Tương Quý Phi Truyện

Chương 77: Chương 77: Vì sao mưu phản?




Phủ thái tử bị hắc y nhân tập kích!

Vài gia quyến của quan viên tử mạng, người bị thương thì rất nhiều. Phủ thái tử cũng có một lương nhân vì bảo hộ thái tôn, phía sau lưng và trên đùi đều chịu một nhát kiếm, đến nay còn hôn mê.

Ngay thời điểm phủ thái tử bị tấn công, Bình vương phủ và phủ các trọng thần triều đình cũng bị tập kích. Tiểu thế tử Bình vương phủ suýt gặp nạn. Thiếu phu nhân cùng đích trưởng tôn mới sinh của nhà Điện các Đại học sĩ bị bắt cóc.

Xế chiều hôm đó lại có án mạng, Thái thường tự khanh Trần đại nhân bị đâm chết trong nhà, Trần phu nhân mất tích.

Mây đen như đang phảng phất bao phủ Lâm An thành. Trong vòng một ngày mà bao nhiêu chuyện xảy ra khiến lòng người hoảng hốt. Chuyện Trần phủ vừa xảy ra, mấy nữ nhân Bắc đồ tiến cống đều bị bắt lại, trong đó có một người trốn thoát, một người tự sát.

Cục diện này giống như Bắc Đồ cùng Đại Thiên sắp khai chiến. Nhưng đây là Lâm An thành, chẳng lẽ quân Bắc Đồ đã tới gần rồi sao? Trên đường quan binh đi lại tuần tra. Trong phủ thái tử, sau khi đưa hết toàn bộ khách nhân trở về, dọn dẹp xong xuôi, để lại nhiều người, thái tử tiến cung gặp hoàng thượng...

Sáng sớm hôm sau, cửa Tây xất hiện quân Bắc Đồ. Một lượng lớn nhân mã đứng ở cửa thành, mà cầm đầu chính là người mất tích đã lâu, thứ tử Lục gia Lục Trọng Nham.

Từ nơi đóng quân chạy về, Lục tướng quân đụng độ quân Bắc Đồ ngay cửa thành, hai quân giằng co.

Trên tường thành, Tô Khiêm Mặc lệnh cung thủ chuẩn bị. Lục tướng quân giận dữ mắng nhi tử. Lục Trọng Nham lên tiếng sai quân Bắc Đồ lôi từ phía sau lên vài quyến của quan trong triều, trong tay mỗi người đều ôm hài tử, tiếng khóc cầu xin thảm thiết.

Lục Trọng Nham khiêu khích nhìn Tô Khiêm Mặc trên cửa thành. Sau đó còn đoạt lấy một đứa nhỏ, ôm vào trong ngực, còn đưa tay sờ sờ đứa bé.

Tướng sĩ sau lưng bước lên nói vài câu vào tai, Tô Khiêm Mặc nhướng mày. Bắn chết như vậy sẽ hại nghiều người vô tồi. Hơn nữa đây còn là gia quyến của quan viên trong triều mất tích hôm qua. Hôm nay tâm không phải chi là lo cho tính mệnh của những người này mà còn là lo lắng các quan viên đó có khả năng vì vậy mà làm phản.

Tô Khiêm Mặc sai ngườu hồi báo vào trong cung, híp mắt nhìn Lục Trọng Nham.

Lục Trong Nham đưa ra yêu cầu, muốn gặp người Lục gia đang bị nhốt tại thiên lao. Tô Khiêm Mặc phái người đi vào. Ngoài cửa thành quân Bắc Đồ ngày càng đông.

Ngay lúc người của Lục giaddang được đưa ra thì phía bên này hoàng cung bỗng xuất hiện một đội nhân mã lớn ngay cửa cung, thẳng một đường chạy vào đến cửa cung thứ hai. Lối đi nhỏ bên trong vốn đang an tĩnh vang lên tiếng động, âm thanh nặng nề vang lên, cùng lúc cửa cung chậm rãi đóng lại, phần lớn người bị vây lại ở lối đi nhỏ.

Trên tường vây thật cao xuất hiện nhiều cung thủ, cúi xuống nhắm ngay những người đang bị vao vây, tùy thời chuẩn bị phóng tên...

Lúc này mấy người Lục gia được đưa đến cửa thành. Bình Vương Tô Khiêm Mặc sai người mở cửa thành, cửa chính nặng nề được mở ra. Lục Trọng Nham thấy toàn gia đều đứng ở đó, hai bên trái phải đều có binh sĩ, bất động đứng đó chờ Lục Trọng Nham thả mấy người trong tay. Một người đổi một người, bên phía hắn vẫn còn đủ để có con tin bị giữ lại. Nhưng hắn không biết rằng lúc này ở trong cửa cung đã là thây chất một mảnh. Người bị chặn lại ở giữa hai cửa cung, chỉ có thể không ngừng hướng về phía cửa đang đóng mà tấn công. Nhưng phía sau cánh cửa là rất nhiều người ngăn chặn, không cách nào phá ra được. Phía trên bắt đầu phóng tên, bộ phận còn bên ngoài cửa cung cũng bắt đầu chém giết. Vốn dĩ lối đi hằng ngày yên ắng, an tĩnh, hôm nay trên tường dưới đất đều dính máu tươi, khắp nơi là binh sĩ ngã xuống, trên người cắm đầy mũi tên.

Bên ngoài còn lại một bộ phân cũng chém giết điên cuồng, binh sĩ tinh nhuệ nhưng vẫn không chống lại được viện binh kéo đến liên hồi. Người cầm đầu cưỡi ngựa, đeo mặt nạ, tay cầm trường kiếm giết những viện binh tiến đến, không ngừng muốn xông ra ngoài hoàng thành.

“Còn không mau hạ vũ khí xuống !” Phía trước Lục vương gia lĩnh quân chặn lại lối đi. Người đeo mặt nạ liến nhìn người nọ rồi lại nhìn sang thái tử bên cạnh hắn, giơ kiếm thật cao lên trời, gầm lên một tiếng, thúc ngựa xông thẳng về phía bọn họ.

Thua, tựa hồ là kết cục đã định. Người mang đến chỉ còn hơn trăm, chỉ còn đánh được một trận này mà thôi. Lục vương gia nhìn chỉ có thể từng tiếng thở dài. Nếu không có đề phòng, không nhìn thấu âm mưu mưu phản đã lâu này, không có mấy người Khiêm Mặc trù tính sau lưng, hôm nay người nằm trên mặt đất sẽ là người bên tring hoàng thành, là bất luận kẻ nào trong số bọn họ.

Xuyên qua mặt nạ, hắn có thể thấy hai mắt kia đầy phẫn hận. Bên trong chứa quá nhiều không cam lòng cùng oán hận. Nhưng như người ta nói, số mệnh sớm đã được định đoạt.

Cách phía trước thái tử một khoảng, bọn người kia đều đã chết, chỉ còn lại duy nhất kẻ đeo mặt nạ. Xung quanh mười mấy binh sĩ cầm trường mâu xiên thẳng vào thân ngựa. Nó gào lên rồi vùng chân trước, cả người và ngựa dần đổ về sau.

Bạch mã đổ ầm xuống, trong mắt nó dường như cũng là sự kiên cường không phục. Kẻ đeo mặt nạ quỳ trên đất, tay cầm kiếm chống đỡ, xung quanh vây đầy binh sĩ.

Hắn sao có thể dừng lại? Kế hoạch bí mật. Hắn trước hết rời Lâm An thành đến đất phong, rời xa nơi này, cách xa hoàng thành, trù tính hết năm năm, làm sao có thể chỉ dừng lại tại đây?

Hắn đứng bật dậy, hươ kiếm tiếp tục chiến đấu, nhưng giết một lại đến một, người ngày càng nhiều. Hắn kiệt sức đạp người trước mặt ra, giơ kiếm xông thẳng về phía thái tử. Binh khí chạm nhau, sau mặt nạ đã sớm là vẻ mặt thấy chết không sờn. Hai đôi mắt nhình nhau, một bên là thở dài cùng đau lòng, một bên ... là vô cùng không cam tâm!

Người đeo mặt nạ bị kích lui lại mấy bước. Hắn bị binh sĩ vây đến chế trụ, hắn ngẩng đầu nhìn thái tử, vẫn thấy thái tử đang nhìn mình, khóe miệng tràn ra máu tươi, oán hận nói “Ta không cần ngươi thương hại!“...

Tin tức bí mật truyền đến cửa thành, Tô Khiêm Mặc nhìn tin viết tay của Lục Vương gia, lại nhìn bọn hắn một nhà cảnh tượng gần đoàn viên, cuối cùng nhìn về phía Lục tướng quân.

Lục Trọng Nham thả một đám người, chỉ còn lại đứa bé trong tay. Hắn xuống ngựa. Mẫu thân đứa bé ở bên cạnh khóc ngã xuống đất cầu xin hắn. Lục Trọng Nhâm thờ ơ. Không phải nhi tử của Bình vương, tôn tử của Điện các Đại học sĩ cũng dùng rất tốt. Lục tướng quân cũng xuống ngựa. Hình ảnh này giống như thực sự là một nhà đoàn tụ, nếu như xung quanh đó không có binh sĩ luôn cảnh giác và trên tường thành không có cung thủ đang chờ lệnh.

Tô Khiêm Mặc nhìn thấy Lục phu nhân khóc đánh về phía Lục tướng quân, thấy Lục tướng quân đem nàng giao cho Lục gia trưởng tử rồi đi về phía Lục Trọng Nham. Bốn phía cung thủ giương cung nhìn chằm chằm. Không biết bọn họ nói gì, Lục tướng quân muốn ôm lấy đứa bé kia, Lục Trọng Nham hung hăng đẩy hắn một phen, vài người tranh chấp.

Một viên võ quan bên cạnh Tô Khiêm Mặc báo cáo “Vương gia, cung thủ tầm xa đã chuẩn bị xong, có phải lập tức ra tay?” Tô Khiêm Mặc đưa tay ngăn lại “Nhìn thêm chút nữa“. Lục Trọng Nham là chắc chắn thất bại. Nhưng quân công này hắn hy vọng để lại cho Lục tướng quân, để có thể hướng hoàng thượng cầu xin tha mạng cho những sinh mệnh vô tội ở Lục gia.

Ngay khắc đó, Tô Khiêm Mặc thấy Lục tướng quân muốn tới cướp người, Lục Trọng Nham một kiếm đâm vào ngực Lục tướng quân.

Tiếng kinh hô vang lên.

Lục Trọng Nham đâm xong một kiếm kia, cười điên cuồng.

Thời gian đã qua quá lâu, trong hoàng cung cũng không có tín hiệu gì. Lục Trọng Nham có thể đoán được trong cung đã thất bại. Hiện tại việc hắn cần làm là giữ được tánh mạng. Con tin còn lại này chính là lợi thế để hắn tìm đường thoát.

Đáy mắt Tô Khiêm Mặc hiện lên chút đau đớn, tầm mắt rơi vào trên người Lục tướng quân đang ngã xuống trong lòng trưởng tử. Lục tướng quân nhìn thoáng qua nhi tử đang phát điên, tầm mắt đảo về phía Tô Khiêm Mặc trên cửa thành, chậm rãi vươn tay, ngón tay hướng về Tô Khiêm Mặc, há miệng muốn nói gì đó, máu chảy ròng ròng.

Thời khắc này Lục Trọng Nham đãlôi thê tử lên ngựa. Đúng lúc Tô Khiêm Mặc thấy Lục tướng quân gật đầu, nhìn về phía xa thì thấy một đám Bắc Đồ quân đang tiền đến, mặc y phục không khác nhưng lại ngăn cản đường đi của Lục Trọng Nham. Dẫn đầu là một thiếu niên tầm mười một mười hai tuổi, mặc phục sức vương tộc Bắc Đồ chính thống.

Lục Trọng Nham cùng người cưỡi ngựa nổi lên tranh chấp. Tô Khiêm Mặc nhìn đúng thời cơ, cùng thiếu niên kia nhìn thoáng qua nhau, cùng lúc hai bên hô mệnh lệnh bắn tên.

Đầu tiên là thê tử của Lục Trọng Nham bị bắn rơi khỏi ngựa. Lục Trong Nham đang muốn đưa đứa bé ra uy hiếp thì ngực trúng ngay ba mũi tên, tay buông lỏng thả rơi đứa bé. Một binh sĩ Bắc Đồ vụt tới tiếp được...

Trận mưu phản làm người ta khủng hoảng còn chưa nhấc lên được bao nhiêu gợn sóng đã bị dẹp yên. Không có gì ngoại trừ hai cửa cung vết máu còn chưa thanh trừ sạch sẽ. Còn có bỗng nhiên trống ra không ít chức quan.

Người đeo mặt nạ bị bắt là Định vương. Lục Trọng Nham bị bắn chết tại chỗ. Lục tướng quân trọng thương. Người tham dự mưu phản tất cả đều bị ban chết.

Lục gia nhờ vào tất cả công tích trước nay của Lục tướng quân, chỉ bị lưu đày khỏi Lâm An thành, muôn đời không được vào triều làm quan. Bao gồm tất cả tiểu thư sinh ra từ Lục gia sau này cũng không được gả vào Lâm An thành, người Lục gia sau này nửa bước cũng không được đặt chân vào Lâm An thành. Hoàng thượng tha cho Lục tướng quân đang trọng thương. Một công thần đang cống hiến cho triều đình lại thành làm trò cho thiên hạ. Hoàng thượng cũng không đành lòng để hắn vì nhi tử mà còn chịu thêm tội gì, mọi thứ cũng đã quá đủ rồi.

Trận mưu phản kinh động này toàn Lâm An thành đều biết. Người đời trước sẽ lấy tình hình so sánh lại với trận tranh giành những năm trước lúc hoàng thượng lên ngôi. Tình cảnh lúc đó mới thật là thảm thiết, vài vị hoàng tử mất mạng, dân chúng không dám ra đường, trong cung ngoài cung máu chảy thành sông.

Còn hôm nay Định vương ngay cả hoàng cung cũng chưa vào được, hoàng thượng cũng chưa thấy mặt thì đã bị bắt. Cũng là do có chuẩn bị trước giúp giảm thiểu thương vong.

Có người suy đoán Định vương làm thế nào lại liên hợp với Bắc Đồ. Cũng có người suy đoán Định vương sẽ bị hoàng gia xử lý ra sao. Nhưng sự tình trôi qua mấy ngày, trong ngoài triều đình đều không có tin tức truyền ra. Mọi người nghĩ, mưu phản là tội lớn, có lẽ Định vương bị hoàng gia bí mật xử quyết.

Ở trong phủ thái tử nhưng Tương Như Nhân biết chẳng phải bí mật xử quyết, Định vương không chết, chỉ là bị giam lại.

Lúc này cũng không ít người nhân cơ hội kéo Tương gia xuống ngựa. Tương gia là ngoại tổ gia của Định vương, làm sao không có liên lụy. Chướng mắt nhất với Tương gia, Triệu gia dẫn đầu nêu ý kiến trước mặt hoàng thượng. Không có Tương gia ở sau lưng ủng hộ, Định vương sao có thể làm được những việc này?

Mà hoàng thượng thì đem từng lời đều bác trở về. Thời gian xảy ra chuyện, Tương lão gia tử cùng Tương lão gia còn ở cùng hoangg thượng. Huống hồ đích trưởng tôn nữ Tuwing gia còn là thái tử trắc phi. Bọn họ vĩnh viễn chỉ đứng sau người đương quyền, cùng chuyện mưu phản không có liên can. Nếu cố chấp nói có quan hệ thì đí là Tương lão gia tử đã cùng Lục vương gia bàn bạc đối pháp để bắt Định vương như thế nào, giảm thiểu thương vong.

Thế này Tương Như Nhân mới biết thì ra Tương gia cũng có tham dự vào chuyện này, tổ phụ sớm đã phát giác với chuyện Định vương có ý đồ mưu phản. Làm đủ chuẩn bị, đem Tương gia kéo ra khỏi vũng bùn này, còn có thể thêm danh tiếng tốt.

Chỉ là nàng không hiểu được. Vì sao Định vương hắn lại mưu phản?

Nhưng chuyện nghĩ không hiểu được này cũng không phải mình nàng. Trong cung, hoàng thượng và thái tử đều nghĩ không ra. Một Định vương thường ngày lông bông, không hề có bộ dạng nghiêm túc, đối với chính sự lại chẳng bao giờ quan tâm. Làm sao lại muốn làm phản?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.