Tượng Tâm

Chương 43: Chương 43




Tháng ngày bình yên bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt đã vào thu, trời tối ngày càng sớm. Lê Thúy tan tầm về đến nhà, vừa vào cửa đã thấy Lục Thương ngồi trên xe lăn với tay nhặt sách dưới đất, cậu vội vàng bước qua nhặt giúp y.

“Hôm nay về sớm thế.” Nghe tiếng động, Lục Thương mò mẫm tìm tay cậu.

Lê Thúy lập tức nắm tay Lục Thương, phát hiện tay y hơi lạnh bèn kéo chăn lên, nói nhỏ: “Dì Lộ về quê rồi, em sợ anh ở nhà một mình sẽ chán.”

Lục Thương “ồ” một tiếng, dặn dò: “Đừng để lỡ công việc.”

Lê Thúy đời nào chịu nghe, cậu đứng dậy đi tới sau ghế, hai đặt tay lên huyệt thái dương của Lục Thương ấn nhè nhẹ, hỏi: “Hôm nay khỏe hơn chưa?”

Lục Thương thoải mái đến híp cả mắt: “Ừ, khỏe hơn nhiều.”

Tháng trước trời nổi bão, Lục Thương ra bờ sông câu cá ngấm chút mưa, trở về mắc bệnh cảm, mấy đêm liền sốt cao không giảm. Lê Thúy vừa giận vừa sốt ruột, sợ y lại uống thuốc không đúng hạn nên xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc vài ngày, chờ y hạ sốt mới quay lại làm việc.

Mấy năm nay mọi việc quá suôn sẻ, đôi khi Lục Thương suýt quên mình là một bệnh nhân, lần này phát sốt như bỗng chốc động đến mầm bệnh của y, sau khi hết cảm, sức đề kháng rõ ràng yếu hơn nhiều, tinh thần cũng chẳng khá hơn là bao, chút thịt vất vả lắm mới mập lên lại nhanh chóng hao mòn.

Chú Viên từng vài lần đề cập đến việc thuê mấy y tá ở nhà, đề phòng lỡ như Lục Thương xảy ra chuyện có thể phát hiện kịp thời, ngờ đâu Lục Thương nghe xong lại phản cảm vô cùng: “Tôi chưa đến mức đó đâu.”

Chỉ một câu này, Lê Thúy ngậm miệng không nhắc tới nữa.

Tính tình của những người bệnh tật quanh năm thường hơi quái gở, Lục Thương đã thuộc dạng hiền hòa lắm rồi, duy chỉ có việc này, y bướng bỉnh không nhường ai. Lê Thúy nói không lại Lục Thương, không chiều theo lời y lại sợ chọc y giận, chỉ đành thường ngày dành nhiều thời gian chú ý hơn.

Lúc tới đây khám bệnh, sắc mặt bác sĩ Lương không tốt lắm, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ dặn giảm bớt lượng hoạt động của Lục Thương, kiểm soát kỹ lượng muối hấp thụ. Lê Thúy không khỏi cảm thấy sầu lo, tuy mấy năm gần đây tim của Lục Thương không xảy ra vấn đề gì lớn, nhưng cậu vẫn cứ thấp thỏm không yên. Lê Thúy biết, dù cho mình chăm sóc cẩn thận chu đáo đến đâu, Lục Thương mà phát bệnh vẫn nghiêm trọng hơn người bình thường nhiều, chủ yếu do chức năng tim không tốt, thể chất lại kém, không phải chỉ dựa vào bảo dưỡng là sẽ khỏe lại.

Lê Thúy nhấn huyệt thái dương cho Lục Thương một lát, đẩy y đến bên cạnh lò sưởi: “Buổi tối muốn ăn gì, em nấu cho anh.”

Lục Thương đang định mở miệng, Lê Thúy nói tiếp: “Chỉ được ăn thanh đạm thôi.”

Lục Thương không nói nữa, ra chiều mất hết hứng thú với cơm tối. Nghĩ đến hơn nửa tháng nay y toàn húp cháo loãng, Lê Thúy lại thấy không đành lòng, dịu giọng nói: “Em nướng con cá cho anh nhé.”

Món cậu nấu, Lục Thương thường không dị nghị gì. Lê Thúy xử lý cá sống sạch sẽ, dùng gừng ngâm tẩy mùi tanh, rưới nước sốt tẩm gia vị bỏ vào lò nướng. Đang lúc bận rộn, Lục Thương quay đầu hỏi: “Gần đây Lưu Hưng Điền có hành động gì không?”

“Gần đây lão rất bận, cứ lo chạy chọt đút lót mấy ông cổ đông già, em đoán chắc lão chờ hết nổi rồi.” Lê Thúy đang thành thạo nấu cơm, đột nhiên dừng tay, “À phải, mấy hôm trước lão còn đến nhà Mạnh tiểu thư.”

Lục Thương ngẩn ra, cảm thấy hơi bất ngờ: “Tâm Du?”

Năm ngoái Mạnh Tâm Du kết hôn, chồng cô là một vị chính khách họ Hứa trẻ tuổi đầy triển vọng, người mà Lưu Hưng Điền đến tìm tất nhiên không phải Mạnh Tâm Du mà là cán bộ Hứa nổi tiếng khôn khéo kia. Nhà họ Mạnh có gần 20% cổ phần ở Đông Ngạn, mặc dù nó thuộc tài sản trước hôn nhân, nhưng với tính cách lý trí và thiết thực của Mạnh Tâm Du, sau khi kết hôn cô sẽ đứng sang một bên, Lục Thương thật sự không nắm chắc trăm phần trăm.

Chuyện này quả thật khó giải quyết, nếu Mạnh Tâm Du đổi ý ủng hộ chồng mình, vậy thì bọn họ sẽ mất một đồng minh nặng ký, lần này Lưu Hưng Điền xem như túm được chỗ hiểm.

“Đừng nghĩ nữa, ăn chút gì trước đi.” Lê Thúy đẩy xe lăn đến bên bàn.

Mặc dù không tẩm muối và tương ớt, mùi vị của cá nướng vẫn ngon vô cùng, nước sốt rất thấm. Lục Thương không thấy đường, sợ y ăn trúng xương cá, Lê Thúy bèn dùng đũa gắp từng miếng đút y ăn.

“Ăn ngon không?” Lê Thúy cực thích nhìn Lục Thương ăn món mình nấu, bao giờ cũng thấy hạnh phúc dạt dào.

Lục Thương gật đầu, hiển nhiên tâm trí không đặt ở thức ăn, tiếp tục hỏi: “Kế hoạch biên giới của cậu tiến hành đến đâu rồi?”

Nói đến đây, trong lòng Lê Thúy có chút tiếc nuối: “Em với Tĩnh Vinh đã bàn bạc, quyết định vẫn bỏ vụ ngoại thương, chỉ đi tuyến đường quốc nội.”

Lục Thương kinh ngạc: “Sao vậy, một khi kế hoạch này thành công, cậu có thể lập tức đứng vững gót chân ở Đông Ngạn mà.”

Lê Thúy rút khăn giấy lau mép cho y: “Cái khác thì dễ nói, nhưng bọn em không tài nào vượt qua ải hải quan được, việc này cần sự phê duyệt của chính phủ, có Lưu Hưng Điền đứng giữa gây khó dễ, chuyện này thật sự quá khó.”

Nghe xong, Lục Thương chìm vào im lặng.

“Không sao đâu, bọn em vẫn còn dự án khác, không thiếu gì cái này,” Lê Thúy cười cười như chẳng để ý, “Bờ Biển Cát Vàng đã xây xong chuẩn bị khai trương, cuối tháng này chắc em phải đi công tác một lần, anh muốn đi với em không?”

Lục Thương dứt khỏi mạch suy nghĩ, quay đầu cười đáp: “Ừa.”

Buổi tối chờ Lục Thương ngủ rồi, Lê Thúy đi ra ban công, bấm gọi số nước ngoài.

Mấy năm qua, cậu lại mở rộng phạm vi tìm kiếm, gần như nơi nào có thể phối ghép tim cũng để lại thông tin yêu cầu, cách mấy tháng sẽ gọi qua hỏi một lần. Cậu dùng tấm lòng thành tín nhất mong chờ kỳ tích xuất hiện, đáng tiếc vẫn không thể như nguyện.

Điện thoại kết nối, Lê Thúy và đối phương trò chuyện một lát, cuối cùng chỉ nhận được câu trả lời khiến người ta chán nản.

“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Cậu cúp điện thoại, chống đầu thở dài thườn thượt.

Cách một cánh cửa, người trên giường đã chìm vào giấc ngủ sâu, gò má tái nhợt kề sát gối đầu, xuyên qua lớp kính thủy tinh, ánh mắt Lê Thúy đọng lại trên người y, nét mặt dịu dàng hẳn, đồng thời không khỏi cảm thấy mũi mình cay cay.

Ngày xưa cậu vẫn luôn cho rằng, nếu một người không gặp may, chỉ cần lặp lại chuyện đó một trăm lần, một ngàn lần, cuối cùng rồi sẽ thành công một lần, nhưng mà không phải vậy. Dường như trước khi cậu gặp người trước mắt, ông trời đã dùng hết kỳ tích cả đời này của cậu.

Đôi khi cậu thậm chí nhịn không được mà nghĩ, nếu thời gian có thể quay trở lại, cậu thà rằng không ở bên Lục Thương, dù phải lấy mạng mình ra đổi cũng được, chỉ cần cho Lục Thương một cơ thể khỏe mạnh, chí ít không cần giống như bây giờ, suốt ngày kéo lê thân xác bệnh tật sống vật vờ qua ngày.

Người chưa từng bị bệnh sẽ không bao giờ hiểu được bị bệnh là chuyện khổ cực nhường nào, có rất nhiều chuyện Lục Thương không nói ra miệng, cũng không biểu lộ ra ngoài, nhưng trong lòng Lê Thúy hiểu, thật ra Lục Thương cũng sợ chứ, sợ đắng, sợ đau, sợ ngày nào đó ngủ rồi không tỉnh lại nữa. Mỗi khi bóng đêm phủ xuống, mỗi khi mắt nhìn không rõ, Lục Thương thường thích ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, đôi lúc nhìn y như thế, Lê Thúy lại nhịn không được phỏng đoán, anh ấy đang nghĩ gì?

Người đời thường nói người tốt sẽ được báo đáp, Lê Thúy cảm thấy lời này thật giả dối, rõ ràng cậu chưa từng gặp người nào tốt hơn Lục Thương.

Vì nguyên nhân sức khỏe, hiện tại hễ không có gì làm Lục Thương sẽ không đến công ty, toàn bộ đều do Lê Thúy xử lý, thỉnh thoảng có quyết sách quan trọng mới mang về nhà để hai người bàn nhau giải quyết.

Hôm nay tan tầm được một hồi mà Lê Thúy vẫn chưa về, cậu và chú Viên ở trong phòng hồ sơ tìm một phần tài liệu cũ. Ba năm trước bắt đầu từ khi cậu tiếp nhận Đông Ngạn, Lục Thương đã điều chú Viên đến giúp cậu, chỉ chừa lại Tiểu Triệu giúp mình lái xe.

Hai người đang sắp xếp tài liệu, di động của chú Viên đột ngột reo lên.

Phòng hồ sơ vốn lặng ngắt như tờ, hai người lại cách nhau không xa, rất dễ nghe được âm thanh từ đầu bên kia. Lê Thúy nghe giọng thấy hơi quen tai, chờ chú Viên nhận điện thoại xong, cậu mới nhìn chú bằng ánh mắt ngờ vực.

Chú Viên nhất thời tỏ ra lúng túng, áy náy nói: “Tôi phải đi trước.”

Lê Thúy gật đầu: “Chú có việc thì đi mau đi, con tự tìm được rồi.”

Chờ chú Viên đặt tài liệu đã xếp gọn xuống đi ra ngoài, Lê Thúy chợt nhớ tới gì đó, gọi chú lại hỏi: “Người vừa gọi là Tiểu Đường phải không?”

“À, phải…” Chú Viên ngập ngừng.

Tiểu Đường chính là cô gái tìm cậu nhờ giúp Lục Thương trong cuộc họp cổ đông mấy năm trước, Lê Thúy khá có ấn tượng với cô nàng. Phát hiện sắc mặt chú Viên khác lạ, cậu không khỏi nghi ngờ, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Chú Viên càng lúng túng hơn, do dự chốc lát rồi khai thật: “… Là Lục tiên sinh.”

Tay cầm hồ sơ của Lê Thúy vô thức run lên.

“Chiều nay Lục tiên sinh dẫn ba nhân viên đi xã giao với người của chính phủ, cuối cùng đều bị chuốc say lăn lóc, ngay cả tài xế cũng không tha, chỉ có Tiểu Đường còn chút ý thức, khi nãy mới gọi điện thoại bảo tôi đến đón.”

Ngay cả tài xế cũng bị chuốc say, thế thì mẹ kiếp phải uống đến cỡ nào!

Sắc mặt Lê Thúy lập tức tối sầm, cậu đứng phắt dậy, lướt qua chú Viên bước nhanh ra cửa, chỉ bỏ lại hai chữ.

“Con đi.”

Dọc đường đi, Lê Thúy cố hết sức khống chế cảm xúc của mình, không được tức giận, không được phát giận, không được dùng bạo lực, dù cho Lục Thương không nói tiếng nào tự tiện chạy ra ngoài, dù cho thân là người mắc bệnh tim y lại dám giấu mình uống rượu còn uống say đến vậy, dù cho… Lê Thúy nhắm mắt lại hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn nhịn không được, đập mạnh lên tay lái, hận không thể cắn nát răng.

Nghiến răng nghiến lợi nổi sùng suốt một đường, ngay cả chất vấn Lục Thương thế nào Lê Thúy cũng nghĩ sẵn rồi, nhưng chờ khi cậu mở cửa phòng, thấy người nằm trên sô pha co thành một cục, tất cả cảm xúc của cậu đều mất sạch, chỉ còn lại lo lắng.

“Lục Thương?” Cậu đi tới vỗ nhẹ lên lưng y, không có phản ứng.

Trong phòng mùi rượu nồng nặc, khách khứa đã đi hết, chỉ còn lại mấy người tiếp khách nằm ngả nghiêng ở một bên. Lê Thúy lắc lắc Tiểu Đường, cô nàng vẫn còn tỉnh, nhưng cũng say đến mức đi đứng xiêu vẹo, ánh mắt lờ đờ cả buổi mới tìm đúng vị trí của cậu.

“Đi được không? Nhà cô ở đâu?”

Tiểu Đường vỗ trán, cũng may đầu óc xem như tỉnh táo, cô nàng xua tay nói: “Không cần đâu, anh thuê giùm mấy phòng trên lầu là được rồi, anh mau đưa Lục tổng về đi, ngài ấy uống nhiều quá…”

Lê Thúy quay đầu nhìn Lục Thương, thấy y nhíu chặt lông mày, lòng bàn tay gắt gao bụm ngực, tim như thót lên tới cổ họng: “Anh ấy uống bao nhiêu?”

“Chỉ tính rượu trắng, ít nhất cũng bốn ly.”

Lê Thúy dời mắt sang ly thủy tinh trên bàn, tay siết thành đấm.

Cũng may trên lầu là phòng trọ, Lê Thúy thuê ba phòng đơn, lần lượt đỡ từng người uống say lên phòng, dặn phục vụ chăm sóc bọn họ, sau đó dìu Lục Thương ra khỏi khách sạn.

Tửu lượng của Lục Thương không hẳn quá kém, nhưng vì lý do sức khỏe nên gần như cách biệt với cồn, ở Đông Ngạn không ai dám rót rượu cho y, say đến mất ý thức thế này, Lê Thúy cũng mới thấy lần đầu tiên.

Ra khỏi khách sạn, bế người lên ghế sau, Lê Thúy lên xe vén mí mắt của Lục Thương kiểm tra một phen, chung quy vẫn không yên tâm, quyết định dẫn y đến bệnh viện khám, nào ngờ vừa buông tay định kéo cửa xe, thình lình bị đối phương níu chặt.

Lê Thúy quay đầu lại, chỉ thấy một đôi mắt sâu không thấy đáy đang yếu ớt nhìn mình, do uống rượu say, đáy mắt ấy như phủ một tầng hơi nước. Ánh đèn trong bãi đỗ xe mờ tối, gió lùa vào từ khe cửa, bốn phía yên lặng như nghe được cả tiếng vọng.

“Đừng đi.” Lục Thương giật giật môi, giọng khản đặc.

Vẻn vẹn hai chữ đơn giản, thoáng chốc đã đốt bùng cảm xúc cuồn cuộn trong lòng Lê Thúy. Cổ họng nghẹn đến phát đau, Lê Thúy cố gắng nuốt xuống, cúi đầu nhìn thẳng vào Lục Thương: “Có phải anh cho rằng dù anh có làm gì, em cũng sẽ không giận không?”

Lục Thương nhìn cậu chằm chằm, nghe vậy dần dần tỏ ra bất an, chà chà mu bàn tay cậu, lấy lòng nói: “Đừng giận mà…”

Lê Thúy chỉ cảm thấy viền mắt cay xè, chậm rãi rút tay ra, không chịu nhìn y.

Không sờ được tay cậu, Lục Thương có vẻ hơi tủi thân, đôi mắt ướt át theo sát cậu không tha: “Kế hoạch biên giới của cậu, tôi bàn xong giúp cậu rồi, cậu không vui sao?”

“Ai cho anh đi?” Viền mắt Lê Thúy đỏ lên.

“Cậu muốn,” Lục Thương chìa tay về phía cậu, tiếc rằng thật sự không còn sức, chỉ đành ủ rũ thả tay xuống, “… Tôi biết cậu muốn.”

Lê Thúy nhắm chặt hai mắt rồi lại mở ra, thấy Lục Thương dùng ánh mắt cầu xin nhìn mình, cuối cùng cậu vẫn mềm lòng, cam chịu số phận cúi người ôm Lục Thương vào lòng: “Em chỉ muốn anh khỏe mạnh thôi, sao anh không hiểu chứ…”

Cậu không thể không thừa nhận, Lục Thương lại thành công lần nữa, cậu thật sự không có cách nào nổi giận với y. Người này, mỗi một động tác, mỗi một nụ cười, mỗi một cái nhăn mày, đã sớm đánh động trái tim cậu, dẫu biết Lục Thương cố ý, cậu cũng không thể nặng lời với y.

Nửa vì trừng phạt, nửa vì lo lắng, Lê Thúy mặc kệ Lục Thương phản đối, khăng khăng đưa y đến bệnh viện. Say đến như vậy, tất nhiên khó tránh hứng nguyên chầu chửi của bác sĩ Lương. Tự biết mình không hoàn thành tốt trách nhiệm của người giám hộ, Lê Thúy im lặng chịu trận.

Kết quả kiểm tra quả nhiên không được như ý, cồn cực kỳ có hại cho tim, dạo trước Lục Thương bị cảm nặng, sức khỏe vốn chưa hồi phục hẳn, hành động này chẳng khác nào đã rét vì tuyết lại giá vì sương. Nghe Lương Tử Thụy nói xong, tim Lê Thúy như thắt lại. Bác sĩ Lương kê đơn thuốc, Lê Thúy đút Lục Thương uống, vừa rót xong ly nước, Lục Thương đã không chống nổi cơn buồn ngủ do thuốc gây nên, cuộn mình thiếp đi ở đầu giường.

Lê Thúy đắp kín chăn giúp Lục Thương, nhìn y một lát rồi xoay người đi đến văn phòng của Lương Tử Thụy.

“Bác sĩ Lương.” Lê Thúy gõ cửa.

Lương Tử Thụy đang viết báo cáo trước máy vi tính, nghe vậy bèn quay đầu nhìn cậu.

“Anh nói thật cho em biết đi, có phải Lục Thương lại giấu em chuyện gì không?”

Lương Tử Thụy vô cùng kinh ngạc: “Sao lại hỏi thế?”

“Không biết nữa, em cứ có dự cảm không lành.” Lê Thúy uể oải thở dài một hơi.

Lương Tử Thụy ngừng một lát: “Nhìn kết quả kiểm tra thì thật sự không có gì, tôi có thể đảm bảo điều này với cậu, chỉ là…”

Lê Thúy ngẩng đầu, chợt nghe Lương Tử Thụy cau mày nói: “Lục Thương hiểu rất rõ tình trạng sức khỏe của mình, thậm chí nhiều khi còn rõ hơn người làm bác sĩ tôi đây, khi nào không cần điều trị, khi nào cần điều trị, trong lòng cậu ấy tự biết. Đôi lúc tôi kê thuốc cho cậu ấy, cậu ấy không uống tôi cũng không ép buộc, cũng chính vì lý do này, tới lúc nên điều trị, tôi không nói cậu ấy cũng sẽ chủ động tới tìm tôi.”

“Nói cách khác, nếu ngay cả bản thân cậu ấy cũng bắt đầu chú trọng bệnh tình của mình, vậy thì cậu phải chú ý nhiều đấy.” Lương Tử Thụy hỏi, “Sao vậy, cậu phát hiện có gì bất thường à?”

Lê Thúy lắc đầu: “Không có, em chỉ cảm thấy bất an thôi.”

“Đừng suy nghĩ nhiều.” Lương Tử Thụy an ủi.

Lê Thúy gật đầu, không nói nữa.

Kế hoạch biên giới đích thực là dự án tốt để đứng vững gót chân, một khi thành công cũng tương đương với việc có chính phủ chống lưng, đây sẽ là hậu thuẫn to lớn với Lê Thúy, dù cho sau này Lưu Hưng Điền có gom hết cổ đông của Đông Ngạn vào tay, cậu vẫn đủ vốn chống trả.

Nhưng tạm thời bọn họ vẫn chưa đi đến bước đó, chuyện này cũng không phải chỉ có một cách giải quyết, Lục Thương vội vã lót đường lui cho cậu như vậy, trái lại khiến cậu cảm thấy sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.