do Bình Ninh và Lệ Đồng gây nên.
Tĩnh Nhàn lúc này sắc mặt không được tốt, cũng không quản có hoàng thượng ở đó hay không, trực tiếp nói với Tương Như Nhân “Đứa nhỏ tiểu đánh tiểu nháo. Có cái gì thù lớn mà hướng trên mặt cào?” Vạn nhất để laii sao, gả thế nào đây.
Bình Ninh trốn trong lòng Tương Như Nhân. Tương Như Nhân sờ sờ đầu nàng, nhìn Tĩnh Nhàn công chúa bĩnh tĩnh nói “Là ngoài ý muốn thôi, Bĩnh Ninh so với Dung Nguyệt thấp hơn như vậy, cũng không thể chuyên chọn mặt nàng.”
Tĩnh Nhàn giờ phút này còn chưa biết nguyên nhân đánh nhau là vì cái gì, nghe Tương Như Nhân nói vậy thì nổi giận, nhìn Hàm Lộ quận chúa trốn trong lòng Tĩnh Xu thì quay sang hoàng thượng cáo trạng “Hoàng huynh, mặc dù Bình Ninh công chúa thân phận cao quý, Dung Nguyệt nhà chúng ta thân phận thấp nhưng cũng không thể chịu khi dễ như vậy. Chẳng lẽ ta ở phủ công chúa không được như ý, vào đến trong hoàng cung nữ nhi của ta cũng bị người ta coi thường.” Nói xong, Tĩnh Nhàn ôm Dung Nguyệt cũng rơi lệ theo.
Bình Ninh trong lòng Tương Như Nhân vừa định lên tiếng phản bác, Tương Như Nhân nhẹ nhàng vuốt mặt nàng nhân tiện che miệng nàng lắc đầu ý bảo đừng tham gia. Ngẩng đầu nhìn hoàng thượng ngồi ở kia sắc mặt ngày càng trầm xuống. Tĩnh Nhàn công chúa, không phải là Tứ công chúa lúc trước sao? Nói ra thì các nàng cũng có chút ân oán cũ.
Nửa ngày, hoàng thượng mở miệng “Trẫm cũng không ngờ, Tĩnh Nhàn ngươi có thể dưỡng ra nữ nhi tốt như vậy.”
Tĩnh Nhàn dừng khóc, Trưởng công chúa ở một bên nhắc nhở “Tứ muội, Dung Nguyệt nói về chuyện Diệp thục dung và Giang tiệp dư, rốt cuộc là ai nói cho nàng?”
Nghe xong Tĩnh Nhàn biến sắc, vội phủ nhận “Ta cũng không biết. Có lẽ là nàng ở trong thái học viện hay trong cung nghe người ta nói.”
Tô Khiêm Dương nhìn về phía Dung Nguyệt trong lòng nàng “Dung Nguyệt, chuyện Diệp thục dung ngươi nghe từ đâu?”
Dung Nguyệt hùa theo lời mẫu thân nói, không dám nhìn thẳng hoàng thượng, có chút e ngại “Ta ... ta ở trong cung nghe được. Nghe ai nói... ta đã quên.”
Người ở đây đều rõ ràng, cái gọi là nghe ở trong cung kia khẳng định là giả. Hiện thời trong cung đối với chuyện Diệp thục dung và Giang tiệp dư kia không ai dám nói, nhắc cũng không dám nhắc một chút. Diệp thục dung chết ra sao, tất cả đều nhất trí là bệnh chết. Lời Dung Nguyệt đã nói rõ ràng là không phải nghe ở trong cung.
Dung Nguyệt không chịu nói nghe được ở đâu nên không thể làm gì. Hoàng thượng chỉ cảnh cáo lần sau nếu còn lời nói như vậy thì sau này Dung Nguyệt không thể ra vài cung, thậm chí danh hiệu quận chúa cũng có thể bị tước bỏ. Không thể ra vào cung, nhìn như là nói cho Dung Nguyệt, không bằng nói là cảnh cảo Tĩnh Nhàn công chúa.
“Một cái thân phận quận chúa lại có thể nói lời đến như vậy. Đây là đối với công chúa đại bất kính. Dung Nguyệt, ngươi có biết sai?”
Dung Nguyệt nước mắt lưng tròng gật đầu. Hoàng thượng đồng thời nhìn về phía Hàm Lộ trong lòng Tĩnh Xu “Ngươi nghe hiểu rõ không?”
Hàm Lộ quận chúa khẽ hừ một tiếng “Là các nàng động thủ trước.”
“Hàm Lộ.” Tĩnh Xu thấp giọng cảnh cái nàng “Còn không mau nhận sai với hoàng thượng.”
“Ta sẽ không!” Hàm Lộ uốn éo trong lòng Tĩnh xu trốn tránh, hừ nói “Ta không có sai, nàng sẽ không là người tốt. Nương ngài cũng đã nói Diệp thục dung không phải người tốt, nàng hại người!”