Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 19: Chương 19: Chuyện lớn




Học kỳ cuối cùng ở trường không hề thoải mái. Đề cương và luận văn tốt nghiệp không phải là nhiệm vụ quá nặng nề. Thời gian này, bạn bè đều tỏ ra quí trọng những phút giây bên nhau, thường xuyên tổ chức liên hoan hoặc dã ngoại.

Được bố mẹ Nguyễn Vân ủy thác, bác hai đã vài lần tim cò nói chuyện, khuyên cô đừng qua lại với Đỗ Phong. Bác hai là một người hiểu lí lẽ, chắc chắn sẽ không áp đặt chuyện cô giao lưu kết bạn. Chẳng qua trước đây nghe tin đồn Đỗ Phong được “bao nuôi” nên bác có ấn tượng không tốt về anh. Nguyễn Vân trước giờ luôn kính trọng bác, nên ngoài vâng vâng dạ dạ, cô cũng không lên tiếng phản đối. Bác hai tưởng cô đã nghĩ thông nên không quản cô nữa.

Nguyễn Vân đón ngày Quốc tế lao động với tâm trạng chán ngán. Lẽ ra cả lớp sẽ đi chơi ở vùng ngoại ô, nhưng về sau năm người mười ý, không thống nhất được ý kiến nên kế hoạch bị hủy bỏ.

Đỗ Phong là đồ nói dối! Còn nói sẽ đến thăm mình. Được nghỉ dài ngày mà vẫn không thấy tăm hơi đâu, nói gì đến ngày bình thường. Không đến thì thôi, lại còn không cho người ta đến thăm, bận gì mà đến nỗi không dứt ra được lấy một ngày như thế? Tìm được việc xong rồi lao đầu vào làm, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ rất nhàm chán.

Tuy oán trách Đỗ Phong như vậy, nhưng nghĩ đến những điếm tốt của anh, cô lại thấy trái tim đập loạn nhịp.

Nhưng mà có gì đó lạ lắm. Mấy lần gọi điện thoại, giọng anh có vẻ hơi khó chịu, chẳng lẽ anh ấy có người khác rồi?

Nguyễn Văn đang nghĩ ngợi lung tung thì chuông điện vang lên, cô uể oải nghe máy.

“Sao mãi em mới nhận máy thế?”

Là Đỗ Phong?

“Em mới ngủ dậy.”

“Cái gì? Đến giờ ăn trưa rồi đấy!”

“Thì sao chứ? Ngoài ngủ ra, em còn có việc gì làm nữa đâu?”

“Mau đi đánh răng đi! Giờ em có một nhiệm vụ quan trọng.”

“Cái gì thế?"

“Đi ăn trưa với anh.”

Nguyễn Vân có vẻ không tin: “Thôi đi, anh đừng đùa nữa".

“Đây không phải chuyện đùa, mà là bất ngờ! Anh vừa xuống tàu, giờ đang trên taxi, khoảng mười phút nữa đến trường.”

Nguyễn Vân ngây người ra, một hồi lâu cũng không có phản ứng gì. Đợi đến lúc cô trở về trạng thái bình thường thì đã qua năm phút. Cô vội vàng đánh răng rửa mặt, rồi mở tủ chọn quân áo. Hay là mặc váy đi, anh ấy thích mình mặc váy mà!

May mà kịp giờ. Nguyễn Vân vừa bước ra khỏi kí túc thì trông thấy Đỗ Phong một tay xách hành lí, một tay vẫy cô.

Sau khi đến nhà khách của trường đăng kí phòng nghỉ và ăn trưa, hai người cùng nhau đi dạo phố. Đi qua một công ty du lịch, Đỗ Phong chợt dừng chân.

“Sao thế?” Nguyễn Vân ngạc nhiên hỏi.

“Mình đi du lịch đi. Anh muốn đi cùng em!”

“Được đấy.” Nhắc tới chơi là Nguyễn Vân không từ chối.

Sau đó, hai người đăng kí một tour du lịch đến rừng nguyên sinh.

Xe chạy tới lưng chừng núi thì dừng lại, hướng dẫn viên cầm micro nói: “Mong quí vị thông cảm, vì tuyết rơi quá nhiều, xe không thể lên tới đỉnh núi, cuộc hành trình của chúng ta có lẽ phải đói sang đường bộ”.

“Không được, tuyết tháng năm hiếm có như thế, nhất định phải ngắm.” Khách du lịch bất bình lên tiếng.

“Mọi người hãy nghe tôi nói, lên núi bây giờ thật sự rít nguy hiểm, chúng tôi phải bảo đảm an toàn cho du khách. Đối với việc hủy lịch trình, chúng tôi xin chịu trách nhiệm bồi thường thiệt hại.”

“Chúng tôi không cần bổi thường, chúng tôi muốn lên núi.”

Nguyễn Vân và Đỗ Phong cũng lên tiếng kháng nghị.

“Vậy thì thế này, trước tiên chúng ta tới các điểm ngắm cảnh gắn đây, chờ tuyết ngừng rơi sẽ tiếp tục lên núi.” Hướng dẫn viên buộc lòng phải thỏa hiệp.

Đến trưa, tuyết quả nhiên ngừng rơi, du khách nhốn nháo đòi len núi. Hướng dẫn viên gọi điện về công ty xin chi thị, sau đó dưới áp lực của khách hàng, xe của đoàn vẫn phải tiếp tục hành trình.

“Thưa quí vị, hiện tại chúng ta đã ở đinh núi. Đường di rất trơn nên mong quí vị chú ý, không đến gần vách núi đổ tránh xảy ra tai nạn. Trong rừng có khả năng sẽ xuất hiện thú dữ, mọi người không nên đi quá sâu, tới những nơi hèo lánh. Hai tiếng sau, xe sẽ khởi hành tới địa điểm khác, xin quí khách vê nơi tập trung đúng giờ. Điều cuối cùng, nếu có bất cứ sự cố hoặc cần giúp đỡ gì, quí khách hãy gọi điện cho tôi. Còn bây giờ xin mời mọi người đi thăm quan.”

Đoàn du khách hăng hái cầm máy ảnh đi chụp lại cảnh đẹp của núi rừng.

“Em muốn chụp ở đây một kiểu.” Nguyễn Vân phấn khích reo lên.

Chẳng rõ hai người đã tách khỏi đoàn từ khi nào.

"Anh, bên kia có nước, mình qua đó đi.”

“Ừ.” Đỗ Phong nắm tay cô đi trên con đường gồ ghẻ.

Vùng vẫy thỏa thích ở vũng nước xong, Nguyễn Vân lại phát hiện ra một “tân đại lục”.

“Lạnh quá, nhưng mà rất thích!” Nguyễn Vân co áo khoác mỏng manh lại.

Trong thành phố những ba mươi độ nên mọi người đều không chuẩn bị kĩ trước khi đến đây.

“Nhìn kìa, bên kia cây toàn là màu đỏ, đẹp quá!” Lòng hiếu ki khiến Nguyễn Vân bị kích thích trước những điểu mới lạ.

“Rắc...” Sau những âm thanh lạ, tảng băng dưới chân Nguyễn Vân nứt ra. Trong lúc hoảng loạn, cô tóm được một cành cây. Cơn choáng váng qua đi, Đỗ Phong vội vàng chạy lại cầm lấy tay cô, nhưng không thé kéo cô lên được.

“Vân Vân, cố lên, bám chắc vào anh, đừng buông lỏng.”

Hai người cứ như vậy giằng co. Đỗ Phong loay hoay mãi không có cách nào kéo Nguyễn Vân lên, lát sau nghe thấy tiếng người truyền đến, anh vội lấy lại tình thần.

“Vân Vân, cố gắng thêm chút nữa, có người tới giúp chúng ta rồi.”

“Nhanh lên, ở đây có người rơi xuống hố băng.” Những du khách khác phát hiện Đỗ Phong và Nguyễn Vân đang gặp nguy hiểm, liên hô hào mọi người tới giúp. Đông người hợp sức lại, Nguyễn Vân nhanh chóng được cứu lên.

Sau khi xảy ra chuyện này, mọi người đều không có tâm trí đâu mà du ngoại tiếp nữa. Đỗ Phong dìu Nguyễn Vân trở vê địa điểm tập trung. Vì quá hoảng sợ mà Nguyễn Vân ngây ra như người mất hổn, cơ thể vẫn còn run rẩy. Đỗ Phong cởi áo khoác lên người cô, ôm cô sát vào mình.

Chợt có một con thỏ nhỏ ở đâu chạy ra, cọ mõm vào chân Nguyễn Vân. Bấy giờ Nguyễn Vân mới lấy lại tinh thần, cô ngôi xổm xuống, vuốt ve con thỏ đáng yêu. Đỗ Phong thấy vậy, vội câm máy ảnh lên chụp hai kiểu, cảm thấy vô cùng hài lòng. Thời gian vẫn còn sớm, anh để Nguyễn Vân ngồi nghỉ, còn mình đi loanh quanh một lát chụp thêm vài kiểu ảnh phong cảnh.

Đỗ Phong rất có hứng thú với việc chụp ảnh, trước kia ở trường anh từng giành được giải thưởng trong cuộc thi nhiếp ảnh nghiệp dư.

Trong ống kính chợt xuất hiện một thứ gì đó màu đen, Đỗ Phong bỏ máy ảnh xuống, chăm chú nhìn thẳng mục tiêu. Một thợ săn đang chĩa súng vê phía con thỏ.

“Nguy hiểm!”

Trong đầu Đỗ Phong lúc ấy chi có duy nhất một ý nghĩ: bảo vệ Nguyễn Vân. Nhanh như chớp, anh lao tới nằm úp sấp trên người cô.

“Đoàng!” Tiếng súng vang lên.

Cảm nhận được cơ thé đè lên người mình rung mạnh, Nguyễn Vân hoảng hốt quay đầu lại nhìn Đỗ Phong.

Sắc mặt anh tái nhợt, giọng nói yếu ớt: “Em có sao không?”.

Nguyễn Vân lắc đầu, chật vật đứng dậy. Đỗ Phong lại không thể

Gượng dậy, anh nghiêng người sang một bên.

Nguyễn Vân vội vàng đỡ anh:”Anh sao thế?”

Cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm trong lòng bàn tay, Nguyễn Vân giật mình. Máu? Rất nhiều máu!

“Đỗ Phong!” Tiếng thét của Nguyễn Vân vang vọng khắp vách núi.

Đỗ Phong tỉnh lại thì đã là chiều tối ngày thứ hai sau phẫu thuật. Vì được tiêm thuốc mê nên thời gian anh ngủ khá dài. Mở mắt, Đỗ Phong lờ mờ nhìn thấy Nguyễn Vân ngồi cạnh giường, anh cố gắng mở to mắt hơn chút nữa, nhìn rõ quầng thâm và những tia máu dày đặc trong mắt cô.

Đỗ Phong nhớ lại lúc ấy, Nguyễn Vân luống cuống chân tay, chỉ biết khóc lóc sợ hãi, anh phải nhắc cô gọi điện thoại cho hướng dẫn viên. Anh sợ cô lo lắng nên vừa gắng chịu đau đớn vừa không ngừng an ủi cô. Mãi đến khi nhìn thấy người cứu viện tới, anh mới nặng nề chìm vào cơn mê. Cũng may khẩu súng kia chỉ là súng săn nên lực sát thương không quá lớn, đạn trúng vào sau vai trái. Thế nhưng mấy ngày qua với Nguyễn Vân thật sự là quãng thời gian đáng sợ, cả đời này cô không thể nào quên.

“Sao anh lại xông ra như thế? Anh không muốn sống nữa sao? Anh làm em sợ muốn chết!” Nguyễn Vân hễ nhớ lại cảnh tượng hãi hùng ấy là lại kích động.

“Anh không sao rồi mà. Anh khỏe lắm, một viên đạn có là gì chứ, không chết được đâu, Nếu đổi lại là em, yếu ớt như em ấy à, có mà đi nhà ma lâu rồi. Ha ha…” Đỗ Phong giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho cô, nhưng cơn đau nhức từ sau lưng truyền đến khiến anh khẽ rên rỉ.

“Đừng cử động! Miệng vết thương của anh vẫn chưa khép lại. Lúc nào rồi mà anh còn có tâm trạng mà nói đùa thế hả?” Nguyễn Vân khẽ đặt tay anh về chỗ cũ:”Sau này nhất định không được hành động ngốc nghếch như thế nữa! Em thà chết còn hơn để anh hi sinh thay em.”

“Đàn ông bảo vệ người con gái mình yêu là lẽ bình thường. Trừ khi anh chết đi chứ anh nhất định không để em chịu bất cứ tổn thương nào.”

Nhận ra giọng nói của Đỗ Phong đã dần trở lại bình thường. Nguyễn Vân đoán chừng vết thương của anh không còn đáng ngại, cô nín khóc, mỉm cười nói:”Phủi phui cái mồm anh! Đừng có nhắc tới từ chết nữa. Ông trời phù hộ chúng ra. Mọi người đều nói “đại nạn không chết ắt có phúc”, không biết cái phúc đó của chúng mình là gì nhỉ?”

Vài ngày sau, vết thương của Đỗ Phong đã khá hơn nhiều, anh bèn chuyển tới viện gần trường đại học để tiện Nguyễn Vân qua lại thăm non.

Nguyễn Quân và Trình Ngọc nhận được tin cũng vội vàng đến.

“Anh Phong khỏe hơn rồi phải không?” Trình Ngọc xách theo một túi đồ bổ vào viện.

“Cảm ơn hai người đến thăm tôi.” Đỗ Phong ngồi dậy.

Nguyễn Quân tiến lại ngăn cản:”Thôi cứ nằm đi. Bạn bè với nhau còn khách sáo cái nỗi gì. Cảm ơn cậu đã cứu Nguyễn Vân, nếu không có cậu chẳng biết bây giờ hậu quả thế nào nữa.”

Lần đầu tiên Nguyễn Quân tỏ ra thân thiết như thế khiến Đỗ Phong không khỏi kinh ngạc.

“Có bắt được người bắn không?” Trình Ngọc hỏi Nguyễn Vân.

“Bắt được rồi. Một kẻ săn bắn trái phép. Bên công ty du lịch cũng rất có trách nhiệm, họ chi trả toàn bộ viện phí và thuốc men.”

“Trình Ngọc, em đưa Nguyễn Vân về trường nghỉ đi. Để anh ở lại trông Đỗ Phong cũng được.”

“Không cần đâu, mọi người về cả đi. Tôi không sao rồi, có việc gì đã có bác sĩ.”

“anh đừng có nghĩ đơn giản, anh biết anh mất máu nhiều thế nào không. Lúc ấy mà không đưa đến viện kịp thì không sông nổi đâu.” Nguyễn Vân không yên tâm.

Nguyễn Quân khuyên can mãi. Nguyễn Vân mới chịu về.

“Không ngờ tình cảm giữa cậu với Nguyễn Vân đã sâu đậm đến mức sống chết vì nhau như thế. Nếu là tôi, chưa chắc tôi đã làm được.” Nguyễn Quân than thở.

“Tôi tin cậu cũng sẽ làm thế.” Đỗ Phong chân thành nói.

“Ừm….xin lỗi Trước đây tôi không ưa cậu.”

“Để bụng mấy chuyện đó làm gì. Cậu cũng biết xưa nay tôi chỉ nhớ ưu điểm của người khác thôi mà.”

“Cậu đúng là quân tử. Nguyễn Vân nó không nhìn nhầm người.” Nguyễn Quân vui vẻ nói.

Từ sau hôm ấy, quan hệ giữa Nguyễn Quân và Đỗ Phong tốt lên trông thấy.

Nửa tháng sau, Đỗ Phong ra viện. Vì thể chất anh rất tốt nên không để lại di chứng gì ngoài một vết sẹo làm ‘kỉ niệm’ . Anh tiếp tục lao vào làm việc không dừng.

Màn anh hùng cứu mĩ nhân tuyệt vời của Đỗ Phong nhanh chóng truyền tới tai bố mẹ Nguyễn Vân nhờ người truyền tin Nguyễn Quân. Nguyễn Quân còn phóng đại mức độ nguy hiểm lúc đó và độ nghiêm trọng của vết thương trên vai Đỗ Phong. Mẹ Nguyễn Vân biết con gái thoát nạn, lập tức thắp hương tạ ơn Trời Phật phù hộ. Cảm tạ Trời Phật bao nhiêu thì biết ơn Đỗ Phong bấy nhiêu, bà vốn là một người nhẹ dạ, sau chuyện này đã hoàn toàn chấp nhận Đỗ Phong. Còn bố Nguyễn, mặc dù đã có cảm tình với Đỗ Phong nhưng vì trọng sĩ diện nên vẫn không chịu đông ý. Mẹ Nguyễn Vân thấy vậy cũng đứng về phía con gái, nói giúp cho Đỗ Phong.

Bước ngoặt lớn này là do Đỗ Phong phải mạo hiểm cả tính mạng để đổi lấy nhưng anh thì chẳng hay biết gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.