Tô Nhất và Chu Hồng không thực sự đánh nhau. Sau khi tát trả Chu Hồng
một cái, cả hai đã bị Hứa Tố Kiệt cùng một đám sinh viên lao tới ngăn
lại.
Thực ra từ lâu Hứa Tố Kiệt đã có ác cảm với Chu Hồng, cô chỉ muốn giúp Tô Nhất cho Chu Hồng một trận. Nhưng cô biết rõ sinh viên gây sự đánh nhau trong giảng đường chỉ có hại chứ chẳng có lợi gì, cho nên
ra sức can ngăn Tô Nhất: “Được rồi, được rồi, vì nó mà bị phạt thì chẳng đáng.”
Chu Hồng nước mắt lưng tròng, ấm ức bỏ đi. Tô Nhất dù bị
Hứa Tố Kiệt giữ lại nhưng cũng chẳng còn tâm trạng nghe giảng, cô vùi
đầu xuống ngăn bàn, không ngừng gọi cho Chung Quốc. Nhưng lần nào cũng
vậy, chỉ có một giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại: “Xin lỗi, số máy quý
khách vừa gọi tạm thời tắt máy.”
Cho đến hết giờ học, cô vẫn
không liên lạc được với Chung Quốc. Cô lại gọi tới kí túc xá của cậu, dù biết rõ lúc này cậu chắc chắn không ở kí túc nhưng vẫn hi vọng một vận
may. Quả nhiên, chuông điện thoại reo một hồi lâu mà đầu bên kia chẳng
có ai bắt máy.
Tô Nhất chợt muốn khóc, vì Chung Quốc bỗng nhiên
chẳng nói chẳng rằng mà bỏ mặc cô. Hứa Tố Kiệt cũng lấy làm lạ, nói:
“Lần trước nhận được tin nhắn của Chu Hồng, cậu ấy vẫn rất tin tưởng em. Sao lần này lại như vậy chứ?! Không lẽ nhiều lời nói dối cộng lại sẽ
nghiễm nhiên được coi là thật?”
Hứa Tố Kiệt chưa nói hết, di động của Tô Nhất đã đổ chuông. Cô vội vàng nhìn xem có phải là Chung Quốc
không nhưng không phải, đó là một số lạ. Cô chán nản bắt máy: “A lô, ai
đấy?”
“Tô Nhất, là anh đây.”
Giọng nói quen thuộc của
Chung Quốc vang lên bên tai, Tô Nhất lập tức giậm chân, quát: “Anh giỏi
thật đấy, còn biết gọi điện cho em nữa cơ à? Sao di động của anh cứ tắt
thế? Đây là số của ai?”
“Tô Nhất, di động của anh bị mất rồi. Giờ anh đang mượn máy của Từ Văn Lượng.”
Tô Nhất sững người. “Sao lại mất?”
“Anh cũng không biết nữa. Hồi sáng khi ra khỏi kí túc, rõ ràng anh đã để nó
trong túi quần, lúc ăn sáng ở căn tin còn lấy ra xem giờ, nhưng khi định lấy máy ra xem còn bao lâu nữa thì hết tiết, anh chẳng thấy nó đâu cả.
Có lẽ đã bị mất trên đường từ căn tin đến giảng đường rồi, vậy mà anh
không phát hiện ra.”
“Chẳng trách mà di động cứ tắt máy, thì ra là vậy.”
“Em gọi vào máy của anh à? Sau khi phát hiện bị mất máy, anh cũng thử gọi
vài lần nhưng đã tắt máy rồi. Xem ra có người nhặt được rồi giấu đi nên
mới cố tình tắt máy. Tức chết đi được.”
Chiếc di động bị mất
khiến Chung Quốc rất buồn, còn Tô Nhất khi biết Chung Quốc không giận cô thì tâm trạng lập tức vui vẻ trở lại. “Thôi, đừng bực nữa. Đồ đã mất
rồi, anh có bực cũng chẳng lấy lại được. Mua cái mới đi, em tài trợ
cho.”
“Không cần em tài trợ, giờ anh không thiếu tiền mua di
động, nhưng ý nghĩa của nó thì không gì có thể thay thế được. Tô Nhất,
đó là điện thoại đôi của anh và em, hơn nữa còn có móc treo hình chú heo khắc tên em. Tự nhiên mất sạch, anh bực muốn chết đi được.”
Tô
Nhất biết Chung Quốc rất coi trọng những kỉ vật của hai người, thường
nói đùa rằng sau này nếu không may bị lạc thì sẽ dựa vào những thứ đó để tìm nhau. Giờ đã mất cả hai thứ, chẳng trách cậu lại bực bội và buồn
phiền như vậy. Mặc dù cũng tiếc nhưng Tô Nhất vẫn cố an ủi cậu: “Không
sao, anh đi mua một chiếc di động giống hệt như vậy, còn em, sẽ lại đến
tiệm đá quý mua một cái móc treo con heo khác. Như vậy là được rồi!” Tô
Nhất hi vọng những thứ đó ít nhờ có thể an ủi cậu.
Chung Quốc lập tức lấy lại tinh thần. “Vậy nhé, trưa nay anh sẽ đi mua di động mới, mua sim mới, xong xuôi sẽ gọi điện cho em.”
“Chờ chút...” Tô Nhất chợt nhớ ra điều gì đó. “Trước khi bị mất di động, anh có nhận được tin nhắn nào từ số lạ, kể xấu em với Trình Thực không?”
“Không. Sao thế? Chu Hồng lại nhắn cho anh à?”
Tô Nhất kể lại chuyện trên giảng đường cho cậu nghe, chưa nói hết thì cậu
đã cười, nói: “Em đúng là... đi chất vấn cô ấy làm gì chứ? Mặc kệ cô ấy
có nhắn tin thế nào, em biết anh không tin là được rồi, gây sự với cô ấy làm gì. Bạn cùng lớp, làm như vậy không hay lắm.”
Chung Quốc nói vậy, Tô Nhất cũng cảm thấy bản thân hơi hấp tấp. “Nhưng cuối cùng vẫn xích mích, còn đánh nhau nữa.”
“Cái gì? Em và Chu Hồng đánh nhau á?”
Tô Nhất lí nhí đáp: “Em.”
Chung Quốc vừa giận vừa buồn cười. “Tô Nhất. Em đúng là một quả địa lôi, có
tí lửa vào là phát nổ. Em đánh nhau với cô ấy có đến mức cào xé đổ máu
không?”
Tô Nhất nghe xong, giọng lại lập tức quang quác như gà
mái: “Cái gì! Móng tay của cậu ta làm một đường trên má em rồi. Em mới
là người thiệt thòi hơn thì có.”
Chung Quốc lấy làm lạ, hỏi: “Sao vậy, cô ấy cào rách mặt em à? Em từng tham gia cả trăm cuộc chiến rồi,
sao lần này lại bị trúng chiêu thế?”
Tô Nhất bực bội nói: “Em bị
tấn công trước, chẳng kịp đề phòng. Nhưng em cũng tát lại được một cái,
coi như là hòa. Sau này em sẽ chẳng thèm để ý đến cậu ta nữa.”“Vậy thì
đừng để ý nữa, sau này cố gắng tránh đụng chạm cô ấy, cũng đừng có đánh
nhau với ai nữa đấy! Tính khí của em đúng là cứ khiến anh thấp tha thấp
thỏm, hết đánh nhau với bạn trai, giờ lại đánh nhau với bạn gái. Từ nhỏ
đã là nữ đạo tặc, lớn ngần này vẫn còn ghê gớm đến vậy. Mặt em thế nào
rồi? Có sao không, đau không?”
“Mặt mày em tàn tạ lắm, một phát đúng ba đường trên má, trông như ba cọng râu đỏ vậy.”
“Hỏng hết cả nhan sắc rồi à?” Chung Quốc làm như đang suy tính, nói: “Cái này... xem ra anh phải xem xét lại rồi.”
Tô Nhất lập tức quát lại: “Xét cái đầu anh ý! Chẳng có gì mà phải xem xét
cả, cả đời này em sẽ bám lấy anh. Anh không muốn cũng phải muốn.”
Chung Quốc cười ngặt nghẽo, nói: “Được, được, được anh muốn, anh muốn, chắc
chắn là muốn. Được rồi, không buôn nữa, đang mượn điện thoại của người
ta mà. Trưa nay anh mua di động mới rồi sẽ gọi cho em nhé.”
Mặc
dù Tô Nhất và Chu Hồng chưa chính thức đánh nhau nhưng hai cái tát cũng
đủ để mọi người bàn tán. Hơn nữa, càng lan rộng, sự việc càng phức tạp,
sau cùng lại thành ra hai người đánh nhau vì tranh giành một người con
trai. Và trong trận chiến “hai nữ giành một nam” này, nhân vật nam chính không ai khác chính là Trình Thực.
Khi sự việc truyền đến tai
Trình Thực, cậu lập tức đến tìm Tô Nhất. Vừa thấy ba vết xước đỏ trên má cô, cậu đã tỏ ra vô cùng khó chịu. Tô Nhất cũng đã nghe thấy những lời
đồn thất thiệt kia, vội vàng giải thích chuyện cô và Chu Hồng đánh nhau
không liên quan gì đến cậu mà hoàn toàn vì nguyên do khác. Cô không
ngừng nhấn mạnh: “Đây là cuộc chiến nội bộ của con gái, cậu tuyệt đối
đừng xen vào!”
Tô Nhất rất hiểu tính cách của Trình Thực. Cậu mà
tức lên thì cứ như con dao nhọn gọt giũa từ băng vậy, nói là làm, mà làm rất mạnh tay, không cần biết người ta có chịu được hay không.
Dù cô đã dặn đi dặn lại nhưng hai ngày sau, trong một lần tình cờ gặp Chu
Hồng ở căn tin, Trình Thực vẫn không kiềm chế được mà đi về phía cô.
Chu Hồng đang xếp hàng mua cơm, quay đầu lại nhìn thấy Trình Thực đứng đó, sắc mặt trở nên vô cùng bối rối.
Trình Thực nói với giọng lạnh lùng, gần như không có biểu cảm: “Có việc tôi
quên không nói cho cậu biết, mấy hộp quà cậu để trước cửa nhà tôi hôm
trước, tôi đã vứt ra bãi rác rồi.”
Nói xong, cậu quay người bỏ
đi, phía sau là tiếng khay bát inox rơi loảng xoảng, tiếp đó là giọng
Chu Hồng nức thở, thất thanh: “Trình Thực, cậu là đồ khốn nạn!”
Trình Thực làm như không nghe thấy, chẳng buồn quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi căn tin.
Chuyện trong căn tin lập tức khiến sự việc hai cô gái đánh nhau có thêm đề tài bàn tán mới. Theo lời đồn thì trong trận chiến “hai nữ giành một nam”
này, Tô Nhất nắm chắc phần thắng, còn Chu Hồng thất bại nặng nề, vì rõ
ràng là Trình Thực đang tỏ ý thiên về Tô Nhất. Trong số mấy cô gái cùng
khoa từng bị cậu từ chối, có vài người còn tò mò đến hẳn khoa Trung văn
xem Tô Nhất là thần thánh phương nào mà có thể chinh phục kẻ được cả
trường mệnh danh là “đỉnh Everest”, gặp rồi lại thốt lên chua xót: “Cũng đâu phải quốc sắc thiên hương!”
Tô Nhất khóc dở mếu dở, chỉ muốn dán một tờ cáo thị lên bảng tin của trường, giải thích rõ chuyện của cô và Chu Hồng căn bản không phải như vậy. Có những ngày, cô cứ như minh
tinh trong trường vậy, đi đến đâu cũng bị người ta soi mói, chỉ trỏ. Ai
bảo thời buổi này scandal còn lan truyền nhanh hơn tin tức. Miệng lưỡi
thiên hạ nào ai bịt được, cô chỉ còn cách tự an ủi bản thân rằng cây
ngay thì không sợ chết đứng, không để ý đến những lời bàn tán nữa. Cũng
may, những lời bàn tán vô căn cứ đến nhanh mà đi cũng nhanh, qua vài
ngày không có diễn biến mới, những cái miệng kia cũng thôi không bàn tán nữa.
Đối với Tô Nhất, người ngoài có soi xét thế nào cũng mặc,
coi như không nghe thấy là xong. Có điều ngày nào cũng ở cùng kí túc xá
với Chu Hồng, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, đã chẳng buồn để ý đến nhau, còn nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn, thiếu mỗi nước
xông vào cắn xé, sống như vậy thực là quá khó. Cô tính nếu Chu Hồng
không có ý định chuyển ra nhà bạn trai ở, cô sẽ xin đổi phòng.
Hứa Tố Kiệt nói: “Em không phải đổi phòng làm gì. Cứ chờ đấy, vài hôm nữa,
Chu Hồng nhất định sẽ lại chạy về chỗ bạn trai của nó.”
“Chị Hứa, sao chị có thể khẳng định như vậy?”
“Nghèo lên giàu thì dễ, giàu về nghèo thì khó. Chu Hồng đã được ăn sung mặc
sướng mấy tháng rồi, giờ lại trở về làm sinh viên nghèo, mặc đồ hạ giá,
ăn thứ rẻ tiền, chắc chắn khó mà chịu được. Không tin em cứ xem nó chịu
được bao lâu.”
Quả nhiên, trước đợt nghỉ lễ Quốc tế Lao động vài
ngày, người của tiệm hoa đã mang một bó hoa hồng xanh rất đẹp đến tận
lớp tặng cho Chu Hồng, kèm theo một chiếc phong bì. Chu Hồng mở ra xem,
nữ sinh ngồi cạnh cô tinh mắt nhìn thấy trong phong bì là một chiếc vé
máy bay đi vào ngày mùng Một tháng Năm, điểm đến là Hồng Kông.
Sau khi nhận được bó hoa hồng với cái tên “Yêu nữ màu xanh” và chiếc vé máy bay, Chu Hồng không về kí túc nữa mà tự động trở về bên người bạn trai
giàu có của mình. Hứa Tố Kiệt nói với Tô Nhất: “Thế nào? Chị nói có
chuẩn không? Đi du lịch ở Hồng Kông, nếu là chị thì chị cũng đi. Em thì
sao?”
“Em... trừ khi có Chung Quốc đi cùng...”
“Em thì lúc nào cũng Chung Quốc. Phải rồi, em đặt vé máy bay đến Bắc Kinh chưa?”
“Em đã nhờ Trình Thực đặt hộ một vé ngày mùng Một tháng Năm. Cậu ấy còn nói có thể đưa em đến sân bay, hướng dẫn em làm thủ tục check in.”
Hứa Tố Kiệt gật đầu: “Trình Thực đã muốn giúp đỡ ai thì sẽ làm vô cùng chu
đáo. Có một người bạn như cậu ấy còn hơn cả đám mấy chục người. Có việc
gì cứ tìm cậu ấy là chuẩn nhất.”
Tô Nhất cũng cảm thấy như vậy.
Học kì này, cô nhờ vả cậu quá nhiều, định trong chuyến đi Bắc Kinh lần
này sẽ mang về cho cậu ít đặc sản để tỏ lòng cảm ơn.