Không….
Không, không thể nào!! Đây không phải là thật!
Hắn yêu cô, hắn đã nói sẽ ở cạnh cô đến già!
Cô thét lên đầy phẫn nộ mà vẫn chẳng có cảm giác gì, mãi cho đến khi hắn ôm chặt, gọi cô: “Khả Khanh, anh không sao, chỉ bị trầy da thôi. Em nhìn này, chỉ bị trầy ở cánh tay thôi mà.”
Cô ngừng hét, nhìn chằm chằm cánh tay phải hắn đang chảy máu, sau đó ôm hắn òa khóc.
“Anh điên à?” – Cô nổi giận đùng đùng, gương mặt đầy nước mắt, – “Sao anh lại chắn cho em? Anh thừa biết nếu bị thương thì em cũng không hề hấn gì mà!”
“Không hề hấn gì, nhưng anh đau!” – Hắn ôm đôi vai nhỏ gầy của cô, cũng nổi giận quát. – “Chết tiệt, anh không muốn em bị thương vì anh nữa!”
“Em thà để mình bị thương chứ không muốn anh chết! Cái tên ngốc nghếch này! Nếu như anh chết thì em phải làm sao đây? Em phải làm sao hả?” – Cô vừa khóc vừa chửi bới, hận hắn khinh thường tính mạng của bản thân mình.
Hắn mở miệng định lên tiếng nhưng đối phương lại bắt đầu bắn tập kích, bùn đất bắn văng tung tóe khắp nơi. Cô nhanh như cắt đè hắn xuống mương, tránh những viên đạn không có mắt kia.
“Đợi ở đây, đừng lộn xộn!”
Nghĩ tới việc suýt chút nữa mất hắn khiến cô vô cùng tức giận, cô ném lại câu nói này rồi lập tức phi ra ngoài như tên bắn. Thái độ của cô khiến hắn hoảng hốt, không kịp giữ cô lại.
“Khả Khanh!!” – Hắn sợ hãi gọi to, vội nhảy lên. Thấy cô bắn một viên đá khiến họng súng của đối phương chệch đi, thoáng chốc đã vụt tới chỗ tên sát thủ, đánh hắn ta bay ra ngoài.
Tên sát thủ đập người vào thân cây, chưa kịp rơi xuống đã bị cô siết chặt cổ họng. Phút chốc không gian yên tĩnh trở lại. Thiên Phóng trèo ra khỏi mương, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ cô.
“Ai phái mày tới?” – Cô bóp chặt cổ tên sát thủ, tức giận tới tột đỉnh, – “Nói! Ai phái mày đến đây?”
“Ặc… ặc…” – Vẻ mặt của tên kia vì thiếu dưỡng khí mà đỏ ửng, không phát ra được âm thanh nào. Bộ dạng cô lúc này giống như nữ thần báo thù, nhưng khóe mắt lại lấp lánh lệ.
“Khả Khanh.” – Hắn bước lên, dịu dàng nói. – “Buông hắn ra đi em.”
“Hắn muốn giết anh.” – Cô tức giận quát lên, bàn tay vẫn siết chặt cổ tên sát thủ.
“Anh biết.” – Hắn đưa tay ôm eo cô, khẽ nhắc. – “Nhưng nếu em giết hắn ta, nhất định sau này sẽ hối hận.”
“Nhưng mà…”
Hắn thủ thỉ bên tai cô: “Em biết anh nói đúng mà, hơn nữa em phải buông hắn ra thì hắn mới có thể nói được chứ.”
Khả Khanh mím chặt môi, tay phải vẫn siết chặt cổ của đối phương.
“Sẽ làm bẩn tay em mất.” – Hắn thấp giọng dỗ dành, – “Đưa tay cho anh nào.”
Nước mắt tràn mi, lúc sau cô nới lỏng tay ra, hắn thở phào nhẹ nhõm ôm cô vào lòng. Cô áp vào ngực hắn run rẩy, nỗi sợ hãi kèm cơn tức giận vẫn không nguôi. Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, nhìn tên sát thủ oặt người ngã xuống đất, gần như tắt thở.
Hắn hôn lên trán Khả Khanh, khẽ nói cô tránh đi chỗ khác, nhưng cô nhất định không chịu, cố tình đứng sang bên cạnh.
Biết cô lo lắng, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi xổm xuống trước mặt tên sát thủ đang ho khan.
“Ai phái mày tới?”
Gã sát thủ nằm co quắp vừa thở gấp vừa ho khùng khục, tay phải vốn đang đặt ở ống quần, chỉ cần thò tay vào là có thể rút chiếc dao giấu trong giày ra. Nhưng người phụ nữ kia lợi hại đến đáng sợ, lúc trước gã còn không nhìn thấy cô ta chạy đến trước mặt mình như thế nào, thậm chí không rõ mình bị đánh ra sao, thế nhưng quả thực xương sườn bây giờ đã bị gãy vài đốt, cây súng trường của gã bị đánh bay ra ba mét cũng là thật.
Tình thế trước mắt rất bất lợi, nhưng gã có thể bắt giữ vị thiếu gia này làm con tin. Ý nghĩ này vừa lóe lên, hắn chợt nghe thấy đối phương mỉm cười lên tiếng.
“Nếu tao là mày thì tao sẽ không rút dao ra đâu.”
Gã rùng mình, biết cơ hội đã mất, giọng nói đối phương bình thản cảnh cáo gã: “Đừng để tao hỏi lần thứ hai.”
Người đàn ông đó đang cười, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm lại lạnh như băng, bỗng nhiên, gã rùng mình lạnh buốt sống lưng.
Cánh tay vị Cừu thiếu gia này bê bết máu do đạn ghim vào, nhưng dáng vẻ hắn như thể không đau đớn chút nào. Gã đã từng gặp loại người như thế, nhất là đôi mắt lạnh lùng vô tình kia, bản năng sinh tồn báo cho gã biết loại người này tuyệt đối không thể chọc vào. Nếu như người phụ nữ xuất quỷ nhập thần kia muốn giết hắn, thì người đàn ông này sẽ khiến hắn sống không bằng chết. Không nghĩ thêm nữa, hắn mở miệng khai báo tên ông chủ mình.
“Cừu… Cừu Thiên Lâm…”
Sát thủ đã bị cảnh sát dẫn giải đi. Vết thương của Cừu Thiên Phóng do súng gây ra đã được bác sĩ xử lý ổn thỏa, khâu lại băng bó kỹ càng.
Trở về từ trạm y tế gần nhất, cô nhìn lớp gạc trắng quấn quanh tay hắn, viền mắt rưng rưng: “Lần sau… đừng bao giờ… làm như thế nữa.”
“Câu này phải là anh nói mới đúng.” – Hắn ôm cô, hôn lên cái trán xinh đẹp, thở dài nói, – “Em hù chết anh mất.”
“Em mới là người bị hù chết.” – Cô nức nở vùi vào ngực hắn. – “Anh đã hứa sẽ ở cùng em, anh đã nói sẽ không để em ở một mình…”
“Xin lỗi…” – Hắn vỗ về lưng cô, – “Em không chết nhưng sẽ bị đau đớn, tuy vết thương lành lại nhanh chóng, nhưng nếu vết thương nặng sẽ phải mất mấy ngày liền. Em muốn anh mở to mắt để nhìn em lần thứ hai vì anh mà bị thương, sau đó không chết được, cũng không thể chạy chữa, chỉ có thể đau khổ chờ em khỏi sao?”
Cô ngẩng phắt lên, kinh ngạc nhìn hắn.
“Em nghĩ anh không nhớ rõ lần đó sao?” – Hắn xoa mặt cô, giọng chùng xuống – “Loại cảm giác bất lực chỉ có thể nhìn mà không làm gì được, một lần là đủ rồi. Anh không muốn em bị thương vì anh nữa, anh không chịu nổi khi thấy em đau đớn nằm trong lòng mình, còn anh chẳng thể giúp được gì…”
“Anh giúp được mà… thật đấy…” – Cô lại vùi mặt vào ngực hắn, rưng rưng, – “Thật mà…”
“Anh nghĩ anh sẽ phát điên mất.” – Hắn ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, khẽ nói – “Không bao giờ anh muốn em bị thương như vậy, không bao giờ… muốn nhìn thấy em đau đớn như thế nữa. Nếu người bị thương là anh, ít ra anh còn có thể chết được…”
Cuộn tròn người trong lòng hắn, cô lặng lẽ rơi nước mắt, thật lâu sau cũng không biết nói gì.
Cô không hề biết điều ấy. Từ trước tới giờ hắn chưa từng nhắc đến. Kiếp sống đó, sau khi vết thương của cô lành lại, hắn càng trở nên hung ác tàn bạo. Hóa ra, đấy lại là sự quan tâm của hắn dành cho cô…
Ngoài cửa sổ, trăng đã treo cao đỉnh đầu.
Gió heo may nổi lên mang theo chút se lạnh.
Cô lắng nghe nhịp tim hắn, lòng dần thấy bình yên. Rất lâu sau mới lên tiếng: “Vì sao… Cừu Thiên Lâm lại làm như vậy? Không phải anh ta đã được bổ nhiệm làm tổng giám đốc sao?”
“Có lẽ hắn không tin anh sẽ từ bỏ.” – Cừu Thiên Phóng nhếch miệng, – “Gã sát thủ kia theo dõi cha anh khi ông tới đây, có lẽ Cừu Thiên Lâm biết cha anh muốn anh quay về. Chỉ cần anh còn sống một ngày, đối với hắn luôn là một mối nguy hại. Anh chết hắn mới yên tâm được. Chắc hắn không ngờ sát thủ sẽ thất bại, lại khai ra cả hắn nữa.”
“Vậy… Hoàng Thống sẽ ra sao?”
“Không biết, đấy không phải là chuyện của anh.”
“Cừu Tĩnh Viễn ông ấy…” – Cô vẫn cảm thấy bất an.
“Ông ấy biết anh sẽ không quay về nữa.” – Hắn nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô – “Còn em không thể nào rời bỏ anh được đâu, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa em đều là của anh. Anh sẽ tìm được em, mãi mãi ở cạnh em.”
Cô nghẹn họng: “Đừng quên lời anh nói…”
“Anh không quên.” – Hắn thâm tình nhìn cô, hứa hẹn. – “Nếu anh có quên thì em cũng sẽ giúp anh nhớ lại. Nhớ rõ em, nhớ rõ anh yêu em như thế nào…”
Cô lại nép vào lồng ngực hắn, nhắm mắt, hai tay ôm chặt thắt lưng hắn. Người đàn ông này là của cô, đời này hay kiếp sau cũng là của cô, mãi mãi sẽ như thế.
“Em yêu anh…” – Cô dịu dàng khẽ nói.
“Ừm..” – Hắn ôm cô thật chặt, cùng cô chen chúc trên chiếc giường nhỏ.
Ánh trăng bàng bạc bao trùm khắp không gian, hắn thầm thì bên tai cô: “Anh cũng yêu em, rất rất yêu, mãi mãi yêu em…”
Bầu trời ngàn sao lấp lánh, gió đêm nhẹ nhàng thổi lướt qua.
Hắn và cô, mùa thu này cùng bên nhau, cho đến mãi mãi sau này…
[Kết thúc chính văn]