Tương Thân Khai Thủy Đích Quan Hệ

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1 

Đêm nay tâm niệm một cuộc tình

Một vết thương lòng một vết duyên

Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Cảnh Mộ, trong đầu Tiêu Vũ Triết chỉ hiện lên bốn chữ “Quân tử như ngọc”, cũng vì vậy anh đối với lần xem mắt được sắp xếp trước lần này cũng không còn ý chống đối  .

Mà sự xuất hiện của Tiêu Vũ Triết tựa hồ đã khiến đáy lòng đối phương gợn sóng không nhỏ , Tiêu Vũ Triết sau hai mươi tuổi rất ít khi chụp ảnh , tấm ảnh mà dì của anh đưa cho đối phương cũng chỉ là một tấm ảnh học sinh chụp vào lúc anh mười chín tuổi mới tốt nghiệp , tinh thần phấn chấn như ánh mặt trời, còn mang theo chút non nớt không rành thế sự, chớp mắt một cái đã trôi qua mười hai năm , con người đã trải qua năm tháng đau khổ làm sao còn có thể giống như trước đây nữa ?

Gia đình hai bên sau khi được người làm mai giới thiệu cùng chào hỏi ngắn ngủi thì sôi nổi ngồi xuống, để cho người phục vụ mang xong trà cùng đồ ăn lên, cha mẹ Lý Cảnh Mộ nhìn nhau, mẹ Lý nhìn Tiêu Vũ Triết rồi lại quay qua nói nhỏ với dì của anh : “Đứa nhỏ nhà cô đẹp trai quá.”

Dì của Tiêu Vũ Triết lúc nhìn thấy Lý Cảnh Mộ cũng liên tiếp gật đầu, Tiêu Vũ Triết chỉ liếc mắt một cái đã biết ấn tượng của dì anh với cậu vô cùng tốt, hiện tại nghe mẹ Lý nói như thế , dì lại nhịn không được nhìn thoáng qua thêm một lần Lý Cảnh Mộ ngồi ở trong góc kia , cười nói: “Đừng thấy bộ dáng nó thế mà nhầm , nó cũng chung tình lắm, sắp ba mươi rồi mà cũng mới chỉ yêu qua có một lần thôi đấy , cháu trai nhà tôi cái khác không dám khen , nhưng chuyên tình thì thật sự giống hệt như bên ngoại chúng tôi đây , một khi thích ai thì mười đầu trâu cũng kéo không trở lại.”

Trong lúc nói chuyện, một mực yên lặng ngồi ở trong góc , Lý Cảnh Mộ ngẩng đầu thoáng nhìn qua Tiêu Vũ Triết.

Điều kiện của Tiêu Vũ Triết rất tốt , Lý Cảnh Mộ cũng không kém điểm nào , bằng không dì của anh cũng sẽ không nài ép lôi kéo buộc anh tới xem mắt.

Đối với Tiêu Vũ Triết vừa mới sinh ra chưa tới mười tháng đã bị cha mẹ vì bận rộn công tác mà để lại nhà ông bà ngoại mà nói, người dì gần như một tay nuôi anh lớn lên mới là người thân thiết nhất . Từ mười bảy tuổi xuất quỹ* đến mười chín tuổi vừa mới tốt nghiệp liền bội tín khí nghĩa chạy theo người yêu xuất ngoại du học không để lại một câu nói, dì của Tiêu Vũ Triết cũng bởi thế mà tim muốn nát tan , đợi cho đến khi anh lòng đầy mỏi mệt không chốn để đi , chỉ có thể thất hồn lạc phách quay về , nghẹn lệ chờ anh cũng chỉ có mình dì.

Sau khi trở về , qua vài năm anh vẫn thân đơn bóng chiếc lại khiến dì anh không an tâm, sợ anh nếu cứ cả đời như thế thì tới khi về già sẽ bơ vơ không nơi nương tựa , dì anh lại ngựa không dừng vó mà bôn ba vì cuộc sống tương lai của anh , nhiều lần trắc trở rốt cục mới có được cuộc xem mắt lần này . Cho dù Tiêu Vũ Triết trăm điều không muốn, trái tim sau một lần bị tổn thương nặng nề làm sao có cảm xúc để yêu thêm lần nữa, nhưng ở dưới sự cầu xin của dì , anh cũng đành phải tới đây .

Trước khi tới đây anh cũng không quá chú ý tới người đối diện này , trừ bỏ biết cậu tên là Lý Cảnh Mộ, anh cái gì cũng không biết cũng không quan tâm, anh nghĩ rằng mặc kệ đối phương là ai bộ dáng như thế nào, anh cũng sẽ không lại một lần nữa nhiệt tình để ý.

Nghĩ như thế , ánh mắt Tiêu Vũ Triết không khỏi lại rơi xuống trên người đối phương, ở trong lúc lơ đãng , cùng ánh mắt đối phương chạm vào nhau, theo bản năng tránh đi, ngón tay phải đặt trên bàn không nhịn được gập lại nhưng không nắm thành quyền, nhẹ nhàng buông xuống , ở trong bất giác mà run rẩy.

Dì của Tiêu Vũ Triết vừa nhiệt tình lại nói lời chân thành tha thiết , làm cho cha mẹ Lý Cảnh Mộ dần dần yên lòng, cũng giống như dì Tiêu Vũ Triết , đối với lần xem mắt này, bọn họ coi trọng không thua gì dì , đây cũng là lần xem mắt mà họ an bài cho con trai , đối tượng xem mắt cũng là trái chọn phải tuyển , hao hết mọi tâm tư  mới từ trong ấy tìm được một người phù hợp với lý tưởng của họ .

Mặt mũi không cần quá đẹp , chuyên tình, nhân phẩm tốt , gia đình không có áp lực về phương diện này , có thể đối xử tốt với con trai họ, như vậy là đủ rồi.

Chị Lưu là người sắp xếp lần xem mắt này , cũng là người giới thiệu hai bên , chị là bà mối chuyên nghiệp, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên chị nhận được một yêu cầu giới thiệu xem mắt kì quái nhất , hai người đều là đàn ông.

Từ ngày đầu tiên có một đôi vợ chồng già tìm tới cửa, đỏ mắt cầu xin chị giới thiệu cho con trai mình một người đàn ông có thể phó thác cả đời, chị liền bị vây trong khiếp sợ. Chị chưa từng gặp qua chuyện như vậy, cho dù chị thấy nhiều biết rộng cũng biết có không ít người đồng tính luyến ái, nhưng người chân chính có thể tiếp nhận thứ tình cảm bất đồng với thế đời này cũng là đã ít lại càng ít , thậm chí cho dù là người nhà cũng dùng mọi cách cưỡng ép dụ dỗ để xoay chuyển quan niệm tình cảm của họ . Nhưng mà hai vị cha mẹ này tìm tới đây, không phải bởi vì con trai là đồng tính luyến ái mà nóng lòng tùy tiện tìm một người phụ nữ để cho cậu ta có được một cuộc sống mà họ coi là bình thường , mà là thật tâm tán thành quan niệm tình cảm của cậu ta , hơn nữa còn thật sự vì con trai tìm kiếm một người bầu bạn đáng giá nương dựa cả đời.

“Khuyên nhủ qua, oán qua, cũng hận qua, chính là khi chứng kiến tất cả mọi người phỉ nhổ nó xua đuổi nó , bỗng nhiên liền đã thấy rõ, nó không phạm bất luận lỗi lầm gì, chỉ là yêu một người cũng là đàn ông như nó mà thôi, vì cái gì phải chịu tra tấn như thế. Hơn nữa mọi người đều phỉ nhổ nó như thế , thân là cha mẹ nó sao còn có thể nhẫn tâm đi lên đá một cước đem nó bức đến đường cùng cơ chứ ? Nó là con tôi nha , là bảo bối mà tôi tân tân khổ khổ mười tháng hoài thai sinh ra, nó không đáng phải chịu đựng những trừng phạt như thế , nó không thương tổn bất luận kẻ nào, nó không có làm sai, nó không có làm sai.”

Nhìn người phụ nữ ở trước mặt mình che mặt mà khóc, chị Lưu cũng nhịn không được đỏ hốc mắt, cũng bởi vì tấm lòng cha mẹ như vậy mà chị quyết định nhận nhiệm vụ này.

Làm bà mối hơn nửa đời người, quan hệ nhân tế được tích lũy đến cường đại khiến chị Lưu rất nhanh đã có không ít hồi đáp , nhưng qua tay hai vị cha mẹ này thì một người cũng không thể lưu lại.

“Không được, đều không được, nhìn là biết không thể thực sự sống với nhau rồi .”

Đấy là câu mẹ Lý nói nhiều nhất sau hơn ba tháng lựa chọn .

Chị Lưu cũng có chút nổi giận, nếu đối phương là con gái , điều kiện như vậy muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng cố tình lại muốn lựa chọn một người đàn ông , hơn nữa còn muốn không có áp lực gia đình , thế này thì phải đi đâu mà tìm đây chứ ? Cuối cùng , chị nhận được một cuộc điện thoại từ một người bạn , hơn nữa còn tự mình tìm tới cửa để xác định, tâm rốt cục cũng định rồi, người này, tuyệt đối có thể!

Quả nhiên, chờ đến khi đem tất cả tư liệu cùng ảnh chụp của Tiêu Vũ Triết mang đến cho đôi vợ chồng kia nhìn một lần , bọn họ hồi lâu không trả lời, nhưng theo ánh mắt của bọn họ, chị Lưu biết, bọn họ đã không thể bắt bẻ gì nữa.

Kết quả là sau một tháng, mới có cuộc xem mắt lần này.

Hai người trẻ tuổi vẫn chưa trò chuyện với nhau, vẫn đều là do gia trưởng hai bên cùng bà mối Lưu không ngừng mà tìm đề tài để nói . Trong khoảng thời gian đợi đồ ăn – ăn cơm – cơm nước xong rồi nghỉ ngơi, người lớn hai bên đều đã đem hoàn cảnh gia đình, những việc trải qua từ nhỏ tới lớn cùng tình trạng cuộc sống hiện nay của con cháu mình từ từ kể ra rõ ràng , hơn nữa đối với người nhà đối phương cùng đối tượng xem mắt đều là mười hai vạn phần vừa lòng, hận không thể khiến hai đứa trẻ nhất kiến chung tình tái kiến định chung thân .

Chờ các trưởng bối nói đến gần như xong câu chuyện , biết nên để dành thời gian cho hai đứa nhỏ tâm sự, cũng đều thông minh mà nhao nhao đứng dậy rời bàn , dặn dò hai đứa phải nói chuyện nhiều hơn, hòa hợp mà ở chung.

“Vũ Triết, nghe lời dì nha, phải cùng Cảnh Mộ nói chuyện nhiều hơn đấy , ai , Cảnh Mộ là một đứa bé tốt, rất xứng đôi với con , nhớ phải nghe lời đấy , tìm một người để mà ổn định đi , con cứ bay nhảy mãi như vậy , dì sao có thể an tâm cơ chứ .” Nhìn Tiêu Vũ Triết cao hơn mình cả một cái đầu đang đứng ở trước mặt mình , dì một bên dặn dò một bên không nhịn được lau lau khóe mắt , cho dù anh đã là một người đàn ông trưởng thành ba mươi tuổi rồi, nhưng ở trong mắt dì , anh vẫn chỉ là một đứa bé khi khóc lên thì toàn thân đỏ hồng chọc người trìu mến , vô pháp yên tâm, thật sự vô pháp yên tâm.

Tiêu Vũ Triết không thể chịu được nhất chính là dì anh như vậy , nhịn không được vươn tay dùng ngón cái nhẹ nhàng vì dì lau nước mắt, rồi cam đoan với dì : “Dì ơi , con nghe lời dì mà, sẽ nghiêm túc cùng cậu ấy trò chuyện .”

Dì vỗ vỗ tay anh , nhẹ giọng nói: “Dì cũng không ép con , trước cứ tìm hiểu Cảnh Mộ đi , nếu thật sự không được… Dì lại tìm …”

“Dạ.”

“Dì đi đây, tối nay con nhớ đưa Cảnh Mộ về nhà.”

“Dạ vâng.”

Ở bên kia , mẹ Lý Cảnh Mộ cũng đang không ngừng dặn dò : “Tiểu Mộ, con trai nha , ngay từ đầu mẹ đã cảm thấy Tiêu Vũ Triết thích hợp với con , hôm nay gặp mặt cũng thấy lớn lên rất được , dì nó còn khen nó chuyên tình nữa , mẹ cũng không yêu cầu con điều gì khác , trước cứ thỏa mái cùng nó trò chuyện đi , hợp nhau thì liền quyết định , nếu không hợp thì ba mẹ cũng không bắt buộc, nên thế nào thì cứ thế ấy đi .”

Lý Cảnh Mộ gật gật đầu “Con đã biết, mẹ ạ.”

“Vậy mẹ đi nhé .”

“Lúc mọi người trở về cẩn thận một chút.”

“Yên tâm, dì Lưu sẽ lái xe đưa bọn mẹ về , đừng lo lắng, thỏa mái cùng Tiêu Vũ Triết tâm sự nha .”

“Con sẽ .”

Cứ như vậy, hai người xem mắt đứng ở cửa khách sạn, nhìn gia trưởng hai bên vừa nói chuyện vừa vui vẻ dắt tay nhau đi càng lúc càng xa.

Lý Cảnh Mộ bỗng nhiên cảm thấy cái mũi có chút cay cay, nhìn thấy cảnh tượng như vậy , cậu đã cảm thấy mình phải cố gắng tìm hiểu và ở chung với Tiêu Vũ Triết , từ sau khi chuyện của cậu bị vạch trần với công chúng , cha mẹ cậu không biết đã bao lâu chưa vui vẻ cùng bạn bè đi dạo trên đường như thế .

“Chúng ta có cần tìm chỗ nào để ngồi xuống nói chuyện không ?”

Trong lúc Lý Cảnh Mộ đang trầm tư , bên người bỗng nhiên truyền đến một câu nói như vậy, cậu vội quay đầu nhìn lại , không khéo vừa vặn chống lại cái nhìn chăm chú của Tiêu Vũ Triết với mình , theo bản năng mà lại tránh đi, vội vàng gật đầu, nói tiếng vâng .

“Chúng ta đây lên xe trước đi.”

Lý Cảnh Mộ lại gật đầu một cái “Đi.”

Tiêu Vũ Triết lái xe đến đây , Lý Cảnh Mộ ngồi xe anh , ở trên đường lái xe, đèn đường ngoài xe thỉnh thoảng thoáng hắt vào trong xe mờ tối , Lý Cảnh Mộ ngồi nghiêng trên ghế , yên lặng ngắm nhìn phong cảnh ban đêm của thành phố.

Ở trong không khí quá mức nặng nề, Lý Cảnh Mộ vẫn muốn tìm đề tài đánh vỡ trầm mặc giữa hai người, nhưng lại không biết nên nói chuyện gì , vốn cậu cũng là một người kín tiếng kiệm lời .

“Đã nghĩ được muốn đi chỗ nào chưa ?” Vì thế người lên tiếng đầu tiên vẫn là Tiêu Vũ Triết, so với Lý Cảnh Mộ hướng nội , anh tựa hồ càng có thể khống chế trường hợp.

Lý Cảnh Mộ nghe vậy quay đầu, sững sờ một chút “Hả? A… Tôi…” Suy nghĩ một chút, vì thế nói “Anh quyết định đi, kỳ thật tôi đối với nơi này cũng không quá quen thuộc .”

Tiêu Vũ Triết gật gật đầu. Vừa rồi trong lúc dùng cơm anh cũng từ cha mẹ đối phương nghe thấy thông tin này , nhà bọn họ mới dọn về đây từ năm trước , về phần nguyên nhân trong đó, thông qua cuộc trò chuyện của họ anh cũng đoán được tám chín phần . Cũng vì vậy, mới khiến cho ấn tượng của Tiêu Vũ Triết với Lý Cảnh Mộ lại sâu thêm vài phần, bởi vì cậu cũng đã từng trải qua giống anh, đều là người bị tình yêu thương tổn nặng nề .

Tiêu Vũ Triết cũng nghiêm túc suy nghĩ một hồi , lại hỏi: “Cậu thích nơi như thế nào ?”

“Tôi ư ?” Lý Cảnh Mộ có chút kỳ quái vì sao anh hỏi như vậy, nếu chỉ là tìm một chỗ để trò chuyện thì tùy tiện kiếm một tiệm trà nào đó là được rồi , cần gì phải hỏi kỹ càng tỉ mỉ như thế , tiệm trà nào mà chẳng nghìn bài một điệu.

“Đúng thế.” Tiêu Vũ Triết mím môi, nhàn nhạt mà cười “Nói đi, cậu thích nơi thế nào .”

Anh vừa nói như thế , Lý Cảnh Mộ liền hiểu được một chút , phỏng chừng người ta đang hỏi sở thích của cậu thôi , dù sao hai người cũng đang trong quá trình xem mắt , hỏi thói quen sở thích và vân vân của nhau cũng là điều tất nhiên , vì thế sau một lúc nghiêm túc suy nghĩ, cậu trả lời: “Thích nơi nào có nước , nếu như là bờ biển thì càng tốt , cứ như vậy ngồi ở bên bãi biển , hóng gió biển nghe sóng vỗ bờ , sẽ cảm thấy tất cả mỏi mệt cùng phiền não đều tan biến hết .”

Tiêu Vũ Triết một bên lái xe, một bên nghiêng tai cẩn thận mà nghe, sau khi nghe xong thì cười, gật gật đầu “Tôi đã biết.”

Tầm một giờ sau , xe bọn họ dừng lại ở bên một cái hồ trong công viên nhỏ ở ngoại thành.

Hồ không lớn, nhưng ở trong đô thị ồn ào náo nhiệt này cũng là rất khó tìm thấy , bên hồ trồng đủ loại liễu , bãi cỏ rộng lớn như mênh mông vô bờ, ngọn đèn màu vàng trang trí ở hai bên bờ chiếu khắp mặt hồ vừa u tối lại tĩnh lặng, thỉnh thoảng có gió mát thổi qua, cành liễu theo gió nhẹ lay động, cảnh tượng như vậy cùng thiết tưởng của Lý Cảnh Mộ chênh lệch không nhỏ, nhưng cũng khiến người ta hết sức thỏa mái .

“Cái thành phố này không gần biển, trong khoảng thời gian ngắn chúng ta không đi được , cho nên đành phải chấp nhận đi tới cái hồ nhỏ này ngồi một lúc vậy  .” Đóng cửa xe, Tiêu Vũ Triết nói với Lý Cảnh Mộ đang có phần ngẩn ngơ đứng ở đằng trước.

Lý Cảnh Mộ chậm rãi quay đầu lại, nhìn Tiêu Vũ Triết mang theo ý cười nhàn nhạt , bỗng nhiên cảm thấy có chút cảm động.

“Cám ơn.” Cậu tự đáy lòng mà nói.

“Cảm ơn cái gì.” Tiêu Vũ Triết đi đến bên cạnh cậu , cùng cậu ngắm nhìn mặt hồ yên ả “Nơi như thế này, yên tĩnh , không có người nào , đích xác thực thích hợp để ngồi nói chuyện.”

Lý Cảnh Mộ cúi đầu cười cười, kỳ thật cậu cũng chỉ là lỡ miệng nói ra , cũng không biết mình đang cảm ơn cái gì, nhưng mà cậu biết rõ , loại này là cảm động vì mình chỉ cần nói ra sẽ có người nghiêm túc đi thực hiện nó, cậu đã từng nghĩ rằng thứ cảm xúc này sẽ chẳng bao giờ có nữa , có lẽ Tiêu Vũ Triết làm chuyện này cũng không quá lưu tâm, nhưng đã để lại một nét bút rất đậm trong lòng cậu.

Tiêu Vũ Triết nhìn cậu khi cậu đang cúi đầu, lộ ra một phần cổ , kỳ thật làn da Lý Cảnh Mộ cũng không phải trắng nõn, là màu da thực bình thường, nhưng chẳng biết tại sao, thoạt nhìn cũng vẫn khiến người ta cảm thấy xúc cảm nhất định tốt lắm, nhất là ở dưới ngọn đèn mờ tối , ửng lên loại màu sắc bóng loáng ôn nhuận như ngọc .

Tiêu Vũ Triết chần chờ mấy giây , mới vươn tay nhẹ vỗ vai cậu , ở khi cậu hoang mang ngẩng đầu nhìn lại , mỉm cười nói: “Chúng ta đi dạo dọc theo bờ hồ, vừa đi vừa trò chuyện nhé ?”

Lý Cảnh Mộ tựa hồ thực thích đề nghị này của anh , cười cong cong đôi mắt, nói đồng ý.

“Không nghĩ tới anh có thể tìm tới một nơi như thế này.” Tuy rằng dưới tàng cây xanh bên hồ còn có một ít vật liệu xây dựng cùng con đường còn có dấu vết đang xây đắp , nhưng trải qua gia công như vậy, cái chỗ này ngược lại càng có vẻ u tĩnh tốt đẹp, hơn nữa càng thích hợp để mọi người lúc này tản bộ nói chuyện phiếm.

Tiêu Vũ Triết cười nói: “Thích không?”

“Thích chứ .” Lý Cảnh Mộ chân thành mà nói “Nơi u tĩnh xinh đẹp như thế này ở trong thành thị là rất khó có được , cũng không biết là ai thiết kế xây dựng công viên ở một nơi như thế này nhỉ , tôi nghĩ về sau nếu có thời gian nghỉ ngơi cũng sẽ có chỗ để đi rồi , cũng sẽ quá xa , ngược lại còn là gần nữa, ngồi hai chuyến xe bus là có thể tới nơi này, tôi cảm thấy đây tuyệt đối là chốn bồng lai tiên cảnh ở trong thành phố này, thật sự rất đẹp.”

Tiêu Vũ Triết vẫn cười, nghe cậu nói xong thì liền nói “Cám ơn.”

“A?” Lý Cảnh Mộ đầu tiên là sửng sốt, lập tức phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc mà nhìn người đàn ông bên cạnh “Nơi này sẽ không phải là…”

“Là tôi tham dự thiết kế đấy.” Tiêu Vũ Triết vuốt cằm.

Lý Cảnh Mộ ngơ ngác một hồi mới lấy lại tinh thần, nói “Quá lợi hại …” Đúng rồi, trước đó cũng đã nghe dì của anh ta nói qua rằng anh ta là một nhà thiết kế, là thiết kế cái gì nhỉ , đúng rồi, là thiết kế lâm viên.

Tầm mắt Tiêu Vũ Triết dừng ở một tảng lớn trong rừng cây trên bờ, nói: “Kỳ thật mùa xuân hoặc là mùa thu đến đây sẽ rất tốt , nơi này có rất nhiều cây phong cùng cây đào, đối diện hồ còn có một rừng hoa tử đằng nữa , đến lúc đó nếu cậu thấy được sẽ rất thích đấy.”

Lý Cảnh Mộ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được hình ảnh cực đẹp như vậy , phục hồi tinh thần nhìn lại về phía người đàn ông bên cạnh , trừ bỏ diện mạo, cậu lại cảm thấy bản thân kém đối phương một mảng lớn.

Chú ý tới thâm ý trong ánh mắt của cậu, Tiêu Vũ Triết không nhịn được mà hỏi: “Làm sao vậy?”

Lý Cảnh Mộ lẩm bẩm nói: “Anh như vậy thì đâu cần tới xem mắt.”

“Kết quả là tôi vẫn đến mà, không phải sao ?” Một trận gió đêm thổi tới, Tiêu Vũ Triết hơi hơi nhắm mắt lại chờ nó thổi qua, như đang tự nói với chính mình “Có lẽ ngược lại là dạng người như tôi , càng cần an bài như thế đi.” Không ai kiên quyết thúc đẩy, sẽ không tiến về phía trước một bước, bởi vì đã muốn mệt mỏi đến không muốn bước tiếp nữa.

Lý Cảnh Mộ lại một lần nữa chăm chú nhìn anh, nói không nên lời điều gì, cậu tựa hồ có thể cảm nhận được mỏi mệt bất kham trong nháy mắt của người đàn ông này , bởi vì cậu cũng là như thế.

Vì thế không nhịn được nói nhỏ : “Nghe nói, anh cùng tôi giống nhau.”

“Ừm ?”

Lý Cảnh Mộ buồn bã, giống như thở dài mà nói: “Đều là bởi vì người yêu phản bội mà đã bị thương tổn.”

Tiêu Vũ Triết lạnh nhạt cười, cho dù trong đó không thiếu sắc thái tự giễu “Đúng là vậy.”

“Thực xin lỗi.” Lý Cảnh Mộ lúc này mới ý thức được mình đang nói gì . Chủ đề nặng nề như vậy, lại bị cậu nói ra khi chưa kịp suy nghĩ kĩ càng trước, loại bóc trần vết sẹo của người khác cũng tự làm tổn thương mình như thế này , cậu sao lại có thể ngốc ngếch mà làm ra rồi .

Tiêu Vũ Triết không ngại mà nhún vai “Không có gì đáng để xin lỗi đâu.” Hơi suy nghĩ một chút , nhìn người trước mặt rồi tựa hồ như đang cười nói “Có lẽ đấy cũng là một chủ đề hay đấy, chúng ta đều từng trải qua một chuyện giống nhau , mà chuyện ấy lại bởi vì sợ hãi người nhà lo lắng nên chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng chứ không thể thổ lộ ra ngoài , dần dà ngược lại càng giấu càng đau , nếu cậu cũng không ngại thì hôm nay hãy coi nhau như cái thùng rác mà trút mọi nỗi lòng , đem đau xót không thể công khai ấy từng cái từng cái thổ lộ ra, có lẽ, miệng vết thương nói không chừng có thể khép lại càng nhanh hơn đấy .”

Lý Cảnh Mộ không nói chuyện, cúi thấp đầu, Tiêu Vũ Triết hiểu rõ mà cười , lại nhẹ vỗ lưng cậu “Tôi chỉ là thuận miệng nói thôi, cậu không muốn thì cứ quên đi , chúng ta tiếp tục đi dạo , tán gẫu chuyện khác.”

“Không.” Tiêu Vũ Triết nói xong rồi lại như muốn đi tiếp, lại bị một bàn tay kéo áo , nhìn lại, Lý Cảnh Mộ đã ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt đậm đen như mực khó tan của anh, cậu thấp giọng nói “Tôi muốn nói, vẫn muốn nói ra… Chính là…” Chính là không ai có thể nghe cậu nói hết, cha mẹ cậu cũng không thể, cho dù họ thương cậu, nhưng có vài chuyện kể ra cũng chỉ khiến những người yêu thương cậu thêm đau lòng, cho nên cậu không thể nói.

Tiêu Vũ Triết tâm thần tiếp thu mà giữ chặt tay cậu “Được , chúng ta tới ghế ngồi đi , đến lúc đó muốn nói cái gì thì nói sau.”

Lý Cảnh Mộ mặc anh lôi kéo mình , gật đầu ừ một tiếng.

Sau khi hai người ngồi xuống, Lý Cảnh Mộ ở dưới ánh mắt cổ vũ của Tiêu Vũ Triết, mở ra nội tâm, kể ra chuyện cũ đã chôn sâu từ lâu .

Lúc trung học bởi vì một cuộc thi biện luận, cậu được thầy giáo sắp xếp chung tổ với hắn , sau một tháng liên tục ở chung , bọn cậu thành bạn bè tốt. Cho dù cuộc thi đã chấm dứt, bọn cậu vẫn lui tới thập phần thân thiết . Đã quên là từ khi nào thì bắt đầu, có lẽ là lâu ngày sinh tình, hai người cũng chưa bao giờ thẳng thắn với nhau, cứ như vậy mông mông lung lung, ái ái muội muội ở chung, cho mãi đến đại học năm ấy, sau một lần tụ họp đồng môn cả hai đều say khướt , có lần đầu tiên thân thể tiếp xúc vượt qua ranh giới bạn bè.

Những ngày kế tiếp , hai người bọn cậu giống như là những kẻ bội đạo lén ăn trái cấm , dưới sự kích thích song trọng của xúc động cùng dục vọng trong lòng, lặp đi lặp lại nhiều lần lén lút liên tục quan hệ như vậy. Rốt cục có một ngày, quan hệ của bọn cậu bị người nhà đối phương phát hiện , bọn họ cứ như đã điên rồi mà cầm đủ mọi đồ vật ném về phía bọn cậu, cuối cùng khiến cậu chật vật chạy khỏi nhà hắn. Về đến nhà cậu không để ý người nhà lo lắng mà trốn ở trong phòng không ra , liên tục vài ngày, cậu đều không có tin tức đối phương, lúc đang lo lắng sợ hãi , hắn bỗng nhiên tìm tới cửa, vội vã mà nói rằng người nhà hắn muốn đưa hắn đi xa, hắn không muốn lại bị họ sắp xếp cuộc đời nữa , hắn phải đi, cao chạy xa bay, hỏi cậu muốn đi theo hay không.

Lúc ấy cậu sâu sắc cảm động , hắn buông tha cho hết thảy để rời đi , lại nguyện ý dẫn cậu cùng nhau rời khỏi nơi này, rời đi tất cả thị thị phi phi này , sống cuộc sống chỉ có hai người. Vì thế cái đầu tuổi trẻ nóng lên , không chút nghĩ ngợi liền đồng ý .

Bọn họ hẹn thời gian gặp lại nhau , những ngày còn lại vì hôm ấy mà ngày ngày chuẩn bị , ở thời khắc rời đi cuối cùng, cậu chỉ để lại cho ba mẹ mình một phong thư , nội dung thư rất ngắn, lại nói rõ ràng hết thảy, Con yêu một người con trai , con muốn cùng cậu ấy rời đi.

Cậu rời đi, không hề biết rằng phong thư lưu lại kia đã khiến trong lòng ba mẹ cậu nổi lên bao nhiêu gợn sóng, nhưng mà cậu đi rất quyết tuyệt , làm cho người ta muốn khóc muốn mắng, cũng không thể nào tìm thấy người.

Hai cậu trai trẻ mới thành niên không lâu ở trong một thành phố xa lạ ôm ấp nhiệt huyết lớn lao, cho dù ở dưới tầng hầm rộng không tới ba mét vuông , cho dù thức ăn tốt nhất mỗi ngày là một chiếc bánh bao thịt chia đôi cho nhau , chỉ cần có hi vọng về tương lai và người yêu làm bạn thì bọn họ cảm thấy cái gì cũng có thể nhận.

Đằng đẵng năm năm, từ công nhân xây dựng đầy mệt nhọc trong công trường tới nhân viên tiếp thị cấp bậc thấp nhất, rồi lại từ người làm tạp vụ đến thực tập sinh trong một công ty nhỏ , rồi lại từ thực tập sinh đến nhân viên chính thức, cứ như vậy cố gắng chịu đựng, từ tầng hầm dọn tới kí túc xá công ty , lại từ ký túc xá công ty dọn đến căn nhà trọ nhỏ mà ấm áp, khi mà mỗi ngày của bọn họ càng thêm tốt đẹp , tình cảm của họ tựa hồ cũng bắt đầu thay đổi.

Không biết từ năm nào bắt đầu , cãi vã giữa bọn họ biến thành chiến tranh lạnh , khi mà số lần về nhà càng ngày càng ít, khi mà cậu không muốn buông tay , còn muốn níu kéo, thì đối phương ở sau lưng cậu đã có đối tượng kết hôn , con gái của một cổ đông trong công ty.

Chờ lúc cậu phát hiện chuyện này , hắn ngay cả giải thích cũng không muốn cho cậu , mà cậu thì không tin rằng tình cảm nhiều năm giữa bọn họ lại chỉ cần nói không có là thực không có, cậu đã cố gắng vô số lần, cuối cùng đổi lấy cũng chỉ là một cái quyết tuyệt rời đi của đối phương.

Nếu chỉ là như thế còn chưa tính, cũng không biết như thế nào, vợ sắp cưới của hắn biết sự tồn tại của cậu , vì thế những ngày kế tiếp, cuộc sống của cậu như là rơi vào địa ngục . Người đàn bà kia cơ hồ là đuổi tận giết tuyệt, đem chuyện cậu đồng tính công bố ra ngoài , chỗ ở của cậu, chỗ cậu làm việc, thậm chí kể cả người nhà của cậu cũng đều không buông tha. Hơn nữa còn mướn một ít lưu manh chặn đường cậu đi ,  lột hết quần áo cậu để chụp ảnh rồi đe dọa cậu mau mau cút xa.

Để cho cậu đau lòng chính là, hắn từ đầu tới đuôi cũng biết việc này, nhưng hắn cư nhiên không hề mở miệng ngăn lại dẫu chỉ một lần, tình cảm mười năm giữa bọn họ chỉ đổi lấy một việc, đó là khi mà cậu bị người đời khinh bỉ phỉ nhổ thì đối phương tránh xa ba thước.

Giống như một lần lăng trì, một khắc kia, cậu cảm thấy toàn bộ thế giới của cậu đều sụp xuống .

Thương tích chất chồng mà trốn ở trong căn nhà trọ nhỏ , không ăn không uống, ôm suy nghĩ chờ đợi hô hấp cùng với đau đớn cùng nhau rời đi . Nhưng việc này lại kết thúc bởi vì ba mẹ cậu vừa nhận được tin tức liền bi phẫn thương tâm mà ngàn dặn xa xôi tìm đến đây, thấy cậu tuyệt vọng như vậy , trách cứ nhiều hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì. Cha một đêm bạc đầu , mẹ nghẹn lệ nức nở khiến cậu thanh tỉnh một ít, cũng lại tự trách lại thống khổ.

Biết cậu khó chịu, ba mẹ cứ như vậy trông coi chăm sóc cậu , cho dù thống khổ cùng tuyệt vọng cũng không có rời đi. Tra tấn của người đàn bà kia cũng không ngừng nghỉ, ở ngày thứ ba ba mẹ tìm tới, bên ngoài chỗ ở của cậu , dán đầy những tấm ảnh cậu trần truồng cùng một ít ảnh tư mật giữa cậu và tên đàn ông kia.

Nhìn thấy những bức ảnh ấy , trước mắt cậu lại tối sầm, cậu không nghĩ tới hắn lại tuyệt tình đến mức này, ngay cả ảnh chụp như vậy cũng có thể đưa cho người đàn bà kia, hơn nữa còn công khai , chỉ có điều khuôn mặt hắn đều bị làm mờ đi, mà cậu thì lại trần trụi phơi bày ra trước mắt người đời .

Vào lúc ban đêm, cảm thấy trên đời không còn gì níu kéo, cậu thừa dịp ba mẹ ngủ mà ngồi lên ban công, ngay tại khi cậu nhắm mắt lại chuẩn bị nhảy xuống thì nghe thấy mẹ cậu thê lương mà hô một câu : “Tiểu Mộ, con thật sự muốn bỏ lại ba con cùng mẹ sao !”

Nói tới đây , Lý Cảnh Mộ không khỏi khép lại hai mắt, lại che dấu không được chua xót cùng áy náy trên mặt .

“Nghe được một câu ấy của mẹ , tôi mới đột nhiên tỉnh ngộ, mới biết được tôi thực có lỗi với bọn họ , tôi không còn dũng khí nhảy xuống nữa, tôi ôm lấy mẹ tôi , khóc một buổi tối, sáng sớm hôm sau, chúng tôi liền trả phòng về lại nhà cũ.”

“Chính là về nhà ở không bao lâu , bởi vì một lần người đàn bà kia tới quậy phá, hàng xóm láng giềng xung quanh cũng đều biết chuyện của tôi , ba mẹ sợ tôi lại chịu đả kích lần nữa, lại vội vàng dọn tới nơi khác , nhiều lần trắc trở, cuối cùng mới tới ở thành phố này.”

Nghe đến chỗ này , Tiêu Vũ Triết vẫn trầm mặc nhịn không được ôm lấy bờ vai cậu, để cho người đàn ông nhìn như vẫn bình tĩnh này nhẹ nhàng tới gần bên cạnh anh.

Anh bình tĩnh nói: “So với những gì cậu đã gặp, những việc tôi trải qua cũng không coi là gì .”

Lý Cảnh Mộ dựa đầu vào vai anh , không muốn rời đi, đem vết thương giấu tận sâu trong trái tim vạch ra một lần nữa , rất đau, cũng vô vọng bất lực , so với an ủi yếu ớt , lúc này đây cậu càng cần một chỗ nương dựa kiên định.

Nói ra đích xác rất khó chịu, giống như vết thương sắp đóng vảy lại một lần nữa cứa ra cho máu chảy đầm đìa, nhưng mà trong đau đớn vô cùng lại có một tia giải thoát, câu chuyện này giống như một cái xiềng xích, mà cậu vẫn không tìm thấy phương pháp có thể mở cái xiềng xích ấy ra , thẳng tới hôm nay, sau khi đem hết thảy nói ra mới cảm thấy khá hơn đôi chút.

Cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ đem tất cả chuyện cũ đầy bi thống nan kham vốn được giấu ở trong lòng rất trút ra hết cho người đàn ông ở bên cạnh mình , chẳng lẽ thực bởi vì anh cùng cậu đã từng trải qua những chuyện giống nhau ? Hay còn có nguyên nhân khác?

Lý Cảnh Mộ không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh , đối diện với đôi mắt thâm thúy mà yên tĩnh của người đàn ông này , trái tim đau đớn tựa hồ cũng tìm thấy chút bình yên.

Biết cậu nói xong , Tiêu Vũ Triết có qua có lại mà rằng : “Cậu muốn nghe chuyện cũ của tôi không?”

“Anh muốn nói không?”

“Ừ, có .” Tay ôm bả vai cậu của Tiêu Vũ Triết thoáng tăng thêm chút sức.

Sau khi Tiêu Vũ Triết lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, mới chậm rãi nói ra “Tôi cùng hắn, là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên bên nhau , tình cảm tốt đến mức tuy hai mà một . Hắn từ nhỏ đã ngang tàng, không ai có thể quản được hắn , nhưng tôi lại yêu cái cuồng vọng đến cực điểm ấy của hắn , tổng cảm thấy hắn chính là thái dương, rực rỡ cuồng dã đến khiến người ta tan chảy. Bắt đầu từ ngày tôi quen hắn , chỉ biết tất cả mọi người đều phải thuận theo hắn , ngay cả chính tôi , lúc trước tôi cũng vui vẻ cùng nguyện ý chiều hắn như thế , làm cho hắn tiếp tục vô pháp vô thiên như vậy.”

“Tôi cùng hắn bên nhau, kỳ thật chỉ là thuận theo tự nhiên, năm mười bảy tuổi hắn muốn công bố tình cảm của chúng tôi , vì thế tôi xuất quỹ , lúc mười chín tuổi hắn muốn ra nước ngoài du học, cho nên tôi vứt bỏ hết thảy đi theo hắn rời đi . Hắn là một người rất có tài hoa, ở trong lĩnh vực hắn đang học, hắn vẫn luôn là người nổi bật. Nhưng ở nước ngoài học không đến hai năm, hắn chán , hắn bắt đầu hướng về phía diễn nghệ học tập . Mà lúc ấy chúng tôi không có ai hỗ trợ kinh tế , vì để hắn thực hiện lý tưởng của chính mình, tôi chỉ có thể liều mạng mà làm việc . Lúc mệt mỏi nhất là , tôi một ngày làm bốn công việc, buổi sáng đưa báo đưa sữa, giữa trưa đi nhà hàng làm công, xế chiều đi khuân hàng, buổi tối thì mặc quần áo nhân vật hoạt hình đi ra công viên trò chơi phát tờ rơi mời chào du khách, trong lúc ấy còn phải bớt thời giờ học tập. Nhưng hồi đó không hề biết mệt là như thế nào, trở lại phòng trọ nhìn thấy hắn , tựa hồ tất cả mỏi mệt đều tan biến.”

“Cứ như vậy, tôi một bên học tập một bên vì cuộc sống của chúng tôi cố gắng làm việc, mà hắn cũng ở trên con đường diễn nghệ ấy tiếp tục tiến bước. Không quá hai năm cũng bắt đầu nhận được một ít nhân vật nhỏ, cũng không biết vì cái gì, cũng chỉ dừng lại ở đẳng cấp này . Kỳ thật cũng hợp tình hợp lý , thị trường diễn nghệ của người Trung Quốc ở đó thật sự là quá nhỏ quá nhỏ , một là sự tiếp nhận của khán giả không cao, hai là phần diễn cũng không nhiều lắm . Chính là một người ngang tàng như hắn sao có thể chịu được như thế, hắn vốn nên là người được vạn người chú ý.”

“Vốn là, đẳng cấp như hắn nếu về nước phát triển có thể sẽ rất tốt, nhưng kiêu ngạo của hắn làm cho hắn không cho phép bản thân chưa có nửa điểm thành tích đã quay về , hắn cho rằng cứ như vậy về nước chính là chó nhà có tang. Một đoạn thời gian kia , hắn đã lâm vào điên cuồng , tôi lo lắng cho hắn, nghĩ tất cả biện pháp để cởi bỏ khúc mắc của hắn, nhưng chính hắn lại không ngừng hãm sâu , khuyên như thế nào cũng vô dụng, nhưng tôi không nghĩ tới hắn sẽ bởi vậy mà phản bội tôi. Đúng vậy, tôi thương hắn như thế , vì hắn trả giá hết thảy, hắn cũng từng yêu tôi như vậy, hắn có thể vì chuẩn bị một phần quà sinh nhật cho tôi mà mấy ngày mấy đêm không ngủ được, chỉ để cho tôi kinh hỉ một hồi .”

“Chỉ là cho dù yêu nhau thế nào, cũng không chống lại được ma quỷ trong lòng.”

Tiêu Vũ Triết không khỏi hít sâu một hơi , làm cho đầu óc của mình bình tĩnh trở lại, sau một lúc lâu, mới nói tiếp “Lúc tôi mới vừa chấm dứt việc học không bao lâu , tôi nhận được một hợp đồng từ thầy hướng dẫn của mình , ta rất coi trọng cơ hội lần này , có lẽ hợp đồng này rất nhỏ , nhưng sau khi hoàn thành có thể nhận được một số tiền phí dịch vụ không nhỏ . Chúng tôi đã lâu chưa ăn một bữa thật ngon , ta suy tính rằng chờ khi tôi nhận được tiền công tôi sẽ mời hắn đi ăn một bữa thật thịnh soạn , sau đó thì mua cho hắn một ít quần áo , dù sao việc học cùng công việc của hắn cũng cần bề ngoài xuất sắc . Nhưng ngày đó khi tôi chấm dứt hai ngày làm việc gian khổ, ngàn dặm xa xôi từ nơi làm việc gấp gáp trở về , mở cửa ra , nhìn thấy chính là hắn cùng một người đàn ông khác đang ở trong phòng khách , dính liền với nhau.”

Nhớ lại hồi ức bất kham như thế , Tiêu Vũ Triết nhịn không được cúi đầu trào phúng mà cười, tay đặt trên đầu gối không khỏi nắm thật chặt.

“Lần đầu tiên để tôi phát hiện được , hắn vẫn thực kinh hoảng, vội vàng mặc quần áo tử tế, lúc tôi tung nắm đấm vào thằng đàn ông kia thì hắn chắn ở phía trước cho gã chạy , sau đó quỳ xuống khóc lóc kể lể với tôi rằng mình là nhất thời uống nhiều rượu quá nên ý loạn tình mê. Thật giận tôi lúc ấy quá yêu hắn cũng quá tin hắn, tin tưởng hắn thật là nhất thời lầm lỗi, chịu đựng đau cắt trong lòng , tha thứ hắn.”

“Tôi nguyên tưởng rằng từ nay về sau hắn sẽ có một chút thay đổi, nhưng kết quả là hắn càng ngày càng tệ hơn, thời gian về nhà càng ngày càng ít, số lần nhận điện thoại của tôi cũng theo đó càng hiếm đi, hầu như đều là không kiên nhẫn, ngẫu nhiên còn có thể nghe được *** thanh uế ngữ ở xung quanh hắn . Tôi bắt đầu trở nên đa nghi, không thể an tâm công tác, cuối cùng kiềm chế không được bắt đầu mỗi ngày trộm theo dõi hắn, mới biết được hắn ở sau lưng tôi sống có bao nhiêu dơ bẩn , hơn nữa cũng lại một lần nữa phát hiện hắn phản bội.”

“Có lẽ cậu cũng không thể tưởng được.” Tiêu Vũ Triết mỉm cười mang theo một tia lãnh ý không cách nào diễn tả “Vào một đêm , hắn cùng một thằng già mà tôi chưa từng gặp cùng chơi xe chấn*.” ( Xe chấn = ‘ làm’ trong xe )

Lý Cảnh Mộ nghe được trong lòng chấn động, nhịn không được phủ tay mình lên cái tay đã nắm thành quả đấm lộ cả gân xanh của anh .

Tiêu Vũ Triết thật sâu hít vào một hơi , thanh âm cũng trở nên càng âm trầm “Tôi lúc ấy hận cực kỳ, khống chế không được mà xông lên trước đá văng cửa, đem tên đàn ông kia túm xuống dưới, không để ý hắn ngăn trở mà xông vào đánh người , mà hắn thì ở bên cạnh càng không ngừng kéo tôi, cuối cùng thấy tôi đánh hung hăng quá , hắn còn tát tôi một cái , một câu thẹn quá thành giận của hắn khi ấy làm cho tôi khắc cốt minh tâm, hắn nói, “ Vũ Triết, anh yêu tôi , vì cái gì sẽ không thể tiếp tục thuận theo tôi chứ , anh đánh bị thương hắn thì tôi sau này làm sao có thể tiếp tục bon chen trong giới được nữa. “

“Sau đó tôi mới biết được, chỉ cần hắn cho rằng người đó có thể trợ giúp cho sự nghiệp diễn nghệ của hắn thì mặc kệ đối phương già thế nào xấu thế nào , hắn đều nguyện ý hiến dâng thân thể đi lấy lòng đối phương, mà loại tình huống này đã kéo dài một đoạn thời gian rồi, tôi lại vẫn chẳng hay biết gì. Tôi không tin hắn sẽ biến thành người như vậy, trong gần hai năm tôi dùng hết biện pháp muốn cho hắn cùng tôi trở về, tôi cảm thấy nếu hắn trở về, sẽ quay lại bộ dáng ban đầu , nên tôi mới có thể ở trong hoàn cảnh như vậy mà cố gắng, có điều hắn đối với tôi càng ngày càng không kiên nhẫn. Cuối cùng có một ngày, tôi lại chạy tới quán rượu vô cùng nhơ nhuốc kéo hắn về , hắn lại ở trước mặt mọi người hung hăng đẩy tôi ra .”

—— Sao em lại biến thành như vậy !

—— Tôi cho tới bây giờ cũng chưa hề thay đổi ! Anh không có khả năng cho tôi cuộc sống tôi muốn , chẳng lẽ không để tôi tự mình đi thực hiện sao ?

—— Cuộc sống em muốn chính là thế này sao ? Tùy ý bán rẻ thân thể để đổi thấy một cơ hội xuất hiện trước ống kính , em có biết là rất ghê tởm không hả ?

—— Anh căn bản là không hiểu, đây là trả giá để có thể đạt được thành công , hơn nữa tôi căn bản không thấy ghê tởm, cùng bọn họ ‘chơi’ so với cái tên đầu gỗ ngu ngốc như anh còn thống khoái hơn, anh là cái loại ngu ngốc muôn đời chỉ biết một tư thế cơ thể , biết cái gì gọi là kích tình không? Biết rằng trừ bỏ trên giường thì bất cứ nơi nào cũng có thể ‘ chơi ’  không?

—— Đủ rồi! Em mau cùng anh quay về đi , em xem em đi , đều đã biến thành cái dạng gì rồi !

—— Quay về , chê cười ! Người nên cút là anh , không thể giúp đỡ còn chưa tính , lại còn cả ngày quấy rối, anh có biết tôi chán ghét anh nhiều lắm không , mau cút cho tôi đi, đừng đến gây trở ngại tôi nữa  !

——  Em , thật sự bảo tôi cút ?

—— Đúng vậy, mau cút đi, tôi đã sớm không thương anh !

Nói tới đây , Tiêu Vũ Triết không thể nói tiếp, anh nhắm mắt lại, tốc độ phập phồng trên ngực rất nhanh, nhìn ra được anh đang cố gắng áp lực phẫn hận cùng thống khổ trong lòng sắp không thể khống chế mà lao ra.

Lý Cảnh Mộ không nói gì, cũng không có động tác gì, chỉ là dựa vào anh , tay vẫn phủ lên tay anh , cho anh biết ít nhất hiện tại còn có một người ở bên anh.

Qua hồi lâu, Tiêu Vũ Triết mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn cậu đang dựa vào trên vai mình , ánh mắt ngay cả bản thân của anh cũng chưa từng phát hiện mà từ từ trở về bình tĩnh, thấp giọng nói:

“Tôi còn có thể nói cái gì đây ? Cuộc sống ở nước ngoài bởi vì hắn mà kiên trì, hiện tại ngay cả hắn cũng không muốn , tôi vì cái gì còn muốn lưu lại chứ ? Nhưng dù sao cũng là người tôi đã yêu nhiều năm như vậy , tôi vẫn là không buông xuống được , trước khi rời đi, tôi để lại cho hắn một phong thư, trong thư là những hồi ức cùng kỉ niệm từ bé tới lớn giữa tôi và hắn, tôi để người ta mang thư chuyển cho hắn , gọi điện thoại xác nhận xem hắn coi chưa , sau đó hỏi hắn có muốn cùng tôi trở về nước hay không, hay là một mình lưu lại nơi này , hắn cạch một tiếng cúp điện thoại.”

Lý Cảnh Mộ đều có thể tưởng tượng đến tiếng cắt đứt điện thoại kia , là một tiếng nặng nề nện vào lòng Tiêu Vũ Triết như thế nào , làm cho anh hoàn toàn chết tâm.

Đôi bàn tay nắm chặt dưới tay Lý Cảnh Mộ còn đang run rẩy, Lý Cảnh Mộ muốn nói cái gì đó những cũng nói không nên lời, giờ khắc này, đồng cảm , giờ khắc này, lời nói nhiều hơn nữa cũng là vô bổ . Giờ khắc này, cậu mới biết được, cậu cùng với Tiêu Vũ Triết quả nhiên rất giống nhau, trải qua một tình yêu rất giống, yêu đến thống khổ cũng rất giống, yêu đến tuyệt vọng cũng rất giống, thậm chí còn ở khi tuyệt vọng được người nhà không rời không bỏ, cũng đều giống nhau .

“Đều đã qua rồi .”

Cuối cùng, Lý Cảnh Mộ nói như thế.

Tiêu Vũ Triết nhìn cậu , sau một lúc lâu, thở ra trầm khí trong ngực , cũng nhẹ nhàng mà nói: “Đúng vậy, đều đã qua rồi.”

Sau đó hai người cũng không nói nữa, lẳng lặng mà hóng gió đêm mát lành , tựa hồ đều chất chứa tâm sự. Khoảng cách hai người rất gần, cũng không chỉ bởi vì chiều dài của ghế không đủ, có lẽ là ngay cả bọn họ cũng không phát hiện rằng , giữa bọn họ không hề có một khe hở.

“Lúc trước khi ăn cơm , nghe mẹ cậu nói , vài năm qua cậu cũng chưa từng đi tìm đối tượng khác ?”

Lý Cảnh Mộ cụp đầu xuống, đây tựa hồ là một thói quen của cậu, không thích nhìn thẳng người khác, mang theo chút tự ti mà cúi đầu , Tiêu Vũ Triết từng nghe mẹ cậu nói qua, kỳ thật cậu vốn là một người sáng sủa , trước kia đều là một người thẳng thắn tự tin đối diện với ánh mắt người khác để nói chuyện , nhưng sau những năm trốn tránh dọn nhà liên tục , ở một nơi mà ba mẹ cậu không biết tới, cậu thay đổi, biến thành bộ dáng ít lời trầm mặc, mang theo chút tự ti như bây giờ.

“Không.” Lý Cảnh Mộ khe khẽ lắc đầu “Sợ, không dám. Anh thì sao, điều kiện tốt như vậy, nhất định có không ít người theo đuổi anh nhỉ ?” Giống như Tiêu Vũ Triết, cho dù công khai mình là đồng tính luyến ái có lẽ cũng không thiếu những cô gái nguyện ý theo đuổi anh như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Kỳ thật Lý Cảnh Mộ cũng rất hiếu kì , rốt cuộc người đàn ông Tiêu Vũ Triết đã yêu bị cái gì kích thích vậy , mới có thể vứt bỏ một người vừa hoàn mĩ vừa yêu hắn ? Phung phí của trời như vậy .

Tiêu Vũ Triết không nói gì một lát, có chút nôn nóng mà gãi gãi đầu, nói: “Dì tôi nói tôi lớn như vậy mới yêu đương một lần cũng là nói thật đấy , không có lừa nhà cậu đâu . Nhưng sau khi cùng hắn tách ra, nghĩ tới những lời hắn đã nói , hơn nữa nhiều năm như vậy quen chiếu cố hắn yêu thương hắn, không còn tiếp tục nhung nhớ ai được nữa. Vì giảm bớt cô đơn , hơn nữa sau khi về nước thì người tìm tới tôi cũng không hề ngừng nghỉ , tôi cũng liền thuận theo tự nhiên , nhưng không có kết bạn cố định, đều là khi buồn thì hẹn ra chơi đùa một hồi , lần khoa trương nhất là một tháng đổi tới ba bạn giường , thuần túy chỉ là chơi đùa, cái loại chơi xong rồi liền tan cuộc. Có một lần yêu như vậy, tốn hết tâm tư mỏi mệt rã rời, cho nên không muốn chịu phần tội ấy nữa , nghĩ cứ như vậy sống qua ngày cũng không có gì không tốt. Nhưng dì của tôi —— cậu cũng biết đó, gia phong nhà tôi vẫn rất truyền thống , cho dù tiếp nhận tính hướng của tôi rồi , nhưng vẫn chịu không nổi tác phong cuộc sống của tôi như thế , liền vẫn khuyên nhủ tôi tìm một người cố định mà an bình sống qua ngày .”

“Cho nên —— mới có cuộc xem mắt hôm nay.”

Lý Cảnh Mộ bỗng nhiên không biết nên nói cái gì. Cậu cảm thấy vẫn là các trưởng bối có con mắt tinh tường, ánh mắt đầu tiên cậu nhìn thấy Tiêu Vũ Triết chỉ cảm thấy anh bộ dạng thật không tồi , nhưng ba mẹ của cậu  chỉ nhìn thấy rằng, một người như vậy có thể an phận sống qua ngày sao, cho dù anh chuyên tình, cũng khó chống lại nổi lớp sau tiếp lớp trước của những người bị anh hấp dẫn. Không hiểu sao, cậu có chút mất mát, không sâu cũng không nặng, thản nhiên mà nhẹ nhàng , tựa như một cơn gió nhẹ lướt qua. Cậu nghĩ, giống cậu như thế này , có lẽ Tiêu Vũ Triết còn chướng mắt đi.

Cảm thụ mất mát của cậu , cho dù chỉ là rất mỏng manh , nhưng Tiêu Vũ Triết cũng không nhịn được nặng trĩu con tim “Cậu sẽ để ý chứ ?”

“A?” Lý Cảnh Mộ khó hiểu mà nhìn anh.

“Để ý đoạn sinh hoạt ấy của tôi .” Nghĩ nghĩ, Tiêu Vũ Triết lại giải thích “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có thể yêu cuồng say như lúc trẻ , cho nên mới phóng túng như vậy, chỉ là, nếu còn có thể yêu , tôi sẽ toàn tâm toàn ý.”

Lý Cảnh Mộ như cũ không nói lời nào, cứ như thế sửng sốt mà nhìn anh, nhìn vào đôi mắt đen đầy nghiêm túc và thành khẩn của anh.

Lúc sắp 11 giờ, Tiêu Vũ Triết đưa Lý Cảnh Mộ tới dưới lầu nhà cậu , trên đường về , hai người cũng chưa nói qua câu nào nữa, đều tự trầm mặc , tựa hồ đang tự hỏi, đang lựa chọn.

Đường có dài tới đâu cũng có điểm kết thúc, lựa chọn có gian nan thế nào cũng có lúc không thể không ra quyết định.

Lúc xe dừng lại, Lý Cảnh Mộ theo bản năng mà nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh , anh hơi nghiêng mặt, lẳng lặng mà chăm chú nhìn phía trước.

Lý Cảnh Mộ hơi hơi rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói : “Tôi đi lên nhé.” Sau đó mở cửa xuống xe.

Khi sắp tới lầu , chợt nghe phía sau có người kêu một tiếng “Lý Cảnh Mộ!” Lý Cảnh Mộ quay đầu lại, nhìn Tiêu Vũ Triết kéo xuống cửa kính xe, nghiêng người hướng về phía này “Cậu tới đây một chút.”

Lý Cảnh Mộ không hiểu, nhưng vẫn đi qua.

“Làm sao vậy?” Cậu hơi khom lưng xuống để nhìn người trong xe.

Tiêu Vũ Triết nhìn thẳng vào cậu, một lát sau nghiêm túc mà rằng : “Sau này chúng ta từ từ ở chung , được không?”

Lý Cảnh Mộ sửng sốt, mà Tiêu Vũ Triết tại lúc này , vươn tay ra cửa kính xe, đưa tới trước mặt cậu, không nói lời nào, liền như vậy chuyên chú nhìn cậu.

Qua hồi lâu, Lý Cảnh Mộ rũ mắt xuống nhìn cánh tay kia, chưa từng có nhiều tự hỏi, chậm rãi đem tay phủ lên.

“Được.”

Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền lại, giống như lời đáp lại nghiêm túc mà kiên định của anh.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.