Một sự kiện dẫn đến nhiều chuyện, cái chết Hứa dung hoa kéo theo ra rất nhiều bí mật, tất cả còn chưa kịp xử lý thì thái hoàng thái hậu sau khi biết được chuyện của Hứa dung hoa là hoàn toàn ngã quỵ.
Tô Khiêm Dương mang theo Bình Ninh và Dung nhi chạy đến Duyên Thọ cung, thái hậu và trưởng công chúa đã có mặt. Hoàng hậu còn chưa đến, chỉ có hai người Đức phi và Thục phi đang thị tật.
Lão ma ma hầu hạ bên người thái hoàng thái hậu thấy bọn họ đến, bảo Binh Ninh và Dung nhi đi vào trước.
Mọi người khó hiểu ý tức của thái hoàng thái hậu. Bình Ninh và Dung nhi nhìn thoáng qua Tô Khiêm Dương, Tô Khiêm Dương xoa xoa đầu Bình Ninh “Đi thôi, lão nương nương đang chờ các ngươi.”
Bình Ninh dắt tay đệ đệ theo lão ma ma đi vào tẩm thất. Trong phòng mùi thuốc nồng nặc. Bình Ninh mười một tuổi sớm đã hiểu chuyện. Hai người đi đến trước giường thái hậu, lão ma ma lui ra ngoài, sắc mặt không chút thay đổi canh giữ ở cửa.
Trong phòng, thái hoàng thái hậu nhìn mắt mũi Dung nhi đều thật giống hoàng thượng, càng rất giống bộ dáng tiên đế, khẽ vươn tay muốn sờ mặt hắn. Dung nhi tới gần cầm lấy tay nàng. Trên gương mặt tiều tụy của lão nương nương hiện lên chút vui vẻ “Hài tử ngoan, mấy năm nay đã ủy khuất ngươi.”
“Tôn nhi không ủy khuất.” Dung nhi nghiêm cẩn trả lời. Thái hoàng thái hậu nhìn hắn và Bình Ninh. Năm đó lúc nàng và tiên đế quyết định Bình Ninh làm tỷ tỷ cũng là đã ủy khuất đứa nhỏ này. Mấy năm nay sống dưới ánh hào quang của tỷ tỷ, bị người ta tận lực xem nhẹ lại vẫn có thể dưỡng ra tính tình như vậy.
“Các ngươi đều đã trưởng thành. Bình Ninh, đến chỗ tổ nãi nãi.” Thái hoàng thái hậu vẫy tay gọi Bình Ninh. Dung nhi tránh ra. Bình Ninh nhu thuận tiến lên phía trước, giữ chặt bàn tay gầy guộc của thái hoàng thái hậu, hốc mắt ướt át “Tổ nãi nãi, ngài phải khỏe lên. Xem ngài gầy thế nào, ngài phải khỏe lên a. Bình Ninh sẽ học theo mẫu phi viết kinh thư cho ngài.”
Bình Ninh vừa khóc vừa đưa tay gạt nước mắt. Thái hoàng thái hậu cười sờ sờ mặt nàng “Hài tử ngốc, tổ nãi nãi sống đến ngần này tuổi sớm đã đủ rồi. Mấy ngày nay có phải mẫu phi ngươi không được vui?”
Bình Ninh gật đầu “Tôn ma ma nói mẫu phi động thai khí, phải tĩnh dưỡng thật tốt. Mỗi lần tôn nhi đến thăm đều thấy mẫu phi không có chút tinh thần nào, có mấy lần còn thấy hốc mắt nàng hồng hồng.”
Thái hoàng thái hậu thở dài một hơi, nhìn bọn họ “Đến đây, tổ nãi nãi có chuyện muốn nói với các ngươi.“. . .
Qua thời gian một nén nhang, Bình Ninh và Dung nhi vẫn chưa ra, trưởng công chúa lo lắng sức khỏe thái hoàng thái hậu đứng dậy muốn hỏi qua lão ma ma nhưng bị thái hậu kéo ngồi xuống lại.
Hoàng hậu dẫn theo thái tử và thái tử phi đến, nhìn thấy mọi người không ai đi vào, tuy là có kinh ngạc nhưng cũng ngồi xuống theo, không hỏi qua gì. Không khí gian ngoài đặc biệt đè nén.
Lại qua thời gian một nén nhang, Bình Ninh và Dung nhi hốc mắt hồng hồng bước ra. Hai đứa nhỏ lẳng lặng đi đến đứng vững bên cạnh hoàng thượng không nói gì. Bình Ninh còn cúi đầu khóc nức nở. Hoàng hậu nhìn thấy là bọn họ bước ra thì ánh mắt lóe lên một cái, nhìn qua phía lão ma ma bên kia. Lão ma ma đi vào phòng một hồi thì quay ra “Lão nương nương thỉnh hoàng thượng đi vào.”
Tô Khiêm Dương đứng dậy, để Bình Ninh và Dung nhi đến bên cạnh Trưởng công chúa. Hắn đi vào trong phòng, thấy thái hoàng thái hậu sắc mặt càng kém.
Nhìn hắn, thái hoàng thái hậu trùng trùng ho hai tiếng “Hoàng thượng, ai gia xin lỗi ngươi, xin lỗi Tô gia này.” Nghĩ đến sau khi bản thân chết, muốn Hứa gia được chút quan tâm của hoàng gia nên mới quyết định tứ hộn Định vương cho nữ tử Hứa gia, còn an bày Hứa dung hoa tiến cung, hi vọng có được một hai hài tử. Như vậy cũng coi như có giao đãi với Hứa gia. Nhưng có thế nào nàng cũng thật không ngờ hai đứa nhỏ này lại có thể ầm ĩ ra sự tình lớn đến như vậy.
“Đó không phải lỗi của tổ mẫu, ngài không cần tự trách.” Tô Khiêm Dương nhìn thái hoàng thái hậu một đầu tóc bạc. Người này vì hoàng gia cả đời lao tâm, là người hắn tôn trọng nhất. Hắn là sao có thể trách cứ nàng. Không có nàng làm sao có tiên đế, rồi làm sao lại có hắn.
“Việc này, ai gia đều đã biết.” Thái hoàng thái hậu nhìn Tô Khiêm Dương “Ngươi cùng Tĩnh Khanh tính tình đều là vậy. Mấy năm nay nhìn ngươi sủng Hiền phi, sủng Bình Ninh, ai gia biết , trong lòng ngươi cuối cùng là có một người.”
Tô Khiêm Dương ngẩn ra, thái hoàng thái hậu nở nụ cười “Thế nào, cảm thấy ai gia ở trong Duyên Thọ cung chân không rời nhà nên không biết gì sao?”
Trên mặt Tô Khiêm Dương có chút thẹn thùng, đây là trưởng bối tôn trọng nhất tâm sự với hắn, chưa bao giờ có người nói ra, nhất thời hắn không biết nên nói gì.
Thái hoàng thái hậu nhìn vẻ mặt hắn như vậy càng là rõ ràng. Thật lâu sau thì thở dài một hơi “Trong đầu đứa nhỏ kia, không chừng so với ngươi còn khổ não hơn.”
Thái hoàng thái hậu là rõ ràng nhất một nữ nhân phải gánh trọng trách là sống những ngày như thế nào. Luôn luôn bảo giữ tâm mình, ngày trôi qua vô vị, làm chuyện gì cũng có nề nếp, theo khuôn phép cũ; thủ không được tâm thì ngày ngày đều bất an, mọi chuyện đều phải cẩn thận; không chấp nhận được làm sai, nói cái gì cũng phải châm chước; không phụ khắp thiên hạ, duy chỉ phụ bản thân.
Nàng sống đến ngần này tuổi, chuyện nhìn thấy nghe được còn thiếu sao.
“Ai gia là sống đủ lâu rồi nên đi tìm tổ phụ ngươi. Nhiều năm như vậy chỉ sợ hắn đã nóng lòng mong ngóng ai gia xuống hầu hạ hắn.” Thái hoàng thái hậu nhiền chuỗi vòng treo ở bên giường “Mẫu hậu ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có cái tai là mềm. Lúc còn trẻ thì không sao, tuổi lớn rồi sẽ có lúc phân không rõ nặng nhẹ. Ai gia để Tĩnh Khanh trở về cũng có thể bồi ở cạnh nàng tiện thể nhắc nhớ khuyên nhủ. Về phần hoàng hậu ngươi tính toán xử trí thế nào?”
“Trẫm thu phượng ấn của nàng.”
“Thu phượng ấn, vậy hoàng thượng tính giao quyền này cho ai?” Thái hoàng thái hậu nhìn hắn “Hoàng hậu cũng đã thu phượng ấn, vậy Hiền phi phải xử trí thế nào?”
Tô Khiêm Dương im lặng. Hắn còn chưa quyết định sẽ xử trí ra sao.
“Hai người Đức phi và Thục phi cho dù có thể tạm quản nhưng cũng không thể đảm đương, hậu cung có thể vì thế mà rung chuyển.” Thái hoàng thái hậu chính sắc nhìn Tô Khiêm Dương “Hoàng hậu có tội, Hiền phi tội còn lớn hơn. Ngươi nghĩ nàng có thai nên không thể xử trí nặng hơn nhưng như thế trong triều đình liệu có phục chúng?””Tôn nhi minh bạch.”
Thái hoàng thái hậu hoãn hoãn ngữ khí “Ngươi tính đem phượng ấn giao cho ai?”
“Giao cho mẫu hậu tạm đại cung vụ.” Lúc thu lại phượng ấn Tô Khiêm Dương chính là tính toán như vậy.
Thái hoàng thái hậu gật đầu, đáy mắt lộ ra chút mệt mỏi “Hoàng thượng ngươi nếu thật sự không biết xử trí như thế nào, ai gia liền có đề nghị cho ngươi. Phía hoàng hậu chỉ cấm cung không trọng phạt. Phía Hiền phi, ai gia đi rồi, thân mình nàng như vậy cũng không cần nàng khóc lóc, để nàng đi Khải Tường cung đi. Về phần phân vị là hàng hay không hàng (giáng phân vị), tự ngươi quyết định.”
“Có công thì thưởng có sao thì phạt, làm việc phải biết nặng nhẹ. Ngươi là hoàng thượng càng là phải xử lí theo lẽ công bằng. Xử phạt như vậy ít nhất là có thể giao đãi, trong triều đình ngươi cũng có thể vững vàng.” Thái hoàng thái hậu ý vị thâm trường nhìn hắn “Phủ thái tử đã hai năm vẫn không có tin gì, thân mình thái tử trong lòng hoàng thượng ngươi tự hiểu rõ. Có một số việc cần sớm tinbs toán cho tốt.”
Thái tử nếu không có con nối dòng, nhóm hoàng tử lại dần trưởng thành. Rất nhanh trong triều đình sẽ lại nổi trận phong ba. Hoàng đế lại đứng tuổi, thực sự cũng không thể bỏ mặc chuyện người thừa kế.
“Tổ mẫu dạy phải.” Tô Khiêm Dương thận trọng gật đầu, thái hoàng thái hậu nhìn hắn “Hoàng thượng, điều cuối cùng ai gia giúp ngài cũng chỉ có nhiêu đó.” Có thể khuyên, có thể nhắc nhở nàng đều đã nói. Chỉ có hậu cung an bình thì triều đình mới có thể vững vàng, chẳng ai mong sự tình càng nháo càng lớn.
Nàng cả đời này xem như đã toàn tâm toàn lực vì hoàng gia. Nàng có thể an tâm đi rồi . . .
Tinh thần của thái hoàng thái hậu như này, một chút cũng không giống bộ dáng như sắp băng thệ. Sau khi Tô Khiêm Dương ra ngoài, lại gọi đến Trưởng công chúa đi vào. Từng người, từng người, như có rất nhiều chuyện tình muốn giao đãi.
Ngay tại lúc mọi người cho rằng lão nương nương sẽ không sớm cách thế như vậy. Đêm đó, Trưởng công chúa thị tật nửa đêm giật mình tỉnh dậy. Lúc đi nhìn xem thái hoàng thái hậu đã thấy người an tường ngủ ra đi rồi.
Đầu ngày năm tháng một, thái hoàng thái hậu băng thệ.
Ngàu đầu năm mới còn chưa hết trong cung đã truyền ra cùng với tin thái hoàng thái hậu băng thệ là tin Hứa dung hoa phóng hỏa, bắt cóc cung phi bị bắn chết, còn có tin hoàng hậu và Hiền phi nương nương tổn hại đến hoàng tự, tư ước ba năm vô sinh, Hiền phi tránh tử làm ngoài ý muốn sảy thai. Hoàng hậu chủ cung bất lợi bị tịch thu phượng ấn nhốt tại Cảnh Nhân cung, Hiền phi thu tiểu kim ấn đưa vào Khải tường cung giam lỏng, phân vị không hàng.
Một loạt tin tức cùng nên xuống một lúc đủ khiến mọi người phải mất thật lâu mới tiêu hóa nổi. Có điều tang sự của thái hoàng thái hậu không đợi người. Thái hoàng thái hậu ở Đại Thiên có thể nói là đức cao vọng trọng, tình càm của hoàng thượng và thái hoàng thái hậu cũng rất sâu đậm. Hắn thật ra muốn ba năm giữ đạo hiếu nhưng lúc sinh tiền thái hoàng thái hậu có nói không cần ba năm giữ đạo hiếu. Nàng đã sống ngần này tuổi, sinh lão bệnh tử là thiên mệnh, không cần phải đại bi. Chỉ cần khóc tang một ngày, hoàng thượng giữ đạo hiếu ba ngày, hoàng tộc là ba tháng. Qua ba tháng cái gì cần làm cũng nên làm, cũng không cần bỏ tuyển tú. Đã năm năm không tuyển tú, trong cung sao có thể không thiếu vắng.
Mùng sáu khóc tang, hoàng hậu cùng Hiền phi đều không xuất hiện. Một người nhốt tại Cảnh Nhân cung, một người nhốt trong Khải Tường cung. Thái hậu dẫn theo Trưởng công chúa và hai người Đức phi, Thục phi làm chủ sự. Ngoài đại điện tuyết đã ngừng nhưng chưa có tan hết. Các mệnh phu phu nhân từ nhị phẩm trở lên đều phải khóc tang. Trên chiếu mỏng ngoài đại điện quỳ đầy người, cảnh tượng giống như năm đó tiên đế băng hà, tiếng khóc vang trời.
Tiêm đế là đi vào cuối năm. Thái hoàng thái hậu lại đi vào đầu năm. Tân niên vài năm kế tiếp của hoàng gia là sẽ không thật sự náo nhiệt rồi.
Qua nửa ngày Trưởng công chúa khóc hôn mê tỉnh lại hai hồi. Thái hậu thân mình càng không chống đỡ nỗi. Đa phần mọi chuyện đều đặt lên vai hai người Đức phi và Thục phi. Mùng sáu qua được mấy ngày, hai người đều nói không nên lời ôm cổ họng sắp mệt xỉu. Khóc tang như vậy, thân mình không tốt khẳng định là chịu không nổi.
Ngày mười hai tháng một, phát tang.
Trên đường cái Lâm An thành, đèn lông đỏ mừng tân niên đã sớm đổi thành lụa trắng, trước cửa các nhà đều treo bạch đăng. Ấn tượng thái hoàng thái hậu để lại cho thế nhân còn muốn nhiều hơn cả mấy vị hoàng đế. Dân chúng khóc đi theo đội ngũ phát tang không hề ít.
Sau đó kỳ giữ đạo hiếu theo như phân phó của thái hoàng thái hậu lúc sinh tiền. Hoàng tộc giữ đạo hiếu ba tháng, hoàng thượng lại vẫn cố giữ đạo hiếu đến hai mươi bảy ngày, thể hiện sự tôn kính đối với thái hoàng thái hậu.
Đợi khi hoàng thượng kết thúc giữ đạo hiếu đã sang đầu tháng hai. Trong cung vẫn đang kỳ giữ đạo hiếu nhưng chuyện tổng tuyển tú vẫn phải bắt đầu chuẩn bị. Một chuyện qua đi lại tới một chuyện. Thái hậu ngã bệnh, hoàng hậu lại bị cấm đoán, tất cả mọi chuyện đều là Đức phi, Thục phi và Trưởng công chúa chia nhau giải quyết.
Lúc này trong triều đình mới có thời gian đi thảo luận cái tin tức về hoàng hậu và Hiền phi.