Tương Tư Ác Quỷ

Chương 1: Chương 1: Ác Mộng




Tương tư…

Bầu trời xám ngắt.

Cơn mưa phùn dày đặc rơi từng giọt tí tách xuống mặt đất.

Cây cỏ trên gò đất phía bên trái sườn núi được tưới nước mưa trở nên xanh tốt mơn mởn. Nơi đây có đồng hoa cải dầu kéo dài, mênh mông bát ngát.

Trong mưa gió lạnh lẽo, một bóng người con gái yếu ớt đi ra từ giữa đồng hoa, vẻ mặt nàng thất thần, ánh mắt trống rỗng. Mưa không ngừng rơi, ấy vậy mà nàng vẫn bước từng bước chậm rãi đi trong màn mưa.

Tóc và y phục nàng ướt đẫm, nhưng nước mưa cũng không thể gột sạch vết máu loang lổ kinh hãi ở trên người. Tay phải nàng nắm chặt con dao găm – Là một con dao cổ được đúc từ đồng thau.

Máu đỏ tươi từ trên vai thấm qua xương ngực và kéo dài xuống dưới cánh tay, theo ống tay áo của nàng chảy xuống chuôi dao, lướt qua phần chạm khắc trên chuôi, cuối cùng, từng giọt máu tí tách rơi từ mũi dao xuống.

Nàng tiếp tục đi về một phương hướng duy nhất.

Mưa phùn giăng mờ ảo, ở đồng hoa cải dầu nơi ngoại ô cách xa dấu chân người này chỉ có một mình nàng bước lẻ loi.

Rốt cuộc còn phải lặp lại chuyện này bao nhiêu lần nữa?

Còn bao nhiêu lần nữa lòng nàng mới không đau?

Còn bao nhiêu lần nữa nàng mới được giải thoát?

Còn bao nhiêu lần nữa….

Thoát khỏi suy nghĩ, nàng phát hiện mình đã đứng ở đó từ lâu, ở nơi bắt đầu mọi chuyện.

“Ha ha ha ha ha…”

Nhìn mảnh đồi sụt lở hoang phế, nàng từ từ nở nụ cười, tiếng cười lanh lảnh, như điên như dại, cười đến mức oằn người. Không biết từ lúc nào, nụ cười của nàng đã biến thành tiếng gào khóc, nàng ngổi xổm trên mặt đất khóc to, khóc đến mức tim phổi như muốn vỡ nát, khóc cho đến khi nằm run rẩy trên mặt đất, tiếng khóc ấy chỉ còn là những âm thanh nức nở.

Mưa vẫn không ngừng rơi, mưa phủ xuống người nàng, lên mặt nàng, giấu đi tiếng cười điên dại, và tiếng khóc nức nở đau thương kia…

Hắn là Đế vương

Quanh thân hắn luôn tỏa ra thứ khí phách mãnh liệt, lạnh lùng, cuồng ngạo, không ai sánh bằng.

Mái tóc đen dài bay tán loạn trong gió của hắn, trông giống đầu một chú sư tử đen to lớn đang đứng ở trên cao nhìn xuống vật sở hữu của mình.

Ánh nắng chiều đỏ ối chiếu vào trung tâm cung điện, hai cánh tay trắng ngần xuất hiện, đôi tay đeo chiếc vòng vàng ấy bưng một chiếc khay ngọc, trên khay có hũ rượu và chén được chạm trổ tinh xảo.

Người bưng khay ngọc tiến đến trước mặt hoàng thượng. Bỗng nhiên nàng phát hiện đôi tay kia là của nàng, nàng chính là người đang bưng chiếc khay ngọc.

Bộ y phục thêu những hoa văn đẹp đẽ hắn mặc trên người rất quý giá, nhưng bộ y phục đó không giấu được vẻ ngang tàng của hắn, cũng không thể che được khí chất ngạo nghễ của hắn.

Hắn xoay người lại, lần thứ hai nàng hoảng sợ trước vẻ đẹp nam tính của hắn. Mặc dù đã cùng hắn sớm chiều ở bên nhau lâu như vậy nhưng lúc này nàng vẫn bất giác nín thở.

Nhất định hắn sẽ tức giận với suy nghĩ của nàng, hắn cho rằng dùng từ “đẹp” đối với nam nhân chính là sự sỉ nhục, nhưng nàng vẫn cho rằng hắn rất đẹp, một vẻ đẹp bá đạo khiến người khác phải kính nể.

Hắn vươn tay túm lấy chiếc eo nhỏ, mạnh mẽ kéo nàng vào lòng, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng.

Khuông Lang……….

Chiếc khay rơi xuống làm thứ rượu vàng lóng lánh đổ đầy lên đất.

Nàng không ngại, hắn càng không. Đôi tay nhỏ bé vòng ra sau níu chặt lấy cổ hắn, nàng nhiệt tình đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt.

Hắn chiếm đoạt thân thể nàng, nhưng nàng không quan tâm, vì từ lâu nàng đã hoàn toàn phục tùng hắn.

Hắn là Đế vương, đế vương của nàng…

——-

Mở mắt ra, Đường Khả Khanh kinh hoàng ngồi bật dậy, toàn thân cô nóng rực, miệng khô khốc, cô nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình ở trong gương, đôi mắt hồ thu nhuốm đầy nét hoang mang. Mái tóc đen rối tung dính bết quanh mặt, đôi môi anh đào hé mở cố hít lấy hơi, khuôn ngực phập phồng theo từng lần hô hấp.

Trời ạ, nhìn dáng vẻ của mình mà cô muốn nổi giận!

Chán ghét phải nhìn hình ảnh nhu nhược ở trong gương nên cô nhảy xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt. Nước lạnh chảy xuống gò má giúp nhiệt độ trên mặt cô trở lại bình thường. Với lấy chiếc khăn lau đi những giọt nước bám trên mặt, đang lau dở cô bỗng vùi mặt mình vào trong tấm khăn, uể oải rên lên một tiếng.

Ghê tởm!

Vẫn là người đàn ông đó, người đã từng xuất hiện vô số lần trong những giấc mộng của cô, nhưng cô không thấy rõ khuôn mặt hắn. Mỗi lần cô tỉnh dậy, dù cố vắt óc nhớ lại vẫn không thể nào nhớ nổi gương mặt hắn, chỉ nhớ rõ lồng ngực to lớn, nụ hôn, bàn tay của hắn, và cả cơ thể cường tráng tuyệt đẹp…

Hắn và cô cùng ân ái.

Đường Khả Khanh cảm thấy chán nản, nhưng thứ khiến cô tức giận hơn cả, chính là cô ở trong giấc mộng đó lại nhiệt tình nghênh đón, khom lưng uốn gối với hắn. Có vài lần cô còn quỳ gối trước hắn như một nô lệ quỳ gối trước chủ nhân, mặc dù ở trong giấc mộng của cô, bất cứ ai nhìn thấy hắn đều phải quỳ gối, nhưng điều đó vẫn khiến cô cảm thấy không thể chịu được.

Cô ghét phải quỳ gối trước hắn, càng ghét chính mình trong giấc mộng thật sự sợ hắn, sợ đến mức không dám thở mạnh.

Tại sao cô lại quỳ gối trước hắn?

Đường Khả Khanh tức giận nghĩ, nhưng thật ra cô đã sớm có đáp án.

Bởi vì… hắn là Vua!

Chó má! Làm vua thì ngon lắm sao? Vì sao cô phải quỳ? Chẳng lẽ cô có thể vừa lên giường với một người, lại vừa kính sợ hắn ư? Cho xin đi, đây chẳng qua chỉ là mơ thôi!

Có đôi lúc cô biết rõ mình đang ở trong giấc mộng nhưng vẫn không có cách nào phản kháng hắn, còn hầu hết những lần khác đều đến khi tỉnh lại cô mới biết mình vừa nằm mơ. Cho dù cô đã mơ giấc mộng đó đến trăm nghìn lần thì vẫn không có cách nào thay đổi được bản thân mình ở trong mộng vừa yêu thương, lại vừa sợ làm người đàn bà của hắn.

Cô vốn không phải một cô gái nhu nhược như vậy, nhưng khi đứng trước người đàn ông ở trong mộng kia, cô lại không có cách nào khống chế chính mình không bị hắn hấp dẫn, thậm chí còn… sẵn lòng vì hắn mà trả giá tất cả.

Tất cả.

Hai chữ này hiện lên trong đầu khiến cô rùng mình hoảng sợ, càng thấy khó hiểu hơn.

Tức giận vì cảm thấy mình quá vô dụng, cô dùng sức chà sát chiếc khăn bông lên mặt mình, dường như làm như vậy có thể giúp cô lau sạch thứ tình cảm yếu mềm đã diễn ra hàng ngàn hàng vạn lần ở trong mộng kia. Chà mãi cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn thấy đau đớn cô mới dừng lại, treo khăn mặt lên thanh ngang, cô đi về phòng.

Tít tít tít tít – tít tít tít tít –

Chuông đồng hồ báo thức cứ nửa nhịp lại vang lên một lần, vươn tay nhấn nút tắt báo thức, đột nhiên cô nhớ ra hôm nay có việc cần phải làm.

Là công việc.

Cô có công việc phải đi làm.

Mặc dù hôm nay là chủ nhật nhưng lại có hợp đồng cần ký kết, bảy giờ cô phải đến công ty để chuẩn bị.

Sắp xếp những cần làm ở trong đầu, cô hít vào thở ra một hơi thật sâu rồi vội vã mặc quần áo, đeo mấy món trang sức trang nhã, buộc gọn mái tóc dài và quàng chiếc khăn choàng đen lên cổ. Đường Khả Khanh túm lấy chiếc cặp đựng tài liệu đã dùng nhiều năm kiểm tra lại một lượt, cuối cùng cầm theo chìa khóa, đi giày cao gót, lái xe lên đường.

Buổi sáng chủ nhật, đường phố thưa người, hầu hết mọi người đều đang ngủ ngon ở trong chăn ấm.

Khí hậu đầu xuân luôn không ổn định, ngày hôm qua trời còn nắng, nhưng sang hôm nay đã có ba luồng không khí lạnh tràn về.

Cô ngồi ở trong xe nhưng mỗi lần thở hơi đều bay ra một làn khói trắng.

Không khí rét lạnh khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn nhiều, đây cũng là một trong những lý do khiến cô không muốn lắp hệ thống sưởi ở trong xe hơi.

Trời đầy mây xám, trong thành phố có một tòa nhà cao tầng chọc lên tận trời, màu kính phản quang của tòa nhà khiến không khí càng trở nên u ám, lạnh lẽo.

Đường Khả Khanh lái xe tới trung tâm thành phố, cô đánh xe xuống tầng hầm của khu văn phòng.

Bảo vệ vừa nhìn thấy cô liền tự động mở cửa.

Tắt máy xe, cô liếc qua chiếc đồng hồ đeo trên tay.

Sáu giờ năm mươi, gần bảy giờ.

Đường Khả Khanh vừa bấm vào nút gọi thang thì cửa thang máy bật mở, cô đi vào trong thang máy, cửa tự động đóng lại đi lên tầng.

Vách tường inox của thang máy được nhân viên vệ sinh đánh sạch bóng đến mức soi được như gương. Đường Khả Khanh kiểm tra lại trang phục, đầu tóc của mình một lần nữa rồi mới thả lỏng toàn thân chờ thang máy đi lên văn phòng làm việc ở tầng trệt (tầng gác,nơi cao nhất).

Cửa vừa mở ra, vị trợ lý thư ký đã đứng chờ sẵn.

“Đường thư ký, chào buổi sáng!”

“Chào!” – Cô hơi gật đầu, nhận tập tài liệu từ tay đối phương, vừa bước chân về phía bàn làm việc của mình, vừa hỏi: “Chín giờ rưỡi sáng nay Cừu tổng (tổng giám đốc) hẹn giám đốc Hàn đi đánh golf, khoảng mười hai giờ rưỡi bọn họ mới đến nhà hàng Trân Phẩm, việc đặt bàn đã xong chưa?”

“Đặt xong rồi ạ.”

“Giám đốc Hàn không ăn thịt bò, nhớ kỹ và gọi điện dặn bên nhà hàng Trân Phẩm, bữa cơm trưa hôm nay đổi thành món hải sản.”

“Vâng.”

“Tứ Quý phường đưa hoa tới chưa?”

“Đưa tới rồi, em đặt ở trên bàn chị, tổng cộng ba mươi ba bông hồng phấn, em đã kiểm đủ số lượng.”

Nàng quay đầu nở nụ cười khích lệ, “Tốt lắm, em có biết vì sao lại là ba mươi ba bông hồng phấn không?”

“Ba mươi ba bông đại biểu ‘Anh yêu em’, hoa hồng phấn là loài hoa phu nhân thích nhất, sở dĩ tặng ba mươi ba bông hồng phấn bởi vì hôm nay là sinh nhật của phu nhân.”

“Vậy còn ngày kỷ niệm kết hôn?”

“Chín mươi chín bông, đại biểu trường cửu (vững bền, dài lâu).”

“Ừm!” – Đường Khả Khanh hài lòng nhìn bó hoa xinh đẹp ở trên bàn, cô tháo chiếc khăn quàng cổ và áo khoác vắt lên lưng ghế, nhắc nhở thêm: “Phu nhân rất chú ý tới ý nghĩa của số lượng hoa, tuyệt đối không được nhầm lẫn.”

“Vâng.”

“Tình hình Phó tổng ở bên kia thế nào?”

“Chín giờ Phó tổng sẽ gặp Vương tổng, đến trưa họ cùng đánh xe đi ăn. Thục Phân đã đến chờ ở nhà của Phó tổng rồi ạ.”

“Còn giám đốc Thường?”

“Hôm nay giám đốc Thường có buổi họp ở Hồng Kông, Nhã Nam vừa nhắn tin nói cô ấy và giám đốc Thường đang trên đường tới sân bay.”

“Ok, em đi làm việc của mình đi.”

Cô mỉm cười với cô bé vừa được thăng chức lên làm thư ký, sau đó mở máy tính, đeo tai nghe có gắn microphone và bắt đầu một ngày làm việc.

Đường Khả Khanh làm việc tại tập đoàn Hoàng Thống thuộc quyền sở hữu của gia tộc Cừu thị. Tuy cổ phiếu của tập đoàn vẫn được bán ra ngoài, nhưng phần lớn số cổ phiếu đều do các thành viên trong gia tộc nắm giữ.

Các lĩnh vực kinh doanh của tập đoàn khá nhiều và từ hơn trăm năm trước họ đã là gia tộc giàu có bậc nhất(*), nhưng vì các thành viên Cừu gia trước giờ đều rất kín tiếng nên bọn họ không mấy khi xuất hiện trên truyền thông. Tuy mọi người đều biết đến tập đoàn Hoàng Thống, nhưng họ lại không biết nhiều về gia tộc Cừu Thị ở đằng sau, chỉ biết rằng gia tộc này có rất nhiều tiền mà thôi.

(*)富可敌国 – Phú khả địch quốc: Tài sản nhiều đến mức có thể so sánh với cả quốc gia, nghĩa là cực kì nhiều.

Chính bản thân Đường Khả Khanh khi vào làm ở công ty mới dần dần hiểu rõ gia tộc này khổng lồ đến mức độ nào, và số tài sản mà họ nắm giữ kinh khủng ra sao.

Giàu có bậc nhất.

Bốn chữ này không thể tùy tiện nói ra như vậy.

Người của Cừu gia rất am hiểu đạo lý kinh doanh, trăm năm qua, quan hệ chính trị và thương mại của họ luôn được xử lý tốt đẹp, cho dù thay đổi chính quyền cũng đều không thể làm lung lay nền móng của Cừu gia. Đương nhiên thế hệ tổng giám đốc tiếp theo khi kế vị cũng tích cực mở rộng sự nghiệp, sau ba mươi năm, tài sản của Cừu gia đã tăng theo cấp số nhân. Tổng cộng khối tàn sản từ các mối quan hệ và sự nghiệp của tập đoàn Hoàng Thống đã sớm vượt mức hàng triệu, và dưới sự chỉ đạo của tổng giám đốc Cừu Tĩnh Viễn, con số này vẫn không ngừng tăng lên.

Đường Khả Khanh làm việc ở Hoàng Thống đã được bảy năm, bảy năm nay cô từ một thư ký nhỏ bé đi thẳng một đường lên tới chức vụ thư ký thân cận bên cạnh Cừu Tĩnh Viễn, được thăng chức nhanh chóng nên có rất nhiều người ghen tị với cô, nhưng để lên được vị trị này có bao nhiêu cực nhọc thì chỉ có mình cô hiểu được.

Làm việc ở một tập đoàn lớn như Hoàng Thống, lại đảm nhiệm chức vụ thư ký bên cạnh Tổng giám đốc nên số lượng công việc mà cô phải xử lý mỗi ngày đều rất nhiếu. Nếu ngày nghỉ mà có những tình huống đặc biệt, như ngày hôm nay phải ký hợp đồng với Hồng Thịnh thì cô vẫn phải đi làm như thường lệ.

Bảy giờ ba mươi, chuyến bay của Giám đốc Thường hẳn đã cất cánh.

Không có tín hiệu điện thoại, chứng tỏ Nhã Nam và giám đốc Thường đã kịp lên máy bay.

Trong phòng thư ký, từ khi chị Lâm nghỉ việc thì cô là người có thâm niên cao nhất, mỗi lúc người khác gặp phải những vấn đề không thể giải quyết được, họ sẽ đến tìm cô đầu tiên.

Trầm mặc nhìn điện thoại, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhã Nam là một thư ký giỏi, biết phương pháp tốc kí (ghi nhanh), hiểu và nói thành tạo tám thứ tiếng, nhưng vẫn khó tránh có lúc không cẩn thận. Tuy cô ấy đã làm thư ký cho giám đốc Thưởng được ba năm, nhưng thỉnh thoảng vẫn xảy ra sai sót.

Đường Khả Khanh vừa xem lướt qua báo ngày hôm nay, vừa ghi lại những việc cần chú ý.

Ba mươi phút sau, đường dây điện thoại riêng vẫn không reo, lúc này cô mới yên tâm nhập lộ trình của mấy vị sếp lớn vào PDA (một loại điện thoại di động), sau đó kết thúc công việc điều chỉnh văn kiện công tác trên máy tính, mở hợp đồng đã chuẩn bị tốt từ hôm qua ra kiểm tra cẩn thận nội dung từng trang một, cho đến khi xác định không có lỗi sai nào mới để lại hợp đồng vào trong túi.

Hợp đồng của Hoàng Thịnh, có.

Ba mươi ba hông hồng phấn, có.

Quà sinh nhật tặng phu nhân, có.

Cô mở cặp tài liệu lấy ra một hộp quà trang sức, kiểm tra lại chuỗi vòng ngọc trai hồng ở bên trong rồi cất trở lại, sau đó đứng dậy mặc áo khoác, phủ thêm chiếc khăn quàng cổ, ôm bó hoa hồng và đi xuống lầu lái xe tới trước cửa Cừu gia.

Tám giờ rưỡi, cô đến đúng giờ.

Cừu Tĩnh Viễn bước ra từ khu nhà cao cấp, cô cùng ông chủ ngồi vào chiếc Mercedes Benz, tài xế khởi động xe, còn cô cũng bắt đầu báo cáo hành trình hôm nay cho ông chủ.

Cừu Tĩnh Viễn năm nay bảy mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh, đầu óc vô cùng minh mẫn, làm việc luôn luôn kín đáo quyết đoán, ông nghiêm khắc với chính mình, cũng yêu cầu cao đối với năng lực của nhân viên, thưởng phạt phân minh.

Đi theo loại ông chủ này đương nhiên phải đặc biệt chú ý, ngược lại, tiền lương cũng tương đối hậu hĩnh.

Chín giờ rưỡi bọn họ đến sân golf.

Trong lúc ông chủ chơi golf thì cô kiểm tra lại bàn đã đặt ở nhà hàng, và những việc khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.