Tương Tư Bất Hối

Chương 26: Chương 26




Hắn, mang thai ? Chỉ có một lần, sao lại…… [Sunny: Có ai hiểu một lần gì k =]

Mị tiễn mọi người trong phủ ra khỏi phòng, liền đến ngồi ở bên giường, nhình Thiết Diễm lẳng lặng nằm ở trên giường .

Thiết Diễm đã có bầu ba tháng, mà đến bây giờ cũng không có nôn nghén, đứa nhỏ này xem ra rất là nhu thuận, chuyện sợ hôm nay chắc là đã kích thích đến hắn, mới động thai khí, hắn mới có thể té xỉu a!

Là od chính mình quá mức xúc động, muốn phát tiết phẫn hận trong lòng, lại đã quên cảm thụ của hắn.

Mị đưa tay khẽ vuốt hai má gầy yếu của hắn, nhẹ giọng thở dài, hắn nếu muốn bảo trụ đứa nhỏ này, sợ là phải chịu khổ rồi. Khí huyết, thân thể của hắn so với Du Nhiên còn muốn yếu hơn, tuy rằng nàng lúc nào cũng thay hắn tiến bổ, nhưng là lại hiệu quả rất ít. Thể chất của hắn kháng dược tính quá mạnh mẽ, mỗi khi nàng thay hắn chữa thương, lượng dược so với thường nhân phải hơn gấp ba, mới có thể điều trị hiệu quả. [Sunny: Đúng là ca cường quá, nên thành ra Mị tỷ phải dùng biện [háp mạnh thế này đây…]

Vốn Mị định bồi bổ cho hắn, nhưng ai từng tưởng, chuyện ngoài ý muốn kia lại đến nhanh như vậy?

“Tiểu thư, Trung Hiếu vương mời tiểu thư ra đại sảnh thương lượng việc Du Nhiên công tử .” Cốc Đông đứng ở ngoài cửa bẩm báo.

Cư nhiên lại như vậy?

Cho dù trong bụng Du Nhiên là cốt nhục Thiết gia các nàng đi nữa, nhưng chỉ cần Du Nhiên không muốn gả, như vậy, đứa nhỏ này sẽ không mang họ Thiết.

Mị cúi người hôn bạc môi lạnh lẽo của Thiết Diễm, thầm nghĩ, trong bụng chàng cũng là cốt nhục Thiết gia a!

Đứng lên, Mị đi đến ngoài cửa, nói,“Tiểu Tây, tiểu Bắc, các ngươi ở trong này xem tướng quân, chàng tỉnh liền đến báo cho ta biết.”

Tiếp theo, Mị liền mang theo Cốc Đông đi đại sảnh.

*** ***

Trong đại sảnh, người nhà Thiết gia đã sớm tề tụ, Mị chậm rãi tiến vào, phượng mắt đảo một vòng, đến bên ghế dựa ngồi xuống.

“Diễm nhi như thế nào rồi?” Thiết Dũng còn chưa mở miệng, Vương Quân đã hỏi trước, trong mắt có vài phần lo lắng.

“Chưa có tỉnh lại, con đã bảo Cốc Tây Cốc Bắc chăm sóc hắn rồi.” Mị nhìn Vương Quân thật thà đáp.

Vị phụ thân này là thật tâm lo lắng cho Thiết Diễm, một lòng thầm nghĩ con mình có thể hạnh phúc, đối với nàng cũng là dị thường yêu thương, những thứ tốt nhất trong phủ đều đem đến cho nàng dùng, lại còn vô điều kiện chấp nhận thuộc hạ của nàng vào phủ.

“Kia hắn……” Vương Quân có chút lo lắng, đứa còn quật cường này, ý chí kiên cường như vậy, không ngờ lại bị ngất.

“Phụ thân yên tâm, Mị sẽ hảo hảo chiếu cố Diễm.” Mị là biết phụ thân lo lắng cái gì.

“Hảo, vậy, hảo.” Vương Quân thế này mới thả lỏng tinh thần, nhìn Mị, ánh mắt cảm kích mang vài phần vui mừng.

“Khụ khụ,” Thiết Dũng ho nhẹ một tiếng, lôi kéo sự chú ý của các nàng, nói tiếp,“Chuyện của Du Nhiên…..” Nói xong đưa mắt nhìn nữ nhi Thiết Quảng ngồi ở một bên.

“ Chuyện của Du Nhiên vẫn là thỉnh mẫu thân chính mình đến hỏi Du Nhiên đi!” Mị tiếp lời, nói, nàng vừa rồi đã muốn bày rõ thái độ của mình, kế tiếp chỉ xem Du Nhiên quyết định, dù sao, đó cũng là con của hắn.

Mị nhìn Thiết Quảng ngồi đối diện, lại nhìn sang Du Nhiên đang rũ mắt xuống, nói,“Bất luận Du Nhiên quyết định cái gì, ta đều tuyệt đối ủng hộ! Ta cũng tuyệt đối tin tưởng Thiết gia sẽ không lấy quyền ép người khác.”

Mị tỏ thái độ như vậy, Thiết Dũng chỉ biết nhìn chằm chằm vào Thiết Quảng.

Lúc Du Nhiên kiêng cường đi vào Thiết phủ, thân thể cũng không có tổn hại gì, hắn bị Thiết Dũng an trí ở khách viện, mới vừa rồi, cũng đã được Vương Quân đến hỏi ý kiến.

Nhưng Du Nhiên chỉ nói,“Du Nhiên mặc dù là một nam tử, nhưng cũng có thể nuôi nấng đứa con của mình.” Một câu, lập trường đã sáng tỏ.

Thiết Dũng nhìn Vương Quân liếc mắt một cái, Vương Quân thầm than một tiếng, liền mở miệng,“Du Nhiên công tử nay đang có thai, không nên sống một mình trong các, không bằng hãy ở lại vương phủ dưỡng thai, không biết ý của Mị thế nào.”

Mị nhìn nhìn Vương Quân, thấy trong mắt phụ thân mơ hồ có ý khẩn cầu. Nàng biết Thiết Dũng muốn cái gì, chắc chắn là trước tiên lưu lại Du Nhiên, sau lại chậm rãi khuyên bảo. Nhưng dù sao nếu Du Nhiên sống một mình, nàng cũng không yên tâm, nay Thiết Diễm cũng có thai, nàng sợ là không có phương pháp nào phân thân để bảo hộ cả hai người, nếu là cùng ở vương phủ, vậy thì càng chiếu cố hai người tốt hơn rồi.

Vì thế, Mị gật gật đầu.

“Vậy, Du Nhiên công tử thì sao?” Vương Quân thấy nàng gật đầu, vội hiện sắc mặt vui mừng.

“Du Nhiên, con sẽ nói với hắn.” Chưa nói hết, khóe mắt nàng thoáng nhìn góc áo thấp thoáng ngoài cửa , lập tức đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

Thiết Diễm một thân áo trắng đứng tựa vào cữa, Cốc Tây Cốc Bắc đứng ở phía sau hắn, mặt lộ vẻ khổ sở, vị tướng quân này tính tình thật là quá quật cường.

“Chàng……” Mị nhìn vẻ mặt trong suốt tái nhợt của hắn trước mắt mình, sức khỏe của hắn như thế nào, hắn không rõ ràng sao? Hắn đang mang thai, sao lại vẫn ương bướng như vậy, Mị vốn đã nguôi ngoai cơn tức giận, nay lại sắp dâng lên nữa rồi.

Mị cường ngạnh đỡ lấy hắn, gánh vác phân nửa thể trọng của hắn, dìu hắn tiến vào trong sảnh, an trí hắn ngồi ở chiếc ghế của nàng khi nãy.

“Diễm nhi, ngươi đang có bầu, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?” Vương Quân không khỏi mở miệng trách cứ, đau lòng nhìn đứa con sắc mặt tái nhợt .

“Phụ thân không cần lo lắng, con không có việc gì.” Thiết Diễm bình tĩnh trả lời.

Không có việc gì? Mị rũ mắt xem đầu ngón tay run nhè nhẹ của hắn đặt trên tay ghế.

“Diễm nhi, ngươi đã có thai, ngự lâm quân bây giờ……” Thiết Dũng cũng có chút lo lắng, dù sao sắc mặt của Thiết Diễm thật là quá mức tái nhợt rồi.

“Không sao, ngày mai con sẽ tiến cung……”

“Tướng quân!” Mị đứng ở bên người Thiết Diễm, lên tiếng chặn lại lời nói của hắn.

Thiết Diễm im lặng, nàng, gọi hắn là tướng quân sao?

Hắn hơi hơi gục đầu xuống, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay trong suốt, hơi hơi run run , trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó chịu, hắn, thật không thích nàng gọi như vậy.

“ Hãy để Mị kê cho tướng quân một chén thuốc, phá bỏ thai nhi trong bụng rồi, tướng quân hãy tiếp tục báo ân đất nước.”

Trong sảnh, mọi người nghe vậy không khỏi chấn động, dù sao cũng là cốt nhục của nàng , nàng, sao lại…… Lạnh bạc đến vậy?

Thiết Dũng trừng mắt Mị, nàng, đang này nói cái gì.

Vương Quân cũng là có chút đăm chiêu.

Thiết Diễm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Mị, phượng mắt trong suốt bình tĩnh, nhưng hắn lại tựa hồ hiểu được, nàng đang tức giận, tựa như lần đó.

Hắn, giống như có chút hiểu được nàng, nàng càng tức giận lại càng bình tĩnh.

Mị cúi đầu nhìn Thiết Diễm, tức giận trong lòng lại nhờ con ngươi đen thâm thúy của hắn làm tan thành mây khói, nàng thở dài một tiếng, nói :“Diễm, thân thể của chàng, tin tưởng chàng cũng rõ ràng, chàng nếu muốn bảo trụ đứa nhỏ, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, nếu không……”

Thiết Diễm thấy nàng thở dài, ánh mắt liền có chút nhu hòa, hơi hơi cân nhắc nói, “Kia…… Trong cung……”

“Ta đi giúp chàng nói, chàng cứ an tâm ở nhà dưỡng thai là được.” Mị biết hắn đã lựa chọn, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Dù sao chắc mình cũng phải xin nghỉ ở nhà chăm sóc hắn rồi, vừa vặn có thể thay hắn hảo hảo bồi bổ thân mình, nếu không, nàng chỉ sợ lúc hắn sinh phát sinh chuyện gì, nàng sẽ trở tay không kịp a!

“Vậy…… Được rồi!” Thiết Diễm hơi hơi vuốt cằm.

*** ***

Thiết Diễm tựa vào nhuyễn tháp ở trong phòng, trong tay cầm binh thư, trên bàn là một dĩa đựng trái cây muôn màu, các loại quả vỏ cứng, ít nước.

Cuộc sống nhàn nhã như vậy, hắn chưa từng trải qua bao giờ. Mỗi ngày chỉ là xem binh thư, sau đó ngủ một chút. Tuy gọi là tĩnh dưỡng, nhưng Mị cũng không thể bắt hắn suốt ngày nằm ở trên giường.

Nàng có khi còn kê nguyễn tháp ở dưới tàng cây trong viện, để hắn có thể nằm hóng gió, phơi nắng; Cũng sẽ khi nàng giúp hắn đi dạo ở trong viện, hoạt động gân cốt; Có khi sợ hắn buồn, nàng còn đánh đàn xướng khúc cho hắn nghe, bồi hắn nói chuyện trên trời dưới đất.

Nàng, làm cho hắn có thể cảm giác được nàng thật tâm yêu thương hắn. Một sự sủng ái mà chính bản thân hắn cũng chưa bao giờ được trải qua.

Nghĩ đến ngày ấy nàng ở trong phòng lục tỷ, đối với Du Nhiên tỏ ra quan tâm lo lắng, thậm chí không chút nào sợ mẫu thân tức giận, nói lớn ra những lời nói cuồng vọng trước mặt mọi người. Mặc dù hai người đều giữ lễ giáo, nhưng dù sao cũng thật quá thân thiết, hại hắn một phen chấn động tâm thần.

Biết rõ nàng xem Du Nhiên như thân nhân, nhưng, khi hắn nhìn nàng ôm Du Nhiên, khi hắn nhìn nàng đứng ở trước người Du Nhiên vì hắn ngăn trở hết thảy, trong lòng hắn chợt có chút khó chịu với người được nàng che chở đằng kia. Cái loại cảm xúc này hẳn là tên ghen tị đi? Cảm giác của hắn đối với nàng, tại sao càng ngày càng lạ?

Thiết Diễm nhíu nhíu mi, ngăn cản bản thân suy nghĩ lung tung.

Hắn đã tĩnh dưỡng gần một tháng, trong khoảng thời gian này, thức ăn đều là dùng ở trong phòng, vì thế, Mị liền sai người dựng một phòng bếp nhỏ trong sân.

Nàng là nữ tử, như thế nào có được trù nghệ tốt như vậy? Có lẽ do mang thai, khẩu vị của hắn so với ngày thường tốt hơn rất nhiều, nàng vì vậy mà càng vui vẻ, thức ăn chuẩn bị mỗi ngày cũng đều không giống nhau.

Từ lúc nàng cùng hắn ở trong phòng dùng bữa đến nay, mỗi khi phụ thân cùng các vị tỷ phu đến thăm, ai cũng có chút tiếc nuối, nói là tay nghề An thúc tuy là tốt, nhưng chung quy vẫn không hơn Mị.

Còn có Thiết Nguyệt, hắn biết Thiết Nguyệt mới đầu cũng không thích Mị, nhưng chỉ là cố kỵ, hắn cũng chưa từng làm ra chuyện gì quá đáng. Cũng không biết từ khi nào, hắn luôn đi theo Mị, luôn miệng kêu “Tiểu mợ” hết sức thân thiết.

Trong khoảng thời gian này lại……

“Tiểu cậu!” Mới nghĩ người, người đã tới rồi. Thiết Diễm nhìn người vừa chạy vào phòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiết Nguyệt còn nguyên nét đỏ bừng. Khi Diễm đến thời gian dùng bữa mỗi ngày, hắn nhất định sẽ đến báo danh. Thiết Diễm thậm chí không cần nhìn sắc trời, chỉ cần nhìn Thiết Nguyệt liền biết là đã đến giờ dùng bữa.

“Oa! Thật khá!” Thiết Nguyệt vừa thấy một bàn trái cây trên bàn, liền đưa tay cầm lên ăn, kết quảm khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đường,“Hảo…… Chua nha!”

Thiết Diễm nở nụ cười nhìn Thiết Nguyệt bày ra bộ dáng ngốc nghếch, Mị đang đến gần trong phòng thấy Thiết Diễm cười vui vẻ, liền tức giận đối với Thiết Nguyệt nói, “Thứ kia vốn là là cho cậu ngươi ăn, ngươi đã ăn còn la cái gì.”

“Tiểu mợ!” Thiết Nguyệt lấy lòng cười,“ Hôm nay lại làm món ngon gì vậy?”

“Ăn, ngươi mỗi lần đến đây chỉ có biết ăn thôi, ta nghĩ ngươi chính là trư tinh* chuyển thế rồi.” [Sunny: Trư: heo] Cười quyến rũ, Mị nhẹ giọng mắng, tiểu tử này bây giờ luôn thích kề cận nàng, nàng cũng là không biết tiểu tử này rốt cuộc là uống lộn thuốc gì. Bất quá thấy hắn cũng thật tâm quan tâm Thiết Diễm, nàng cũng không muốn cùng hắn so đo.

“Hắc hắc! Kia còn không phải bởi vì tiểu mợ tay nghề tốt sao?” Thiết Nguyệt cười đến đáng yêu, tiểu mợ chẳng những tay nghề tốt, còn không bắt hắn không thể cười to thoải mái, không thể chạy,… Cùng tiểu mợ ở một chỗ, hắn có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn nói cái gì liền nói cái đó.

“Vậy ngươi cứ cùng tiểu cậu nói chuyện phiếm đi, tối nay còn có thể ăn.” Mị biết Thiết Diễm có Thiết Nguyệt rồi sẽ không cảm thấy buồn nữa, liền xoay người trở về phòng bếp.

Thiết Nguyệt mở to mắt, lơ đãng nói,“Ai! Tiểu mợ là một nữ nhân, làm sao có thể biết được tiểu cậu thích ăn loại trái cây chua như thế này a?”

“Nga, ta cũng thật muốn biết.” Thiết Diễm nhìn bộ dáng của đứa cháu giấu đầu hở đuôi kia. Tính tình Thiết Nguyệt vốn hoạt bát, dường như không chuyện gì có thể khiến hắn cảm thấy mệt mỏi, dù sao, đây cũng là là chuyện tốt.

Thấy Thiết Diễm trầm ngâm suy tư, Thiết Nguyệt đơn giản hỏi tiếp,“Tiểu cậu có biết quần áo này dùng bao nhiêu bạc để mua không?” Hắn sờ sờ y bào Thiết Diễm mặc trên người.

Thiết Diễm kỳ quái nhìn hắn,“Đây đều là quần áo bình thường, có thể đáng giá bao nhiêu tiền?” Quần áo của hắn trước nay luôn đơn giản, hắn lại không dùng tơ lụa, tất cả đều là vải bông bình thường mà thôi, có thể đáng giá bao nhiêu tiền đây?

Thiết Nguyệt gượng cười, tiểu mợ thật đáng thương. Tiểu cậu của hắn thực quá trì độn, lâu như vậy còn không có phát hiện, thật sự tiểu cậu của hắn là tướng quân sao!

“Đúng rồi, nương ngươi những ngày gần đây thế nào?” Thiết Diễm do dự một chút, vẫn là hỏi, chuyện này hắn cũng không thể hỏi Mị.

Thiết Nguyệt rầu rĩ,“Nương bây giờ mỗi ngày đều đi khách viện, nhưng Du Nhiên công tử đều đóng cửa không chịu gặp.” Nương lãnh ngạo của hắn, thế nhưng cũng làm ra cái loại chuyện này, tuy nói là vì quá mức tưởng niệm phụ thân, nhưng là, dù sao cũng là làm sai.

“Kia……” Thiết Diễm vốn muốn hỏi tiếp, đã thấy Cốc Tây bưng chén thuốc tiến vào.

“Tướng quân, uống dược.” Cốc Tây đem dược đưa qua.

Thiết Diễm uống một hơi cạn sạch, Cốc Tây lại đưa một cái cái chén khác.

Thiết Diễm tiếp nhận cái chén, nhìn nhìn bên trong.

Tại sao dược trong chén này có chút quen a? Cái này có phải là mật thủy……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.