Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 17: Chương 17: Tình nhân kiếp




Cai thuốc quả thực là chuyện khốn khổ, nhưng đã nhận lời với Nguyễn Vân nên Đỗ Phong quyết phải làm bằng được. Đây là nguyên tắc trước giờ anh luôn tuân thủ nghiêm ngặt, vì thế anh rất ít khi hứa hẹn với người khác điêu gì, riêng đối với Nguyễn Vân, anh mới có suy nghĩ đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Anh không muốn thấy người mình yêu buồn bã, vậy nên dù có khó khăn đến đâu anh cũng không từ chối.

Nguyễn Vân mua cho Đỗ Phong một túi trà xanh, những người cai thuốc đều bắt dẫu bằng thứ này. Nếu không có ý chí kiên cường thì rất khó có thể bỏ được thuốc lá, nhưng Đỗ Phong hoàn toàn làm được. Chi trong vòng một tháng anh đã nói lời tạm biệt với thứ đã bâu hạn bạn mình suốt năm năm.

“Em biết không có gì làm khó được anh mà!” Nguyễn Vân vui mừng nói.

“Không cỏ việc gì khó, chi sợ lòng không bền! Hơn nửa, lúc nào cũng có em ở bên cạnh đốc thúc anh cơ mà!" Đỗ Phong cũng không dám tưởng tượng, bản thân trước kia không gì có thể khống chế được, vậy mà hiện giờ anh lại bị một cô nhóc ràng buộc.

Nói về Lục Hoa, quả nhiên là ác giả ác báo. Cô ta lợi dụng quan hệ mà có được thành tích cao trong học tập, nhưng giấy không thể gói được lửa, hành động ghê tởm của cồ ta rốt cuộc cũng bị phát hiện. Mọi người đều dần dần biết được Lục Hoa là một kẻ dối trá, ăn không ngồi rồi, thích cặp kè với những chàng trai giàu có.

Không chỉ bạn học bài xích cô ta mà những người ngưỡng mộ cô ta trước kia cũng tránh xa.

Sự thật về Lục Hoa lan truyền khắp nơi trong trường. Anh bạn trai từng thuê phòng trọ và cung cấp tiền tiêu vặt cho cô ta cũng chửi mắng cô ta một trận rồi đuổi cô ta khỏi nhà trọ. Lục Hoa phải chuyển về kí túc, hàng ngày ngoài lên lớp học ra, cô ta chẳng dám thò mặt đi đâu, rất sợ ánh mắt khinh bi và những lời phỉ báng của mọi người dành cho mình.

Phải ở chung với Lục Hoa, Nguyễn Vân và Trình Ngọc vô cùng khó chịu. Cũng may mà hiện tại Lục Hoa đang bị bài xích, không dám kiêu căng hợm hĩnh như xưa. Nhưng tục ngữ nói không sai, đánh chết cái nết không chừa! Mong muốn một con sói chi trong mấy ngày có thé biến thành con cừu ngoan ngoãn là điêu không tưởng.

Trình Ngọc và Nguyễn Vân phát hiện gần đây đỗ đạc của mình thinh thoảng lại không cánh mà bay. Trong lòng hai người biết rõ thủ phạm là ai nhưng kẻ đó mặt dày không chịu nhận. Ngoài việc châm chọc, khích bác Lục Hoa vài câu ra, Trình Ngọc và Nguyễn Vân cũng chẳng thé làm gì khác, chi có thé đề cao cảnh giác, cất đồ cẩn thận, khóa tủ kĩ càng, cài đặt mật khẩu máy vi tính.

“A lô!” Nguyễn Vân vừa ra khỏi wc, vội vàng nhận điện thoại, nhưng không kịp.

“Chuông reo sao cậu không nghe?” Nguyễn Vân tức giận chất vấn Lục Hoa đang ngồi sửa móng tay.

“Cậu đang nói chuyện với tôi à?” Lục Hoa chẳng buồn nhìn Nguyễn Vân, mãi mới đáp lại một câu.

“Ở đây ngoài cậu ra còn ai nữa? Hay cậu là ma chứ không phải người?” Nguyễn Vân thầm đắc ý.

“Người gọi đâu có tìm tôi.” Lục Hoa vẫn thản nhiên, có vẻ đã luyện tập đến độ “bách độc bất xâm” rồi.

"Được. Coi như cậu lợi hại.”

Nguyễn Vân ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ ra một chuyện có khả năng khiêu khích được Lục Hoa. Cô gọi điện cho Đỗ Phong, cố ý nói những lời ngon ngọt, làm nũng với anh. Kiểu người sĩ diện như Lục Hoa, sau một lần thật lòng nỗ lực mà lại thất bại đương nhiên cô ta không chịu đựng nổi, liễn hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

***

Chuông điện thoại reo liên hồi.

“Điên mất, sao chúng nó lắm người gọi thế không biết!” Lục Hoa đang thu dọn hành lí chuẩn bị về nhà. Từ khi bước vào giai đoạn thiết kế trên máy tính, sinh viên trong vùng đều chuyển về nhà để hưởng đãi ngộ đặc biệt cơm bưng nước rót tận miệng.

“A lô.” Lục Hoa bực dọc nghe điện thoại.

“Cho hỏi Nguyễn Vân có ở đấy không?”

“Đỗ Phong?

“Đúng là tôi, bạn là ai thế?”

“Quên em nhanh như thế sao?”

“Em chuyển điện thoại cho Nguyễn Vân nghe giúp anh được không?”

“Nó không ở trong phòng.” Lục Hoa hậm hực đáp, giờ này cô ta cũng chẳng muốn giả vờ ngoan hiền với Đỗ Phong làm gì.

“Cảm ơn, anh gọi lại sau.”

“Nó không về nhanh như thế đâu, nó có hẹn với Nhạc Quảng Bác. Không tin anh đi mà xem.”

“Tút... tút...” Đỗ Phong cúp máy.

Lục Hoa cảm thấy cực kì hả hê, vừa quay đầu lại, cô lién trông thấy Nguyễn Vân đứng ngoài cửa. Cô làm bộ như không nhìn thấy, xách ba lô ra khỏi phòng.

“Từ từ đã, cậu giải thích rõ cho tôi.” Nguyễn Vân ngăn giữa lối đi.

“Giải thích cái gì?” Lục Hoa vờ ngây ngô.

“Vì sao cậu bịa đặt?”

“Tôi nói hoàn toàn là sự thật. Cho cậu nếm thử một chút cảm giác bị vạch trần.”

“Cậu cho rằng ai cũng xấu xa như cậu chắc?”

Nguyễn Vân hoàn toàn không biết phải làm gì với con người xấu xa này.

“Nếu muốn người khác không biết thì đừng có làm. Rõ ràng cậu với tên Quảng Bác kia đi đâu cũng dính lấy nhau. Không ngờ Đỗ Phong thông minh như thế cũng vẫn bị cắm sừng!” Lục Hoa không khách khí đẩy Nguyễn Vân ra rồi nghênh ngang đi mất.

“Đúng là cái đồ vừa ăn cướp vừa la làng.” Nguyễn Vân căm phẫn.

Anh Phong liệu có tin cô ta không? Nếu đổi lại là mình, nghe được chuyện người yêu hẹn hò với người khác, chắc chắn sẽ nghi ngờ lung tung.

Cả đêm đó, Nguyễn Vân liên tục gọi điện cho Đỗ Phong nhưng luôn nghe được câu nói “số máy quí khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được”. Cô lo lắng đến bật khóc, chưa bao giờ sợ mất anh như lúc này.

Sáu giờ sáng, điện thoại rốt cuộc được nối thông. Nước mắt trào ra như lũ vỡ đê.

“Vân Vân, em làm sao thế?”

“Hu hu... Em tưởng anh không quan tâm tới em nữa.” Nguyễn Vân nức nở.

“Anh xin lỗi. Tối qua tắt máy để sạc pin rồi anh ngủ quên mất. Em lo lắm phải không? Anh sai rồi, đừng khóc nữa.”

“Em tưởng anh nghe Lục Hoa nói rồi giận em.”

“Ngốc, anh tin lời cô ta làm gì.”

“Em với Quảng Bác chỉ là bạn bè bình thường thôi. Quen nhau khi học môn tự chọn. Nếu anh không thích, em sẽ không gặp cậu ấy nữa.”

“Em chơi với ai là quyền của em, anh không can thiệp. Đừng nghĩ nhiêu. Anh luôn tin em, hơn nữa anh cũng rất có lòng tin vào bản thân.”

“Anh thật là tốt. Em phải cảm ơn anh thế nào đây?”

“Chi cần em lúc nào cũng vui vẻ là được. Hơn nữa, em nhất định phải tin tưởng anh, có tin tưởng mới vượt qua được mọi khó khăn.”

“Em biết rổi. Em sẽ nghe lời anh.”

Đỗ Phong, anh biết không? Trong lòng em đã quyết định, dù con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn khổ cực, em cũng sẽ

Không chùn bước.

Lại một năm học nữa sắp qua đi.

Đỗ Phong và Nguyễn Vân ngồi trong vườn cây, vui vẻ cười đùa. Nguyễn Vân gối đầu lên chân Đỗ Phong, nằm dài trên ghế đá.

“Em sắp thi rồi, anh không muốn tới quấy rầy em ôn thi, nhưng có việc này quan trọng anh muốn bàn với em.”

“Chuyện gì thế?” Nguyễn Vân thấp thỏm ngồi dậy, “Chỉ cần không phải chia tay là được.”

“Bảo em bao lần rồi, không được nhắc đến hai chữ đó cơ mà! Không nghe lời gì cả.” Đỗ Phong nhéo mũi cô.

Nguyễn Vân lè lưỡi nhận sai,

“Anh thấy ở đây ngành kiến trúc không phát triển lắm, không có nhiều thứ để học hỏi. Anh muốn chuyển tới một thành phố khác.” Đỗ Phong nhìn Nguyễn Vân, không thấy cô có ý kiến gì, anh tiếp tục, “anh nghĩ rồi, kì sau em được đi thực tập, không cần ở lại trong trường. Anh có thể tìm được việc rồi, em tới chỗ anh thực tập, như thế chúng ta không phải cách xa nhau nữa.”

“Nhưng bố đã liên hệ nơi thực tập cho em rồi. Bố bảo em về quê thực tập.”

Đỗ Phong kinh ngạc, nỗi lo lắng hiện lên trong đáy mắt.

“Không chỉ thực tập, còn cả việc làm nữa Bố không muốn em đi làm xa nhà.”

Hàng lông mày của Đỗ Phong nhíu lại. Anh trầm tư.

Quê Nguyễn Vân tuy là nằm ở vùng duyên hải miền nam nhưng không phải là một thành phố có kiến trúc phát triển, ở đó chỉ có thể sống một cuộc sống bình dị, không thể phát huy được hết tài hoa của Đỗ Phong.

“Chúng mình sẽ phải xa nhau ư?” Nguyễn Vân nhìn ra vẻ buồn bã của người yêu.

“Anh sẽ không xa em.” Đáy lòng Đỗ Phong chợt đau nhói.

Tình yêu và sự nghiệp không thể cùng vẹn toàn, tạo há thật biết trêu ngươi. Ngay cả Đỗ Phong từng tràn đầy hoài bão mà cũng phải cảm thấy nản lòng.

“Yên tâm, anh đã vì em mà hi sinh một lần rồi. Bây giờ đến lượt em!” Nguyễn Vân vỗ về gương mặt anh, “Vừa nãy em đùa anh đấy . Em biết thừa anh không lỡ rời xa em mà, em cũng không muốn đâu. Em sẽ nói với bố mẹ. Nhất định em sẽ ở bên anh.”

Đỗ Phong ôm cô vào lòng, vùi mặt vào mái tóc thơm mát của cô:”Cảm ơn em! Ngốc!”

Nói chuyện qua điện thoại, Nguyễn Vân ngầm thăm dò ý bố nhưng bị ông từ chối thẳng thừng. Từ nhỏ được nuông chiều như viên ngọc, lớn lên mới biết được chiều như thế chẳng sung sướng gì. Nguyễn Vân đành về nhà để làm công tác tư tưởng với bố mẹ.

Lại thêm một lần chia tay ở sân ga, Đỗ Phong lưu luyến không nỡ để cô đi, rồi lại tràn ngập chờ mong lần trùng phùng sắp tới.

Đỗ Phong nắm chặt tay Nguyễn Vân, không chịu buông.

“Tin em, em nhất định sẽ tìm được anh. Anh dừng ở đâu thì nhớ cho em số điện thoại.” Nguyễn Vân nói trong làn nước mắt ngân ngấn.

“Không được nuốt lời đâu nhé!” Đỗ Phong đã lạc cả tiếng.

Táu sắp khởi hành, Nguyễn Vân lau nước mắt. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô nhìn thấy một giọt nước mắt lăn trên gò má anh.

Đã sắp đến thời gian thực tập, Nguyễn Vân nói thế nào, bố mẹ cũng không chịu cho cô đi nơi khác.

Đỗ Phong ở một thành phố phía nam cũng đã ổn định công việc, kí hợp đồng với một mức lương khá cao.

Nguyễn Vân thấy không thể thuyết phục được bố mẹ, đành ngả bài.

“Con qua bên kia thực tập sẽ không khổ đâu, ban trai con làm việc ở đó. Anh ấy rất giỏi.”

“Bạn trai?” Mẹ tròn mắt nhìn cô, “Đã bảo con không đươc yêu đương gì khi chưa học xong cơ mà! Con cứ ra trường đi rồi về đây bố mẹ tìm đối tượng tốt cho con không được sao?”

“Duyên tới thì con ngăn cũng không được.”

“Nó ở đâu?”

Dưới sự hỏi cung của bố mẹ, Nguyễn Vân thành thật khai báo mọi thứ về Đỗ Phong.

“Con điên rồi! có phải bị vẻ ngoài của nó mê hoặc rồi không? Chưa nói đến việc nó có thể làm chỗ dựa được hay không, nhìn vào gia cảnh nhà nó, sau này con kiểu gì cũng chịu khổ.”

“Trời ơi, mẹ! Anh ấy rất tài giỏi, tương lai nhất định sẽ khiến chúng con sống hạnh phúc.”

“Bảo con bao nhiêu lần rồi, đừng giao du với những người ở nông thôn. Nhiều người dân trí thấp hơi tí là động tay động chân đánh người. Bây giờ nó chiều chuộng con nhưng sau này chán, chẳng biết nó làm ra những chuyện gì?”

“Bọn con ở bên nhau cũng không phải ngày một ngày hai, nếu như anh ấy tục tằn như thế thì đã lộ ra lâu rồi. Nông dân thì sao chứ, người ta thật thà chất phác lại chăm chỉ, còn hơn những kẻ ở thành phố chỉ biết ăn chơi trác táng.”

“Con chưa va chạm nhiều, không biết lòng người có bao nhiêu hiểm ác. Không nghe lời bố mẹ sau này nhất định sẽ hối hận. Yêu đương sớm như thế cũng không nói với bố mẹ một tiếng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao hả?”

“Thôi, khỏi cần dài dòng nữa. Tóm lại là không được đi nơi khác thực tập, lập tức chia tay với nó.” Ngay cả bố luôn hiền từ hôm nay cũng đã nổi giận.

Làm thế nào mới được đây? Nguyễn Vân buồn bã.

Chẳng lẽ trốn nhà đi như trong phim? Cô không có cái gan ấy. Từ bỏ Đỗ Phong? Thà chết còn hơn.

Chẳng lẽ mối tình đầy chỉ có thể là một sự kiện quan trọng trong đời, không thể trở thành mãi mãi được ư?

Ai có thể cho cô câu trả lời?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.