Tương Tư Bất Hối

Chương 68: Chương 68




“Là Lạc Lạc.” Thiết Diễm kích động cầm tay Mị , đưa tay vén lên màn xe, nghĩ muốn ra ngoài xem thử , bộ dáng run rẩy kia hù dọa Mị vội vàng dìu hắn ngồi xuống.

“Chàng ngồi đàng hoàng đi, ta đi xem một chút.” Mị vừa nói, vừa đi ra khỏi xe, thật xa liền nhìn thấy một tiểu bóng dáng xiêu xiêu vẹo vẹo hấp tấp chạy tới.

Mị trong lòng vừa nhảy lên một cái, liền phi thân lên, rơi tại bên tiểu bóng dáng cách đó không xa, ngồi xổm xuống, giang hai tay ôm bóng dáng kia, trực tiếp để tiểu oa nhi kia dựa vào mình.

Tiểu oa nhi Lạc Lạc nhào tới trong lòng nàng, lập tức ôm Mị lên tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa nói, “Nương hư lắm… Ô ô… Không được bỏ rơi Lạc Lạc… Ô ô… Lạc Lạc rất nhớ nương…”

Bộ dáng ủy khuất của hắn khiến trong lòng Mị phát lạnh, nàng dùng sức ôm hắn , nâng lên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn, “Nương không phải không cần Lạc Lạc, nương cũng rất nhớ Lạc Lạc, Lạc Lạc đừng khóc có được hay không? Nương thương Lạc Lạc lắm.”

Lạc Lạc khóc thút thít đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng Mị, đem nước mắt nước mũi đều cọ tại y phục của nàng, bàn tay nhỏ bé nắm vạt áo Mị , nghẹn ngào nói, “Lạc Lạc cũng muốn phụ thân .”

“Nương mang ngươi đi tìm phụ thân được không?” Mị đẩy hắn ra , cọ cọ cái mũi nhỏ của hắn.

“Hảo.” Lạc Lạc nở nụ cười, cánh tay nhỏ bé vòng qua cổ Mị .

Mị ôm lấy tiểu thân thể của hắn, bảo theo An thúc đi về trước, sau đó xoay người, tung người trở về bên xe ngựa, hạ thấp người tiến vào trong xe, đem Lạc Lạc đặt ở bên người Thiết Diễm .

“Phụ thân.” Lạc Lạc ngã vào trong lòng Thiết Diễm , tại trong lòng hắn giống như một con chó nhỏ mà cọ cọ, “Phụ thân xấu lăm… Ô ô… Cả người cũng không cần Lạc Lạc … Ô ô… Lạc Lạc nhớ phụ thân lắm ….”

Mị mắc cười, tiểu gia hỏa này, liền ngay cả lời kịch cũng không thay đổi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt ròng ròng của hắn, tựa hồ gầy đi một chút, cái miệng nhỏ nhắn của hắn cũng đã bị thức ăn của nàng dưỡng đến nếu không phải thức ăn do nàng nấu liền không chịu ăn, trước kia vốn đã ăn ít, bây giờ còn kén ăn, về nhà phải hảo hảo bồi dưỡng phụ tử hai người a.

Nhìn Thiết Diễm ôm Lạc lạc, trong mắt ngấn lệ, nàng không khỏi thở dài; nhìn bộ dáng hắn dè dặt ôm lạc lạc , tuyệt không để ý tiểu nhân nhi kia tại trên người hắn xoa nước mắt nước mũi; rõ ràng thương hài tử như vậy, nhưng lại cái gì cũng không nói được.

Thiết Diễm chỉ là ôm tiểu thân thể mềm nhũn của nhi tử , gương mặt ôn nhu cọ cọ vào đỉnh đầu nhi tử , trong lòng vô cùng mềm mại, vô hạn thỏa mãn.

Thấy Lạc Lạc tiểu gia hỏa này càng cọ càng hăng say, Mị lập tức ôm lấy hắn , “Đừng ép sát người phụ thân quá.”

Lạc Lạc lúc này mới nhìn chăm chú bụng của Thiết Diễm , một hồi lâu sau, mới quay đầu hỏi Mị, “Nương, là muội muội sao?”

“Làm sao ngươi biết?” Mị cùng Thiết Diễm nhìn nhau, kinh ngạc nhìn tiểu nhân nhi.

“Cùng Tiểu Mãn ca ca rất giống nhau mà.” Tay nhỏ bé của Lạc Lạc xoa xoa trên bụng Thiết Diễm , tò mò nhìn, “Muội muội, muội muội…”

Mị nhìn Lạc Lạc, lau khô nước mắt trên mặt hắn, chỉnh lại trang phục bị hắn làm nhăn, sau đó,ẵm hắn đối mặt với Mai Thư Nhã.

“Lạc Lạc, gọi ngoại công.” Hình như là phải kêu ngoại công đi? Mị cũng không muốn suy nghĩ nhiều, bởi vì từ lúc Lạc Lạc đi vào, ánh mắt của Mai Thư Nhã liền không có rời đi quá tiểu nhân nhi này.

“Ngoại công?” Tiểu Lạc Lạc nhìn chăm chú Mai Thư Nhã, dung nhan cùng Mị có một không hai kia, khiến Lạc Lạc cảm giác được rất thân thiết, không còn cảm giác nhát gan sợ người lạ, nhào vào trong lòng Mai Thư Nhã, gọi , “Ngoại công.”

Mai Thư Nhã mềm yếu nhu nhược, phong tình vạn chủng, bị Lạc Lạc một tiếng “Ngoại công” này mà mắt ngân ngân nước, chảy xuống hai bên gò má. Khi Mị từ trên xe ngựa đỡ Thiết Diễm xuống thì đám người Vương quân bị cái bụng to tướng của Thiết Diễm dọa cho hoảng sợ.

Mà tiểu Lạc Lạc nhìn Mị đở Thiết Diễm, cũng nhu thuận ôm cổ Mai Thư Nhã, dựa vào trong ngực của hắn, tha thiết mong chờ nhìn nương cùng phụ thân.

Mị ôm lấy Thiết Diễm đi vào trong phủ, Thiết Diễm giấu mặt vào ngực nàng, né qua ánh mắt chế nhạo chính mình của phụ thân cùng các tỷ phu , còn có Thiết Nguyệt tiểu tử kia đang cười trộm.

Vào phủ, Mị nhìn thầy trò Mai Thư Nhã bên người, đối với đám người Vương quân nói một câu, “Bọn họ sẽ ở trong phủ, làm phiền phụ thân cho người thu xếp một phen.”

Dứt lời, liền đi vào trong phủ , mọi người thấy dung mạo cảu Mai Thư Nhã , trong lòng đã đoán ra một hai, mà Mai Thư Nhã lại bởi vì Mị tự nhiên như vậy gọi Vương quân một tiếng “Phụ thân”, trong mắt có chút buồn bả.

“Ngoại công.” Tiểu Lạc Lạc ôm Mai Thư Nhã lắc lắc, Mai Thư Nhã giật mình, phượng mắt chuyển sang đôi mắt hắc bạch phân minh của Lạc Lạc, lúc này mới cười nhạt, đuổi kịp cước bộ của Mị .

Mị đem Thiết Diễm trực tiếp ôm vào trong viện, Cốc Tây Cốc Bắc đã sớm đi trước một bước trở về, thu thập sạch sẽ chờ bọn người nàng.

Lạc Lạc bị Mai Thư Nhã ôm vào trong phòng , vừa nhìn thấy Mị, liền duỗi thẳng tiểu cánh tay, trong miệng càng không ngừng la hét, “Nương, ôm một cái, nương, ôm.”

Mị vừa đưa tay định ôm tiểu tử kia, Lạc Lạc liền ôm nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong lòng nàng, bộ dáng như thế nào cũng không chịu buông tay . Lạc Lạc như vậy lại khiến tâm Mị đau thêm vài lần.

Lạc Lạc dính nàng như vậy, mấy tháng không gặp, hắn đã biết chạy, Mị nhớ ra mới vừa tiểu thân thể xiên xiên vẹo vẹo lao tới xe ngựa , bất giác liền buộc chặc cánh tay, ôm chặt tiểu nhân nhi trong lòng , hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn giấu ở trong lòng nàng , nói, “Lạc Lạc để cho phụ thân tắm rửa đã, buổi tối sẽ cùng nương và phụ thân cùng nhau ngủ, có được hay không?”

“Hảo.” Lạc Lạc ngẩng đầu, nhìn Mị, lộ ra nét tươi cười hài lòn, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, tại trên mặt Mị hôn “chụt” một cái, Mị cũng cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, hứng chơi đùa bắt đầu nổi lên, ngươi hôn ta một cái, ta liền hôn lại ngươi một cái.

Thiết Diễm nhìn bọn họ, trong mắt hạnh phúc tràn ngập, khóe môi là nụ cười sủng nịch mà bất đắc dĩ .

Mai Thư Nhã nhìn hai người kia đứng ở trong phòng chơi đùa, ánh nắng mặt trời chiêu vào trong phòng như chỉ vây quanh mẫu tử bọn họ, trong mắt của hắn nổi lên một tầng rung động, trong tim của hắn tràn đầy cay đắng…

Cùng Lạc Lạc chơi đùa, Mị một mực đều âm thầm chú ý nam nhân này, mới vừa rồi khuôn mặt buồn bả của hắn, nàng không phải không có phát hiện, hiện tại trong lòng hắn ẩn tàng cay đắng nàng cũng hiểu rõ vì sao.

Nhưng, hắn mỗi lần nhớ lại quá khứ thì cả người bi thương phảng phất là từ trong cốt nhục lan tràn ra, khiến nàng không đành lòng đi xé rách vết thương của hắn, khiến thương thế của hắn càng thêm tổn thương.

Nàng cho hắn thời gian cùng không gian, cho hắn làm ra lựa chọn, nàng sẽ không buộc hắn nhận thức nàng, nàng sẽ chậm rãi chờ quyết định của hắn.

Mị một tay ôm Lạc Lạc, đi tới bên người Mai Thư Nhã, ôm vai hắn, tự nhiên mà tùy ý nói, “Đi nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi tốt sau đó cùng nhau dùng bữa tối, ta sẽ ra sau.”

Mai Thư Nhã cười cười, còn không trả lời, tiểu Lạc Lạc cũng là nghe hiểu, dựa vào bả vai Mị, cười híp mắt, “Hảo, ngoại công, thức ăn nương làm Lạc Lạc thích nhất đó.”

Mị cúi đầu dùng cái mũi cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, đau lòng nói, “Tiểu tham miêu, nương khuất mặt, có phải hay không không có ăn cơm thật ngon , ngươi gầy đi nhiều đó.”

“Lạc Lạc có ăn.” Lạc Lạc nhỏ giọng nói, đầu lại giấu vào hõm vai Mị.

“Ta đây đi nghỉ ngơi .” Nụ cười của Mai Thư Nhã lại lần nữa mềm mại đáng yêu hiện lên trên mặt, âm thanh dễ nghe khiến Lạc Lạc quay đầu, nhìn về phía hắn.

“Lạc Lạc, hôn nhẹ ngoại công một cái.” Mị lắc lắc tiểu nhân trong lòng.

Lạc Lạc nghe lời khuynh thân tại trên mặt Mai Thư Nhã hôn một cái, thanh tú hướng Mai Thư Nhã cười.

Mai Thư Nhã sờ sờ hắn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, xoay người đi ra ngoài, đứng ở cửa mà cười thầm, nàng khiến Lạc Lạc gọi hắn là ngoại công, kỳ thật, …Nàng không phải… không nhận hắn. Mị để Lạc Lạc cùng Thiết Diễm ngủ một lát, Lạc Lạc trái lại nằm bên cạnh bên ngườiThiết Diễm, cách bụngThiết Diễm, đưa tay nhỏ bé xoa xoa trên gương mặt gầy gò của Thiết Diễm , “Phụ thân, gầy.”

Một câu nói, mắt Thiết Diễm liền có chút ươn ướt, đứa con trai này, không được gặp hắn lâu như vậy,thật rất nhớ; khi nhìn thấy thì, lại nghĩ muốn cũng giống như Mị, ôm hắn hôn nhẹ như vậy , sau đó nói rất nhớ hắn. Nhưng, chính mình trừ…ra ôm hắn, cái gì cũng nói không ra lời.

Lạc Lạc bò đến trước mặt Thiết Diễm , thăm dò hôn nhẹ trên gương mặt hắn , “Lạc Lạc hảo nhớ phụ thân.”

Thiết Diễm một tay ôm chầm Lạc Lạc, nhẹ nhàng mà xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của hắn, cuối cùng cúi đầu nói, “Phụ thân cũng nhớ Lạc Lạc a!”

“Phụ thân, ngủ.” Lạc Lạc dùng tay nhỏ bé vỗ bả vai Thiết Diễm , thật giống như khi Mị vỗ vai hắn khi dỗ hắn ngủ.

Thiết Diễm cười, nguyên lai những cử chỉ thương yêu của Mị hắn vẫn nhớ kỹ, hắn nhớ kỹ nương là như thế nào dỗ hắn, hôm nay lại dùng để dỗ phụ thân của mình.

Cùng nhau ngủ, đầu dựa sát vào nhau, hai cánh tay quàng sang người nhau, đây sẽ lại là một hình ảnh Mị không bao giờ quên được.

Nàng không một tiếng động ngồi vào bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử đỏ bừng , nhìn bên môi mỉm cười của Thiết Diễm , đây sẽ là tất cả của nàng a .

Nàng đưa tay giúp hai người nằm hảo dưới chăn, lẳng lặng nhìn khuôn mặt gầy gò của Diễm, yên lặng nhìn một hồi, xoay người ra ngoài, nàng hiện tại muốn làm chính là dưỡng mập phụ tử hai người. Bữa tối, Thiết phủ trên bàn lại ngồi đầy người, là vì có cả thầy trò Mai Thư Nhã.

Nhìn một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc hương vị , Mai Thư Nhã nhìn về phía Mị, ánh mắt quái dị đi rất nhiều, nữ nhân này không chỉ thích ở trong nhà bếp, mà cònrất co tài nấu nướng , đặc biệt là thức ăn bày ở trước mặt Thiết Diễm, Tiểu Mãn, Lạc Lạc cùng một tiểu tử khác, càng là tinh sảo không thể phản đối .

Thiết Dũng sau khi gắp miếng đầu tiên, mọi người nhao nhao hướng tới thức ăn mình thích mà gắp, mà Mị cũng chỉ gắp mấy thứ tại đĩa trước mặt mình cho Mai Thư Nhã .

Mai Thư Nhã chỉ là yên lặng thưởng thức, không nói gì. Lại là một cái đĩa nữa đưa tới, đều là món ăn hắn thích, hắn có chút mơ hồ , chỉ có thể hít sâu, cố gắng ăn, ánh mắt liều mạng mà nhìn thức ăn, những thức ăn này đều là mỹ vị, nước mắt cố gắng kiềm nén cũng là muốn chảy xuống rồi.

Hắn sai lầm rồi, hắn thật sự làm sai rồi , nhưng cái gì mất đi đã mất rồi, hắn, vẫn còn có cơ hội đền bù sao? Hắn, vẫn còn có cơ hội có được lại hạnh phúc sao?

Nụ hôn của Lạc Lạc ẩm ướt vẫn còn phảng phất ở trên mặt của hắn, trên đầu vai còn có thể cảm giác được độ ấm khi Mị ôm ắn, nàng, có trách hắn không? Tại sao? Nàng cho tới bây giờ cũng không hỏi gì. Chẳng lẽ nàng thật sự không thèm quan tâm như vậy ?

Nhưng, hắn thật sự sợ, sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của nàng, vẻ mặt thương tâm của nàng, sợ nàng sẽ khơi dậy nỗi đau đó của hắn, khiến cho hắn mất đi cảm giác ấm áp cuối cùng…

“Ngoại công, ăn đi.” Tiếng nói thanh tú tinh tế cắt đứt suy nghĩ rối loạn của Mai Thư Nhã, giương mắt lên liền nhìn thấy tiểu cánh tay kia đưa tới trước mặt hắn một miếng thịt.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chờ mong kia, Mai Thư Nhã há mồm ăn thức ăn trước mặt , cười cười nhìn Lạc Lạc, “Ân, ngon lắm.”

Nhìn nét tươi cười thanh tú của Lạc Lạc, nhìn tiểu thân thể nhào vào trong lòng hắn, Mị cười đến ôn nhu, Mai Thư Nhã cảm giác được, có lẽ, hắn có thể thử xem, có lẽ, cũng không khó khăn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.