Tương Tư Bất Hối

Chương 37: Chương 37




Từ khi Mị vào cung, trừ bỏ thay Triệu Lang cản vài lần thích khách, cũng là rất nhàn nhã, cả ngày mang theo Lạc Lạc ở trong hậu cung của chúng hoàng quân của Triệu Lang làm khách, truyền thụ kỹ xảo hoá trang của nàng .

Lạc Lạc đã bắt đầu biết đi, Lạc Lạc bắt đầu cao lên, Mị đem tất cả viết xuống, đưa đi cho Thiết Diễm.

Khi không co việc gì, Mị sẽ một lần lại một lần giáo Lạc Lạc kêu phụ thân, mặc kệ Triệu Lang cười nàng đứa nhỏ nhỏ như vậy nói chuyện như thế nào.

Khi đêm dài, Mị luôn ngẩn người đến kho trời sáng, mới có thể thoáng ngủ một chút, nhưng niềm tương tư vẫn tràn ra, vẫn ở trong tâm trí nàng tàn sát bừa bãi. [Sunny: tội nghiệp hai người này quá a :-

Thói quen cùng hắn, thói quen nhìn hắn, thói quen chiếu cố hắn, đột nhiên chia lìa như vậy, làm cho nàng có chút không khoẻ, giống như mất đi trọng tâm của cuộc sống .

Thế này mới phát hiện, chính mình đã muốn đưa hắn khắc vào trong lòng quá sâu quá sâu, nàng, đã không còn cách hút ra, chỉ có thể tùy ý để chính mình hãm sâu, cam nguyện hãm sâu.

Khi nhớ hắn, Mị sẽ nhìn chăm chú vào Lạc Lạc, mỗi người đều nói Lạc Lạc giống nàng, nàng lại cảm thấy ánh mắt Lạc Lạc cực kỳ giống Diễm, mỗi khi nhìn đến thất thần, nàng hoảng hốt, tựa hồ giống như thấy cái kia quật cường, ngây ngốc nam nhân.

Trong mắt của nàng , Diễm không phải tướng quân uy phong lẫm lẫm , hắn chính là phu quân của nàng , vướng bận của nàng .

Trong mắt của nàng , Diễm không phải nam tử cao ngạo hơn cả nữ tử, hắn chính là đứa ngốc trên lưng đeo nhiều trách nhiệm,vướng bận .

Trong mắt của nàng , Diễm không phải bất bại chiến thần, bất hủ thần thoại, hắn chính là có huyết nhục chi khu, ngu ngốc không chịu chiếu cố bản thân .

Hắn như vậy, nàng làm sao có thể nào yên tâm, lại, như thế nào có thể buông tay?

May mắn, có Lạc Lạc làm bạn, làm cho nàng không đến mức tương tư thành cuồng, nếu không có có Lạc Lạc làm bạn, nàng tất sẽ phi thẳng đến chiến trường, cùng hắn kề vai chiến đấu, chặt chẽ bảo hộ hắn.

*** ***

Một ngày này, Mị cùng Lạc Lạc ở nhuyễn tháp Phụng Thiên điện chơi đùa, để hắn ở trên người nàng đi đi. Lạc Lạc từ khi biết đi, liền thích ở trên người nàng đi đi, như thế nào cũng không chịu cách nàng quá xa.

Khi Triệu Lang tiến vào , Lạc Lạc đang ngủ, sau khi đi mệt đã muốn ghé vào trên đùi Mị chảy nước miếng .

Mị nhẹ nhàng ôm lấy con, thay hắn lau khô nước miếng bên môi, làm cho hắn thư thái ngủ ở trên nhuyễn tháp .

Đột nhiên, ngoài điện truyền đến tiếng đập cánh, Mị lập tức lắc mình tới ngoài điện, một con bồ câu đưa tin đứng ở trên cánh tay duỗi thẳng của Mị , Mị lấy xuống giấy cuốn, mở ra.

Vài giây sau, người liền nháy mắt biến mất ở trước mặt Triệu Lang, lưu lại một câu cùng tờ giấy còn đang bay tán loạn .

“Thay ta đem Lạc Lạc quay về Thiết phủ.”

Triệu Lang nghe vậy, liền đưa tay tiếp được tờ giấy, thấy tám chữ: “Tướng quân trúng tên, trên tên có độc”.

*** ***

Nơi này là chiến trường cát vàng vạn dặm .

Nơi này mai táng bao nhiêu xương khô, bao nhiêu huyết, bao nhiêu nữ nhi lệ.

Quân đội Thiết Quảng liền hạ trại tại đây.

Ngoài đại trướng , mười tám bóng dáng màu đen đứng thẳng giống như cọc gỗ, canh giữ ở trướng ngoại.

Đại nội trướng, Thiết Quảng sắc mặt lo lắng , hai mắt đỏ bừng nhìn Thiết Loan, quân y thúc thủ vô sách ; Chỉ có Cốc Tây cùng Cốc Bắc như thường thay Thiết Diễm nằm ở trên giường chà lau mồ hôi lạnh; Bọn họ duy nhất có thể làm chính là không ngừng giúp tướng quân ăn vào đại nguyên đan, hy vọng có thể chống được khi cung chủ đến.

Lam ảnh ở trướng ngoại vừa hiện, mười tám người lập tức quỳ xuống, trăm miệng một lời,“Ta hộ chủ bất lực, tự thỉnh xử phạt.” Thanh âm to vang vọng quân doanh, dường như cả đại quân cùng nói.

Người tới đúng là Mị, thân thể phong trần mệt mỏi , không thấy mười tám người quỳ xuống , Mị trực tiếp lắc mình vào trướng.

Trong trướng, mọi người chợt thấy Mị hiện thân , biểu tình khác nhau.

Thiết Quảng nhìn thấy nàng cũng không ngoài ý muốn, chính là kinh ngạc, không ngờ nàng đến nhanh như vậy.

Thiết Loan cũng là kinh ngạc, người này như thế nào có thể đi vào quân doanh, còn xông thẳng đại trướng.

Nhưng khiếp sợ nhất cũng là, trướng ngoại tiếng động to kia. Mười tám kỵ kia đúng là của nàng? Đội thị vệ đáng sợ như vậy, đúng là, của nàng? [Vâng, của tỷ đấy ạ == Bây giờ thì mấy người mới sáng mắt ra ==” ]

Mị không để ý tới mọi người, thân hình cực nhanh đi tới bên giường, xem xét thương thế Thiết Diễm . Cũng may thương thế không nghiêm trọng lắm, phiền toái cũng là độc kia.

Biện pháp đơn giản nhất chính là, đầu ngón tay Mị ngân quang chợt lóe, liền đã cắt qua chính mình cổ tay, đem từng giọt huyết nhập vào trong miệng Thiết Diễm. Nàng vì tu luyện Hỗn Nguyên Công, bách độc bất xâm, hơn nữa sư phụ truyền cho của nàng công lực thượng thừa, dù chưa hoàn toàn hấp thu, nhưng lại làm cho huyết của nàng cũng có công hiệu giải độc.

Mọi người trừ bỏ kinh ngạc xem nàng làm, căn bản còn chưa khôi phục khiếp sợ do nàng mang đến .

Tiếp nhận Cốc Tây đưa sang bố khăn, Mị tùy tiện ở cổ tay quấn quanh hai vòng, liền bắt đầu xử lý thương thế của Thiết Diễm, quát độc, lấy máu, khâu lại, giảm nhiệt.

Hết thảy sau khi kết thúc, nàng bắt mạch, thế này mới buông ra sầu lo trong lòng, nhìn về phía Thiết Diễm vô thanh vô tức nằm ở trên giường , sắc mặt hắn đã mất đi hắc sắc sau khi trúng độc, chính là do mất máu nên tái nhợt mà thôi.

“Sao lại thế này?” Mị mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, trong lòng lại đè nặng ẩn ẩn tức giận.

Vì sao luôn ở sau khi hắn bị thương, nàng mới có thể đi đến bên người hắn ? [Sunny: Vâng, Mị tỷ đã nổi cơn thịnh nộ rồi các bạn ạ ]

Nàng không muốn nhìn hắn như vậy, ở trong trí nhớ của nàng, cưỡi trên bạch mã, tư thế hiên ngang oai hùng mới là hắn nên có được.

Cốc Tây nghe ra cung chủ áp lực tức giận, vì thế, chậm rãi nói, không một tí giấu diếm.

Nguyên lai, ba ngày trước, đại quân Thiết Quảng nghênh chiến Kim nhân, lấy được toàn thắng, vốn muốn thừa dịp thắng truy kích, lại bị Thiết Diễm ngăn lại. Dễ dàng thắng lợi, làm cho hắn hoài nghi Kim nhân có ý đồ.

Năm đó ở Hà Gian, một trận chiến thảm thiết, làm cho Thiết Diễm không dám xem nhẹ thực lực cùng mưu trí của Kim nhân .

Nhưng Thiết Loan nhiệt huyết sôi trào, cứ muốn chém giế,t cũng không nghe quân lệnh, dẫn bộ binh truy kích. [Sunny: gru :”> ta đã bảo là ta muốn chém TL mà :-wwwww. Hại anh Diễm ra thế này đây *gào thét*]

Thiết Diễm lo lắng Thiết Loan sẽ trúng mai phục, hạ lệnh đại quân lui lại, chính mình suất lĩnh mười tám kỵ tiến đến cứu giúp.

Quả nhiên, không ra ngoài Thiết Diễm sở liệu, tam vạn quân Kim nhân mai phục, vây khốn Thiết Loan. Thiết Diễm một cây ngân thương dẫn đầu sát nhập vòng vây, vũ tiễn ngập trời vẫn liều mạng bảo vệ Thiết Loan, chính mình lại bị trung một tên.

Đợi đến khi Thiết Quảng dẫn quân đuổi tới, chỉ thấy mười tám kỵ đã chặt chẽ đem Thiết Diễm trúng tên cùng Thiết Loan vây quanh ở chính giữa. Tam vạn đại quân vây công, không hề sợ hãi, mỗi người một thanh trường đao, đao lướt qua, máu tươi vẩy ra, tuyệt không người sống.

Gần mười tám nhân, lại giống như trăm vạn hùng sư, sát khí tăng vọt, giơ tay chém xuống, giết đến khi Kim nhân sắc mặt sợ hãi, lập tức thu binh.

Thiết Quảng lúc ấy nghĩ, một đội thị vệ nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy, Hoàng Thượng từ đâu có? Vì sao lại ban cho Thiết Diễm?

Xuất kinh, tiếp ứng quân lương cũng là mười tám kỵ này, các nàng tựa hồ chỉ nghe theo hiệu lệnh của Thiết Diễm , cũng không cách hắn nửa bước.

Nay biết được chủ nhân của mười tám kỵ chân chính đúng là em dâu của nàng , cung đình đệ nhất nhạc sĩ Thiết Mị.

Người này, đã muốn gây cho nàng kinh dị nhiều lắm, khiếp sợ nhiều lắm, kế tiếp còn có cái gì làm mọi người khiếp sợ nữa đây? [Sunny: vâng, còn nhiều lắm TQ tỷ tỷ :d]

Nghe xong Cốc Tây tự thuật, Mị nhìn Thiết Loan liếc mắt một cái, lại nhìn thấy lưng Thiết Loan run lên, không dám lên tiếng. [Sunny biết sợ r cơ đấy =]]

Rõ ràng nàng chính là người không làm chuyện đại sự gì, chỉ ở nhà mang đứa nhỏ, đánh đàn xướng khúc, vì sao nàng liếc mắt một cái nhưng lại làm người ta sợ như thế, sợ đến câm như hến.

Không cần “lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị”, chỉ cần liếc mắt một cái, Thiết Loan nhưng lại trong nháy mắt cảm giác được một cỗ sát khí, khí thế lạnh thấu xương như vậy , ánh mắt lãnh khốc như vậy , nàng nhưng lại có loại khiếp đảm cảm giác dâng lên trong lòng.

Nàng, làm sao có thể sợ nữ nhân mà nàng vẫn khinh thường này?

Nhưng, giờ khắc này, người có dung mạo mềm mại như nam nhi kia, lại xinh đẹp có chút âm trầm.

“Báo ~~~” Ngoài cửa truyền đến thanh âm binh sĩ,“Bẩm nguyên soái, kim nhân dẫn ngũ vạn người, đã tới phía đông doanh trại.”

“Cái gì?” Thiết Quảng nghe vậy, còn chưa kịp phản ứng.

Chỉ thấy sắc mặt Mị càng thêm âm trầm, trên người lại có loại huyết lệ khí thế, dần dần khuếch tán, năm ngón tay vừa thu lại, giờ lại căng ra, đàn cổ đặt một bên liền bay tới trong tay nàng. Công lực của nàng, chấn kinh Thiết Quảng cùng Thiết Loan, nàng, biết võ công?

Tiếp theo, bóng người của nàng trong nháy mắt biến mất, các nàng thậm chí không thể thấy rõ thân thể của nàng, chỉ nghe thấy trướng ngoại truyền đến thanh âm khàn khàn của nàng, hướng mười tám kỵ hạ mệnh lệnh,“Đứng lên, theo ta bảo vệ cho tốt!”

Tiếng nói vừa dứt, Thiết Quảng cùng Thiết Loan lắc mình tới trướng ngoại , chỉ thấy một đạo lam ảnh như điện xẹt qua phía chân trời, biến mất ở phương xa.

Kia phương hướng, đúng là chỗ quân Kim xâm chiếm , Thiết Quảng đại kinh thất sắc, ngộ ra ý của nàng, cao quát một tiếng,“Điểm binh!”

Thiết Loan bị mẫu thân hét lớn một tiếng, chấn động tâm thần, nữ nhân kia điên rồi sao? Thế nhưng một mình nghênh địch, nàng vội vàng xoay người, đi chấp hành mệnh lệnh.

Hai bóng người dừng ở trước mặt mẹ con Thiết Quảng.

“Không biết tiểu thư nhà ta ở đâu?” Người tới đúng là Cốc Đông cùng Cốc Nam, trên đường, Mị vận toàn công lực, tốc độ như chớp, Cốc Đông hai người không thể đuổi kịp, cố gắng đuổi theo tới quân doanh, cũng không gặp Mị, vì thế, mở miệng hỏi nói.

“Nàng đi nghênh địch.” Thiết Quảng tất nhiên là nhận ra được hai người này, sớm nhìn ra các nàng trên người mang võ công, cũng không tưởng cao thâm như thế, nhập quân doanh như chỗ không người, giống y như Thiết Mị.

“Nguyên soái vẫn là không cần mang binh đi đâu, để tránh ngộ thương mạng người.” Cốc Đông ngăn cản Thiết Quảng điểm binh, nếu là bị thương Tống binh, tiểu thư tất hội lo lắng phản ứng của tướng quân.

“Quân Kim ngũ vạn đến phạm, nàng một người đi trước, ta lại có thể nào không để ý nàng ?” Thiết Quảng cả giận nói.

“Kia liền thỉnh nguyên soái cùng ta đi trước đi.” Cốc Đông thấy nàng tình chân ý thiết, liền cũng không lại ngăn trở, xoay người hướng quân doanh ngoại đi đến.

“Cốc Đông,” Cốc Tây bước ra trướng ngoại, kêu trụ Cốc Đông,“Nhớ rõ đem cầm mang về đó.”

Thiết Quảng cùng Thiết Loan há hốc mồm, khi nào thì, lại có loại sự tình này xảy ra.

Cốc Đông hơi hơi sửng sốt, lại biết Cốc Tây nếu nói như vậy, nhất định có đạo lý của hắn , vuốt cằm đồng ý.

*** ***

Khi Thiết Quảng cùng Thiết Loan mang binh đi tới hướng đông lại bị Cốc Đông cùng CốcNamsớm đã tới ngăn lại.

“Nguyên soái không thể đi lại đằng trước, để tránh ngộ thương mạng người.”

Thiết Quảng cùng Thiết Loan hai mặt nhìn nhau, trong không khí ẩn có tiếng đàn thanh truyền đến, hỗn hợp với mùi huyết tinh, ở chiến trường chém giết bao lâu nay, các nàng đối loại hương vị này cũng không xa lạ.

Nhưng nơi này, cách chiến trường còn có rất xa.

Cốc Đông thấy Thiết Quảng chấp nhất như thế, không khỏi than nhẹ,“Nguyên soái không ngại, chúng ta đứng xa xa đánh giá.”

Thiết Quảng nghe vậy, hạ lệnh đại quân ngừng tiến, xuống ngựa, cùng Thiết Loan , Cốc Đông cùng CốcNamcùng nhau đi lên đỉnh.

Đưa mắt nhìn ra xa, không khỏi kinh hãi, thất kinh hồn vía.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.