Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 4: Chương 4: Người trong mộng




Năm tháng vội vã lướt qua, đến khi chúng ta nhận ra thì nó đã một đi không trở lại.

Mùa hè đã tới, học kì hai cũng sắp kết thúc. Nguyễn Vân hết sức phiền muộn, vì điểm môn Mĩ thuật của cô lần nào cũng chi dạt mức trung bình, Kiến trúc cơ sở nhiều lắm cũng chỉ được vài lần tốt. Hạc hành vất vả mà kết quả chẳng ra sao!

Bình thường hay chểnh mảng môn Toán cao cấp, trong khi giờ chi còn hơn tháng; nữa là đến kì thi cuối ki, Nguyễn Vân thật sự không biết phải làm sao.

Lục Hoa là cô gái dịu dàng, ít nói, ít cười. Cô nàng lúc nào cũng vùi minh trong thố giới riêng, không chịu tiếp xúc với mọi người, cũng không thích người khác tới gần mình. Hằng ngày, chi có buổi tối cô luôn ở kí túc, ban ngày hầu như không thấy mặt, có lẽ đến phòng tự học hoặc phòng vẽ. Nói chung, tính Lục Hoa khá trầm. Vì thế, không ai nghi ngờ gì về thành tích cao nhất lớp của cô, mọi người đều cho rằng đó là kết quả xứng đáng với sự cố gắng mà Lục Hoa bỏ ra.

Thời gian một năm không thổ coi là dài, nhưng đối với một cô nàng suốt ngày phải hứng chịu những trận “tấn công” dồn dập của đám con trai như Tống Nhan Nghiên, bảo toàn trái tim khỏi rung động là chuyện khá khó khăn. Rốt cuộc thì cô nàng cũng đã liêu xiêu trước một anh chàng chơi bóng rổ đẹp trai. Lý Viễn Hàng cao một mét tám tư, gương mặt tuấn tú, tính tình hóm hỉnh, lại cộng thêm vóc người siêu chuẩn, tất cà đã lọt vào mắt xanh của Tống Nhan Nghiên. Duy nhất có một việc khiến cô nàng không vừa ý chính là Lý Viễn Hàng học Luật, không thể giúp cô vẽ.

Ở đời được cái nọ thị mất cái kia, đã có ngoại hình thì đừng có tham tài. Trước khi gặp được “người ấy”, Nguyễn Vân cũng nghĩ như vậy.

Không chịu nổi cô đơn, La San cũng rơi vào bể tình. Cô nàng và bạn trai “chết dẫm” kia nóng tính như nhau, suốt ngày cãi vả. Một lần, Nguyễn Vân vô tình bắt gặp anh ta, sợ đến hồn bay phách lạc. Anh ta để tóc dài quá vai rồi làm xoăn hạt ngô, tai trái đeo một chiếc khuyên tròn to tướng, gọng kính râm gác trên sống mũi cao thẳng, quần áo bảy sắc cầu vòng chói cả mắt. La San và anh ta sóng vai đi trong sân trường, tỉ lệ người quay lại nhìn tuyệt đối không kém so với cặp đôi Tống Nhan Nghiên – Lý Viễn Hàng

“Chào, anh là Lưu Chí Vĩ, học ở Thành Giáo.”

Trời ơi, cái giọng ái nam ái nữ này hoàn toàn không ăn khớp với vẻ ngoài của anh ta.

Hoàn thành bài tập cuối cùng của môn Mĩ thuật, Nguyễn Vân hài lòng ra khỏi phòng vẽ. Mới xuống được một tầng, cô chợt nghe thấy tiếng cười giòn tan.

Giọng cười này rất quen. Nguyễn Vân nhẹ nhàng đi tới cửa phòng học gần cầu thang, nhòm qua khe cửa. Cô kinh ngạc đến mức suýt thét lên.

Lục Hoa đang ngồi với một người con trai, cười nói vui vẻ. Không ngờ cô ấy cũng có những lúc hài lòng ra mặt như thế. Vốn đã quen nhìn vẻ mặt trầm tư của Lục Hoa, lúc này Nguyễn Vân có phân khó thích ứng.

Lục Hoa ngồi đối diện vói người con trai kia, mặt hướng về phía cửa, nhưng vì nói chuyện quá nhập tâm nên không đé ý thấy Nguyễn Vân đang đứng nhìn. Lục Hoa có gương mặt búp bê, đôi mắt to tròn và nụ cười hôn nhiên, trong sáng đến mức khiến người ta không thể rời ánh mắt.

Anh chàng kia đang cúi đầu vẽ, thinh thoảng lại ngẩng lên mỉm cười với Lục Hoa. Từ vị trí của Nguyễn Vân chi có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng và đường nét gương mặt nghiêng nghiêng của anh ta. Mặc dù vậy, cô dám chắc anh ta rất đẹp trai, nếu không đã chẳng thu hút được cô nàng Lục Hoa lạnh lùng kia

Thành tích của Lục Hoa tốt như vậy, hẳn là anh chàng này cũng rất có tài. Vô thức ngước lên nhìn bảng số gắn ngoài phòng học, Nguyễn Vân cả kinh.

902? Đây chẳng phải phòng học chuyên ngành của lớp ông anh họ mình ư?

Nguyễn Vân cảm thấy khó tin. Cô đã được diện kiến sinh viên xuất sắc nhất lớp anh họ, mà Lục Hoa thì chắc chắn sẽ không để mắt tới người thành tích hạng xoàng và ngoại hình không nói bật.

Có lẽ thấy trong phòng không có ai nên họ mới vào đây ngồi, với tính cách của Lục Hoa, yêu đương nhất định sẽ tránh ánh mắt dòm ngó của mọi người.

Nguyễn Vân nghĩ vậy rồi yên lặng rời đi.

Buổi tối, mười một giờ kém mười, Lục Hoa về phòng. Vẫn như mọi khi, cô nàng tắm rửa rồi lên giường đi ngủ. Cả phòng vốn đã quen với sự trầm lặng của cô ấy nên cũng không hòi gì nhiều.

Nguyễn Vân cứ tưởng lúc chiều Lục Hoa vui vẻ như thế thì tối vé phòng; sẽ mang theo gương mặt tươi cười, thậm chí khẽ ngâm nga câu hát nào đó. Nhưng xem ra, cô đã đánh giá thấp Lục Hoa rồi.

Nguyễn Vân nhìn chằm chằm Lục Hoa đang ngồi trên giường đọc sách, mặc dù cảm nhận được nhưng Lục Hoa vẫn tỏ ra thờ ơ.

Có thể giấu kín tình yêu không một kẽ hở như thế, thực sự xứng đáng làm một Quiet Cool (1) Nguyễn Vân thắm bội phục.

Yêu đương như thế, hẳn là Lục Hoa không thể dồn hết thời gian cho việc học tập, vậy mà môn nào cô ấy cũng xếp thứ nhất. Trong khi đó, Trình Ngọc và Trân Nhã Lệ chăm chi và thông minh chẳng kém gì Lục Hoa nhưng kết quả chưa bao giờ vượt quá cô ấy. Nếu không có người giúp đỡ mà vẫn có thể vững vàng ngồi ở vị trí số một như thế thì thật quá tài tình rồi.

Lúc này, lòng tò mò của Nguyễn Vân chuyển đến đối tượng trong lòng Lục Hoa.

Thông thường, khi không có tiết học thì phòng học chuyên ngành đều được khóa. Hai người họ có thể vào đó ngồi, hoặc anh chàng kia là sinh viên lớp Nguyễn Quân, hoặc người ta quên khóa cửa nên họ mới vào được. Dù thế nào đi nữa, ngày mai mình nhất định phải đi xác nhận danh tính anh chàng kia.” Nguyễn Vân hạ quyết tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.