Tượng Tâm

Chương 52: Chương 52




Lê Thúy không biết mình bị sao nữa, bắt đầu từ khi rời khỏi nhà, tim cậu hệt như con cá cách nguồn nước, bứt rứt mà nôn nóng, tế bào toàn thân cứ kêu gào mau quay về đi mau quay về đi, dường như nếu không lập tức quay về, cậu sẽ bỏ lỡ điều khiến mình hối hận cả đời.

Từ trước đến nay Lê Thúy luôn là người cực kỳ lý trí, nhưng lần này chẳng biết xung động đến từ đâu, cậu quyết định làm trái lời Lục Thương một lần.

Tối hôm đó cậu mua vé máy bay trở về nhà, lúc ra khỏi sân bay đêm đã khuya, cậu cũng không biết mình gấp cái gì, thậm chí không kịp đợi làm thủ tục lấy xe mà ra ngoài đón taxi chạy thẳng về Lục gia biệt viện.

Dọc đường đi, thấy Lê Thúy đứng ngồi không yên, tài xế không khỏi tò mò: “Anh bạn, cậu đến Lục gia biệt viện làm gì vậy? Nghe nói sáng hôm nay chỗ đó mới xảy ra chuyện á.”

Lê Thúy nghe vậy, lập tức quýnh quáng: “Chuyện gì?”

“Chả biết nữa, hình như có người bị bệnh cấp tính, có hai chiếc xe cứu thương tới đưa người đi.”

Lê Thúy sửng sốt, tay run lập cập mò điện thoại di động, do run dữ quá nên làm rớt mấy lần, vất vả lắm mới gọi được nhưng lại không ai bắt máy, cậu đổi sang gọi số riêng tư ở nhà mà vẫn không ai nhận.

“Không thể nào… tại sao lại…”

Lê Thúy như ngừng thở, lưng túa mồ hôi lạnh, căng thẳng đến tột độ, nói cũng lắp bắp: “Bác, bác tài, bác lái nhanh chút đi, lái nhanh hơn chút đi.”

Tài xế cũng bị phản ứng của cậu làm hết hồn, không dám nói nhiều, đạp thẳng chân ga.

Lê Thúy xuống xe, ném tiền rồi hối hả lao vào nhà, chạy vào sân chỉ thấy bên trong bừa bộn hỗn độn, mặt cỏ ngoài cửa hằn hai đường bánh xe, nhìn săm lốp là biết không phải xe trong nhà. Đầu óc vang ong ong, cậu như phát điên phóng lên lầu, thật ra trong nhà chẳng khác bình thường là mấy, nhưng lại tối đen không một bóng người, xe lăn mà Lục Thương thường dùng nằm xiêu vẹo nơi góc phòng, bên trên trống hoác.

“Lục Thương…” Lê Thúy run rẩy, ném hành lý chạy ra sân sau lái xe phóng thẳng đến bệnh viện Thụy Cách.

Dọc đường đi, hai mắt cậu trợn lớn, thẫn thờ nhìn về phía trước, chẳng nhớ mình vượt đèn đỏ mấy lần, cũng chẳng nhớ có đi ngược chiều hay không, tất cả tâm trí của cậu đều bị tin tức Lục Thương xảy ra chuyện chặn đứng.

Trong hành lang lặng ngắt như tờ, yên lặng đến mức nghe được cả tiếng tích tắc của đồng hồ báo giờ.

Ngoài phòng phẫu thuật đứng không ít người, chú Viên, dì Lộ, vài y tá quen thuộc… thậm chí ngay cả Tả Siêu và Từ Úy Lam cũng đến, sắc mặt ai nấy cũng nặng như chì.

Cửa thang máy bỗng chốc mở ra, mọi người quay đầu lại, thấy người đến là Lê Thúy, ai cũng vô thức hít một hơi lạnh, dì Lộ chỉ còn biết dời mắt đi, không đành lòng nhìn cảnh tượng này.

“Lục Thương đâu?” Cậu ngơ ngác hỏi, ánh mắt lướt qua mọi người.

“Còn ở trong cấp cứu.” Một lát sau, không biết ai phá vỡ sự im lặng.

“Anh ấy…” Lê Thúy nghẹn ngào đến nỗi run cả giọng, “Anh ấy bị sao vậy…”

“Tim của cậu ấy đột nhiên ngừng đập, còn đang cấp cứu, tình hình tệ hơn dự đoán, có thể sẽ…”

Người nọ không nói tiếp nữa.

Lê Thúy nhìn đối phương, mất thật lâu mới tiêu hóa được những lời này, cậu quay đầu nhìn hàng lang đầy người, đột nhiên bật cười một cách quái lạ, cười mà viền mắt đỏ hoe: “Tức là… mọi người đều biết…”

“Chỉ có em không biết…” Cậu cười cười, một mình đứng trong hành lang, nước mắt rơi lã chã.

Từ Úy Lam nhìn không nổi, bèn đi tới an ủi cậu: “Bình tĩnh nào, Lục Thương cũng vì không muốn làm cậu lo lắng thôi.”

“Tại sao anh ấy lại đuổi em đi ngay lúc này, em cứ như thằng ngu vậy…” Lê Thúy lắc đầu, căn bản nghe không lọt tai, cảm xúc đè nén suốt chặng đường thoáng chốc ập ra như bão táp, mắt đỏ đến ứ máu, gân xanh nảy thình thịch trên thái dương.

“Tiểu Lê Tử, cậu đừng vậy mà.” Tả Siêu cũng khuyên nhủ.

“Sao em lại không nhìn ra…” Bị nỗi tự trách nhấn chìm, Lê Thúy ngồi xổm xuống, tự đập huyệt thái dương của mình, “Sao em lại không nhìn ra…”

Cậu hồi tưởng lại tối qua, sắc mặt khác thường của Lục Thương, cả lưu luyến và tiếc nuối ẩn giấu trong ánh mắt y, thậm chí sáng sớm trước khi cậu đi, tiếng gọi thất thanh của Lục Thương khi ấy, lẽ ra cậu phải chú ý, lẽ ra cậu phải phát hiện. Đó đâu phải lưu luyến, đó là từ biệt mà.

Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bật mở, Lương Tử Thụy mặt mày u ám tay dính đầy máu bước ra ngoài. Nhìn thấy Lương Tử Thụy, Lê Thúy mới xem như khôi phục chút lý trí, vội vàng chạy tới: “Anh ấy sao rồi…”

Lương Tử Thụy vừa ngạc nhiên vừa đau đầu, anh nhớ Lục Thương đã đẩy Lê Thúy đi rồi, chẳng hiểu sao thằng nhóc này lại chạy về.

“Trái tim cậu ấy không thể vận hành bình thường được nữa, chúng tôi đang nghĩ cách.” Lương Tử Thụy cũng rất lo lắng.

Nghe xong, Lê Thúy nhìn Lương Tử Thụy không chớp mắt, rồi lại ngưng mắt nhìn xuống người mình, nóng nảy chỉ chỉ ngực mình: “Ở đây.”

Thấy Lương Tử Thụy không để ý, cậu cưỡng ép kéo tay Lương Tử Thụy áp lên ngực mình, giọng điệu gần như van nài: “Lấy tim em, lấy tim em ghép cho anh ấy đi…”

“Quá muộn rồi.” Lương Tử Thụy rút tay ra, tỏ vẻ thương xót.

Lê Thúy giống như không hiểu nổi, cứ nhìn chằm chằm Lương Tử Thụy, trong mắt mang ý chất vấn gay gắt.

“Cậu ấy đã ký đơn đồng ý phẫu thuật của Leon,” Lương Tử Thụy nói, “Đồng thời nêu rõ trong di chúc, nếu tôi dùng tim của cậu, tất cả vốn nghiên cứu của bệnh viện Thụy Cách sẽ bị thu hồi.”

“Di chúc?” Lê Thúy bắt được từ then chốt, môi run bần bật, trừng mắt nhìn Lương Tử Thụy, gằn từng chữ lặp lại, “Di, chúc?”

Lương Tử Thụy nhíu chặt mi tâm, đầu càng đau dữ dội hơn, sao lại lỡ miệng thế không biết.

“Khi nào thì, ngay cả di chúc anh ấy cũng đã…” Lê Thúy bị sốc nặng.

“Lê Thúy à…” Lương Tử Thụy cũng chẳng dễ chịu gì, gọi mấy tiếng nhưng hai mắt Lê Thúy cứ dại ra, như thể hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, mất hết phản ứng với thế giới bên ngoài.

“Em…” Lê Thúy khom người ôm lấy đầu mình, liều mạng vò đầu bứt tóc, răng nghiến ken két, giống như đang gánh chịu nỗi đau quá lớn. Phản ứng này hơi đáng sợ, chú Viên định đi qua an ủi, Lê Thúy bỗng cúi người nhích lên trước hai bước, vịn góc tường nôn thốc nôn tháo.

“Ối trời ơi…” Dì Lộ vội đi lấy nước.

Sắc mặt Lương Tử Thụy tối sầm.

Chờ cậu nôn xong, vừa vịn tường đứng vững, bên tai chợt nghe tiếng gió, chỉ thấy sau gáy đau nhói, trước mắt bỗng dưng tối đen, hôn mê bất tỉnh.

Lê Thúy ngã rầm xuống đất, mọi người kinh ngạc nhìn về phía Lương Tử Thụy sau lưng cậu. Bác sĩ Lương rút dao về, đau đến mức lắc tay liên tục, trầm giọng nói với y tá bên cạnh: “Chích Diazepam cho cậu ấy.”

*Diazepam (Valium) là một loại thuốc có tác dụng rõ rệt làm giảm căng thẳng, kích động, lo âu, và tác dụng an thần, gây ngủ.

Chú Viên không yên tâm, vội tới ngăn cản: “Bác sĩ Lương.”

Lương Tử Thụy cau mày, kiên nhẫn giải thích: “Cậu ấy bị stress quá độ, kích thích phản ứng sinh lý, nhất định phải chích Diazepam.”



Xung quanh ồn như vỡ chợ, có người cứ ra ra vào vào suốt, còn loáng thoáng nghe được tiếng người tranh luận. Lê Thúy như vừa bò lên từ biển sâu, đầu đau như búa bổ, mí mắt cũng nặng trịch.

Những năm gần đây, cậu nhiều lần mơ thấy một giấc mộng, mơ thấy Lục Thương rời xa mình, hoặc mơ thấy Lục Thương chết trên bàn mổ. Người ta thường nói, cảnh trong mộng phản ánh việc mà một người khát vọng nhất hoặc sợ hãi nhất, đối với Lê Thúy bị ác mộng dằn vặt hết lần này đến lần khác, từ lâu bệnh của Lục Thương đã trở thành nỗi ám ảnh của cậu.

Cậu cất giấu nỗi ám ảnh này, mỗi ngày thấp thỏm lo lắng, dù ngủ cũng không dám thả lỏng nửa phần. Ngoài mặt thì tươi cười, che giấu không chút kẽ hở, nhưng lại quên chừa cho mình một lối ra, đến khi nỗi ám ảnh này trở thành sự thật, cậu không có cách nào chấp nhận, tinh thần cận kề bờ vực sụp đổ.

Giữa cơn hỗn loạn, Lê Thúy mở mắt ra, tia sáng chói lóa ngoài phòng chiếu vào, cậu nheo mắt, cảm giác như mình lại mơ thấy ác mộng, thế là lại như mọi lần, cậu nhắm nghiền mắt xoay người đi.

Ngay sau đó ký ức tràn vào như dòng lũ, không ngừng đập phá lồng giam của tư duy, đổ từng tảng lớn vào đầu cậu. Lê Thúy từ từ cảm thấy lồng ngực quặn thắt, cậu run rẩy ôm đầu mình, muốn chìm vào giấc ngủ lần nữa. Mọi thứ rồi sẽ như vô số cơn ác mộng trước đây, chỉ cần cậu tỉnh dậy lần nữa, tất cả những điều tồi tệ sẽ biến mất.

“Trốn tránh cũng vô dụng thôi.” Bên tai bỗng vang lên tiếng nói.

Lê Thúy giật mình, mở mắt ra, thất thần nhìn về phía đối phương.

Lương Tử Thụy cúi người nhìn cậu, nghiêm mặt nói: “Nghe đây, Lục Thương đang nguy kịch, tim đập rất yếu, tôi đã điều động mọi tài nguyên dốc sức cấp cứu cho cậu ấy, một mình tôi không lo nổi hai người, nếu cậu muốn tôi dồn hết tinh lực cho cậu ấy, vậy thì cậu phải tự biết lo cho mình.”

Lê Thúy chớp mắt chống tay ngồi dậy, lắc lắc đầu.

Nhìn ra Lê Thúy đang cố gắng chỉnh đốn cảm xúc, Lương Tử Thụy cũng có chút không đành lòng, trong mắt anh, tuổi của Lê Thúy vẫn chỉ là con nít thôi. Chữa bệnh cho Lục Thương bấy nhiêu năm, anh làm bác sĩ mà còn thấy mệt mỏi, huống chi là người bên gối sớm chiều ở chung. Bây giờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, muốn cậu ấy tiếp thu ngay thì làm khó cậu ấy quá.

Lương Tử Thụy không khỏi dịu giọng an ủi: “Vẫn chưa tới lúc về chịu tang đâu, tin tốt là, ý chí cầu sinh của Lục Thương rất mạnh, tôi và chú tôi đang cố gắng ổn định tình trạng giúp cậu ấy, Leon đang trên đường đến Trung Quốc, Lục Thương sẽ không chiến đấu một mình, chúng ta sẽ chung tay giúp cậu ấy.”

Sau khi nghe xong, cảm xúc cuộn trào trong mắt Lê Thúy: “Em có thể làm được gì?”

“Chăm sóc mình cho tốt, chăm sóc nhà họ Lục cho tốt là được.”

Lê Thúy cố nén cảm giác khó chịu, gật đầu, lát sau lại nhịn không được hỏi: “Lục Thương có biết xác suất phẫu thuật thành công chỉ có 10% không?”

Lương Tử Thụy: “Biết chứ.”

Thấy Lê Thúy nhìn mình chằm chằm, bác sĩ Lương lại bổ sung: “Đơn đồng ý phẫu thuật được ký trong tình huống cậu ấy hiểu rõ tính mạo hiểm của việc phẫu thuật, sở dĩ Lục Thương đẩy cậu đi là vì không hy vọng cậu làm chuyện tổn thương bản thân mình vì cậu ấy. Tấm lòng của Lục Thương, cậu hiểu được không?”

Nghe Lương Tử Thụy nói, viền mắt Lê Thúy đỏ lên, cố nén nước mắt, gật đầu lia lịa.

Một phen tận tình khuyên bảo cuối cùng cũng không uổng phí, Lương Tử Thụy cũng thấy nhẹ lòng, đi tới cho cậu một cái ôm: “Bé ngoan, Lục Thương rất muốn sống, cũng muốn cùng cậu đi hết nửa đời còn lại, thế nên cậu ấy mới đánh cược 10% này, ngay cả cậu ấy cũng nỗ lực vì tương lai của hai người như thế, từ giờ trở đi cậu đừng nghĩ đến việc ghép tim nữa, được không?”

Lê Thúy nghẹn ngào gật đầu: “… Được.”

Có y tá gõ cửa: “Chủ nhiệm Lương, viện trưởng Lương bảo anh tới đổi ca cho ông ấy.”

“Tới ngay.”

Trước khi đi, Lê Thúy gọi Lương Tử Thụy lại: “Các anh sẽ dốc hết sức mình đúng không?”

Lương Tử Thụy mỉm cười chỉnh áo blouse trắng: “Đương nhiên, đây là thiên chức của bác sĩ chúng tôi mà.”

Nói thì dễ, nhưng đối mặt với bệnh tình nghiêm trọng của Lục Thương, Lương Tử Thụy vẫn cảm thấy vô cùng nan giải.

Anh triệu tập vài chuyên gia, sau một cuộc thảo luận, bọn họ quyết định làm ECMO cho Lục Thương để duy trì mạng sống, nhưng ECMO chỉ kéo được vài ngày, nếu không tiến hành phẫu thuật kịp lúc, vài ngày sau sinh mạng của Lục Thương không tài nào tiếp tục được nữa.

*ECMO (Extracorporeal Membrane Oxygenation) làphương pháp oxy hóa máu qua màng ngoài cơ thể, dùng trong điều trị hội chứng nguy ngập suy hô hấp cấp và viêm cơ tim cấp.Đây là một trong những kỹ thuật tuần hoàn ngoài cơ thể, máu sẽ được đưa ra khỏi cơ thể bệnh nhân và chạy qua một hệ thống máy có màng lọc sau đó trả về cho người bệnh.

Vạch phương án xong, các bác sĩ luân phiên ra trận, sau cả ngày tận lực cấp cứu trong phòng phẫu thuật, cuối cùng khi trời tối mịt tình hình mới ổn định lại. Sau phẫu thuật, Lục Thương nhất định phải nằm trong phòng CCU 24 tiếng đồng hồ để quan sát, do đang hôn mê sâu nên không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài.

*CCU (Coronary care unit): Phòng (đơn vị) chăm sóc mạch vành.

“Leon đã tới chưa?”

“Đang trên máy bay, ngày mai tới.”

Bấy giờ Lương Tử Thụy mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lê Thúy đứng ngoài phòng CCU giương mắt nhìn về phía cửa kính thủy tinh, trong lòng nhất thời ngổn ngang cảm xúc.

Tầm nhìn bị chắn, từ cửa kính chỉ thấy được màn hình của thiết bị giám sát đầu giường chứ nhìn không thấy người. Lê Thúy từng hỏi y tá, y tá nói cho cậu biết phòng chăm sóc đặc biệt đều nghiêm cấm người nhà vào, ngay cả nhân viên y tế muốn vào cũng phải quẹt thẻ quyền hạn.

Lê Thúy không dám làm phiền Lương Tử Thụy thêm nữa, đành phải đứng ngoài cửa trông chừng như thế, mệt thì tựa vào cạnh cửa một lát. Có lẽ do bị lần này dọa hú hồn, cậu không dám rời khỏi nửa bước, cứ sợ mình vừa đi Lục Thương sẽ lại xảy ra chuyện.

Đêm đến, hàng lang yên tĩnh trở lại, loáng thoáng nghe được tiếng “tích tích” của máy đo nhịp tim trong phòng, tiếng vang này vừa khiến cậu hoảng hốt, nhưng cũng khiến cậu an tâm.

Nửa đêm Lương Tử Thụy tới một chuyến, phát hiện Lê Thúy thế mà vẫn còn ở đó, cậu ngồi dưới đất tựa vào cửa phòng CCU ngủ gật. Lương Tử Thụy nhìn mà mềm lòng, anh đứng tại chỗ một lát rồi xoay người đi lấy một chiếc áo khoác dày và một bộ đồ chống khuẩn, sau cùng mới gọi Lê Thúy dậy.

“Lương ——”

“Suỵt.” Lương Tử Thụy cắt lời cậu, quay đầu nhìn y tá bên bàn trực ban, sau khi xác định y tá đã đi kiểm tra phòng, anh mới đưa quần áo cho Lê Thúy, “Mặc vô, một tiếng thôi đấy, không được nhiều hơn, đừng lên tiếng, cũng tuyệt đối đừng để chú tôi thấy.”

Nói đoạn, bác sĩ Lương lén lút dùng thẻ quyền hạn của mình mở cửa cho cậu.

Lê Thúy cảm kích nói cám ơn, bọc kín bản thân rồi lẻn vào trong. Tuy đã trang bị đầy đủ, nhưng khi đặt chân vào trong, Lê Thúy vẫn cảm nhận được mùi hương quen thuộc phả vào mặt, cậu không khỏi thả chậm bước chân, dường như sợ mình làm ồn đến người đang ngủ.

Lục Thương đeo mặt nạ oxy nằm trên giường bệnh đặc chế, toàn thân gắn đủ loại dụng cụ, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, chẳng có chút sức sống nào. Nếu ánh đèn đầu giường không chớp nháy, cậu cũng không dám khẳng định đây rốt cuộc là người sống hay là một cái xác.

Lê Thúy không dám nắm tay Lục Thương, chỉ dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chọt chọt ngón tay y cách lớp bao tay chống khuẩn, cuối cùng hệ thần kinh mới truyền ra một tia xúc cảm nhẵn nhụi, não bộ phản hồi thông tin báo cho cậu biết, cậu chạm vào thực thể chứ không phải hư ảo. Trong nháy mắt đó, chẳng hiểu sao Lê Thúy rất muốn khóc, cậu rụt người lại, giữa tiếng “tích tích” của máy móc, phải cố lắm mới dằn được cảm giác đắng chát nơi cổ họng.

Lê Thúy ngồi tựa bên giường, nhìn gò má tái nhợt của Lục Thương, đủ mọi cảm xúc dâng trào trong lòng, cậu hé miệng, dường như có trăm ngàn lời nói kẹt ở cổ họng, nhưng thốt ra khỏi miệng chỉ có một câu đơn giản nhất, cũng là điều mà cậu khát vọng nhất: “Đừng bỏ em lại…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.