Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 14: Chương 14: Biệt ly




Nguyễn Vân nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rưỡi tối. Lẽ ra giờ này anh phải về rồi?

Hôm nay Đỗ Phong đi phỏng vấn xin việc ở Viện Thiết kế. Nơi này có yêu cầu tuyển dụng vô cùng nghiêm ngặt, lại chi lấy hai người, ứng viên ngoài cái bằng đẹp ra còn phải làm bài thi nhanh trong vòng tám tiếng đông hổ, nghĩa là hoàn thành bản thiết kế trong tám tiếng đó.

Nguyễn Vân lên năm ba cũng đã được nếm mùi tàn khốc của cuộc thi này. Thông thường thời gian thi kéo dài

sáu đến tám tiếng, tuy nhiên để hoàn thành bản thiết kế trong thời gian ngắn như vậy thì không phải chuyện dễ dàng. Thí sinh được phép ra ngoài ăn, nhưng mọi người đều tranh thủ làm bài và bỏ qua bữa trưa.

Đỗ Phong bắt đầu làm bài từ tám giờ sáng, bốn giờ chiều phải hoàn thành rồi ngồi chờ kết quả. Tuy có nhiều người tài giỏi đến ứng cử nhưng Nguyễn Vân tin tưởng anh là người xuất sắc nhất.

Mỗi giây mỗi phút trôi qua Nguyễn Vân càng thêm thấp thỏm. Liệu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?

Không thể ngồi yên được nữa, Nguyễn Vân xách túi chạy ra ngoài.

"A."

Vừa thò đầu ra khỏi cửa cô đã giật nảy mình vì một con gấu bông to bự đột ngột xuất hiện.

Đỗ Phong từ phía sau con gấu bông nhô đầu lên:"Thích không?"

Nguyễn Vân vuốt ngực trấn tĩnh lại:"Con gấu bông to thế này, làm em sợ hết hồn!"

"To mới thích chứ! Em không thấy nó mang lại cảm giác an toàn à?" Đỗ Phong vừa nói vừa dúi con gấu bông vào tay Nguyễn Vân

Nguyễn Vân suýt ngã:"Mang vào phòng kiểu gì cũng dọa chết chúng nó, hơn nữa phòng em không có chỗ để."

Đỗ Phong cười xấu xa:"Để nó ngủ giường em, em ngủ đất là được mà."

"Còn lâu nhé! Em sẽ để nó nằm gầm giường ngủ với chuột."

Đỗ Phong nghiêm mặt:"Không được ngược đãi nó! Em phải coi nó là anh."

"Ha ha..." Nguyễn Vân bật cười, "Hóa ra anh về muộn thế này là vì đi tìm thế thân à?"

"Ừ, anh phải tới rất nhiều cửa hàng mới tìm được con gấu có phong độ thế này đấy. Sau này những lúc anh không ở bên cạnh em, nó sẽ thay anh ở bên em. Em thích không?"

Nguyễn Vân gật đầu, cảm thấy cay cay nơi sống mũi.

Đỗ Phong nắm tay cô:”Mình đi ăn thôi!”

Giờ này, quán cơm nhỏ cạnh trường khá đông, sinh viên túm năm tụm ba rủ nhau đi ăn.

“Em muốn ăn gì?” Đỗ Phong đưa thực đơn cho Nguyễn Vân, sau đó châm một điếu thuốc.

“Em không đói, anh gọi đi.: Nguyễn Vân chăm chú nhìn anh, “Bộ dạng anh lúc hút thuốc rất đẹp.”

“Cảm ơn em!” Đỗ Phong mỉm cười, búng tàn thuốc xuống, không cho khói thuốc bay về phía Nguyễn Vân.

Bác gái chủ cửa hàng đi tới bắt chuyện:”Đến rồi hả? Ăn gì? Lần đầu tiên thấy cháu đưa bạn gái đến nhé.”

Đỗ Phong nói vài câu khách sáo rồi gọi món.

“Anh với bác chủ quán có vẻ thân, anh hay đến đây ăn à?” Nguyễn Vân tò mò hỏi.

Vì trường học nằm ở ngoại ô, an ninh buổi tối không tốt nên Nguyễn Vân rất ít khi ra khỏi trường, không ngờ bên ngoài náo nhiệt như vậy.

“Anh đi làm về muộn, căng tin không còn cơm. Quán này đồ ăn vừa ngon vừa rẻ, nên anh thành khách quen.”

Đỗ Phong ho nhẹ mấy tiếng. Nguyễn Vân vội vàng đưa trà cho anh.

“Anh đừng hút nhiều thuốc quá, không tốt đâu.”

“Anh quen rồi, không bỏ được.” Đỗ Phong uống mấy ngụm trà.

“Hôm nay anh phỏng vấn thuận lợi không?”

Đỗ Phong nhíu mày, sắc mặt trầm ngâm.

“Không sao, còn nhiều Viện thiết kế nữa mà. Không được chỗ này thì tìm chỗ khác.” Nguyễn Vân vội vã an ủi.

Đỗ Phong chợt cười:”Anh nói trượt à? Anh đươc miễn thi. Thứ hai tuần sau bắt đầu đi làm rồi.”

“Anh dám lừa em. Hóa ra cả ngày hôm nay anh không đi thi mà đi tìm mua gấu bông.” Nguyễn Vân dí ngón tay vào mũi Đỗ Phong, “Chúc mừng anh! Nhưng anh vẫn chưa tốt nghiệp, sao đã đi làm được?”

“Anh tự xin. Đằng nào cũng phải đi làm, tìm việc chính thức vẫn hơn đi làm thêm.”

“Trường cũng đồng ý ạ?”

“Không sao, anh đã xin phép chủ nhiệm khoa rồi. Thầy nói chỉ cần không làm lỡ luận văn tốt nghiệp, đi làm sớm cũng được.”

Nguyễn Vân nắm tay Đỗ Phong, ngắm nhìn gương mặt đã sớm hằn lên dấu vết của sự vất vả:”Anh thực sự rất đặc biệt.”

Cơm được dọn lên, Đỗ Phong bắt đầu ăn, vẫn giống như lần đầu tiên Nguyễn Vân thấy anh ăn.

Cô nhìn gương mặt gầy gầy của anh mà trong lòng dâng lên nỗi chua xót. Bình thường vì tranh thủ thời gian mà anh chỉ ăn dăm ba miếng là đã giải quyết xong bữa cơm, thậm chí có những khi quá bận mà bỏ bữa. Cứ kéo dài như thế, chẳng mấy mà bị đau dạ dày mất!

Nguyễn Vân gắp thức ăn vào bát Đỗ Phong, nhắc nhở anh ăn chậm lại.

Đỗ Phong vui vẻ nói:”Em cũng ăn chút đi. Ngon lắm.”

“Em sợ cay.” Nguyễn Vân cau mày nhìn một bàn đồ ăn cay

“Sao em không nói sớm?” Đỗ Phong rót một cốc nước, gắp thức ăn nhúng vào rồi bỏ sang bát Nguyễn Vân, “Như thế này chắc bớt cay một chút đấy.”

Nguyễn Vân nếm thử, mỉm cười gật đầu, sau đó ăn cơm ngon lành.

Cả chiều lo lắng cho buổi phỏng vấn của Đỗ Phong, cô chưa ăn thứ gì vào bụng, lúc này quả thực là rất đói.

“Không ngờ anh còn biết chăm sóc người khác! Này, có phải anh rất có kinh nghiệm tình trường không thế?” Nguyễn Vân vừa ăn vừa trêu chọc Đỗ Phong

Một lát sau vẫn không thấy hồi âm, cô ngẩng đầu, Đỗ Phong đã buông đũa, vẻ mặt trầm tư.

Nguyễn Vân liền đoán được anh từng có một mối tình. Mặc dù cô rất tò mò nhưng rõ ràng Đỗ Phong không có ý muốn nói. Cô cứ canh cánh mãi trong lòng về chuyện này, không thể nào giữ tâm trạng bình thường cho được. Anh không muốn nhắc tới, nghĩa là anh còn để tâm.

14.2

Tâm tình không tốt khiến Nguyễn Vân thường xuyên giận dỗi vô cớ, cãi nhau với Đỗ Phong vì những chuyện vặt vãnh. Những lúc như thế, Đỗ Phong luôn im lặng, chịu đựng sự bướng bỉnh của cô.

“Anh về trường càng ngày càng muộn, anh đang trốn tránh em phải không?” Nguyễn Vân bực dọc tra hỏi.

“Không phải, dạo này anh đang bận làm kế hoạch, mọi người đều phải tăng ca.” Đỗ Phong bất đắc dĩ giải thích.

“Ừm. Tùy anh.” Nguyễn Vân vùng vằng.

Thái độ này của anh khiến cô phẫn nộ. Cô mím môi quay lưng bỏ đi.

Trước giờ luôn là em nhìn bóng lưng anh xa dần, hỏm nay hãy để em đi trước một lẳn!

Nước mắt rơi xuống từng giọt. Anh thực sự không quan tâm tới em?

“Anh biết không? Em rất ghét những khi anh im lặng không nói.” Không cán biết anh có nghe thấy hay không, Nguyễn Vân vẫn thốt lên câu đó rỏi bước chân nhanh dần.

Ngày tốt nghiệp chẳng mấy chốc đã đến, toàn trướng bị bao phủ bởi không khí biệt ly đẫy lưu luyến.

Bạn cùng phòng đều đi xem buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp cùa anh chị khóa trên, Nguyễn Vân không đi, cô vẫn chưa nguôi giận.

Đã hai tuần nay, có không gặp Đỗ Phong. Những người đang yêu nếu có cãi vã thì thường là bạn trai dỗ dành bạn gái. Cô cũng muốn được đặc quyền đó, vì thế nhất quyết không chịu xuống nước. Đỗ Phong từng gọi điện mấy lần cho cô nhưng chỉ nói là tình hình gần đây bận rộn những gì và dặn dò cô tự chăm sóc bản thân. Nguyễn Vân càng thêm bất mãn.

"Nguyễn Vân, không đi xem bảo vệ à? Hay lắm!" Trình Ngọc và Trần Nhã Lệ cùng đi vào.

"Đúng đấy, giai nhà cậu cực kỳ xuất sắc nữa!"

"Mình mệt." Nguyễn Vân lười nhác đáp.

"Cãi nhau phải không?" Trình Ngọc quan tâm hỏi.

"Cãi nhau đượcl à tốt."

"Lúc nãy mình thấy anh Phong đứng trên bục nhìn quanh. Chắc tìm cậu. Cậu không đến, anh ấy có vẻ thất vọng lắm!"

"Anh ấy bảo vệ tốt không?" Nguyễn Vân chung qui vẫn không tránh khỏi tò mò.

"Vì không có cậu đến cổ vũ nên anh ấy thiếu một chút tự tin, nhưng mà vẫn rất tốt. Anh ấy hiểu biết rộng nên chẳng có câu hỏi nào làm khó được anh ấy cả. Trời ơi trông anh ấy lúc đó phong độ cực kỳ luôn!"

"Thế à?" Nguyễn Vân đỡ đẫn.

"Cậu đấy, nhất định phải trân trọng tình cảm này. Đừng có trẻ con như thế nữa. Chẳng phải cậu thích nhất sự chính chắn của anh ấy à? Hay là giờ cậu thích kiểu bạn trai La San để suốt ngày cải nhau?"

"Nhưng mình cảm thấy anh ấy không quan tâm mình."

"Quan tâm không có nghĩ là phải nói ra thành lời. Tính anh ấy như thế rồi, anh ấy không yêu cậu vì sao lại ở bên cậu chứ? Huống hồ anh ấy đã vì cậu mà từ bỏ cơ hội có việc làm tốt, như thế còn chưa đủ chứng mình tất cả sao?

Nghe những lời của Trìn Ngọc, Nguyễn Vân không khỏi cảm thấy hôt thẹn.

Sau hoàng hôn, hai người hẹn nhau trong vườn cây.

“Nghe nói anh bảo vệ thành công rồi?”

“Hôm đó em không tới à?”

"Ừm, xin lỗi!” Nguyễn Vân cúi đầu.

“Không sao.” Đỗ Phong thờ ơ đáp.

“Em mua vé tàu rồi, mai em vê quê nghi hè.” Nguyễn Vân ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng lại đau âm ỉ.

“Vội như thế à?” Đỗ Phong tỏ rõ vẻ hụt hẫng. Mấy ngày qua bận rộn nhiêu việc, anh vốn định từ hôm nay sẽ bù đắp cho cô.

Nỗi tiếc nuối trào dâng trong lòng.

“Anh rảnh thì đi tiễn em nhé?”

“Chuyện quan trọng như vậy sao không nói với anh mà tự quyết định thế?”

“Em tưởng anh rất bận.”

“Giữa chúng ta có cần khách sáo như vậy không?” Đỗ Phong cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu.

Ở sân ga, hai người nắm tay nhau, im lặng bước đi. Lên tàu, tìm được chỗ ngồi, Đỗ Phong giúp Nguyễn Vân cất gọn hành lí.

“Em đi đường cẩn thận, về tới nhà nhớ gọi điện cho anh.”

Đỗ Phong xuống tàu, hàn tay hai người nắm chặt qua khung cửa sổ. Một hành động nhỏ nhưng lột tả sự luyến không thể diễn tả thành lời.

Chỉ còn chừng mười phút nữa là xe chạy. Đột nhiên Đỗ Phong nói lớn điều gì đó, nhưng cửa kính cách âm hiệu quả nên Nguyễn Vân không nghe được. Cô liều lĩnh chạy xuống, hai người dứng đối diện nhau.

“Em đã nói em tin tưởng anh. Một số việc anh có lý do riêng của anh, em không dược nghĩ lung tung.”Đỗ Phong nhíu mày. Liệu cỏ có một lòng một dạ dõi theo anh như trước không?

"Đương nhiên em tin anh rồi. Nhưng em không muốn anh chuyện gì cũng giữ trong lòng một mình, giấu em. Như thế em sẽ cảm thấy bất an."

“Chuyện quá khứ, anh thực sự không muốn nhắc lại. Đúng là trước kia anh từng yêu, nhưng khi ấy còn quá trẻ, quá ấu trĩ, khiến cho tình cảm không đi đến đâu. Nhưng giờ anh đã khác rồi, anh biết phải làm sao để bảo vệ tình yêu của mình. Chi cần em tin tưởng, anh cũng sẽ có tự tin.”

Nguyễn Vân có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt anh sự chân thành và kiên định.

“Anh còn nhớ người đó không? Người anh từng yêu.”

Đỗ Phong yên lặng một lát mới đáp: “Trước kia thỉnh thoảng nghĩ tới”.

“Hiện giờ thì sao?”

“Anh có em là đủ rồi.”

Tâm tình Nguyễn Vân tốt lên trông thấy.

“Tàu sắp chạy rồi, em phải đi đây.” Cô xoay người.

Bỗng nhiên, một đôi tay ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở nóng rực phả vào gáy cô. Đây là cử chi thần mật nhít Đỗ Phong dành cho cô từ khi hai người yêu nhau.

Nguyễn Vân quay đầu lại, vùi mình vào lòng anh. Vòng tay của Đỗ Phong càng thêm chặt, dường như muốn khảm cô vào cơ thể chính mình.

Một cảm giác ngứa ngáy trên mặt, hóa ra anh đang cọ cằm vào mặt cô. Đôi mắt đã ươn ướt, cô ngẩng đầu nhưng không nhìn rõ vẻ mặt anh. Bờ môi hai người quyến luyến nhau giữa sân ga ổn ào.

Tiếng xc lửa rít gào kéo hai người ra khỏi thế giới riêng tư. Nguyễn Vân rời khỏi vòng tay Đỗ Phong, vội vàng chạy lên tàu.

Bóng hình Đỗ Phong cứ xa dần, mờ dẩn qua khung cửa sổ. Nguyễn Vân chạm vào bờ môi còn vương hơi thở của anh, một dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.