Tương Tư Bất Hối

Chương 40: Chương 40




Trong hoàng cung, luyện võ trường

Giữa sân, Thiết Diễm một thân áo trắng, hai tay cầm thương, để ở trước ngực; Dài Dã hai tay nắm đao, tà tà chỉ hướng Thiết Diễm.

Ngay sau đó, Dài Dã liền huy đao bổ về phía Thiết Diễm, Thiết Diễm ngân thương giơ lên, ngăn trở đao phong của nàng; Hai người, hai bóng dáng lần lượt thay đổi, ngân quang phi vũ.

Triệu Lang khuynh thân hỏi Mị bên cạnh ,“Muội sẽ không lo lắng?”

“Diễm nhất định sẽ thắng!” Miệng nói thoải mái, đôi mắt Mị cũng là gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng màu trắng giữa sân, một chút không dám thả lỏng, không biết hắn thương thế sao rồi ?

Thiết Diễm lại cảm thấy đao pháp của Dài Dã còn không bằng vừa vũ đạo sắc bén Mị mới biểu diễn , vung trường thương, không cần một lát, liền đã hất tung cây đao trong tay Dài Dã .

Dài Dã thẹn quá thành giận, không tin mình lại thất bại cho một gã nam tử, nàng huy quyền mà lên, Thiết Diễm cũng liền bỏ trường thương, tay không cùng nàng đối chiêu.

Mị cũng là hừ lạnh một tiếng, ngốc tử này làm sao lại thành thực như vậy , rõ ràng nàng ta đã sắp thua, còn cần gì phải cùng nàng tích cực, một thương đánh lên người nàng ta Mị càng cảm thấy thống khoái, bây giờ nhìn xem càng thấy chướng mắt.

Triệu Lang nghe thấy tiếng hừ lạnh của nàng, chính là cười cười, may mắn không phải là Mị ở trên đó. Hai quốc giao chiến cũng không chém sứ giả, để cho Thiết Diễm giáo huấn nàng một chút cũng tốt, tính nàng không coi ai ra gì, phải cho nàng biết Đại Tống không dễ khi dễ.

Qua vài cái hiệp, Dài Dã liền bị Thiết Diễm bức ra giữa sân, đang muốn phi thân trở lên, lại nghe một tiếng châm biếm.

Người châm biếm đúng là Mị ,“Đã nghe qua tinh thần võ sĩ của quý quốc , nay đại nhân bị thua, không biết là có muốn mổ bụng tạ tội không a?”

Mặt Dài Dã trở nên trắng bạch, một câu cũng nói không nên lời.

Triệu Lang trừng mắt nhìn Mị liếc mắt một cái, nha đầu kia còn ngại không đủ loạn sao, không phải là đã đánh hắn bị cái gì, chỉ mới tỏ ý khinh thường với phu quân bảo bối của nàng, nàng liền muốn giết nàng ta sao? Nàng, thật đúng là càng ngày càng hiểu ý của nha đầu kia nha!

Nàng cười nói,“Luận võ , thắng bại là do binh gia thưởng thức. Quý sử không cần xem là thật.”

Một câu, cho Dài Dã một bậc thang. Lúc này, nàng rốt cục cũng biết thuận thế xuống đài, sau, ngoan ngoãn trao đổi quốc thư, ít ngày nữa, liền mang gương mặt xám xịt về nước.

*** ***

Thiết Diễm đứng ở ngoài cửa cung, cùng Cốc Đông đã sớm hầu ở chỗ này đang chờ Mị. Khi thấy Mị đi ra, sắc mặt hắn càng phát ra trầm trọng.

Mới vừa rồi có một lớp phấn che lấp, chỉ cho là lau phấn mới có thể tái nhợt như thế, nhưng, giờ phút này, sắc mặt của nàng so với lúc trước càng thêm tái nhợt đến trong suốt.

“Nàng……” Thiết Diễm nhìn sắc mặt nàng chưa bao giờ từng như thế kém , trong mắt tràn đầy sầu lo.

Mị thấy hắn thần sắc ngưng trọng, sờ sờ mặt mình, sợ là sắc mặt rất khó xem đi? Ói ra nhiều huyết như vậy, cũng không phải một hai ngày là có thể bồi bổ trở về như cũ, vì thế nàng cười cười nói,“Làm sao vậy? Ta biến khó coi sao?”

Thiết Diễm chính là lắc đầu, cái gì cũng chưa nói.

Mị biết thói quen của hắn, chính là dắt tay hắn chậm rãi đi về phía trước ,“Chúng ta về nhà.”

Thiết Diễm khóe miệng khẽ cong, đúng vậy! Chúng ta về nhà.

Cốc Đông trên giường hai người nhìn sóng vai mà đi , liền nghĩ đến đêm đó , trong lòng đến nay vẫn còn sợ hãi.

Nàng cùng CốcNamngơ ngác ở bên giường Mị quỳ tới bình minh, cuối cùng thu thập cảm xúc, trước hết nghĩ muốn làm như thế nào. Khi muốn đứng lên , nàng bị CốcNamcầm tay kéo lại.

CốcNamchỉ vào Mị trên giường, run giọng nói,“Cốc Đông, ngươi…… Xem”

Cốc Đông nhìn theo hướng nàng chỉ, thật lâu mới phát hiện, tiếng bộ ngực của Mị phập phồng cực kỳ nhỏ, không khỏi nín thở ngưng thần lại đưa tay hướng mũi của Mị.

Một lát sau, Cốc Đông không khỏi vừa khóc vừa cười, tuy rằng thực mỏng manh, nhưng là…… Có hơi thở…… Có mạch đập……

Không chết! Cung chủ không chết!

Vì thế, nàng cùng CốcNamvẫn thủ một ngày, Mị mới từ từ tỉnh lại.

Tỉnh lại, Mị thử vận khí, lại phát hiện Hỗn Nguyên Công trong cơ thể đại trướng, nguyên bản Hỗn Nguyên Công công lực của sư phó trong cơ thể nàng lại được nàng hấp thu tam thành nữa, đây là có chuyện gì?

Tinh tế suy tư một hồi, Mị liền nghĩ thông suốt nội công biến thái này. [Sunny: e ước k có mà tỷ chê biến thái==]

Sư phó từng nói qua, giết người càng nhiều, công lực càng cao. Nàng tu luyện Hỗn Nguyên Công cũng không nhiều, công lực hiện có được là do sư phụ truyền lại.

Lần này, nàng đại khai sát giới, một lần giết người sợ đã vượt qua sư phó giết một trăm năm, tăng vọt công lực chính mình, nhưng lại cùng công lực trong cơ thể đối nghịch, mới có thể bị chân khí nghịch lưu, hộc máu mà chết.

Nhưng khi tỉnh lại, trong cơ thể nàng công lực dần dần mạnh hơn, chạy khắp kinh mạch, sau khi chết công lực tăng nhiều.

Bất quá loại tình huống này xem ra, nếu là nàng muốn hấp thu toàn bộ công lực, ít nhất còn muốn chết lại hai lần; Chỉ cần nàng thúc dục nội tức, liền sẽ không tái xuất hiện loại tình huống chân khí nghịch lưu này , cũng không phun nhiều huyết như vậy.

Mị hiện tại dị thường bội phục cung chủ đời thứ nhất Hỗn Nguyên Cung đã phát minh Hỗn Nguyên Công , công phu biến thái như vậy , sợ là xưa nay chưa từng có.

Cốc Đông cùng CốcNamnghe qua Mị thô sơ giản lược giải thích, vui sướng vì nàng nhân họa đắc phúc, nhưng cũng đau lòng khi mấy ngày nay, nàng trông càng tiều tụy hơn. Vốn muốn làm cho nàng lại tĩnh dưỡng một thời gian, nhưng trong lòng Mị lại nhớ thương Lạc Lạc, không chịu nghỉ ngơi, lập tức hồi kinh.

Hồi phủ, bộ dáng tái nhợt tiều tụy của Mị làm mọi người bên trong phủ sợ hãi, chỉ có Lạc Lạc thế nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra Mị, khóc đòi nàng. Khi Mị ôm lấy hắn liền dùng sức khóc lớn, giống như lên án nương liền như vậy bỏ lại hắn.

Vì thế mấy ngày kế tiếp, Mị đều cùng Lạc Lạc cùng ăn cùng ngủ, một chút cũng không rời.

Cốc Đông nhìn Mị khóe môi tươi cười, xem ra có thể làm cho tiểu thư thiệt tình vui sướngm chỉ có phụ tử này thôi.

Mới đi đến phủ cửa, liền thấy Cốc Bắc đứng trước cửa. Vừa thấy Mị, hắn lập tức ra đón, đưa qua một phong thư.

Mị mở ra xem qua, vẻ tươi cười lập tức bị thu hết, đáy mắt vô tận hiện rõ nét bi thống làm cho Thiết Diễm cả kinh, phát sinh chuyện gì ?

Liếc mắt nhìn góc cuối thư hắn thấy được bốn chữ,“Dung Nhược tuyệt bút”.

Dung Nhược là ai? [Sunny: chắc các t.y vẫn nhớ Dung Nhược phải không ^^]

“Diễm, ta đi thư phòng, Lạc Lạc hôm nay liền giao cho ngươi.” Mị dứt lời lập tức vào phủ, đem chính mình nhốt tại thư phòng trong viện.

Ánh nến ở thư phòng , sáng suốt một đêm.

Thiết Diễm độc tọa trong phòng, nhìn Lạc Lạc ngủ trong nôi, suốt một đêm.

Sáng sớm, Thiết Diễm đứng ở ngoài thư phòng, có chút do dự.

Nghe Cốc Đông nói, Mị lần này nhận được hai lần quốc yến, một cái là nghênh đón Nhật Bản sứ giả hôm qua , một cái khác là hôm nay. Thái nữ Đại Lý quốc cùng chính quân, vì tân đế đăng cơ, nên đến ra mắt. Hôm qua, Hoàng Thượng cũng hạ chỉ muốn hắn dự thính.

Khi tưởng tượng sắc mặt tái nhợt cùng thân hình gầy yếu của Mị , hắn liền có chút không đành lòng; Còn nhớ đến phong thư hôm qua kia, nghĩ đến trong mắt nàng bi thống như vậy, làm hắn suốt một đêm lo lắng, cuối cùng cũng đẩy cửa phòng.

Trong phòng, tĩnh lặng không tiếng động, tất cả trống trơn, chỉ có phong thư kia đặt ở trên bàn, trên bàn vẫn còn sắp nến, tỏ rõ một đêm không ngủ của nàng.

Thiết Diễm lẳng lặng nhìn chăm chú phong thư kia nửa ngày, xoay người ra phòng, đóng cửa phòng. Hắn không muốn xem chuyện riêng của nàng, lòng thầm nghĩ muốn nghe nàng chính miệng kể ra cho hắn.

Hỏi qua Thiết An mới biết Mị đã vào cung, chuẩn bị quốc yến. Thiết Diễm nghe xong, liền một mình vào cung dự tiệc.

*** ***

Hôm nay Mị bất đồng với ngày xưa, một thân áo trắng, thanh lệ mà thanh lịch; Một cây đàn cổ, ngồi trên đại điện; Đôi mắt vô thần, cả người tản ra khí chất đau thương.

Ánh mắt Diễm lẳng lặng dừng ở trên người nàng, từ khi hồi kinh, hắn cùng với nàng tựa hồ không có cơ hội ở cùng một chỗ , nàng tiều tụy như vậy làm hắn thật không quen, nàng đau thương như vậy làm hắn thật khó chịu, nàng như thế làm tâm hắn như bị xé ra từng mảnh, đau đớn không ngừng.

Tiếng đàn vang lên, âm điệu sâu kín, lộ ra chút ai oán, thanh âm trong trẻo nay chuyển sang trầm thấp uyển chuyển, “Nhân sinh nếu chỉ như lúc ban đầu gặp, chuyện gì gió thu bi họa phiến. Bình thường biến lại cố nhân tâm, lại nói cố nhân tâm dịch biến. Li sơn ngữ bãi thanh tiêu bán, dạ vũ lâm linh chung không oán. Thế nào bạc hạnh cẩm y lang, bỉ dực ngay cả chi ngày đó nguyện.” [Sunny: đoạn này ta không dịch nổi vì ta sợ dịch sẽ lạc ý chính :”>]

Mị ngâm làm cho thái nữ Đại Lý chính quân sắc mặt đại biến, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Mị lại không hề phát giác, ngâm xong khúc đó, lại tiếp tục,“Huyền đã bát loạn, đạn phá quảng lăng tán, từng chấp bút ở đăng bạn, qua lại không chịu nổi; Diệp Không bay lên, không người đến ngâm xướng, ai phất một cái bụi bậm, thi cuốn trong nước dạng; Hoa đầu ngón tay vòng, lãnh vũ lại nhất tiêu, thấy đến mùi thơm đã điêu, đồi bại chi sao; Mộ vô bài minh, thi hồn ai dám bình, tài tình phiêu linh tự tại lòng người. Nhân đã qua đời, chỉ có nhiên, như ngư nước uống ấm lạnh biết, thi từ thiên cổ sự, cùng thất tấc lòng biết; Tình cùng từ, luyến cùng thi, từ từ phiêu tán phồn hoa phá, lãnh vũ tan mất khi không người bi hoa lạc; Thi đã tán loạn, đêm hợp hoa ai xem, phong quá điêu linh đóa hoa, thất sắc ảm đạm; Từ đã hỗn độn, nhất khuyết chiêu quân oán, thượng phiến độc tồn thư cuốn hạ phiến đã không thấy; Giấy đã ố vàng, văn chương vẫn phiền muộn, nhân gian tình cừu mê, ai tới ngâm xướng; Đăng đã Lạc Trần, đêm khuya sớm không người, đêm đọc khêu đèn đã là qua lại, nhân đã qua đời, chỉ có nhiên, như ngư nước uống ấm lạnh biết, thi từ thiên cổ sự, cùng thất tấc lòng biết; Tình cùng từ, luyến cùng thi, từ từ phiêu tán phồn hoa phá, lãnh vũ tan mất khi không người bi hoa lạc.” [Sunny :”> đoạn này ta bó tay :”>]

Tiếng ca thê oán bi thương, thanh uyển động lòng người, thâm trầm như vậy, bi thương như vậy, làm cho những người ở đây không khỏi động dung.

Thiết Diễm vì nàng đau mà đau, vì nàng thương mà thương, vì nàng bi mà bi, thầm muốn cùng nàng chia sẻ, hắn không muốn lại để cho nàng một người độc tọa tới bình minh.

Thái nữ chính quân lại lệ tràn ra mắt, ánh mắt ẩn hàm bi thương, nhìn chăm chú vào Mị, từ đầu đến cuối chưa từng di chuyển.

Mị phủ khăn lên đàn cầm, cung kính cấp Triệu Lang một cái lễ, ngẩng đầu, ánh mắt hai người trao đổi cái đau kịch liệt , nàng liền chậm rãi lui ra.

Quốc yến chấm dứt, Thiết Diễm nóng lòng muốn nhìn thấy Mị, lại chỉ thấy cung nhân đưa tới một tờ giấy nhắn lại,“Có việc ra kinh, ít ngày nữa sẽ về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.