Edit: L2NT
Beta: Phi Nguyệt
Trong sơn trại, đao kiếm treo trên tường phản chiếu ánh lửa.
Người đàn ông nửa thân trần, lười nhác nằm nghiêng trên tấm da hổ, giống như
mãnh thú vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ say.
Nàng cắt đào thành từng miếng nhỏ đút vào miệng hắn. Hắn há
miệng ăn đào, tiện ngậm luôn cả ngón tay nàng.
Nàng hơi hoảng hốt, vội rút tay về, nhưng hắn bắt lấy cổ tay
nàng, đôi mắt mị hoặc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp, sau đó hắn liếm nước
ngọt vương trên ngón tay nàng.
Hai gò má đỏ ửng như ráng mây chiều, trái tim nàng đập thình
thịch, lúng túng xấu hổ mãi không thôi. Nhưng nàng không thể làm gì khác, cũng
không muốn ngăn cản hắn, chỉ đành mê man nhìn hắn liếm từ ngón tay, trượt đến
lòng bàn tay, sau đó là tới khu vực cổ tay mẫn cảm của nàng.
Trời ơi, nàng vĩnh viễn không có cách nào chống cự lại người
đàn ông này.
Trong lòng bỗng dâng lên nỗi đau đớn khôn nguôi. Nàng không
nên trầm luân thêm nữa, không thể tiếp tục lừa gạt bản thân mình.
Ý nghĩ này mới hiện lên trong đầu, người đàn ông kia đã kéo
nàng vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng, không cho nàng suy nghĩ thêm nữa.
Nàng cảm nhận được vị ngọt của đào trong miệng hắn, dục vọng
bỗng chốc cuồng ngạo dâng trào.
Có lẽ… có lẽ…. lần này hắn sẽ sửa đổi … Có lẽ… lần này sẽ
khác…
Con người sẽ thay đổi? Không phải sao?
Kiệt sức sau khi hoan ái, nàng thở hổn hển tựa vào lồng ngực
hắn, không ngừng khát vọng, không ngừng cầu nguyện…
Có lẽ… có lẽ….
Lần này hắn sẽ…. yêu nàng…
***********************
Cô mở mắt, có chút ánh sáng mờ nhạt lọt qua khe hở giữa hai
tấm rèm. Đường Khả Khanh vẫn nằm im không động đậy, trừng mắt nhìn, đôi mắt dần
thích ứng được với bóng tối mờ trong căn phòng.
06:29:55
Cô nhìn đồng hồ báo thức đặt bên giường, chán nản nhắm mắt lại,
thở dài vùi mặt xuống gối.
Đáng ghét, mấy hôm nay cô đã nhìn rõ mặt người đàn ông trong
giấc mơ kia. Chính là khuôn mắt của người đàn ông ở bảo tàng. Bọn họ đều có đôi
mắt giống nhau, đôi mắt của loài mãnh thú, đoạt mất hồn phách người nhìn.
Nghĩ đến người đàn ông lạ mặt kia lại khiến cô hoảng hốt,
vùi mặt sâu hơn vào gối. Hôm đó hắn hôn cô, hành động đột ngột ấy thực sự đã dọa
cô hoảng sợ. Nhân lúc hắn nghe điện thoại, cô bỏ trốn. Dù biết như thế là hèn
nhát, nhưng lúc ấy cô chẳng nghĩ nhiều đến vậy.
Chưa từng đối diện với người đàn ông nào có cảm xúc và dục vọng
mạnh mẽ như vậy, cô sợ đến mức không biết làm gì, chỉ biết mình không thể ở lại
đó, không thể ở bên cạnh hắn. Nếu không cô sẽ đánh mất bản thân, giống như cô
gái ở trong giấc mơ kia.
Trái tim trong lồng ngực đập nhanh thêm. Đường Khả Khanh cười
khổ khẽ xoa ngực. May thay, cơn đau không rõ nguyên nhân kia đã ngừng, nếu
không cô cũng hết cách…
Chiếc đồng hồ báo thức ở bên giường reo vang chậm nửa nhịp
như thường lệ, cô bèn ấn tắt đi.
Quên đi, buồn phiền cái gì chứ?
Người đàn ông kia không biết cô là ai, có thể cả đời này
cũng không gặp lại, đừng lo lắng cường điệu quá.
Cô vừa thay đồng phục, vừa tự trấn an mình, nhưng không hiểu
sao ý nghĩ cả đời không gặp hắn lại khiến cô đau lòng.
Cô tức giận chải đầu thật nhanh, cầm chiếc cặp đựng tài liệu
rời khỏi nhà đến chỗ làm.
*************************
Bên ngoài tòa cao ốc, bầu trời xanh gợn mây, ánh mặt trời tỏa
ánh sáng nóng rực trên cao. Giờ nghỉ trưa, trong phòng uống trà, ba người thư
kí giỏi nhất tập đoàn Hoàng Thống khó khăn lắm mới tụ họp cùng một chỗ ngồi uống
trà tán gẫu với nhau.
“Khả Khanh, cô đã gặp anh ấy chưa?”
“Ai cơ?”
“Con trai của tổng giám đốc.”
“Vẫn chưa gặp.”
“Không phải cuối tuần vừa rồi anh ấy tới nhận công tác sao?”
“Ừ, nhưng hôm nay anh ta mới đến công ty.”
“Bữa trước cô yết kiến thái hậu, không gặp được vị Thái tử
kia à?”
“Không gặp.”
“Tôi còn nghĩ cô thường xuyên tiến cung diện thánh nhan, sẽ
được gặp anh ấy vài lần chứ?”
“Khi tôi vào công ty, anh ta đã ra nước ngoài, đến bây giờ mới
trở về. Hơn nữa, ba năm trước tôi mới được thăng chức làm việc bên cạnh tổng
giám đốc, cho nên chưa có cơ hội gặp mặt. Anh ta không ở trong hoàng cung của Cừu
gia, dù tôi có tới một trăm lần cũng chẳng gặp được một lần.” – Cô liếc nhìn
hai người thư kí tám chuyện.
“Anh ấy không ở nhà ư? Vậy anh ấy ở đâu?” – Phương Nhược Nam
ngạc nhiên.
“Cái này tôi biết, trên một số của tạp chí lá cải có đăng,
anh ấy ở trong tòa cao ốc Hoàng Đình mà công ty chúng ta vừa mới xây.” – Lê Thục
Phân chỉ sang tòa kiến trúc cao vút cách đó không xa – “Đó, nhìn đi, ngay chỗ ấy,
hai tầng cao nhất kia kìa.”
“Ôi, chỉ có một mình mà ở nơi rộng lớn ấy làm gì?” – Phương
Nhược Nam trừng mắt.
Thục Phân nhún vai, Khả Khanh chỉ cười, nhấp một ngụm trà
nóng: “Tôi không ngờ các cô có hứng thú với vị Thái tử kia đến vậy.”
“Đương nhiên là có hứng thú rồi.” Thục Phân vừa uống cà phê
vừa cười nói: “Thái tử nhà chúng ta vừa đẹp trai, lại nhiều tiền, đứng đầu
trong danh sách mười người đàn ông vàng độc thân cơ mà, sao chúng tôi lại không
hứng thú cho được?”
“Thục Phân, tôi tưởng cô có người yêu rồi cơ mà?” – Phương
Nhược Nam đang pha trà nhướn mày hỏi.
“Đúng vậy, cô không biết càng có người yêu càng phải tích cực
cua trai hơn à? Hô hô hô…” – Thục Phân che miệng cười duyên
“To mồm vừa thôi, nhìn dáng vẻ cô rất giống hồ ly tinh hạ
phàm làm loạn, cẩn thận trộm gà không được lại mất nắm gạo đấy, không bắt được
Thái tử, cả bạn trai cũng chạy mất.” – Nhược Nam dội cho Thục Phân một gáo nước
lạnh.
“Không đâu, anh yêu của tôi rất yêu tôi mà.” – Thục Phân bĩu
môi, dịu dàng nói: “Hơn nữa không thể quá chiều đàn ông, thỉnh thoảng cũng phải
cho họ biết, ‘ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, người tài còn có người
tài hơn’, họ mới tích cực phấn đấu hơn nữa, hiểu chưa?”
Khả Khanh và Nhược Nam nghe vậy đều bật cười.
Tiếng cười chưa dứt, đã thấy cô trợ lý thư kí đáng yêu chạy
vội vào trong.
“Thư kí Đường, tổng giám đốc đang tìm chị.”
Đường Khả Khanh nghe xong, lập tức nghiêm mặt, đặt chén xuống
quay người rời đi. Cầm quyển sổ tốc kí ở trên bàn mình, tới cửa văn phòng tổng
giám đốc, cô khẽ gõ hai tiếng.
“Mời vào.”
Cô đẩy cửa, vừa bước vào liền ngây người. Đứng trước bàn Cừu
tổng là một người đàn ông cao lớn cường tráng, cho dù khoác lên mình bộ âu phục
chỉn chu, nhưng vẫn không thể che lấp nét ngang tàng toát ra từ cơ thể. Hắn
quay lưng lại phía cô, vậy mà bóng dáng ấy quen thuộc đến nỗi khiến cô sợ hãi.
Bỗng chốc, cô có ý muốn chạy trốn.
“Thư kí Đường.”
Nghe giọng nói của ông chủ, cô cố ổn định tinh thần, bước
lên phía trước. Cừu Tịnh Viễn vuốt cằm, giới thiệu: “Đây là con trai tôi, Cừu
Thiên Phóng, bắt đầu từ tháng sau nó sẽ tiếp nhận vị trí của tôi.”
Người đàn ông quay người lại, quả nhiên là người Đường Khả
Khanh gặp ở viện bảo tàng. Vẻ mặt cô tái nhợt, nhìn chằm chằm vào hắn, lồng ngực
bỗng nhói đau.
Hắn đưa tay về phía cô, bất đắc dĩ cô cũng phải đưa tay ra,
bàn tay ấm áp nắm trọn lấy tay cô.
“Xin chào, thư kí Đường.”
Toàn thân cô run rẩy bởi giọng nói trầm thấp của hắn, vì bàn
tay mạnh mẽ đang nắm chặt tay cô…