Tương Quý Phi Truyện

Chương 72: Chương 72: Ngày bình thường




Tôn ma ma ở bên cạnh hầu hạ Tương Như Nhân mười mấy năm, tất nhiên cũng biết tính nàng. Tiểu thư hướng tới là không gây sự với người, nhưng cũng không phải để tùy người khi dễ. Thủ đoạn này của Diệp lương nhân, nàng xem không vào mắt.

Vừa thu dọn bàn, Tôn ma ma vừa nói “Tam quận chúa như vậy, nếu sau này thực sự để lại sẽo sợ là sẽ ghi hận với công chúa”

“Dù là không lưu lại sẹo, nàng cũng sẽ ghi hận thôi” Tương Như Nhân đưnga lên, khinh thường nói “Nàng không phải muốn dùng biện pháp này để giữ thái tử bên người sao? Thật sự làm người khác nghĩ không ra, chỉ thoa chút dược lên mặt có thê gây ra vết lở lớn như vậy? Thái y kê thuốc tất nhiên cũng đã lo lắng đến Đồng nhi mới mấy tháng tuổi như vậy, tự hắn cũng đã cân nhắc rất cẩn thận khi dùng dược, sẽ không làm hại nàng.”

“Ngài có ý này, thái tử phi cũng có thể nghĩ như vậy.” Tôn ma ma đem bút lông treo lại trên giá bút, dọn dẹp xng cái bàn. Tương Như Nhân gật đầu “Thái tử phi tất nhiên có thể nghĩ tới!” Bản thân đã từng dưỡng qua đứa nhỏ, cũng không phải không biết, thế nào lại không nhận ra.

Tôn ma ma có chút kinh ngạc “Một khi đã như vậy, vì sao thái tử phi lại không ngăn cản?”

“Đi chỗ ai không đều giống nhau, thái tử phi nếu có thể đáp ứng yêu cầu ba năm ta vô sinh, nàng đối với con nối dòng của phủ thái tử không có như trong tưởng tượng của mọi người.” Tốt nhất là tất cả đều đừng sinh, duy độc chỉ mình thái tôn, nàng lại càng thoait mái.

Đi Diệp lương nhân nhiều hơn cũng tức là đi chỗ nàng ít lại. Trong phủ thái tử, uy hiếp lớn nhất đối với thái tử phi chính là bản thân mình. Đi đến chỗ ai khác so với mình cũng khiến nàng an tâm hơn. Một khi đã như vậy, thái tử phi chẳng có lí do gì để ngăn cản “Mặc dù vậy cuối cùng thức sự nếu có vấn đề gì cũng là Diệp lương nhân gieo gió gặt bão, cùng người khác chẳng liên can gì.”

Tương Như Nhân không phải không tranh, mà là không muốn tranh như vậy. Sau này vào cung ngày còn dài, dùng biện pháp như vậy, được một lần rồi lần rồi thôi, cũng chẳng được bao lâu. . .

Đầu tháng bảy trời dần nóng, cùng dự đoán lúc trước của Tương Như Nhân không khác biệt, thái tử đi Lan Tâm uyển thường xuyên như vậy được một tháng thì số lần ít dần. Tam quận chúa mặt cũng đã lành, chỉ để lại một vết rất nhỏ và nhạt. Tiểu hài tử cơ thể đang lớn khôi phục rất tốt, thái y nói qua hai năm là nhìn sẽ không thấy nữa.

Mẫn chứng kiểu này kéo dài được đến một tháng là đã nhọc lòng. Diệp lương nhân cũng không thể nhìn nữ nhi thực sự bị hủy dung, vì thể sự tình đến đây chỉ có thể từ bỏ.

Giữa tháng bảy, phủ thái tử có tin vui, thái tử phi lại hoài thai.

Đã cách chín năm kể từ khi sinh hạ thái tôn, thái tử phi luôn chẳng có tin gì nay lại mang thai. Trong cung biết tin, thái hậu và hoàng hậu đều thật vui mừng.

Thái tử phi cũng đã hai mươi lăm tuổi, thời điển sinh hạ thái tôn thân mình còn bị tổn hại. Vì thế cái thai này hoài không hề dễ dàng gì. Mang thai ba tháng đầu quan trọng, trong cung nói nàng không cần quá lao lực, giao phó toàn bộ sự vụ phủ thái tử cho Tương trắc phi và Trương trắc phi.Trong Dao Hoa các, Triệu Nhi đem sự tình giao đãi lại rõ ràng cho các nàng, mỉm cười “Mấy ngày này phải phiền các ngươi“. Muốn biết thái tử pho đối với cái thai này có bao nhiêu coi trọng có thể nhìn vào việc nàng đem toàn bộ sự vụ giao ra. Tương Như Nhân còn phải chăm hai hài tử, vì thế chuyện này chủ yếu giao cho Trương trắc phi tạm quản.

Thái tử phi sắc mặt hồng nhuận, ước chừng là cảm giác vui vẻ của người làm mẹ. Thế này thân mình mới hơn một tháng đã có dáng vẻ mang thai.

Tương Như Nhân và Trương trắc phi tiếp nhận sự vụ xong, đều tự trở về viện của mình.

Kết quả là còn chưa tới một tháng thì Trương trắc phi cũng được chẩn ra có thai.

Thế là bất luận trong phủ có bao nhiêu vui sướng. Tương Như Nhân nhìn chồng sổ sách trước mặt mà đã thấy có chút đau đầu.

Hứa mama ở bên cạnh khuyên nhủ “Tiểu thư, ngài cứ dựa vào trước đây đi theo giúp phu nhân xử lí rồi giảm đi một nửa tâm tư là được”

Tương Như Nhân đưa tay lật sổ sách này đó, thái tử phi nếu đã giao ra đây tất nhiên sẽ không có vấn đề gì “Đâu chỉ là giảm đi một nửa tâm tư, nếu ta còn có thể làm ra một lỗi nhỏ nào đó thì tốt hơn”

Tương Như Nhân quyết định giả ngu.

Cứ cách nửa tháng sẽ đi thái tử phi xin chỉ thị một lần, đem chuyện trên tay nàng đều thông báo một tiếng với thái tử phi. Nên muốn sai sử quyết định thế nào cứ nói, nàng chỉ là đứng nhìn mà thôi. Cuối cùng chuyện trong tay nàng nhưng vẫn là người phía dưới thái tử phi bận.

Thái tử đến chỗ nàng thì lại nhiều hơn. Trong phủ thái tử phi cùng Trương trắc phi đều có thai, thái tử đến chỗ nàng là nhiều nhất. Có điều Tương Như Nhân ăn xong lại phải xem qua sự vụ một lúc, đến khi xem xong bước ra ngoài thì thái tử đã nói chuyện với Bình Ninh được một hồi.

Chờ hai đứa nhỏ đi ngủ, lúc này Tương Như Nhân mới có thời gian cùng trò chuyện với hắn.

Tô Khiêm Dương nhìn nàng ngồi trước bàn trang điểm gỡ trâm cài. Hắn chậm rãi nhặt một quân cờ đặt lên bàn cờ. Tương Như Nhân đi tới vừa thấy có chút kinh ngạc “Điện hạ, đây không phải là bàn cờ ngài để ở Phượng Dương các sao?”

Tô Khiêm Dương ý bảo nàng ngồi xuống “Bồi bản cung chơi tiếp ván cờ nào”

Tương Như Nhân ngồi xuống. Cảm giác cầm quân cờ bằng ngà voi trong tay thật không tệ. Tương Như Nhân sai Thanh Đông thay trà, đưa tay sờ sờ bàn cờ, lên tiếng khen “Thật sự là đồ tốt!”

Tô Khiêm Dương đối với bàn cờ này cũng rất hài lòng, thấy nàng cũng thích, nở nụ cười “Vậy để ở chỗ này của nàng đi. Là của A Trạch đưa, tiểu tử này thật hiếm khi tốn tâm tư như vậy”

Tay đặt trên bàn cờ của Tương Như Nhân cứng đờ, bỗng nhiên cảm thấy bàn cờ lạnh lẽo có chút khó chịu.

Nửa ngày, Tương Như Nhân thu hồi tay đặt về góc bàn, ngón út buông xuống còn có chút run rẩy, khéo léo từ chối “Điện hạ, vật này quá quý trọng để đặt ở chỗ của thần thiếp”Tô Khiêm Dương cầm một quân đen đặt lên bàn cờ, ngẩng đầu nhìn nàng “Vật không mang ra dùng, khác nào lãng phí tâm ý của người khác. Nếu đặt ở Phượng Dương các, chẳng lẽ mỗi lần muốn chơi cờ nàng đều phải đi sang đó?”

Tương Như Nhân rất nhanh cầm một quân trằn đặt lên bàn cờ, thản nhiên cười “Tất nhiên không cần, nếu điện hạ muốn đặt ở đây, đó là vinh hạnh của thần thiếp”

Tương Như Nhân đem chuyện Định vương ở trong đầu xua đi, chuyên tâm chơi cờ. Chỉ chốc lát đã trôi qua hơn nửa canh giờ.

Cuối cùng hạ một quân cờ xuống, Tương Như Nhân nhìn bát cờ trống trơn, ngẩng đầu, có chút lười biếng nói “Thần thiếp thua !” Tô Khiêm Dương cười không nói, đem ba quân cờ bị vây lấy ra, cứ lấy một viên thì mặt Tương Như Nhân đỏ lên một chút. Thời điểm ba quân đều được nhấc lên, Tương Như Nhân là đỏ mặt xấu hổ.

Đây giống như là bị nắm thóp, ba quân cờ trắng bị vây kia chính là ba bước nàng cố tình thả sai.

“Nhân Nhân, nàng cố tình thua thật rõ ràng.” Tô Khiêm Dương vẫn là bộ dáng cười tủm tỉm. Tương Như Nhân lúc này nhận ra là bản thân bị hắn đùa giỡn. Tưởng mình thông minh lén đi nhầm vài bước nhưng thật ra tất cả đều nằm dưới mí mắt của hắn.

Được thôi, xấu hổ gì rốt cuộc cũng là bị đùa giỡn, Tương Như Nhân tựa vào đệm, nghiêng đầu nhìn Tô Khiêm Dương, đúng lý hợp tình nói “Là điện hạ quá tinh mắt, thần thiếp rõ ràng làm rất cẩn thận, chỉ có ba bước này mà thôi”

“Từng bước sai, từng bước sai” Tô Khiêm Dương lắc đầu. Vẻ mặt vừa rồi của nàng thật thú vị. Bị phát hiện chợt khẩn trương một chút vụt qua, đỏ mặt một hồi rất nhanh đã trấn tỉnh, hiện lại là cố tình làm xấu.

Tương Như Nhân là rất mệt mỏi nên mới cố ý đi nhầm như vậy để kết thúc ván cờ nhanh chút. Mỗi ngày đều phải xem sổ sách, hiện thời mọi tinh lực của nàng đều đổ dồn vào toàn bộ sự vụ trong phủ thái tử. Gặp thái tử vạch trần nàng như vậy, ngồi thẳng lại, trực tiếp nhặt lên những quân trắng “Lại lần nữa!”

Theo động tác ngồi dậy của nàng, hoa tai khẽ đung đưa. Tô Khiêm Dương nhìn đến ngọc châu dưới hoa tai chợt lóe, đung đưa nhẹ nhàng, chậm lại rồi yên tĩnh đứng dưới tai nàng.

Tô Khiêm Dương không khỏi nhìn lên mặt nàng, lúc này có chút kiên trì, lại càng nhiều hơn là cáu thẹn vì bị hắn nói trắng ra.

Đi xuống là cần cổ trắng nõn của nàng, tầm mắt Tô Khiêm Dương cứ thế dừng lại một lát. Nhìn đến nàng đang thu lại quân cờ, chậm rì rì nói “Ngủ thôi, ngày mai lại chơi cũng không muộn”

Tương Như Nhân ngừng một chút, nhìn hắn đứng dậy đi về phòng rửa mặt, nhìn lại bát cờ đã vơi vài phần, lại nhìn đến bàn cờ, đáy mắt phức tạp.

Ván cờ thiên hạ, hy vọng nàng là suy nghĩ nhiều...

Hai người nằm lên giường, Tô Khiêm Dương không thổi đèn nên trong giường còn ánh sáng. Tương Như Nhân dựa vào lòng hắn, trên tay cầm sách mấy ngày trước chưa xem xong. Cố gắng lật thật chậm, chờ người phía sau xem hết mới lật trang tiếp theo.

Bình thường nói phu thê mấy chục năm nhiều khi vẫn chưa hiểu biết nhiều về nhau. Trong đó thường là ý nói trượng phu không hiểu thê tử. Tô Khiêm Dương dời tầm mắt từ trang giấy lên cánh tay Tương Như Nhân. Nàng nhập phủ đã sáu năm nhưng hắn là cảm thấy nàng là ngày càng xinh đẹp.

Năm đầu vào phủ tuổi còn nhỏ nên có chút non nớt, mà hiện tại, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ chín chắn thành thục.

Bề ngoài Tương Như Nhân trong Lâm An thành này được coi như số một số hai. Tiên thiên trụ cột lại ngày ngày bảo dưỡng, đừng nói tuổi trẻ sẽ tốt hơn, đến tuổi này nàng lại càng có hương vị riêng.

Tới nhanh đi mau là kích tình. Còn cảm tình thế này, chính là trong khi bất tri bất giác dần dần sâu đậm. Chờ đến lúc ngươi nhận ra thì nước này đã dâng đến ngực.

Nếu nói Tương Như Nhân hấp dẫn Tô Khiêm Dương ở điểm gì thì ngoài dung mạo, quạn trọng vẫn chính là tính tình và sự hòa hợp của nàng.

Tương Như Nhâm dừng động tác lật sách, thì thào một câu, tiện đà quay đầu hỏi Tô Khiêm Dương “Điện hạ, dân chúng bình thường thì các cặp phu thê có cuộc sống như thế nào?”

Tô Khiêm Dương hồi thần, bị nàng hỏi vấn đề này có chút sửng sốt một chút “Dân chúng bình thường cũng không như thế này“. Hồi tưởng cảnh nhìn thấy khi đi tuần một chút “Mặt trời mọc mà dậy, mặt trời lặn mà nghỉ. Dân chúng vùng núi thì canh tác, ngày ngày phu canh thê dệt”

Nhìn nàng bộ dáng chăm chú lắng nghe, Tô Khiêm Dương nhéo khẽ tay nàng “Thế nào, nàng nghĩ tới những ngày như vậy?

“Thần thiếp cảm thấy ngày trôi qua như thế không phải rất đơn giản sai?” Chỉ cần lấp đầy bụng, cái khác đều không cần nghĩ đến. Không cần ngươi lừa ta gạt, không cần ta tranh ngươi đấu, không cần phải phỏng đoán nhân tâm, đề phòng bị hại.

Tô Khiêm Dương nở nụ cười “Đây là suy nghĩ của nàng mà thôi. Thực sự những người trôi qua mấy ngày như thế lại muốn vào thành, nhà cao cửa rộng, ăn mặc không lo, cuộc sống giàu có và sung túc.”

“Đó là do bọn họ không biết cuộc sống các thế gia không giống như họ nghĩ. Không lo ăn mặc nhưng có vô số phiền muộn khác, còn phải lo lắng mất đi những thứ đang có trong tay.” Tương Như Nhân nhịn không được cãi lại.

“Vì thế mới nói con người chính là như vậy. Ở vị trí nào sẽ lo lắng vấn đề dạng đó. Bách tính bình thường lo cơm ăn áo mặc, được ăn no mặc ấm là có thể an ổn ngủ. Người đứng ở vị trí cao thứ quan tâm càng nhiều, không phải chỉ đơn giản mỗi chuyện ấm no.” Tài phú, quyền thế, lợi ích. Đây mới là những gì người đứng ở phía trên mong muốn. Có đôi khi nắm vào càng nhiều thứ trong tay thì cũng phải trả giá càng nhiều.

Tương Như Nhân có chút buồn ngủ, híp mắt nhích lại gần trong lòng hắn “Ngài nói xem không cần ngày ngày suy nghĩ quá nhiều không phải rất tốt sao? “ Có đôi khi nghĩ đến càng nhiều, đêm xuống dễ mất ngủ, còn có thể hoảng hốt. Thậm chí nếu làm chuyện gì bản thân không nguyện ý còn có thể lo lắng hãi hùng một trận.

Tô Khiêm Dương giật mình, lời của người trước mặt khiến hắn kinh ngạc.

Nếu là xuất ra từ một người bình thường nói lời này hắn cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Nhưng thế gia như Tương gia giáo dục ra đích trưởng nữ, thế nhưng lại nói ngày trôi qua không cần nghĩ quá nhiều thật tốt. Lời nói thiên chân bực này lại xuất ra từ miệng nàng khiến hắn thực sự kinh ngạc.

Lại cúi đầu nhìn đến bộ dáng nàng mơ mơ màng màng buồn ngủ, nhìn cũng không giống như giả bộ, Tô Khiêm Dương tâm niệm vừa động, mở miệng nói “Nếu nàng muốn xem dân chúng bình thường sống thế nào, bản cung sẽ dẫn nàng đi xem”

Tương Như Nhân thật sự mệt mỏi, mở mắt nhìn hắn, trong lòng cũng không thật nghĩ sẽ đi “Được” . . .

Tương Như Nhân tất nhiên không đem lời này của hắn đặt ở trong lòng. Thái tử bận rộn như vậy, ở đây trong phủ thái tử dù là đến Linh Lung các thường xuyên cũng không làm ra động tác gì cho người ta nghĩ nàng được cực sủng. Chính vì thế chuyện mang nàng ra ngoài đi du ngoạn như vậy, nàng coi như nghe qua rôi thôi.

Bất ngờ là ba ngày sau thái tử sai người đến thông báo cho nàng thu thập này nọ, giao đãi sự tình. Hắn muốn dẫn theo nàng đi tuần . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.