Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 8: Chương 8: Đẹp nhất khi còn chưa sáng tỏa




Đỗ Phong đi dạo trong vườn trường. Bình thường, giờ này anh hay ở phòng tự học hoặc thư viện, rất hiếm khi thảnh thơi như vậy. Nhưng hôm nay tâm trạng rốì bời, anh đành ra ngoài hít thở không khí.

Một giọng nói quen thuộc rót vào tai.

“A b -a-n d-o-n... abandon, vứt bỏ, từ bỏ..."

Đi theo hướng phát ra âm thanh, Đỗ Phong nhìn thấy một cô gái mặc bộ đổ thể thao màu hồng, tóc buộc đuôi ngựa, đang ngồi trên ghế đá luyện phát âm. Học thuộc từ vựng là một việc vô cùng đau đầu, nhưng Nguyễn Vân lại có thể vui vẻ như vậy.

Đỗ Phong chợt cảm thấy vui lây.

Một bóng người thình lình phủ xuống, Nguyễn Vân liếc nhìn chủ nhân của nó, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Em đang học từ vựng à?” Biết rõ còn cố mà hỏi, đúng là một lời dạo đầu không thú vị. Đỗ Phong thầm nghĩ.

Nguyễn Vân gật đầu lia địa, cười rõ tươi.

“Sao anh lại ở đây?”

Đỗ Phong thấy bao nhiêu phiền muộn đã bay vút lên chín tầng mây, anh cúi đẩu cười: “Hơi đau đầu nên ra ngoài đi dạo một lát”.

Nụ cười rạng rỡ, giọng nói êm tai. Thật sự là đẹp trai chết người! Nguyễn Vân say sưa ngắm nhìn anh.

Đỗ Phong ho khan một tiếng. Nguyễn Vân vôi lấy lại tinh thần. Nguy rồi, để anh ấy thấy được ánh mắt si tình ngu xuẩn của mình mất rồi!

“A... Bốn giờ rói, em phải lên thư viện mượn sách không lát nữa họ đóng cửa!” Nguyễn Vân cúi đầu nhìn đổng hô, rối hoảng hốt thét lên.

“Anh đi cùng em.”

Nguyễn Vân đứng ở giá sách tìm tới tìm lui. Cuốn nào cũng hay, cuốn nào cũng muốn mượn. Một lát sau, trên tay cô đã ôm liền mười cuốn sách.

Nhưng mỗi thẻ thư viện chi được mượn vê tối đa năm quyển. Làm sao giờ?

Nguyễn Vân ngẩng đầu tìm Đỗ Phong. Anh đang đứng ở kệ sách Kiến trúc rạp hát và xem một cuốn gì đó. Hàng lông mày hơi cau lại, có vẻ rất chăm chú.

Hình như anh ấy rất thích nhíu mày như thế? Nhưng càng nhìn, Nguyễn Vân càng thấy dáng vè đó của anh rất cương nghị. Từng nét mặt, từng động tác của anh khiến người ta hồn bay phách lạc, anh mặc gì trên người cũng đều toát ra một loại khí chất hấp dẫn chết người.

Nguyễn Vân cứ đứng đờ ra như thế, Đỗ Phong đã đi tới trước mặt cô.

“Chọn được những cuốn nào rồi?”

Nguyễn Vân định thần lại, nói: “Nhiều lắm, nhưng em không biết nên lấy cuốn nào, bỏ cuốn nào”.

Đỗ Phong đỡ lấy chổng sách trên tay cô.

“Quyển này kiến thức quá thâm sâu, sau này rồi đọc. Quyển này dày quá, giờ em không có thời gian đọc hết đâu, để kì nghỉ đông đi. Quyển này nội dung quá đơn điệu, không có gì hay..."

Thoáng cái, trên tay chỉ còn lại bảy quyển.

“Sắp đóng cửa rồi, chúng ta vê thôi." Đỗ Phong đi ra hướng bàn đăng kí mượn sách.

“Thẻ của em chi mượn được năm quyển thôi.” Nguyễn Vân vội đuổi theo.

“Dùng thẻ của anh.”

Bấy giờ, Nguyễn Vân mới phát hiện Đỗ Phong chi mượn một quyển, cô tò mò hỏi. Anh nói: “Tinh hoa, chi cần một quyển là đủ”.

Giọng điệu thản nhiên hàm chứa đạo lí sâu xa, hệt như tác phong đối nhân xử thế của anh, quả quyết kiên định, không thích lệ thuộc, không thích khoa trương.

“Cảm ơn anh.” Nguyễn Vân cười nói, “Thế hai cuốn này...”.

“Lúc nào em muốn trả thì đến tìm anh. Về sau mượn sách phải cân nhắc tình hình xem cuốn nào cần hãy mượn. Anh đi đây, chào em.” Đỗ Phong mỉm cười xoay người đi.

Đối với những đôi yêu đương nồng nhiệt mà nói, mượn hộ mấy quyển sách chẳng có gì to tát, nhưng ở cái giai đoạn tương tư, thầm thương trộm nhớ của Nguyễn Vân thì rõ ràng đó là hạnh phúc ngất trời.

Thấy vẻ mặt Nguyễn Vân mỗi ngày đểu tươi như hoa, làm việc gì cũng nhiệt tình hào hứng, Trình Ngọc cũng đoán được quan hệ giữa Nguyễn Vân và Đỗ Phong có tiến triển. Lòng cô đầy chua xót và tiếc nuối. Cô vốn không phải người sợ cô đơn, nhưng sự hụt hẫng trong tình cảm thời gian này khiến cô cảm thấy chới với. Cô như bị rơi xuống hồ nước sâu, nôn nóng muốn bám víu lấy thứ gì đó để ngoi lên và Nguyễn Quân chính là bè gỗ mà cô đang cân.

Nguyễn Quân ngày nào cũng cùng Trình Ngọc đi ăn, đi lên lớp tự học, anh an ủi cô, quan tâm cô. Trình Ngọc vô thức tiếp nhận tình cảm ấy của Nguyễn Quân, chỉ có điểu trong trái tim cô, Đỗ Phong vẫn đứng vị trí số một.

Trong mắt mọi người, dường như Trình Ngọc và Nguyễn Quân đã là một đôi. Nguyễn Vân biết nguyên do, biết thân phận “bè gỗ” của anh trai, nhưng cô lại không biết nên mở miệng khuyên bảo Trình Ngọc thế nào, đành phải mặc kệ hai người họ.

Nguyễn Vân muốn mau chóng đọc hết hai cuốn sách mượn bằng thẻ thư viện của Đỗ Phong để có cớ đi tìm anh. Vì thế, cứ làm xong bài tập là toàn bộ thời gian cô đều dùng để đọc sách.

Chuông tan học vang lên, Nguyễn Vân vừa đi xuống cầu thang, vừa đọc sách. Xuống tới tầng một, cô không cẩn thận va vào người ta, ngã ngồi trên mặt đất.

“Á... Đau quá!” Cô xoa mông, nước mắt sắp ứa ra.

Một đôi tay vươn tới trước mặt cô, đỡ cô đứng dậy.

“Bị thương không?”

Một giọng nam ấm áp truyền đến.

Nguyễn Vân ngẩng đầu, tươi cười nhìn Đỗ Phong: “Ha ha... Em không sao”.

“Đi đường thì đừng xem sách nữa, rất dễ bị ngã.” Đỗ Phong nhặt cuốn sách Nguyễn Vân làm rơi.

“May quá, lần nào em có sự cố cũng gặp được anh.” Nguyễn Vân cười nói.

“Anh đang đứng đây đợi em. Hôm nay anh đến thư viện mới biết chúng ta cầm nhầm thè thư viện của nhau.”

“Thế ạ? Nhưng giờ em không mang, chiều em đưa cho anh được không?”

“Ừ không sao, anh trà em trước.” Đỗ Phong đưa thẻ thư viện cho Nguyễn Vân.

“Cùng đi ăn nhé?” Nguyễn Vân thấp thỏm chờ đợi câu trả lời.

Đỗ Phong ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.

Đỗ Phong ăn rất nhanh, mỗi lần đều ăn từng miếng to, còn Nguyễn Vân thì lẳng lặng ngồi quan sát anh. Chẳng hiểu sao nhìn dáng vẻ của anh lúc ăn cơm, cô lại thấy cực kì yêu thương, viển mắt bỗng hoen đỏ.

“Anh ăn chậm thôi chứ, đừng có nuốt nhanh thế.”

“Không sao, anh quen rổi.”

Đây đích thực là Đỗ Phong làm gì cũng năng suất.

Chưa đến năm phút, bữa trưa đã được giải quyết xong xuôi.

“Anh phải đi trước đây.”

Mặc dù như vậy có vẻ không lịch sự cho lắm, nhưng Đỗ Phong làm thêm mấy công việc ở bên ngoài, chiều nay anh còn có giờ học, nên phải tranh thủ từng giây từng phút.

Từ khi vào đại học, Đỗ Phong chưa từng về nhà lấy tiền đóng học phí. Anh vừa học vừa làm thêm, không chi vì thu nhập mà còn muốn tích lũy kinh nghiệm. Vì thế, trong mắt anh, bạn học cùng lớp vẫn là những thanh niên còn xốc nổi. Anh làm rất nhiều việc, thiết kế quảng cáo, vẽ mô hình sản phẩm, thiết kế phương án thi công cho các công ty... Ngoài thầy giáo giới thiệu việc làm cho anh ra, chi còn vài người bạn cùng lớp và Lục Hoa biết chuyện này.

Lục Hoa ở trường được nhiêu người theo đuổi, cô ta biết lựa người có giá trị lợi dụng để giao du, đống thời biết cách thu xếp chu toàn mối quan hệ giữa họ, khiến họ mắc vào lưới tình của mình mà không thể ra được.

Có quan hệ rộng rãi, Lục Hoa muốn biết chuyện về Đỗ Phong cũng dễ dàng hơn. Cô ta nhờ người thân tìm được một công việc làm thêm ở công ty thiết kế, sau đó lại để người khác ra mặt giới thiệu cho Đỗ Phong, tạo cơ hội gặp gỡ anh nhiều hơn cả ở trường lẫn nơi anh làm việc.

Lần đó, ba người Nguyễn Vân đi xem phim bắt gặp Đỗ Phong đưa Lục Hoa về là vì anh vô tình chạm mặt cô ta ở công ty. Nhưng sau hôm ấy, anh không đến công ty đó làm nữa.

Lục Hoa rốt cuộc cũng phải thừa nhận không thể dùng cách đối phó với đám con trai khác để chinh phục Đỗ Phong, buộc phải nghĩ ra kế sách mới. Sau khi suy nghĩ, cô rút ra kết luận: Bản thân quá chủ động. Đa số đàn ông đều cho rằng: Thứ tự dâng lên miệng đều là hàng loại hai, thứ không chiếm được mới là vô giá. Vậy nên, Lục Hoa kìm nén tâm tư, không đi tìm Đỗ Phong nữa. Thay vào đó, cô tích cực tham gia các hoạt động văn hóa thể thao, học đủ cầm kì thi họa, muốn làm nhân vật nổi tiếng được mọi người mến mộ, muốn trở thành nữ nhân tài trước mặt Đỗ Phong, khiến anh phải chủ động quì gối.

Đáng tiếc, Lục Hoa đã tính toán sai. Cái vẻ ngoài hờ hững che giấu nội tâm dối trá không qua được mắt Đỗ Phong. Kinh nghiệm lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm giúp anh nhìn thấu được lòng người.

Thủ đoạn của Lục Hoa tuy không khiến Đỗ Phong để mắt tới nhưng lại có thể đánh bại được lòng tự tin của tình địch.

“Các cậu biết gì chưa, Lục Hoa giành giải nhất cuộc thi nhảy Van-sơ. Tháng trước, nó vừa xếp thứ hai trong cuộc thi hát, tháng này đã thăng hạn rồi. Giỏi thật đấy!” Trần Nhã Lệ hào hứng lao vào phòng thông báo.

“Công nhận nó siêu thật. Vừa học giỏi vừa lắm tài.” Cô nàng La San bình thường ăn nói chua ngoa lúc này cũng phải gật đầu tán thưởng.

Trần Nhã Lệ tiếp tục: “Còn phải nói! Từ trước tới giờ tớ luôn cho rằng nó là đứa giỏi nhất! Nó biết chơi sáu loại nhạc cụ, biết đánh cờ vây. Nghe nói chủ nhiệm khoa mình chơi với nó một ván mà còn thua đấy.”

“Nếu đúng thế thì nó đúng là thông minh thật.” La San nói với vẻ ước ao.

“Ha ha… Ghen tị hả? Giờ nó đã trở thành nhân vật làm mưa làm gió ở trường này rồi. Ngay cả Nhan Nghiên cũng không so bì được đâu.”

Học kì này, Tống Nhan Nghiên đã ra ngoài thuê phòng trọ chung với bạn trai nên quan hệ với bạn cùng phòng kí túc có phần xa cách.

“A Lục Hoa từng vô tình nói ra chuyện nó để ý một anh nào đó. Không biết ai may mắn thế?”

Cuộc đối thoại giữa Trần Nhã Lệ và La San chẳng khác nào gáo nước lạnh giội lên đầu Trình Ngọc đang ngồi trên giường gấp quần áo và Nguyễn Vân đang đọc sách.

“Nó còn lâu mới hoàn hảo như các cậu nói! Thành tích của nó đều là giả, nó…”

“Nguyễn Vân!” Trình Ngọc vội vàng ngăn Nguyễn Vân lại.

“Giờ mà cậu còn nói đỡ cho nó hả?” Nguyễn Vân bất bình.

Đúng lúc này, Lục Hoa đi vào cùng với nụ cười chiến thắng trên môi. Cô liếc nhìn Nguyễn Vân và Trình Ngọc, sau đó quay sang hỏi Trần Nhã Lệ: “Đang nói chuyện gì thế?”

Trong phòng, Lục Hoa chơi thân với Trần Nhã Lệ nhất bởi vì chỉ có Nhã Lệ hay nói những lời tâng bốc thỏa mãn lòng ham hư vinh của Lục Hoa.

“À, đang thảo luận phòng mình thật tự hào, không những có một hoa hậu giảng đường mà còn có một nữ nhân tài nữa. Bọn con trai trong trường có ai không nghiêng ngả vì cậu!”

Sầm!

Nguyễn Vân đạp cửa hùng hổ lao ra khỏi phòng.

“Đỗ Phong, anh cũng sẽ nghiêng ngả vì cô ta phải không?” Trình Ngọc nhìn bức tranh treo trước bàn học của Nguyễn Vân, lòng tự hỏi.



“Ê, Đỗ Phong, nhìn này. Đây không phải là con bé hồi trước hay tới tìm cậu à? Ghê thật đấy! Đa tài gớm. Có cô bạn gái như thế cũng nở mày nở mặt.” Một nam sinh cầm tập san của trường đến trêu chọc Đỗ Phong

“Này, xem thử xem, có đúng là cái đuôi của cậu không? Không phải thì nhường cho người khác đi chứ!”

Nguyễn Vân vừa đi tới cửa phòng 902 thì nghe thấy cuộc đối thoại này. Cô không đi vào ngay mà đứng lại đợi phản ứng của Đỗ Phong.

“Cậu nói vớ vẩn cái gì thế?” Đỗ Phong bực bội nói.

“À, rồi nói con bé là cái đuôi khiến cậu đau à? Thôi được rồi, không trêu cậu nữa. Tôi đi tìm cái đuôi của tôi vậy.” Dứt lời, người nọ nhảy vọt ra cửa trước, miệng còn lẩm nhẩm mấy câu hát.

Nguyễn Vân nắm chặt quyển sách trong tay. Lúc này cô thật sự không dám gặp Đỗ Phong, cô sợ sẽ nghe thấy anh nói những lời tán dương Lục Hoa. Như vậy, cô nhất định sẽ suy sụp.

Đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể xác định được rốt cuộc thái độ của Đỗ Phong đối với Lục Hoa là gì. Nhìn qua, thì hình như anh khá hờ hững, nhưng chẳng phải anh đối xử với cô cũng như vậy sao?

Lòng Nguyễn Vân rất mâu thuẫn. Cô vừa muốn nói thẳng tình cảm của mình cho Đỗ Phong biết, lại sợ làm vậy sẽ khiến anh xa lánh.

Thôi vậy, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi. Dù sao thì tình yêu luôn đẹp nhất khi còn mập mờ chưa sáng tỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.