Hoàng hậu biến sắc, Lệ Viện tiện đà liền vọt tới trước mặt nàng, 'ba' một chút trực tiếp đánh rớt bút lông trong tay Ngũ hoàng tử. Hốc mắt hồng hồng nhìn hoàng hậu,“Mẫu hậu khi nào thì bất công thành như vậy, chẳng Viện nhi không phải là ngài thân sinh, ngài đối với một đứa nhỏ ôm tới còn tốt như vậy.”
Ngũ hoàng tử bị hù đến, ấp úng kêu một tiếng tỷ tỷ. Lệ Viện trừng mắt nhìn hắn một cái,“Ai là tỷ tỷ của ngươi, ta không phải tỷ tỷ của ngươi!”
Ngũ hoàng tử bị hù trốn vào trong lòng hoàng hậu khóc.
“Viện nhi, chớ có hồ nháo!” Hoàng hậu quát lớn nàng,“Triết nhi như thế nào không phải đệ đệ của ngươi. Thân là công chúa lại ở trong này la hét. Ngươi có biết thân phận của mình không!”
Lệ Viện oán hận nhìn Ngũ hoàng tử trốn trong lòng hoàng hậu, hướng hoàng hậu hét lên “Ta đương nhiên biết mình là thân phận gì. Vậy mẫu hậu đâu, mẫu hậu ngài biết ta là ai sao? Ta mới là ngài mười tháng hoài thai sinh hạ ra. Đức phi đối Tam tỷ so với ngài đối với ta còn muốn tốt hơn nhiều. Tam tỷ còn không phải đức phi thân sinh. Mẫu hậu ngài bất công.”
Lệ Viện khóc ủy khuất, nước mắt rơi từng hạt lớn. Nhưng trong ánh mắt lại quật cường. Dựa vào cái gì, nàng cùng bình ninh, phụ hoàng càng thương Bình Ninh còn chưa tính. Vì cái gì ở mẫu hậu bên này, nàng vẫn còn so sánh thua cả đứa không phải mẫu hậu thân sinh.
Hoàng hậu trầm mặt sai dưỡng nương đem Ngũ hoàng tử dẫn đi, nhìn Lệ Viện khiển trách, “Ngươi sao lại không hiểu chuyện như vậy, trước mặt Ngũ đệ ngươi nói hắn không phải mẫu hậu thân sinh. Ngươi muốn hắn cùng với chúng ta không thân thiết có phải hay không.”
Lệ Viện đầu uốn éo, vặn tóc “Hiện tại không biết, chẳng lẽ trưởng thành lại không biết sao.”
“Viện nhi, ngươi như thế nào nghe không vào lời mẫu hậu nói .” Hoàng hậu bất đắc dĩ đem nàng kéo đến bên cạnh mình “Mẫu hậu đối với Ngũ đệ hảo, tương lai hắn liền cảm kích mẫu hậu, về sau người che chở ngươi liền nhiều hơn một cái.”
“Ta không cần!” Lệ Viện dồn dập đánh gãy lời của nàng, lên án nàng, “Mẫu hậu hiện tại cũng không tốt với ta, cần hắn không cần ta.”
“Ngươi từ nơi nào nghe tới lời này!” Hoàng hậu thần sắc ngưng trệ, “Ai nói mẫu hậu cần Ngũ đệ ngươi mf không cần ngươi.”
“Này còn cần người khác nói sao, mẫu hậu ngài hiện tại chính là như thế!” Chín tuổi còn có cái gì tốt xấu không biết. Lệ Viện từ nhỏ cẩm y ngọc thực làm gì chịu qua ủy khuất. Ngoại trừ không được Hoàng Thượng chú ý bằng Bình Ninh ra, là đích công chúa do hoàng hậu thân sinh, thân phận của nàng kỳ thật từ trình độ nhất định nói ra so với Bình Ninh càng thêm tôn quý.
Ở hoàng hậu bên này, trước khi Ngũ hoàng tử xuất hiện nàng cũng là nhận hết sủng ái. Đột nhiên thêm cái đệ đệ không phải thân sinh lấy đi toàn bộ lực chú ý của hoàng hậu, đối với Lệ Viện luôm được quan tâm mà nói, nàng như thế nào chịu được.
“Hồ nháo!” Khuyên bảo nghe không vào, hoàng hậu quát lớn nàng, “Hắn là đệ đệ của ngươi, ngươi sẽ hảo hảo bảo vệ hắn, tương lai hắn mới có thể bảo hộ ngươi.” Lệ Viện giãy thoát khỏi vòng tay hoàng hậu, đỏ hồng mắt nhìn nàng, “Ngài chính là đối với hắn hảo, mẫu hậu ngài chính là không cần ta.” Nói xong, khóc chạy ra ngoài.
“Viện nhi!” Hoàng hậu đứng dậy muốn đi kéo nàng, đứng dậy đột ngột khiến một trận choáng váng.
Phía sau ma ma vội đỡ lấy nàng. Trong nháy mắt này, Lệ Viện đã chạy đi ra ngoài. Hoàng hậu phân phó Hà ma ma, “Mau đuổi theo, đem nàng trở về.”
Cách một lúc sau, Hà ma m vội vàng đến bẩm báo, “Nương nương, công chúa ở lại Xuân Uyển, chính là không chịu trở về.”
Hoàng hậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Không chịu trở về thì để cho nàng ở đó ngốc một hồi đi. Tặng chút đồ vật này nọ quá, thay Bổn cung tiện thể nhắn Trưởng công chúa, phiền toái nàng.”
Hà ma ma đi xuống chuẩn bị, hoàng hậu ngồi ở trên sạp mềm, một tay đặt tại trên cái bàn bên cạnh, đầu ngón tay run rẩy.
Chậm rãi, tay kia nắm thành quyền. . .
Trong Xuân Uyển, Trưởng công chúa nghe Hà ma ma nói, lại nhìn trên bàn bày gì đó, sắc mặt lành lạnh, “Đồ vật này nọ lấy về, Bổn cung không cần. Nếu hoàng hậu không đến đón lệ viện trở về, đứa nhỏ này liền tạm thời ở lại Xuân Uyển.”
Hà ma ma thần sắc ngượng ngùng, “Trưởng công chúa, đây là một ít tâm ý của Hoàng hậu nương nương, còn nữa công chúa ở lại nơi này của ngài.”
“Bổn cung nói ngươi nghe không rõ sao, chẳng lẽ Bổn cung còn nuôi không nổi Lệ Viện.” Trưởng công chúa lạnh lùng nhìn Hà ma ma.
Hà ma ma quỳ xuống, “Nô tỳ không phải ý tứ này. Trưởng công chúa, nương nương chúng ta, nàng cũng có khó xử a.”
Hà ma ma lời này còn chưa nói xong đã bị Trưởng công chúa đánh gãy “Hà ma ma, Hoàng hậu nương nương có chuyện gì khó xử Bổn cung không rõ ràng lắm, cũng không muốn biết. Nàng nếu yên tâm để Lệ Viện ở tại chỗ này như vậy, Bổn cung sẽ chu toàn cùng Hoàng Thượng mở miệng, cho Lệ Viện ở tại chỗ Bổn cung nuôi dưỡng.”
Chờ Hà ma ma đi rồi, Trưởng công chúa đi vào nội thất. Lệ viện vẫn ngồi ở kia thấp giọng khóc nức nở. Trưởng công chúa cho người bưng chậu rửa mặt lại đây vắt khăn lau nước mắt cho nàng “Hài tử, chẳng lẽ ngươi thực muốn nhảy vào hồ nước kia.”
Lệ Viện vừa nghe, vừa khóc vừa bổ nhào vào trong lòng ngực nàng.
Trưởng công chúa đau lòng sờ sờ đầu của nàng dỗ dành.
Nếu chỉ là Lệ Viện chạy thẳng đến Xuân Uyển thì nàng cũng sẽ không tức giận như vậy. Nàng là lúc tản bộ trong hoa viên bắt gặp Lệ Viện đứng ở ao nhỏ bên đường. Đứa nhỏ này khóc thở không ra hơi, đứng ở cạnh hồ nước, cúi đầu nhìn mặt nước mà do dự.
Đường đường hoàng gia công chúa bởi vì chuyện gì mà phải phí hoài bản thân mình. Trưởng công chúa cho người vội vàng đem nàng kéo lại. Nghe nàng khóc đứt quãng nói, thế mới biết nha đầu kia giận vì bị hoàng hậu xem nhẹ hai năm qua.
Từ khi Ngũ hoàng tử ôm đến bên cạnh hoàng hậu nuôi nấng, hoàng hậu giống như là đã quên mình còn có nữ nhi.
Người nào làm mẹ mà có thể đối với đứa nhỏ của mình nhẫn tâm như vậy. Nên dạy không dạy, cũng không trông nom. Quanh thân ma ma dù cho nhiều, cũng đều là cung kính chiếu cố, chân chính dạy bảo vẫn là phải chính mình. Trưởng công chúa an ủi nàng, “Nếu không ngươi ở lại Xuân Uyển với cô cô, ngươi thích không? “
Lệ viện cúi đầu tăng cường mam miệng không chịu nói. Trưởng công chúa thở dài một hơi, “Vậy ngươi hiện tại ở lại Xuân Uyển vài ngày, chờ mẫu hậu ngươi tới đón ngươi trở về, được không?”
Lệ viện lúc này mới gật gật đầu.
“Bé ngoan, trước ngủ một lát.” Trưởng công chúa cùng nàng ở trên giường nằm một hồi, nhìn thấy nàng ngủ, phái người chiếu khán hảo, lúc này mới ra phòng ở, nhìn thoáng qua sắc trời, “Chuẩn bị kiệu, đi Thừa Kiền cung.” . . .
Chuyện này là chờ qua đi nửa tháng, hết thảy đều kết thúc thì Tương Như Nhân mới biết được chân tướng, có chút kinh ngạc nhìn Tô Khiêm Dương ở đối diện, “Hoàng hậu đáp ứng rồi?”
Tô Khiêm Dương đáy mắt tựa tiếu phi tiếu, “Không phải do nàng đáp ứng hay không.”
“Nhưng. . .” Tưởng Như Nhân không có tiếp tục nói đi xuống, nhưng hoàng hậu như thế nào lại đáp ứng cho Tứ công chúa tạm thời nuôi ở Trưởng công chúa nơi đó, đó là nữ nhi thân sinh của nàng a.
Lúc ban đầu nàng là nghe nói Tứ công chúa cùng hoàng hậu nổi lên tranh chấp, chạy đến Xuân Uyển không muốn về Cảnh nhân cung, phát triển tới mức sẽ biến thành như vậy nàng là trăm triệu không nghĩ tới.
“Nàng như vậy dụng tâm chiếu cố Ngũ hoàng tử, Lệ viện nơi đó không thể phân thân đi dạy. Vậy hãy để cho Trưởng tỷ chiếu cố, chẳng lẻ hoàng gia công chúa lại cứ như vậy nuôi phế đi.” Tô Khiêm Dương quyết định. Tưởng Như Nhân có thể hiểu được, nàng không thể lý giải chính là có lý do gì để chiếu cố đứa nhỏ của Điền chiêu dung dụng tâm như vậy, lại xem nhẹ nữ nhi của mình. Ngũ hoàng tử cho dù cùng nàng gần gũi, trưởng thành vẫn là sẽ có người nói cho hắn biết mẹ đẻ là ai. Lúc trước cũng không phải bỏ mẫu lưu tử, Điền chiêu dung còn hoàn hảo ở tại trong cung, khó bảo đảm tương lai không có kẻ rãnh rỗi nói này kia bên tai Ngũ hoàng tử. Nuôi một cái đứa nhỏ như vậy mà xem nhẹ Lệ viện, Tương Như Nhân thật đúng là nghĩ mãi mà không rõ quyết định này trong lòng hoàng hậu.
“Việc này vốn thái hậu ý tứ là nuôi ở chỗ mình, trẫm càng nghĩ, vẫn là ở lại chỗ Trưởng tỷ tốt.” Tô Khiêm Dương nhìn thấy nàng này bộ dáng lo lắng, cười nói, “Nếu không nuôi ở ngươi nơi này, cùng bình ninh có bạn.”
“Vậy Chiêu Dương cung của thần thiếp cũng còn an bình .” Tương Như Nhân khẽ giật mình. Nói chi tiết, trong giọng nói rất là bất đắc dĩ, “Bình Ninh tính tình, cùng Đại công chúa, Tam công chúa còn có thể cùng nhau ở chung. Cùng Lệ Viện, chỉ sợ suốt ngày đều là cãi vã. Đến lúc đó Bình Ninh thần thiếp còn có thể đánh chửi. Còn Lệ Viện, thần thiếp biết làm như thế nào.”
Ngày bình thường hai cái nha đầu gặp mặt đều là hừ một tiếng lướt qua, nói nhiều thêm hai câu là xung đột nhỏ xuất hiện. Ở tại một nơi là không thể tránh việc đánh nhau.
“Vậy ngươi lo lắng cái gì.” Tô Khiêm Dương cũng là biết Lệ Viện cùng mấy người tỷ muội khó ở chung nên lúc này mới không hướng mấy trong cung đưa qua. Để một mình nàng ở chỗ Trưởng công chúa. Dựa vào tính tình Trưởng công chúa, vẫn có thể dụng tâm chiếu cố.
Tưởng Như Nhân hít một tiếng, “Nô tì nghĩ mãi mà không rõ thôi.” Nếu là theo nàng nói, làm sao có thể thánh mẫu đến mức này, đem người khác sinh nuôi dụng tâm như vậy, xem nhẹ con của mình.
Tô Khiêm Dương đáy mắt một vòng hiểu rõ, “Ngươi nếu muốn hiểu được, thì phải là người giống nhau.” Nghĩ mãi mà không rõ là được rồi. . .
Đây là chuyện phát sinh lúc gần tới lễ mừng năm mới. Kỳ thật ở trong cung bất quá là công chúa tạm thời di cư tới Xuân Uyển mà thôi, cũng không đặc biệt khiến người chú ý.
Rất nhanh tới vài ngày cuối năm, trong cung thật bận rộn.
Đại tuyết cuối năm của năm nay, so với hai năm trước lớn hơn nhiều. Điều này cũng có ý nghĩa nạn dân tăng nhiều. Hai mươi mấy ngày nay bắt đầu ngoài Lâm An thành cũng đã có rất nhiều dân chạy nạn.
Triều đình ở các nơi đều thiết lập điểm cứu tế. Vì để ngừa hàn chứng như năm đó xuất hiện, triều đình còn hướng các nơi gặp tuyết tai nghiêm trọng phân công thái y xuống.
Trong cung vội vàng tiến hành lễ hiến tế. Hoàng hậu bên này còn phải chiếu khán tin tức hồi bẩm từ tư cục kia. Ngày mồng tám tháng chạp qua đi, tư cục phát chẩn ba ngày, lúc sau ngừng mấy ngày. Hơn hai mươi, tuyế nổi lên, tư cục kia lại phát cháo. Tới gần lễ mừng năm mới, mấy ngày nay người đi lĩnh cháo càng đến càng nhiều, đã muốn xuất hiện cục diện cung không đủ cầu.
Nhưng hiện giờ trong Lâm An thành, tìm lượng lớn gạo là không dễ dàng. Trong lúc này nếuđình chỉ phát cháo, trường hợp nhìn qua cũng xấu hổ vô cùng. Tư cục kia đúng là thể diện của hoàng hậu.
Vì thế hoàng hậu phái người đi một chuyến đến Triệu gia. Triệu quốc công sai quản gia lấy lương thực trong kho ra tạm dùng xuống. Tới đại niên ba mươi, cuối cùng là cũng kéo qua được tình trạng khẩn cấp này.
Đêm 30 trong cung tổ chức yến tiệc, bên ngoài đại tuyết bay tán loạn, trong điện nói cươi vui vẻ.
Tới gần giờ tý, ngoài điện nổi lên khói lửa, mọi người xem trong điện biểu diễn xong chính là đi ngoài điện xem pháo hoa, đầy trời nở rộ, sáng lạn vô cùng.
Tương Như Nhân quay đầu đi vừa vặn nhìn đến mọi người ở phủ thái tử đứng cách đó không xa. Thái tử phi dẫn đầu, nhìn qua tiều tụy rất nhiều, nhưng nhìn thấy pháo hoa, cũng là ý cười ở trên mặt.
Hoàng hậu bên kia cũng là đứng nhìn một hồi, theo sau có cung nhân lại đây ở nàng bên tai nhẹ nhàng nói vài câu, hoàng hậu biến sắc, tức khắc phân phó người bên ngoài, bứt ra ly khai đại điện.
Vội vàng chạy về Cảnh Nhân cung. Còn chưa có vào trong đã nghe phòng trong truyền đến tiếng Ngũ hoàng tử nói chuyện. Đi vào liền thấy, trong phòng đại cung nữ đang đang quỳ, mà phía trước trên sạp mềm, Lệ Viện là thần tình ý cười, cầm trong tay một khối điểm tâm, đưa cho Ngũ hoàng tử và nói “Ngươi ăn a, cái này ăn rất ngon, ngươi như thế nào không ăn đâu.” . . .