Tương Tư Bất Hối

Chương 8: Chương 8




Năm Hiếu Tông thứ nhất.

Du Nhiên Tiếu các

Mị ngửa đầu ngồi dựa vào ghế, trước mặt là một cây đàn tranh, ở trên còn lưu lại vài giọt rượu cùng một bầu rượu đã vỡ tan, nàng đã say rồi a.

Trước mắt là một mảnh trắng xoá , Mị cái gì cũng thấy không rõ, nhưng trong đầu lại nhớ rất rõ lời Cốc Tây, Thiết gia cả nhà bị bỏ tù, tội danh: Khi quân.

Nàng vẫn nhớ rõ ràng rành mạch từng lời từng chữ Cốc Tây nói khi đó.

*** ***

Nhớ rõ ngày ấy vừa nhận được tin tức, nàng không ngừng nghỉ chạy như bay về kinh thành, đứng ở trước Thiết phủ, nhưng đập vào mắt lại chỉ có phong ấn hoàng gia trên cửa lớn Thiết phủ .

Mờ mịt, nàng không biết trở lại Du Nhiên Tiếu các như thế nào, không biết làm sao vào phòng, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ngơ ngác đứng ở trước bàn, cho đến khi Cốc Đông xuất hiện……

Cốc Đông nói, Thiết Diễm hồi kinh, mới vừa tới cửa thành, liền bị một đạo thánh chỉ áp giải tới Thiên Lao.

Cốc Đông nói, thánh chỉ viết, Thiết gia con là Diễm, nam giả nữ trang, đảo lộn luật pháp, Thiết gia một nhà, khi quân phạm thượng, cả nhà sử trảm.

Cốc Đông nói, nhờ Hiền vương Triệu Cần cùng Tể tướng Diệp Toàn nói giúp, võ tướng trong triều can ngăn xin tha, Tân hoàng lại tuyên chỉ, Thiết gia con là Diễm, nam giả nữ trang, đảo lộn luật pháp, nhưng niệm chiến công, xá tử tội, ban thưởng cho nguyên soái Tiết Thống làm thị nô; Thiết gia là Thiết Dũng, Thiết Quảng cả đời giam cầm trong Tây Giao cấm cung; Thiết gia cả nhà bị giáng xuống làm thứ dân, trục suất khỏi kinh đô.

Ban thưởng làm thị nô…… Ban thưởng làm thị nô……Một câu này giống như tiếng sét bên tai, làm nàng thất hồn lạc phách, rốt cuộc nghe không vào những cái khác, trong đầu chĩ lặp đi lặp lại một câu, thị nô, thị nô, phàm là nam tử thân là thị nô tức là tiện nhân thấp nhất trong phủ, không có nổi danh phân, không có địa vị, không có gì bảo đảm, dù chết cũng sẽ không có người nào hỏi thăm.

Nàng mong nhớ hắn, nhưng hắn lại bị chà đạp như vậy, làm nhục như vậy, khinh miệt như vậy……

Mị nhốt mình tại trong phòng ba ngày, tâm, đã muốn đau đến chết lặng.

Nàng dùng khinh công thượng thừa, chạy cực nhanh về kinh đô, nhưng hết thảy vẫn không thay đổi được gì.

Nàng còn có thể làm cái gì…… Còn có thể làm cái gì đây……

Nàng rốt cục đã hiểu cái gì gọi là tình thương, là đau lòng, là tan nát cõi lòng…..

Chàng kiêu ngạo như vậy ……

Chàng kiên cường như vậy ……

Chàng cứng cỏi như vậy ……

Chàng vì thiên hạ như vậy……

Từ nay về sau lại như chim gãy cánh, bị giam cầm bên trong nhà tù kia ……

Chàng nhất định là không cam lòng!

Mị xoa huyền cầm , nhắm mắt, trải nỗi lòng theo tiếng đàn trong bầu trời đêm.

Nàng đau, hắn bi. Nàng oán, hắn khổ. Nàng phẫn hận, hắn không cam lòng……

Thật lâu thật lâu sau đó, một khúc nhạc lại tiếp theo một khúc nhạc, tiếng đàn cứ như vậy vang lên cho đến khi bắt đầu có ánh sáng len lỏi phía chân trời xa.

*** ***

Mị mở cửa phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tiều tụy, nói với người đứng một đêm ở ngoài phòng của nàng nghe tiếng đàn ,“Vào đi!”

Ngồi trở lại ghế, Mị sắc mặt bình tĩnh,đáy mắt phẳng lặng, nói:“Đem chuyện ngươi nói hôm qua lặp lại lần nữa.”

Trước mắt là tiểu cung chủ nhìn không khác lúc thường lắm, Cốc Đông lại tổng cảm thấy có chút không đúng, trong miệng vẫn là từ tốn kể lại .

Anh Tông chết bất đắc kỳ tử, thái nữ kế vị, xưng là Hiếu Tông.

Lập chính quân của thái nữ là Tiết Nguyên Anh làm Phượng hậu.

Sau khi kế vị, đạo thánh chỉ thứ nhất khi lần đầu tiên lên triều đó là đem người nhà Thiết gia nhân khi quân phạm thượng, áp giải Thiên Lao, chờ xét xử. Thiết Diễm hồi kinh, vừa vào Thiên Lao, thánh chỉ liền lại đến, xử trảm cả nhà Thiết gia . Sau do Hiền vương, Tể tướng cùng chúng tướng quân liều mạng khuyên ngăn, Hiếu Tông bất đắc dĩ đáp ứng sửa đổi lại ý chỉ. Phái Tiết quốc trượng đi đến Thiên Lao, chỉ cần Thiết Diễm nguyện ý vào Tiết phủ làm thị nô của Tiết Thống , Thiết gia một nhà sẽ miễn tử tội. Thiết Diễm gật đầu, Hiếu Tông lập tức ban hạ thánh chỉ, đêm đó Thiết Diễm liền bị đưa vào Tiết phủ.

“Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!” Mị hừ lạnh nói, Tiết gia này không ưa Thiết gia, trong triều mọi người đều biết sớm , nay Diễm thân phận bại lộ, đúng là cho các nàng một cơ hội diệt trừ Thiết gia. Diễm vào Tiết phủ chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

Mị trầm ngâm trong chốc lát, nói:“Tìm một người tiếp cận Diễm , ở gần bên bảo hộ, tùy thời mà hồi báo. Phái ám vệ thâm nhập cấm cung, âm thầm bảo hộ người nhà Thiết gia, tuyệt đối không thể làm sai.”

“Dạ.”

“Còn có, ta muốn sở hữu danh sách những người có liên quan đến việc này , tên, nơi ở, tính cách, nhược điểm, ta muốn tư liệu đầy đủ.”

“Dạ.” Cốc Đông vâng lệnh rời khỏi, đứng ở ngoài cửa phòng, nàng rốt cục đã biết có cái gì không đúng nha.

Từ đầu đến cuối, tiểu cung chủ trên mặt không có biểu tình gì, trên người nàng lại có cảm giác của một loại đau thương phẫn hận cùng lệ khí lãnh liệt .

Đây là cảm xúc của một đứa nhỏ chín tuổi bình thường sao?

Tuy rằng biểu hiện của tiểu cung chủ từ đó tới bây giờ không có gì là giống một đứa nhỏ.

Thiết Diễm tướng quân này ở trong lòng cung chủ chỉ sợ là có địa vị tuyệt đối trọng yếu đi.

Dù sao đi theo bên người cung chủ , trừ bỏ nhạc khí cùng rượu, chưa từng thấy nàng đem bất luận kẻ nào đặt ở trong mắt, người kia lại khác nha.

Cốc Đông quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, liếc mắt một cái, lập tức nhanh chóng rời đi, đi làm chuyện cung chủ giao cho .

Trong phòng……

Mị ngồi trên ghế, đầu, cúi. Hai tay, nắm chặt đặt ở trên bàn. Móng tay đâm vào bàn tay thật sâu . Thật lâu, thật lâu sau, nàng vẫn duy trì cùng một cái tư thế, vẫn không nhúc nhích, trong lòng cũng đã qua trăm chuyển ngàn hồi.* Sunny: trải qua nhiều suy nghĩ*

Diễm, ta nghĩ nhiều rồi, nếu như lấy thủ cấp của tên hôn quân kia vì hận thù của ta , oan ức của chàng , chàng sẽ vì lòng trung quân ái quốc của mình làm cho chúng ta từ nay về sau rốt cuộc không thể ở bên nhau!

Diễm, ta đa nghĩ nhiều, nếu nhảy vào Tiết phủ như vậy, diệt cả nhà nàng ta, cứu chàng đi ra, vì oán hận của ta , không cam lòng của chàng , vì người nhà, vì danh dự Thiết gia trăm năm , chỉ sợ là chàng thà chết cũng không chịu đi!

Nếu vậy, để cho ta bảo hộ chàng đi!

Ta có khả năng , sẽ dốc hết sức bảo vệ chàng. Ngay cả khi thân mình đầy thương tích, ruột đứt từng khúc, ta, cũng không oán, dứt khoát như vậy.

Chắc chắn sẽ có một ngày, chàng được tự do sải cánh trên bầu trời kia.

Lại là vào đêm

Mị ngồi ở đình bên trong hoa viên, gãy đàn.

Thiết Diễm, Thiết Diễm, Thiết Diễm……

Quanh quẩn trong lòng đều là hắn, tên của hắn, dáng người của hắn, dung nhan của hắn nàng cũng đã khắc vào thật sâu trong lòng .

Bảy ngày nay, chàng ở Tiết phủ rốt cuộc như thế nào rồi?

Nàng chờ tin tức hắn , trong lòng lo âu, không có chỗ phát tiết, chỉ có thể đánh đàn, gắng kiềm chế suy nghĩ hỗn loạn của mình.

“Tranh ~~” Tiếng đàn đột nhiên dừng, một giọt máu tươi rơi xuống thân cầm, Mị kinh ngạc nhìn trên dây đàn vương vài giọt máu, là máu rỉ ở ngón tay. Nhưng kì lạ là nàng không có cảm nhận gì sâu sắc lắm a. Nỗi đau thể xác làm sao bằng nỗi đau trong lòng?

“Cầm này, sợ là chịu không nổi đau khổ của ngươi đâu.” Ngoài đình, dưới ánh trăng, giữa đường mòn, đứng dưới bóng trăng là một nam tử mặt mày như họa, mặc dù một thân là quần áo màu xám cũng không che lấp được vẻ đẹp tuyệt sắc khuynh thành của hắn .

“Du Nhiên?” Mị thì thào gọi tên người kia.

Đây đúng là Du Nhiên Tiếu các Các chủ, Du Nhiên.

Du Nhiên nhìn nữ nhân ánh mắt trống rỗng ngồi trong đình , hắn và nàng đã ở chung 3 năm a.

Nàng, là quý nhân của hắn.

Nàng, giúp hắn thoát khỏi nơi dơ bẩn kia.

Nàng, cổ vũ hắn quên đi quá khứ, một lần nữa bắt đầu lại.

Nàng, dạy hắn, không cần để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ cần bừa bãi sống đúng với bản thân.

Nữ nhân sáng sủa lạc quan lại thông minh như vậy, cái gì có thể vây khốn nàng, làm khó được nàng? [ Sunny: haha! Trên đời chỉ có một người thôi a~. Khỏi nói chắc các t.y của ta cũng biết hén ;;]]

Tiếng đàn kia thâm trầm như biển, làm cho người ta có cảm giác bi thương, hắn là cãm thấy có chút kì lạ, đàn tranh nho nhỏ kia sao lại có thể chịu được a.

Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng chưa bao giờ từng hỏi qua chuyện của nàng. Hắn chính là chỉ cần ở đây quản lý tiểu lâu này thật tốt, giúp nàng nghỉ ngơi khi mệt mỏi a.

Trong lòng của nàng, nhất định là chứa một người khác rồi. Thường ngày nghe nàng nói muốn kết hôn với vị phu lang nào đó, hắn nghĩ nàng chỉ là tiểu hài tử, nói giỡn mà thôi.

Nhưng mấy đêm này, tiếng đàn không lúc nào ngừng nghỉ, thanh âm lại giống như khóc than. Vì tình mà ruột gan như đứt từng khúc sao?

Hắn mới đầu khiếp sợ, sau lòng lại chua xót, rồi đến hâm mộ, cho tới bây giờ lại vạn phần đau lòng, vì nàng mà đau lòng a.

Thương tiếc cho tình thâm của nàng , đau lòng cho tiếng đàn tuyệt vọng của nàng.

Cuối cùng đã sáng tỏ, nhìn nàng như vậy, hắn không có khả năng là người nàng thích a.

Vì thế, hắn đến đây xem nàng, đau lòng của nàng, bi thương của nàng ……

“Du Nhiên……” Một tiếng này, giọng nói nghẹn ngào, Du Nhiên đi vào trong đình, nhẹ nhàng đem thân mình run rẩy của Mị ôm vào trong lòng, ôm nàng, hắn hơi hơi loạng choạng, nàng ở trong lòng hắn im lặng run run, trước ngực hắn dần dần thấm lạnh… [ Sunny: Tỷ ơi! Tỷ đừng khóc a~… Mụi muốn khóc theo tỷ roi~~]

Mị chưa bao giờ từng có cảm giác yếu ớt vô lực như vậy , trước mắt là một màu xám tái nhợt, không hề có sắc thái, thật giống như hắc bạch tâm tình* của nàng hiện nay. [Tâm tình không tốt]

Giận, oán, thương, đau, cuối cùng, hóa thành tuyệt vọng cùng bất lực, tràn ngập trong lòng, làm cho nàng không biết làm sao mới ổn nữa.

Du Nhiên ôm nàng làm cho nàng có được nơi phát tiết, hắn là người ở chung lâu nhất với nàng ở nơi này , là người duy nhất nghe hiểu được tiếng đàn của nàng.

Hắn là sư phụ của nàng , thân nhân của nàng , tri kỷ của nàng.

Ở trước mặt hắn , nàng có thể dỡ xuống lớp ngụy trang, phát tiết bi thương.

Du Nhiên cảm giác được người trong lòng chậm rãi an tĩnh lại, thân mình cũng không còn run rẩy, hô hấp cũng dần dần ổn định. Nhưng tâm hắn cũng vì vậy mà càng thêm đau, nàng, đem bi thương của nàng chôn ở nơi nào rồi?

Mị chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt bình tĩnh như thường, nếu không phải trước ngực còn vương lại nước mắt, Du Nhiên còn tưởng rằng mới vừa rồi hết thảy đều là ảo giác của chính mình nữa.

“Du Nhiên, cám ơn ngươi!” Mị nhẹ nhàng cười.

“Không cần cười như vậy .” Du Nhiên đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng , nàng càng lớn càng thanh tú , so với các nam tử còn muốn tú lệ hơn vài phần. Nàng như vậy cũng không phải là thê chủ lý tưởng trong lòng các nam tử khác, nhưng thâm tình của nàng, chỉ sợ là một vị thê chủ mà trong lòng các nam nhi thiên hạ tha thiết ước mơ đi.

“Không thích cười thì đừng cười.” Du Nhiên hít một tiếng,“Mặc kệ ngươi gặp chuyện gì, nơi này vẫn luôn là nhà của ngươi, có thể cho ngươi cảm giác an toàn, không cần phải luôn phòng bịđâu.”

Mị cười, thấy được đau lòng trong mắt Du Nhiên . Hắn hiểu nàng như vậy, sao có thể không hiểu tiếng đàn của nàng đâu.

Phải rồi a? Nàng là người nhà của hắn mà! [Sunny: Ôi ta thương Mị tỷ, thương Diễm ca, Du Nhiên ca! Thương hết nha~~~~]

“Biết rồi, Du Nhiên. Đêm đã khuya, trở về nghỉ ngơi đi.”

“Hảo. Ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi đi.” Du Nhiên xoay người rời đi.

Thấy bóng dáng hắn biến mất ở ngoài cổng vòm, trước mặt Mị liền xuất hiện một người, là Cốc Đông.

Mị nhìn nàng, không lên tiếng.

“Cung chủ, Tiết phủ truyền tín.”

“Nói cái gì?” Mị cuối cùng cũng không thể đè nén nổi được nóng lòng của nàng nữa a.

Cốc Đông không nói gì, chính là hé ra một tờ giấy nho nhỏ .

Mị híp mắt, xem hoàn tín rồi, một chưởng phá tan một góc đình. [ Trời…Tỷ ơi bình tĩnh :-s]

Nhìn phía Tiết phủ, cặp mắt xơ xác tiêu điều bỗng lọ rõ tia máu, đột nhiên phóng thích sát khí sắc bén làm cho Cốc Đông không khỏi tâm thần chấn động.

Mị xoay người hướng ngoài đình, trong nháy mắt phóng đi, như cầu vồng xẹt qua bầu trời, ẩn vào trong màn đêm dày dằng dặc……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.