Tương Quý Phi Truyện

Chương 100: Chương 100: Hoàng thượng tức giận




Ở Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân nghe được tin Hạ tần quỳ bên ngoài Thừa Kiền cung thì chỉ biết thở dài. Nàng có thể làm đã làm, trên đời luôn có bất công, chẳng mong chu toàn được hết. Hạ tần làm thế là vì trong lòng nàng không buông bỏ được.

“Khuyên cũng không được, cứ để kệ nàng thôi. “ Chuyện này xảy ra, trong cung đã liên tiếp chết hai phi tần. Có lẽ trong lòng hoàng thượng cũng tức giận, vì thế hoàng hậu bị cấm cung khiến cung vụ đều giao tới trên tay nàng và Đức phi. Khỏi cần nói cũng biết hoàng thượng thất vọng thế nào.

Hoàng hậu nương nương thất trách ở chỗ chỉ biết tin lời của Diệp thục dung, không kịp thời nắm được tình hình Giang tiệp dư nơi đó. Cuối cùng gây ra kết quả này, hoàng hậu cũng khó chối bỏ trách nhiệm.

Ngoài phòng còn có vài ma ma mang theo cung vụ đứng đợi. Tương Như Nhân cho người dẫn các nàng vào. Nếu đã tiếp nhận rồi, cũng nên làm cho tốt...

Phía Thừa Kiền cung, Hạ tần không nghĩ nàng còn có thể an ổn sống tốt ở trong cung nữa. Diệu nhi đã chết. Chuyện nàng đáp ứng ca ca cũng chưa làm được, còn để Diệu nhi chết thảm như vậy. Diệp thục dung bị ban chết thì sao. Đầu sỏ gây nên cái chết của Diệu nhi chính là Giang gia. Nếu không có chuyện trước khi tuyển tú kia, bây giờ Diệu nhi vẫn đang vô tư phóng khoảng vui vẻ mà sống.

Trần Phụng rất nhanh đưa nàng đi vào.

Hạ tần quỳ ở trong điện, ngẩng đầu nhìn người đang đứng kia, dập đầu “Hoàng thượng, thiếp thân muốn cáo trạng Giang gia cố ý giấu diếm sự thật, để Giang tiệp dư tuyển tú tiến cung.”

Tô Khiêm Dương xoay người, sắc mặt trầm ngưng nhìn nàng “Giấu diếm chuyện gì?”

Hạ tần xiết chặt nắm tay “Giấu diếm chuyện Hạ tần năm đó phát sốt, tâm trí rút lui về còn bảy, tám tuổi”

Tô Khiêm Dương ánh mắt nhíu lại “Hạ tần, ngươi cũng biết ngươi đang nói là tội khi quân”

Hạ tần lần nữa dập đầu, phủ phục ở đó, cao giọng nói “Lời thiếp thân nói, mỗi câu đều là thật. Năm đó tình huống Giang Diệu là không thể bị lựa chọn. Nhưng ở Giang gia bị chủ mẫu làm khó dễ. Chờ khi Giang lão gia biết, Gưng Diệu đã có tên trong danh sách tú nữ. Chủ mẫu Giang gia ngăn cản Giang lão gia đi trình bày tình hình thực tế, trơ mắt nhìn Giang Diệu bị mang đi Lâm An thành. Vốn nghĩ rằng sơ tuyển sẽ bị trục xuất về nhà, không ngờ lại qua được chung tuyển. Giang gia vì bảo vệ tính mạng của mình, cuối cùng phải che giấu sự thật. Nhưng Giang Diệu tâm trí như đứa trẻ bảy, tám tuổi, nàng thế nào có thể sống được trong cung này. Tạo ra kết quả như bây giờ, chính là do Giang gia lừa gạt mà ra. Cầu hoàng thượng cho Giang tiệp dư một cái công đạo.”

Phi tần trong cung của mình tâm trí chỉ có bảy, tám tuổi, tương đương với một đứa nhỏ. Vậy mà trên dưới hoàng cung không ai biết. Đây đối với hoàng gia quả thực là vũ nhục. Trước sơ tuyển đều có một loạt kiểm tra, chẳng lẽ chỉ làm cho đẹp mắt thôi sao.

“Chủ mẫu Giang gia vì sao phải làm khó dễ? “ Một phi tần tâm trí bảy, tám tuổi hầu hạ bản thân, trong lòng Tô Khiêm Dương nhất thời dâng lên một cảm giác không khỏe.”Chủ mẫu Giang gia hiện thời không phải nguyên phối. Năm Giang Diệu hai tuổi thì mẫu thân nàng qua đời. Một năm sau Giang gia lại cưới, sinh ra đích thứ nữ Giang Thúc Nhi. Giang gia vốn dĩ có một mối hứa hôn, định là Giang gia đích trưởng nhữ Giang Diệu. Kế mẫu muốn đem hôn sự này cho nữ nhi của mình, thuyết phục Giang lão gia không được. Cuối cùng ở trong quá trình tuyển tú động tay chân, muốn Giang Diệu tiến vào tuyển tú, mặc dù là không được chọn thì sau khi trở về hôn sự cũng đã chuyển người.”

Trần Phụng nhìn sắc mặt hoàng thượng ngày càng trầm, trong lòng kinh hãi. Giang gia chủ mẫu này thật lớn mật, chỉ vì một mối hôn sự mà dám động đến trên đầu hoàng gia. Có lẽ chủ mẫu Giang gia không ngờ được Giang Diệu sẽ vào cung, chỉ một lòng nghĩ chuyện bảo toàn thanh danh của bản thân, đoạt hôn sự về cho nữ nhi. Nhưng một khi chuyện này bị vạch trần ra, hậu quả rước phải thì người Giang gia không thể tưởng tượng được. Một cái tâm trí bảy tám tuổi, trong ngày thường ngôn hành là không nhìn ra điều gì. Tiểu thư khhê các lúc bảy tám tuổi, lễ nghi quy cũ nên giáo dưỡng đều đã giáo dưỡng hết nên biết đến đã không ít. Nhưng đối với hoàng thượng mà nói, kia cũng chỉ như một đứa nhỏ, trong đầu liền nghĩ ra cái dạng gì.

Hạ tần nói xong. Trong đại điện yên tĩnh một mảnh, không khí cực kì căng thẳng. Tuyển tú gian dối phán tội gì. Trước có Lam gia làm gương. Mà Giang gia vẫn không sáng mắt. Bây giờ Giang tiệp dư chết thảm, muốn đòi một cái công đạo. Công đạo này chỉ có thể là khiến một nhà Giang gia chôn cùng.

Giang đại nhân chỉ là một quan tuần phủ tứ phẩm, Giang phu nhân đã có năng lực mua chuộc tuyển tú khó như vậy, để một nữ tử như vậy đi vào, Tô Khiêm Dương không tin.

Thật lâu sau, Tô Khiêm Dương nhìn Hạ tần đang quỳ “Giang gia có nói là hôn sự với ai?”

“Là thứ tử Liên Gia.” Hạ tần nhớ được rất rõ ràng. Năm đó quan hệ của Giang phu nhân và Liên phu nhân không tệ, hai người đồng thời có thai, liền định hôn sự cho hai đứa nhỏ.

“Trần Phụng” Đáy mắt Tô Khiêm Dương hiện lên chút ý tứ, Trần Phụng chắp tay “Tiểu nhân lập tức đi tra”

Chuyện mười hai năm trước của Diệp gia đều đã điều tra xong. Lúc Giang tiệp dư tuyển tú chỉ mới được bảy năm. Giang phu nhân thực sự không có năng lực lớn như vậy, mua chuộc hết quan tuyển tú ở địa phương cũng không mua được quan ở Lâm An thành. Vốn di ở phía Lâm An thành bên này là có dấu tay của Liên gia.

Liên gia và Giang gia là ở trong tình huống thế này. Liên phu nhân qua đời sớm, sau đó Liên đại nhân cưới kế thất, so với Giang đại nhân thì chậm hơn vài năm. Liên gia cũng là ở sau khi thái tử phi tuyển định xong mới lên chức dần, định hôn ước với Giang gia cũng vẫn môn đăng hộ đối.

Liên gia ra chút lực. Giang Diệu ngôn hành thường không có khác biệt. Quan viên tuyển tú chỉ cho rằng Giang gia đang vội đưa nữ nhi vào cung để chờ hưởng phúc, thiếu vài bước kiểm tra cuối cùng đã vượt qua được.

Nghĩ đến Liên gia làm thế nào có thể không nghĩ tới Triệu gia, một người đắc đạo toàn gia hưởng là dĩ nhiên. Trong cung có hoàng hậu và thái tử làm chỗ dựa, đương nhiên sẽ cảm thấy năng lực bản thân hơn bình thường. Nhưng chủ ý này lại đánh lên đầu hoàng gia, để hai cái phụ nhân lừa gạt. Hoàng thượng tức giận thế nào là có thể tưởng tượng.Vài ngày sau, người Giang gia tiến cung tế bái, bài vị của Giang tiệp dư cũng chưa thấy thì đã bị bắt lại. Cũng ngay đêm đó, bên ngoài Liên phủ bị quan binh bao vây, áp giải Liên đại nhân và Liên phu nhân vào nhà lao Hình bộ.

Hai nhà Giang, Liên đều bị đóng cửa.

Ba ngày sau Hình bộ khai đường thẩm vấn. Năm đó có đại phu xem qua bệnh cho Giang tiệp dư, lão ma ma đã từng hầu hạ, tất cả nha hoàn quản sự có liên quan của Giang gia đều bị dẫn tới chờ hỏi rõ từng chuyện từng chuyện, tội trạng ghi rõ ràng. Lúc này mới mang Giang gia lão phu nhân cùng Liên gia lão phu nhân tới.

Kêu oan ở Hình Bộ thì kêu cho ai nghe. Nếu không có chứng cứ xác thực cũng sẽ không bị lôi đến thẩm vấn, cũng chẳng có dân chúng trẻn phố đứng nghe.

Chuyện tuyển tú bảy năm trước, Giang đại nhân một chút giấu diếm cũng không, khai toàn bộ.

Hắn trong lòng thẹn với vong thê cũng nữ nhi, áy náy bấy lâu nay. Bảy tám năm nay sống cũng chẳng an ổn.

Giang lão gia khai hết, Giang phu nhân càng không cần nói đến. Bên phía kia, Liên lão gia đối với chuyện hôn sự và tuyển tú chẳng hề biết gì. Đây đều là Liên phu nhân cũng Giang phu nhân thương lượng với nhau gây nên.

Luận tội ra thì Giang gia là tội khi quân, phải xử trảm.

Liên phu nhân có tham gia vào đó, tuy rằng không rõ bệnh tình của Giang Diệu nhưng là đồng lõa. Hình bộ thẩm vấn xong trình lên để hoàng thượng định tội. Thái hoàng thái hậu biết tin, cho hoàng thượng một cái khẩu dụ, trong sung sát nghiệt quá nặng. Giang tiệp dư đã chết, Diệp thục dung cũng đã định tội. Người của Giang gia, Giang phu nhân định tử, còn lại đều hàng xuống thứ dân, để bọn họ tự sinh tự diệt đi thôi.

Hoàng thượng nghe xong lời thái hoàng thái hậu. Giang phu nhân trong ngục ban chết, người Giang gia biếm làm thứ dân. Phía Liên gia bị giáng quan hai cấp, phạt bổng một băm. Liên phu nhân bị hưu, Liên đại nhân bị khiển trách về nhà nghỉ nửa năm.

Lúc trước Diệp thục dung bị ban chết thái hậu nói giữ thể diện một chút, đối với bên ngoài nói là bệnh chết. Mà hôm nay chuyện hai nhà Giang, Liên, hoàng thượng không giấu, muốn mọi người nhìn vào đó mà biết được lừa gạt thiên gia là phải lãnh hậu quả gì. Đồng thời vì chuyện này mà hoàng thượng triệt đi tiểu tuyển ba năm tới, không muốn trong cung lại thêm người.

Chuyện đến đây coi như đã xong, chỉ còn mỗi Hạ tần đang bị nhốt trong lao. Biết mà không báo, nên phán nàng bị tội gì.

Tương Như Nhân vẫn là đi chỗ hoàng thượng vì Hạ tần cầu tình. Nói đáng thương, ai chẳng đáng thương. Giang tiệp dư vừa đi, Hạ tần đã liều chết đem người Giang gia kéo xuống chôn cùng, nàng lúc đó chẳng phải đã ôm tâm muốn chết sao.

Trong Thừa Kiền cung, Tương Như Nhân đứng bên cạnh mài mực, nhìn hắn hạ chữ cuối cùng, buông nghiên mực xuống, nhẹ giọng nói “Hoàng thượng, chuyện Hạ tần ngài tính xử trí thế nào?”

Tô Khiêm Dương thấy nàng kiên nhẫn đến bây giờ mới hỏi, buông bút nhìn chữ “Nàng cảm thấy nên làm sao?”

Tương Như Nhân thở dài một tiếng “Xét về tình có thể nương”

“Hạ tần và Giang tiệp dư sớm đã có quen biết, tiến cung cho đến nay đối với nàng chiếu cố có thêm, nghĩ đến có lẽ đã biết rõ tình huống từ lâu, thời gian dài như vậy nhưng lại không báo, tại sao lại có thể nương tình?” Tô Khiêm Dương ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh.

“Nếu là sớm báo thì hoàng thượng sẽ làm sao?” Tương Như Nhân lắc đầu “Dù báo sớm như vừa vào cung liền báo thì cũng là tội khi quân. Giang gia gánh tội, Giang tiệp dư cũng không thoát, tra xuống dưới thậm chí tính cả Hạ gia cũng bị liên lụy. “

Tương Như Nhân nói không có sai. Nếu Hạ sớm đi tố giác thì car Giang gia và Giang tiệp dư đều không còn đường sống, mà quen biết với Giang gia là Hạ gia cũng chịu liên lụy.

“Xem ra nàng cũng biết tình.” Tô Khiêm Dương đáy mắt có chút tức giận nhìn chính mặt Tương Như Nhân “Xem ra ái phi tốt cùa trẫm so với trẫm còn biết sớm hơn chuyện Giang tiệp dư.”

Suy nghĩ thêm một chút liền rõ ràng. Tương Như Nhân chưa bao giờ ở trước mặt nhắc hắn đi xem ai, phi tử nào cũng không nói đến. Ngày đó lúc nàng nhắc đến Giang tiệp dư hắn còn có chút kinh ngạc. Hiện thời nghĩ lại, nàng là đã sớm biết chuyện này.

“Phải, thần thiếp so với hoàng thượng biết sớm hơn một chút.” Tương Như Nhân cũng không trốn tránh ánh mắt hắn, thản nhiên thừa nhận.

Tô Khiêm Dương nhìn nàng thừa nhận rõ ràng như vậy, nở nụ cười nhưng ý cười không lên đáy mắt “Hay cho một tiếng phải. Hay cho một cái Hiền phi. Có phải trẫm đã đem nàng sủng đến vô pháo vô thiên hay không? Nàng đã sớm biết sao lại không nói cho trẫm?”

“Nói cho hoàng thượng, ngài sẽ xử trí thế nào?” Tương Như Nhân lại hỏi câu này một lần nữa. Tô Khiêm Dương vẻ mặt bị kiềm hãm. Nói cho hắn, vậy cả Giang tiệp dư và Hạ tần đều không có đường sống.

Trong ánh mắt thản nhiên của Tương Như Nhân chính là ý tứ này. Nàng không nói cho hắn là bởi vì nàng sớm đoán được sau khi biết hắn sẽ làm gì.

“Đây là lí do nàng cho trẫm?” Đáy lòng Tô Khiêm Dương dâng lên một cỗ tức giận, vỗ một chưởng lên mặt bàn, toàn bộ bút giấy bị tung hết xuống đất, mực văng một mảng.

“Hảo một ái phi biết rõ tâm trẫm, liền như vậy tự khẳng định ý tưởng trong lòng trẫm. Cảm thấy trẫm sẽ không làm gì ngươi đúng hay không?” Tô Khiêm Dương nổi giận. Hắn tức là vì nàng liền như vậy khẳng định sau khi mình biết sẽ giáng tội cho Hạ tần và Giang tiệp dư, hắn tức là vì nàng không tin hắn đối với chuyện này có cách xử trí khác. Thậm chí thời điểm nàng đến cầu tình vì Hạ tần cũng định sẵn trong lòng hắn không cho Hạ tần đường sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.