Ngày hôm đó, bầu trời không một gợn mây, xanh biếc, cao vời vợi và trong vắt.
Ánh mặt trời ấm áp, gió thổi dịu dàng.
Ngọn núi vào thu vừa có màu rực rỡ, lại vừa có dáng vẻ tiêu điều.
Khả Khanh đem chăn bông ra khoảng đất trống phơi nắng, còn
Cừu Thiên Phóng thì mang ống nước ra rửa chiếc xe Jeep của hắn.
Phơi chăn xong, Khả Khanh cầm lấy cái giỏ đựng quần áo, đang tính đi vào nhà thì bắt được một cảnh tượng thu hút khiến cô dừng bước, đứng ngắm ngẩn ngơ.
Cừu Thiên Phóng chỉ mặc một cái quần bò cũ rách, đi chân trần đứng trên bãi cỏ chăm chú đánh sạch chiếc xe, một tay hắn cầm ống phun nước, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, phản chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Khả Khanh giật mình sực tỉnh, khung cảnh này giống như cô và hắn đã sống ở đây nhiều năm, họ là một cặp vợ chồng bình thường như bao cặp vợ chồng khác, cũng có một cậu bé bất thình lình từ trong nhà chạy ra ôm lấy bắp đùi của hắn, sau đó hắn ôm đứa bé lên, một lớn một nhỏ cùng nhau cười đùa rực sáng như ánh mặt trời.
Cô nín thở, cảm động trước nụ cười của hai cha con.
Đúng lúc này, không gian vang đến tiếng động cơ xe ôtô, kéo thần trí của cô quay về với thực tại.
Khả Khanh thấy một chiếc xe có rèm che màu đen đang chầm chậm tiến vào.
Cô nhận ra chiếc xe kia, cũng nhận ra người tài xế lái xe và vị tiên sinh ngồi ở băng ghế sau.
Là Cừu Tĩnh Viễn.
Lòng chợt cảm thấy lạnh buốt, Khả Khanh bất giác đưa mắt nhìn sang người đàn ông vẫn đang chăm chú vào việc rửa xe. Lúc Cừu Thiên Phóng phát giác ra chiếc xe, động tác của hắn cũng ngừng lại.
Hắn quay lưng ngược sáng khiến cô không thể nhìn rõ được vẻ mặt hắn lúc này.
Khi Cừu Tĩnh Viễn bước xuống xe, khoảng khắc ấy cô thực sự có ý nghĩ muốn xông lên phía trước đuổi con người này đi.
Nhưng từ đầu đến cuối Khả Khanh lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể nghiêm mặt đứng im tại chỗ.
Cừu Tĩnh Viễn bước thẳng đến trước mặt Cừu Thiên Phóng.
“Ba, đã lâu không gặp.” – Hắn mở miệng chào hỏi, lễ phép mà xa cách.
Cừu Tĩnh Viễn quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới, ông hừ giọng: “Nhìn xem, anh đây là cái bộ dạng gì hả?”
“Con vốn dĩ là bộ dạng như vậy.” Hắn trả lời.
Gương mặt Cừu Tĩnh Viễn hằn rõ sự giận dữ, giọng nói của ông vang như tiếng chuông đồng.
“Đã hai tháng rồi, anh chơi chưa đủ sao?”
“Con nghĩ ba hiểu lầm rồi, không phải con đang chơi đùa.” – Giọng nói của hắn vẫn mang âm điệu khách khí và có phần không kiên nhẫn.
Một cơn gió chợt thổi đến, tràn qua tán cây khiến đám lá vang lên những tiếng xào xạc.
Chỉ cần mấy câu đối thoại ngắn gọn cũng khiến Khả Khanh hiểu được câu chuyện, lần này Cừu Tĩnh Viễn đến là muốn đưa Cừu Thiên Phóng quay về.
Khả Khanh thấy mình không đủ can đảm đứng ở đây chứng kiến cuộc đối thoại giữa hai cha con họ, cô ép bản thân quay đi, mặt không đổi sắc cầm lấy giỏ quần áo và bước vào trong nhà. Nhưng lời nói tiếp theo của họ lại làm cô không thể bình tĩnh.
“Anh lừa được người khác nhưng không lừa được tôi đâu, anh cho rằng tôi không biết mấy năm nay anh ở bên ngoài làm những gì hay sao? Nói đi, anh muốn điều kiện gì thì mới đồng ý quay lại tiếp quản công ty.”
“Con nói rồi, con không chơi nữa.” – Hắn xoay người tắt ống nước, sau đó nhìn thẳng vào Cừu Tĩnh Viễn – “Chẳng phải tổng giám đốc hiện tại đang là Thiên Lâm đó sao?”
“Tôi không đồng ý nó!”
“Ba, chúng ta đã từng nói, ai tìm ra những tài liệu mật đó sẽ tiếp quản công ty.”
“Tôi chỉ nói sẽ suy nghĩ, Thiên Lâm căn bản không đủ tài để gánh vác cả tập đoàn.”
“Anh ta có thể, chỉ cần ba hỗ trợ anh ta, hoàn toàn buông tay để anh ta tự mình gánh vác, trừ phi ba vẫn muốn làm “hoàng đế” của Cừu Thị.”
Nhưng Thiên Lâm vĩnh viễn không thể so được với người thanh niên trước mắt này.
Cừu Tĩnh Viễn nắm chặt cây ba toong, nét mặt giận dữ: “Anh chẳng lẽ không sợ tôi tố cáo anh vi phạm thỏa thuận hay sao?”
“Con tin chút chuyện nhỏ đó mình vẫn có khả năng đối phó được.” – Hắn nói điền nhiên.
“Anh…” – Cừu Tĩnh Viễn trừng mắt nhìn hắn, trên trán nổi gân xanh, ông trầm giọng – “Nếu tôi nói sẽ chuyển toàn bộ cổ phần cho anh thì sao?”
Lời đề nghị của Cừu Tĩnh Viễn vang vọng trong không gian.
Khả Khanh đứng trong phòng khách nghe được câu này, toàn thân chấn động, bất giác nắm chặt hai tay.
Bên ngoài lặng ngắt như tờ, bên trong Khả Khanh cảm giác như có thứ gì đó vô hình đang đè nặng lên tim mình.
Không gian im lặng bỗng bị phá vỡ bởi câu trả lời của Cừu Thiên Phóng, hắn nói: “Không.”
Khả Khanh không thể tin vào tai mình, cô bất ngờ xoay người bước đến cửa nhìn hắn.
“Còn mẹ của anh….” – Cừu Tĩnh Viễn vẫn không buông tha.
“Con không cần.”
Lời nói của hắn như vang vọng từ trời cao, cô vuốt ngực, những giọt nước mắt vui mừng trực trào ra.
Hắn cự tuyệt không chút lưu luyến khiến Cừu Tĩnh Viễn tức đến nỗi mặt đỏ tía tai.
“Tiểu tử, tất cả những gì anh có đều là tôi cho, nếu như không có tôi, anh lấy cái gì ra đầu tư thành lập công ty?”
“Không, tất cả đều do con tự kiếm được, tất cả tiền tiêu vặt từ nhỏ đến lớn ba cho con, ngoại trừ 500 đô la đầu tiên, còn lại con chưa từng động đến dù chỉ một xu, 500 đô la đó và phần cổ tức từ 10 năm trước con đã bắt đầu đầu tư rồi.”
“Anh…”
“Con sẽ không quay trở lại, con mệt mỏi với trò chơi tiền bạc này rồi.”
“Đừng nói là anh hoàn toàn không hề động tâm tới 800 triệu tài sản của Hoàng Thống.”
Cừu Thiên Phóng nở nụ cười. – “Nếu ba đã điều tra công ty dưới tay con, thì nên biết, chỉ cần con muốn, không đến 10 năm, số tài sản của con sẽ vượt qua toàn bộ tài sản của cả tập đoàn Hoàng Thống.”
“Nhưng có Hoàng Thống anh có thể làm được càng lớn hơn nữa.” – Chính vì Cừu Tĩnh Viễn biết điều này nên càng không muốn thả hắn đi.
“Cho dù con là một con hổ chỉ trực rình ăn tươi nuốt sống vương quốc của ba?”
“Nếu tôi đã tới đây thì sẽ không quan tâm tới điều này.” – Cừu Tĩnh Viễn nhìn thẳng vào hắn nói.
“Ba không thể không quan tâm.” – Hắn nhìn Cừu Tĩnh Viễn, khóe miệng khẽ nhếch – “Nếu con thực sự tiếp quản công ty, việc đầu tiên con làm chính là sát nhập 2 công ty làm một, đến lúc đó Hoàng Thống không chỉ là tập đoàn của riêng Cừu Thị nữa. Ba tuyệt đối không thể chấp nhận được điều này.”
Cừu Tĩnh Viễn đờ người nhưng vẫn không từ bỏ ý định: “Lẽ nào ngay cả suy nghĩ một chút anh cũng không muốn?”
“Không.”
“Anh xác định chỉ cần chơi đùa bằng cái quỹ từ nhiện kia là có thể khiến anh thỏa mãn?”
“Nếu làm như vậy có thể giúp cho bệnh của Khả Khanh tốt hơn, cuộc đời này con không cần cầu xin thứ gì nữa.”
“Tất cả chỉ vì một người phụ nữ, đáng giá sao?” – Cừu Tĩnh Viễn tức giận.
“Đáng giá.”
Câu trả lời của hắn kiên định như vậy, Cừu Tĩnh Viễn nắm chặt cây ba toong, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Nhìn người thanh niên một tay mình nuôi lớn, Cừu Tĩnh Viễn biết mình không có cách nào thay đổi được tâm ý của hắn.
Ông xoay người, biết rõ nói thêm nữa cũng vô ích, nhưng lại chỉ có thể đứng yên tại chỗ nhìn chiếc xe ôtô gần đó, không cam lòng rời khỏi.
“Ba…”
Nghe thấy hắn gọi, Cừu Tĩnh Viễn thất thần.
“Nếu ba vẫn đồng ý để con gọi một tiếng “ba” ”. – Hắn khàn giọng mở lời.
Hai vai ông khẽ run, Cừu Tĩnh Viễn vừa tức vừa không nỡ – “Tôi đã sớm không xứng làm ba của anh rồi.”
“Con vẫn luôn là con của ba.”
“Nhưng con sẽ không trở lại.”
“Sẽ không.” – Cừu Thiên Phóng nhìn bóng lưng cố gắng đứng thẳng kia – “Nhưng công ơn nuôi dưỡng của ba, con sẽ ghi nhớ.”
Cừu Tĩnh Viễn không trả lời, cất bước đi về phía chiếc xe.
Tài xế xuống xe thay ông mở cửa, Cừu Tĩnh Viễn dừng lại đứng cạnh cửa xe thật lâu, cuối cùng không nhìn hắn mà nói: “Rảnh rỗi thì trở lại thăm mẹ anh một chút, sức khỏe bà ấy không tốt, không thể lên núi được.”
“Con biết rồi.”
Bàn tay nắm ba toong khẽ run, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lặng lẽ ngồi vào trong xe.
Chiếc xe đi xa dần, bọt nước lại một lần nữa tung trắng xóa trong không trung.
Khả Khanh đứng cạnh cửa nhìn Cừu Thiên Phóng, cô có thật nhiều câu muốn hỏi, thật nhiều điều muốn làm, nhưng ngay cả một lời cũng không thốt ra được, chỉ có thể đứng yên tại chỗ nhìn người đàn ông đang chăm chú rửa xe kia đến mức choáng váng.
Một lúc lâu sau, Cừu Thiên Phóng rửa xe xong, bắt đầu thu dọn ống nước.