*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biết tin Lục Thương đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, Lê Thúy càng nóng lòng muốn đến bên cạnh y. Cả người như được tiêm máu gà, cậu dùng hiệu suất cao trước nay chưa từng có tống sạch vây cánh của Lưu Hưng Điền ra khỏi hội cổ đông chỉ trong vài ngày. Đồng thời, toàn thể công ty từ trên xuống dưới đều bị thanh tẩy một lượt, những kẻ ngồi không ăn bám bị sa thải hết, nhân viên trước đó bị đuổi oan được mời về làm lại, còn những người đã tìm được công việc mới không muốn quay về nữa, Lê Thúy đặc cách chi một ít tiền bồi thường vật chất cho bọn họ.
Nắm bắt thời cơ này, Từ Úy Lam giết Lưu Hưng Điền trở tay không kịp, khiến lão chẳng còn hơi sức mà đánh trả Lê Thúy, tự mình sụp hố trước. Đầu tiên là những việc vi phạm pháp luật kinh tế mấy năm nay lão làm lần lượt bị truyền thông phanh phui, tiếp theo là bị tình nghi cố ý giết người bị cảnh sát bắt giữ.
Trong vụ bê bối lần này, với tư cách là chỗ cư trú của Lưu Hưng Điền, ít nhiều gì Đông Ngạn cũng chịu ảnh hưởng, bị giới thượng tầng bắt buộc chỉnh đốn và cải cách. Lê Thúy đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, thật ra không cần quá lo lắng, muốn diệt trừ sâu bệnh khó tránh phải tổn hại thân cây, nhưng chỉ cần gốc rễ khỏe mạnh, tin chắc qua một thời gian dãi nắng dầm mưa, mọi thứ sẽ phục hồi như xưa.
Trước đây người đại diện theo luật của công ty là Lục Thương, lẽ ra cũng sẽ bị liên lụy, nhưng do trên mặt pháp luật y đã chết, còn Lê Thúy là chủ tịch mới nhậm chức, ngay cả lệnh triệu tập lấy lời khai của công an cũng được miễn.
Bốn ngày sau, cuối cùng Lê Thúy cũng thoát thân, cậu giao công ty cho chú Viên quản lý, tự mình bay ra đảo.
Trước Tết cậu đã xin nghỉ hai tuần lễ, chuyện này không ít người biết, chỉ là chưa có dịp nghỉ mà thôi, lần này cậu đi cũng không khiến quá nhiều người chú ý, đa số đều xem như cậu nghỉ phép giải sầu.
Lúc rời thuyền đặt chân lên đảo, Lê Thúy có phút chốc cận hương tình khiếp, nhưng rồi nhanh chóng bị lòng nhung nhớ mãnh liệt áp đảo.
*Cận hương tình khiếp: chỉ tâm trạng người xa quê lâu ngày, càng gần đến quê lại càng thấy hồi hộp, e sợ.
Lương Tử Thụy và Leon mỗi người ôm một quả dừa to, nằm trên bãi cát ngoài cửa vừa phơi nắng vừa cười nói. Thấy Lê Thúy tới, bác sĩ Lương giơ tay chào hỏi, nào ngờ Lê Thúy không thèm để ý đến anh, vứt hành lý lao thẳng vào phòng bệnh.
“Uầy, thằng nhóc này.” Lương Tử Thụy cười mắng.
Lê Thúy thở hổn hển, đứng ngoài cửa vài giây, thả lỏng vai rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh.
Trong phòng rất sáng sủa, rèm cửa sổ đang đung đưa theo làn gió. Lục Thương nằm ngủ yên lành trên giường bệnh, mặt nạ oxy đã tháo xuống, để lộ cặp môi mỏng khẽ nhếch. Ánh ban mai ngoài cửa sổ rọi vào, in dấu trên gương mặt y, cảnh tượng trước mắt đẹp như một bức họa, Lê Thúy thậm chí không dám lên tiếng, sợ mình quấy nhiễu người trong tranh.
Cậu yên lặng đi tới, cầm tay Lục Thương, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên qua da truyền vào người mình, toàn thân tựa như đất nứt hạn hán đã lâu bỗng chốc được tưới mát.
Thấy trong phòng bệnh im re cả buổi trời, Lương Tử Thụy còn tưởng Lê Thúy đang làm gì, anh bèn bưng quả dừa đi tới, tựa vào cạnh cửa.
“Sao anh ấy vẫn chưa tỉnh?”
“Làm gì nhanh vậy được,” Lương Tử Thụy bật cười, “Trước đó có tỉnh một lần, sắp tới vẫn phải nằm viện quan sát ba tháng.”
Bấy giờ Lê Thúy mới yên tâm, tay Lục Thương nóng ấm một cách hiếm thấy, mặt mũi cũng hồng hào hơn, tình trạng phù nề ở hai chân đã biến mất, tất cả đều là dấu hiệu của chuyển biến tốt đẹp.
“Cảm ơn anh, bác sĩ Lương.” Lê Thúy nói bằng giọng chân thành.
Lương Tử Thụy phất tay: “Là bản thân cậu ấy không chịu thua kém thôi.”
Leon nói câu kia quả không sai, nếu một người dù liều cả mạng cũng muốn sống, ông trời rồi sẽ phải nhường đường cho người đó. Người tạo nên kỳ tích không phải anh, cũng không phải Leon, mà là chính bản thân Lục Thương.
Từ khi ngồi xuống Lê Thúy gần như không rời khỏi nửa bước, cậu ngồi canh giữ bên giường, lúc thì làm ướt môi giúp Lục Thương, lúc thì đo nhiệt độ cơ thể hoặc đổi thuốc cho y. Phần lớn thời gian cậu cứ ngồi yên tại chỗ, nắm tay Lục Thương nói chút chuyện trên trời dưới biển. Cho dù chỉ làm mấy việc lặt vặt, trên mặt cậu luôn hiện nét dịu dàng, có thể thấy cậu thật sự vui mừng.
Nửa đêm, Lê Thúy bị chênh lệch nhiệt độ giữa đất liền và đảo làm cho mình mẩy đổ đầy mồ hôi, đành phải đi tắm rửa một phen. Vừa trở lại trong phòng bệnh, chỉ thấy đầu Lục Thương giật giật, tiếp đó lông mi run rẩy, mở mắt ra.
Giây phút ấy Lê Thúy có hơi hồi hộp, cậu nhìn Lục Thương chằm chằm, thấy hai mắt y mờ mịt mà tim như hẫng mất một nhịp, rất sợ y tỉnh lại rồi mất trí nhớ như tình tiết trong phim truyền hình.
May là mờ mịt chỉ chợt lóe rồi nhanh chóng chuyển sang sáng rõ, phát hiện bên cạnh có người, Lục Thương quay đầu sang, hai người bốn mắt chạm nhau, chỉ với một ánh nhìn, gần như đã nhìn thấu lòng đối phương.
Lê Thúy từng nghĩ đến vô số cảnh tượng khi Lục Thương tỉnh lại, cậu tưởng rằng mình sẽ mừng rỡ, sẽ khóc lớn, có lẽ còn nổi cáu nữa, nhưng khi Lục Thương thật sự mở mắt ra trước mặt mình, cậu chỉ cảm thấy cổ họng như bị ai đó bóp chặt, há miệng mà chẳng thốt được lời nào.
Lục Thương dùng ánh mắt sâu lắng nhìn cậu, một lát sau, y yếu ớt duỗi tay ra, bày tư thế “muốn ôm” với cậu.
Viền mắt Lê Thúy thoáng cái đỏ lên, hệt như vô số buổi tối ngày xưa, cậu chậm rãi cúi người ôm Lục Thương vào lòng, sợ đụng trúng vết thương của người ta, cậu không dám ôm chặt quá, có điều cánh tay run bần bật đã nói rõ cậu kích động nhường nào.
“… Anh khỏe không.”
“Cũng được.”
“Vậy là tốt rồi…”
Lê Thúy ôm một lát rồi buông Lục Thương ra, sờ mắt y: “Thấy được không, có di chứng gì không?”
Lục Thương chăm chú nhìn Lê Thúy: “Thấy được quầng thâm của cậu.”
Lê Thúy nghe vậy thì bật cười, niềm vui hội ngộ khiến cậu luýnh quýnh tay chân, lát sau mới nhớ nên đi gọi bác sĩ: “Em đi gọi bác sĩ Lương.”
Lương Tử Thụy kiểm tra xong, sắc mặt xem như vừa lòng.
“Cũng không tệ, hồi phục chưa hẳn là nhanh nhưng rất ổn định, từ từ điều dưỡng rồi sẽ phục hồi như cũ, chỉ có một điều tôi phải đặc biệt nhấn mạnh, trong nửa năm tới không được vận động kịch liệt, bao gồm…” Lương Tử Thụy xoa đầu Lê Thúy, “Cậu hiểu mà.”
Hai người nhìn nhau cười, chờ Lương Tử Thụy đi ra, Lê Thúy khóa trái cửa, nhẹ giọng hỏi: “Muốn uống nước không?”
Lục Thương gật đầu.
Lê Thúy rót ly nước ấm, dùng muỗng đút từng ngụm cho Lục Thương uống, sức khỏe Lục Thương mới vừa hồi phục, Lê Thúy không dám cho y uống nhiều, cậu đặt ly xuống, giương mắt mong chờ hỏi: “Hôn anh được không?”
Lục Thương mỉm cười.
Lê Thúy nhích lại gần, nắm cằm Lục Thương, trao một nụ hôn ngắn ngủi.
Hơi thở quen thuộc lan khắp răng môi, hệt như mật ủ lâu năm, Lê Thúy lưu luyến buông Lục Thương ra, đắp kín chăn cho y, chống đầu nở nụ cười, cảm giác thỏa mãn tưởng chừng sắp tràn ra khỏi mắt: “Anh ngủ đi, em ở đây trông chừng cho.”
Dưới sự chăm sóc chu đáo của Lê Thúy, Lục Thương hồi phục tốt hơn mong đợi nhiều. Một tháng sau, Leon bay khỏi đảo về nước làm nghiên cứu. Bệnh viện Thụy Cách không thể thiếu người, viện trưởng Lương cũng không tiện ở lâu, làm kiểm tra cho Lục Thương lần cuối rồi cũng trở về nội địa.
“Sắp tới hai người có dự định gì không? Thân phận của Lục Thương tính sao đây?” Lương Tử Thụy vừa thu dọn hành lý vừa hỏi.
“Em định đăng ký một thân phận mới cho anh ấy ở Mỹ, đợi mọi chuyện êm xuôi rồi mới dẫn anh ấy về nhà.”
“Còn về? Không sợ bị nhận ra à?”
Lê Thúy nở nụ cười, nhìn Lục Thương đẩy xe lăn ra từ phòng tắm: “Sợ là nhận không ra.”
Lương Tử Thụy quay đầu lại, thấy Lục Thương thản nhiên đội bộ tóc màu hạt dẻ đi ra, anh hoảng hồn lùi ra sau hai bước: “Cậu… cậu nhuộm tóc?!”
“Nhuộm hồi sáng, kỳ lắm à?” Lục Thương hỏi.
Lương Tử Thụy vỗ vỗ ngực: “Đời này tôi chưa từng thấy cậu dằn vặt tóc bao giờ, ông chủ Lục, bộ cậu muốn cải lão hoàn đồng hả?”
Lục Thương cười khẽ: “Thử chuyện mới, đâu có gì không tốt.”
Không thể không nói, màu này hợp với Lục Thương một cách bất ngờ, khiến y trông trẻ trung hơn nhiều. Tuy không biết mẹ ruột của Lục Thương là ai, nhưng Lê Thúy đoán có lẽ là người da trắng, màu da của Lục Thương trắng trẻo, sống mũi cao thẳng, phối với màu tóc nâu, quả thật mang vài phần máu lai.
Nhìn ánh mắt si mê của Lê Thúy, Lương Tử Thụy biết ngay cậu có ý đồ gì, anh phất tay: “Thôi bỏ đi, chuyện của mấy người tôi mặc kệ, tôi còn chưa có chỗ nương thân đây, hơi đâu mà lo chứ.”
“Muốn em giới thiệu cho anh một người không? Công ty bọn em có một cô gái tên Tiểu Đường, tính tình được lắm, để hôm nào em…”
“Tôi đi đây!” Vừa nghe hai chữ “cô gái”, Lương Tử Thụy như gặp kẻ địch, vội vã kéo vali chạy mất.
…
Ngày Lục Thương có thể đi lại bình thường, đúng lúc hoa tươi trên đảo nở rộ, Lê Thúy đang đỡ Lục Thương tản bộ dọc bờ cát thì nhận được điện thoại của chú Viên giục mình về: “Xảy ra chút chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Lưu Hưng Điền không nhận tội, đồng thời tuyên bố đang nắm chứng cứ đòi kháng án.”
Lê Thúy đưa mắt nhìn Lục Thương, trả lời: “Con biết rồi.”
“Phải về hả?” Lục Thương hỏi.
Lê Thúy hơi tiếc nuối, nếu không phải sức khỏe hiện giờ của Lục Thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không thể động đậy lâu, cậu thật sự muốn đem y về nhà cất giấu.
“Về giải quyết chút phiền phức, quay lại tìm anh sau.” Lê Thúy cúi đầu hôn Lục Thương một cái.
“Tôi đi với cậu.”
“Như vậy sao được,” Lê Thúy nói, “Nội địa lạnh lắm, anh chịu nổi không?”
Lục Thương cầm tay cậu, cười nói: “Chẳng phải có cậu rồi sao?”
“Nhưng mà…”
“Cùng nhau đối mặt.” Hai người mười ngón đan xen.
Cuối cùng Lục Thương cũng thuyết phục được Lê Thúy, hai người cùng đón máy bay trở về nhà. Sợ Lục Thương nhiễm lạnh, Lê Thúy dùng áo lông dày cộm bọc kín y, còn dùng khăn quàng cổ to đùng che mặt y lại.
Dưới sự trợ giúp của luật sư Từ, Lục Thương cải trang thành luật sư cùng Lê Thúy đến gặp Lưu Hưng Điền, y đeo khăn quàng cổ và khẩu trang, cộng thêm mái tóc màu hạt dẻ, dọc đường chẳng ai nhận ra.
Nơi gặp mặt được sắp xếp trong phòng thẩm vấn ở trại tạm giam, nhờ trước đó đã đánh tiếng, cảnh sát tắt hết camera giám sát để đảm bảo tính tư mật cho cuộc trò chuyện của bọn họ.
Chưa đầy ba tháng, Lưu Hưng Điền trông già khọm, tóc bị cạo ngắn ngủn, gần như bạc trắng, thân hình cũng không còn đĩnh đạc như xưa, chỉ có đôi mắt vẫn sắc bén như ngày nào.
“Ông muốn sao đây?” Lê Thúy nói thẳng.
“Bảo vệ tao đi ra ngoài,” Lưu Hưng Điền nói, “Bằng không tao sẽ phanh phui hết chuyện mày làm, chúng ta cùng ăn cơm tù.”
“Tôi làm gì?”
“Đừng tưởng tao không biết, tao đã nắm chứng cứ buộc tội mày, Lục Thương là do mày mưu sát, mày muốn chiếm cổ phần của Lục Thương.”
Nghe vậy, Lê Thúy quay đầu nhìn “luật sư” phía sau, suy nghĩ một lát: “Cái ông gọi là chứng cứ, chắc không phải thư ký Dương đưa cho ông đâu nhỉ.”
Lưu Hưng Điền khựng lại, chỉ nghe Lê Thúy nói: “Ông tưởng chuyện ông mở sòng bạc rửa tiền thật sự là do Phương Diểu tuồn ra sao?”
Lê Thúy thở dài: “Chú Lưu, lẽ ra chúng ta không cần phải đi đến bước này.”
“Dương Ngâm…” Lưu Hưng Điền nghiến răng ken két, ngay cả người bên gối cũng giăng bẫy hại lão, bây giờ lão thật sự bị cô lập toàn diện.
“Tiền cũng được, cổ phần cũng được, luôn có người cho rằng chúng là thứ tốt.” Lê Thúy không thông cảm cho lão được, cậu đứng dậy muốn đi, không khí trong đây không được thoáng, sợ Lục Thương khó chịu nên cậu không muốn nán lại lâu, “Công ty sẽ cho người chăm sóc vợ con ông.”
“Lê Thúy! Đừng nói như mày thanh cao lắm, tao không tin mày chưa từng ham muốn quyền thế trong tay Lục Thương!”
“Ông sai thật rồi, từ trước đến nay tôi chỉ ham muốn mỗi Lục Thương mà thôi.” Dứt lời, cậu ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.
Cuối cùng Lưu Hưng Điền cũng dời mắt sang người bên cạnh Lê Thúy, ánh mắt hai bên chạm nhau, chỉ là ánh mắt mà thôi, cả người Lưu Hưng Điền giật bắn, lão rú lên một tiếng như gặp phải quỷ, sau đó mới kịp phản ứng lại: “Lục… Mày chưa chết?”
“Đi thôi.” Lê Thúy và Lục Thương cùng ra khỏi phòng.
“Lục Thương! Cháu Lục!” Lưu Hưng Điền ở phía sau rống càng to hơn, “Chú và bố cháu là anh em kết nghĩa, vết thương trên mặt chú là do cản dao thay bố cháu đấy!”
Một cơn gió lạnh thổi qua cổng trại tạm giam, Lục Thương ho khan một tiếng, Lê Thúy lo lắng cầm tay y: “Anh không sao chứ?”
Phía sau vẫn liên tục truyền đến tiếng gào thét, Lục Thương lắc đầu, nắm tay Lê Thúy đi ra ngoài, không quay đầu lại nữa.
Một tháng sau, Lưu Hưng Điền bị kết án, do bị tình nghi buôn lậu thuốc cấm, mở sòng bạc trái phép, cố ý giết người và nhiều tội danh khác, lão bị phán tù chung thân, nửa đời sau chỉ có thể bóc lịch trong tù.
Những chuyện sau này Lê Thúy chẳng mấy quan tâm, toàn bộ đều do Từ Úy Lam xử lý, chỉ là tình cờ nghe người ta nói mới biết, Lưu Hưng Điền ở trong tù đi khắp nơi nói Lục Thương vẫn chưa chết, nhưng không ai tin lời lão, trái lại còn cho rằng lão chịu không nổi cú sốc, tinh thần xảy ra vấn đề.
Người xưa thường nói, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác quả, có lẽ chính là như thế, làm nhiều việc ác, cuối cùng sẽ gieo gió gặt bão.
…
Đúng dịp cuối thu trời trong nắng ấm, sau khi giải quyết hết việc trong tay, Lê Thúy dẫn Lục Thương đến quần đảo nhiệt đới chơi một chuyến. Cuối cùng, chuyến du lịch muộn gần một năm này hạ màn trong bóng đêm dụ hoặc.
“Ông chủ Lục… ông chủ Lục, tốc độ này hài lòng không?”
“Lần sau anh còn đẩy em đi nữa không, hả?”
“Anh biết em về nghe tin anh đang trong cơn nguy kịch, em khó chịu biết mấy không?”
“……”
Lục Thương nằm trên giường lớn, bị thao đến nỗi nói không thành lời, khoái cảm liên tiếp ập đến khiến y sắp ứa nước mắt. Giữa lúc ý loạn tình mê, Lục Thương nghĩ bụng, thằng nhóc này đúng là càng ngày càng càn rỡ, làm gì có chuyện lúc đó chẳng thèm giận, chờ người ta khỏe lại mới bắt đầu hờn dỗi, hơn nữa giọng điệu này nghe kiểu nào cũng như đang làm nũng.
Với Lục Thương mà nói, trước đây tình dục giống một dạng an ủi trên tinh thần hơn, chỉ cần nghĩ đến việc có thể làm chuyện thân mật nhất với người mình yêu, chiếm hữu nhau, thuộc về nhau, y luôn cảm thấy thỏa mãn tận đáy lòng. Kể từ khi sức khỏe của y bình phục, Lê Thúy chẳng buồn kiêng nể gì, đây cũng là lần đầu tiên Lục Thương cảm nhận được khoái cảm sinh lý bao trùm khoái cảm tâm lý là trải nghiệm như thế nào. Ngay khoảnh khắc lên đỉnh, y chẳng nghĩ được gì, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, đến khi tỉnh táo lại, Lê Thúy đang thở dốc ôm lấy y, cúi người hôn sạch nước mắt bên khóe mắt y.
“Em lo chết đi được.” Lê Thúy vùi đầu vào cổ Lục Thương dụi lung tung.
Lục Thương hoàn toàn hết cách với cậu: “Xin lỗi.”
“Lỡ như anh không qua khỏi, anh bảo em phải làm sao đây.”
“Thì bây giờ không sao rồi đấy thôi?”
Lê Thúy chậm rãi đâm vào chỗ sâu nhất, cắn lỗ tai Lục Thương: “Anh không nghe lời như vậy, em thật hận không thể nhốt anh lại, làm thế này mỗi ngày.”
Lục Thương nở nụ cười, lồng ngực run nhè nhẹ.
“Anh cười gì?”
“Có nhiêu đây tiền đồ thôi à?”
Lê Thúy hôn môi y: “Với anh, chỉ có nhiêu đây tiền đồ thôi.”
Vật cứng sượt trúng vị trí nào đó, hai người cùng phát ra một tiếng rên khẽ.
Lê Thúy thuận thế dùng sức đâm rút, thở hồng hộc hỏi: “Không được sao?”
Lục Thương ngửa đầu, mồ hôi chảy dài men theo gân xanh trên cổ: “… Được.”
Mấy ngày nay ra ngoài du lịch, hai người chẳng đi đâu cả, ngoại trừ ngủ và ăn cơm, thời gian còn lại hầu như đều điên cuồng làm tình, trong phòng tắm, trong phòng sách, trên bàn, trên ban công, dưới sàn nhà, cửa huyệt tội nghiệp của Lục Thương gần như chưa khép lại bao giờ, những lần cuối cùng thậm chí khỏi cần mở rộng, Lê Thúy tiện đà đang trơn thọc cái là vào.
Lê Thúy cứ như không thể nhìn y mặc quần áo vậy, vừa mặc vào là bị cậu lột sạch, đè lên giường ân ái mê say, đã thế còn dùng lời kích thích y, quá đáng nhất là, buổi tối làm hăng quá, cậu dứt khoát nhét dương vật trong huyệt của Lục Thương ngủ luôn, như thể tuyên cáo quyền sở hữu, chết sống không chịu rút ra.
Lục Thương yếu ớt bày tỏ kháng nghị, đáng tiếc toàn bị ngó lơ, ngược lại còn bị tiến nhập sâu hơn. Cơ thể y quanh năm thiếu rèn luyện, thể lực căn bản không cùng đẳng cấp với Lê Thúy, trên giường chỉ có nước mặc người chi phối. Cũng mãi đến tận hôm nay Lục Thương mới biết, trước đây Lê Thúy kiềm chế chuyện tình dục cỡ nào, có lẽ mấy năm qua cậu ấy nhịn cũng cực lắm.
Chờ trạng thái điên cuồng ban đầu qua đi, Lục Thương thậm chí đứng không vững, cả người như rã ra từng mảng, còn oải hơn làm phẫu thuật nữa, phải nằm trên giường trọn hai ngày mới đỡ lại.
Buổi tối, Lê Thúy thần thanh khí sảng đẩy cửa bước vào, thấy Lục Thương đã tỉnh, cậu làm bộ muốn túm tay y. Bị dáng vẻ dồi dào tinh lực của cậu dọa sợ, Lục Thương vô thức rụt ra sau trốn. Lê Thúy không khỏi bật cười, kéo Lục Thương qua: “Không làm, đi thôi, dẫn anh đi xem cái này.”
Ngoài phòng là bãi cát trắng xóa, một chiếc thuyền nhỏ đậu bên bờ biển, Lê Thúy nhảy lên trước, chìa tay với Lục Thương.
Ánh trăng yên ắng rọi lên mặt biển, bốn bề như phủ một tầng lụa mỏng, đêm nay trời lặng gió, ngoài khơi sóng yên biển lặng, chỉ có tiếng sóng gợn khe khẽ truyền đến từ mặt nước.
Chèo ra xa, bờ biển từ từ khuất khỏi tầm mắt, bốn phía trời nước một màu, phảng phất như giữa đất trời chỉ còn hai người họ.
“Đẹp không?” Lê Thúy buông mái chèo, ngồi dưới ánh trăng hỏi.
Lục Thương cười khẽ: “Người đẹp hơn cảnh.”
“Cảnh thế này, đủ cầu hôn chưa?” Lê Thúy hỏi tiếp.
Lục Thương hơi sửng sốt, cười nói: “Cảnh đủ, người đủ, chỉ là thiếu cái nhẫn.”
“Chờ em một lát.” Lê Thúy cúi người hôn Lục Thương, đoạn đi tới đầu thuyền, cởi áo ba lỗ, để lộ một thân bắp thịt rắn chắc, sau đó “vù” một tiếng nhảy xuống biển.
Lục Thương hết hồn, đứng dậy đi tới chỗ cậu lặn xuống, chỉ thấy bọt nước cuồn cuộn, ngoài ra chẳng thấy gì nữa.
Ngoài khơi im phăng phắc, hệt như một mặt gương gợn sóng lấp lánh, xa xa có chim biển không rõ tên thỉnh thoảng kêu quang quác vài tiếng. Chờ một hồi không thấy ai trồi lên, Lục Thương bắt đầu lo lắng: “Lê Thúy?”
Mặt nước vẫn bằng phẳng như cũ, ngay cả bọt khí cũng không nổi cái nào, Lục Thương tăng decibel: “Lê Thúy!”
“Ầm” một tiếng, một cái đầu người trồi lên, nước bắn tung tóe khắp người Lục Thương. Lê Thúy lau nước biển trên mặt, nằm sấp bên thân thuyền cười với Lục Thương, bấy giờ Lục Thương mới nhìn rõ, trong miệng cậu ngậm một vỏ sỏ trắng muốt hình trái tim.
“Sò hình tim.”
Sò hình tim (Tên khoa học: Corculum cardissa)
Lê Thúy gật đầu, rướn rướn cằm, ý bảo y lấy đi.
Lục Thương mỉm cười nhận vỏ sò, giơ lên cao: “Cậu nhặt hả? Trong này có trân châu à?”
“Mở ra xem đi.”
Lục Thương bị cậu chọc cười, chờ khi mở vỏ sò ra, nụ cười tắt dần, thay bằng kinh ngạc, bên trong thế mà lại thả một cặp nhẫn đôi, tạo hình đơn giản nhưng vô cùng độc đáo, nương theo ánh trăng, có thể thấy bên trong khắc hai chữ cái —— LS. Vỏ sò bịt rất kín, không bị nước vào, hiển nhiên đã cất kỹ từ lâu.
“Lấy em đi.” Lê Thúy ngửa đầu cười với Lục Thương.
Nhìn đôi mắt sáng trong thuần khiết của cậu, Lục Thương cảm động quá đỗi, trái tim run rẩy từng cơn, ngay cả nói năng cũng lắp bắp: “Cậu… cậu leo lên trước đi.”
“Anh không đồng ý, em không lên đâu.” Lê Thúy bơi ra xa vài mét, ngâm mình giữa dòng biển phủ một lớp ánh trăng.
“Lục Thương, em không chờ được một năm nữa rồi, bây giờ em muốn kết hôn với anh,” Lê Thúy đứng nước cách đó không gần không xa, nghiêm túc nói, “Em muốn cùng anh chia sẻ tài sản, cùng gánh trách nhiệm, cùng tiến cùng lùi, bạch đầu giai lão.”
Lục Thương nhìn sâu vào Lê Thúy hồi lâu, hốc mắt từ từ ướt át, y đột nhiên đứng dậy, dứt khoát nhảy xuống nước luôn.
Kỹ năng bơi lội của Lục Thương không tốt lắm, Lê Thúy vội bơi tới ôm y, dở khóc dở cười: “Em đang cầu hôn với anh, anh nhảy xuống làm gì?”
Lục Thương nắm ngón tay cậu dưới nước, lồng một vật kim loại vào: “Đeo nhẫn.”
“Vậy xem như anh đồng ý rồi?”
Lục Thương buồn cười: “Cậu cứ nói đi?”
“Không đổi ý?” Lê Thúy mừng muốn chết.
“Không đổi ý.” Lục Thương cười cười, nhích lại gần hôn cậu. Dưới ánh trăng, hai người ôm nhau chìm xuống nước.
Ngày xưa lòng y chỉ có đá hoang, sau này có người bước vào, vì y tạc một trái tim.Hoàn chính văn