Tương Tư - Phượng Hi

Chương 4: Chương 4




Năm đó, khi Dạ Vũ Ly còn ở lại dưỡng bệnh, một sự kiện lớn không kém đã xảy ra...

Vào một đêm trăng sáng, Dạ Vũ Ly đang ngồi đọc sách trong thư phòng bỗng nghe một tiếng “ tõm”, nàng lấy làm lạ ra vườn thượng uyển xem thử. Ánh đèn mờ từ lồng đèn chiếu rọi một khoảng nhỏ. Nàng vốn nhạy cảm, lập tức phát hiện bờ hồ có chút bất thường, đưa mắt qua. “A!!!” Dạ Vũ Ly hét. Dưới hồ, một bóng dáng ướt nhèm cố bò lên bờ. Dạ Vũ Ly bị dọa không nhẹ, cái quái gì vậy!

Nàng bình tĩnh đến gần, thì ra cũng không phải cái gì đáng sợ, là một cô nương thôi. Nhưng chợt suy nghĩ lại, cô nương? Sao trong trong vườn lại có cô nương? Dạ Vũ Ly định hét lên lần nữa thì vị cô nương kia đã vội bịt lại, kéo cả nàng ra sao bụi cỏ rậm rạp. Cùng lúc đó, một đám nha hoàn đang đi đến đây kêu:“ Tiểu thư, ngài có ở đây không? Tiểu thư!” Không kịp la lên, Dạ Vũ Ly đã ngất đi.

Sáng sớm tỉnh dậy, mọi chuyện vẫn như thường ngày, nàng rửa mặt, ăn sáng như thường lệ. Nhưng sau khi nàng ăn sáng xong, khép cửa khuê phòng, một người đã ở trong chờ. Là vị cô nương đó! Dạ Vũ Ly hoảng sợ lại định hét lên nhưng vị cô nương kia lại thuần thục bịt miệng nàng. Nàng ta nói:“ Vị cô nương này đừng sợ, ta chỉ đến quý phủ ở tạm một thời gian. Trong thời gian này, ta sẽ dạy võ công cho cô nương xem như trả lễ.” Dạ Vũ Ly bị dọa sợ, không dám không nghe, bèn gật đầu.

Nhưng thật không ngờ, các nàng sau một thời gian tiếp xúc lại trở nên thân thiết vô cùng. Dạ Vũ Ly đã được Nguyễn Hi - vị cô nương đó dạy cách tu luyện, và nàng thật không ngờ, nàng lại là một pháp sư! Sư phụ giúp nàng cải thiện thân thể, dạy nàng kiến thức, luyện chữ cho nàng... Như một người thân ruột thịt! Dạ Vũ Ly rất cảm động. Như thường, Dạ Vũ Ly sẽ có thần thú thủ mệnh, và đó là đom đóm. Thật ra sau khi tu luyện nàng phát hiện mình có 2 ấn kí ( của thần thú thủ mệnh để lại), nhưng sư phụ bảo nàng chưa đến lúc thích hợp nên chưa triệu hồi.

1 năm sau...

Dạ Vũ Ly nay đã là một pháp sư cấp 13, ngày ngày cùng Nguyễn Hi trốn khỏi phủ, cùng xông xáo giang hồ. Bỗng một ngày đẹp trời, Nguyễn Hi và Dạ Vũ Ly đang tu luyện thì Nguyễn Hi mở mắt, nói với Dạ Vũ Ly:“ Ly Nhi à, thực chất ta đến từ tương lai, nay ta nghĩ đã đến lúc trở về, không có gì báo đáp, ta chỉ có thể cho con chiếc không gian giới chỉ này, mong con đừng chê...” Nói xong từ trong tay áo đưa cho Dạ Vũ Ly đang ngốc lăng ra 1 chiếc nhẫn. Cứ thế mà truyền cho Dạ Vũ Ly hết công phu lâu nay tu luyện, bỗng xoay người nhảy xuống hồ năm xưa. Dạ Vũ Ly chỉ nhớ nàng gọi người nhảy xuống hồ rồi cứ vậy ngất đi. Khi tỉnh lại, hạ nhân thông báo là không tìm thấy ai trong hồ, Dạ Vũ Ly vừa khóc vừa nhớ lại câu cuối cùng Nguyễn Hi để lại:“ Khi con cấp 15, phong ấn sức mạnh của ta sẽ được giải...”

Dạ Vũ Ly vì cú sốc này nàng lại sốt nặng... Từ vụ đó nàng đã đem đôi mắt của mình che lại. Bởi vì sư phụ bảo, muốn tăng nhạy cảm của các giác quan khác thì cần che một giác quan lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.